Nhưng vừa mới đi tới mép giường, đầu cô ta đột nhiên nặng trịch, ngay sau đó cô ta ngã lên giường bất tỉnh nhân sự.
Khi cô ta tỉnh lại thấy bản thân đang ở trên đường cái rộng lớn, mặt trời chói chang ở trên đỉnh đầu, tứ phía không một bóng người. Cô ta nhíu chặt mày lại. Sao mình lại ở đây? Vừa rồi mình đang làm gì nhỉ?
Vừa nghĩ cô ta vừa đi tới đường cái phía đối diện, nơi đó có một trạm giao thông công cộng, có lẽ có thể biết được nơi này là nơi nào.
Cô ta vừa mới bước xuống đường cái, con đường trống trải bỗng xuất hiện một chiếc xe tải lớn chạy băng băng về phía cô ta, tốc độ nhanh đến mức dù cô ta có muốn tránh cũng không tránh được.
Bạch Đan theo phản xạ nhắm chặt mắt lại thét chói tai nhưng cảnh tượng va chạm trong tưởng tượng lại không hề xuất hiện. Lần nữa mở mắt ra, cô ta nhận ra bản thân đang ngồi trên một chiếc xe taxi đang chạy, bên ngoài đã biến thành đêm tối, mồ hôi trên lưng cô ta ướt đẫm.
Bất kể thế nào, cô ta cũng tạm thời thoát chết rồi.
Cô ta thở dốc, không hề để ý tới con đường xe đang chạy ngày càng trống vắng hơn, một đôi mắt âm trầm nhìn cô ta qua gương chiếu hậu.
Bạch Đan khôi phục nhịp tim bình thường, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, vừa nhìn cô ta đã cảm thấy có gì đó không thích hợp. Xung quanh xe là một lượng cây cối lớn cùng với sườn núi chưa được khai hoang.
“Đây là đâu vậy? Bác tài.” Bạch Đan cảnh giác hỏi một câu, tay đã âm thầm đặt lên tay nắm mở cửa xe.
Tài xế ngồi đằng trước không hề đáp lời nhưng tốc độ xe lại ngày càng nhanh hơn.
Cuối cùng xe rẽ và một khu rừng nhỏ.
“Bớt nói nhảm! Giao tiền ra đây!” Tài xế che mặt, trong tay còn cầm một con dao nhọn.
Bạch Đan cảm thấy cô ta sắp điên mất rồi, Những chuyện này rốt cuộc là sao!
Khi con dao nhọn hướng vào cơ thể cô ta, cô ta rõ ràng cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo ấy.
Đúng lúc này, cô ta lần nữa thét chói tai rồi tỉnh dậy. Nhận ra bạn thân đang ở trong nhà, cô ta ngồi dậy, thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra chỉ là mơ.
Sau đó ánh mắt cô ta dần dần trở nên hoảng sợ. Bởi vì bên chân cô ta có đặt một con dao sắc nhọn, lưỡi dao lạnh lẽo phản chiếu gương mặt vặn vẹo của cô ta.
*
Cuối cùng, Nghê Miểu cũng được ăn bữa tiệc lớn mà cô ngày đêm mong ngóng, hai vợ chồng mời cô tới một nhà hàng xa hoa cả hương và vị của đồ ăn trong nhà hàng này đều rất tốt, chẳng qua mỗi phần ăn đều rất ít.
Cũng may bọn họ ngồi phòng riêng, nếu như ngồi ở đại sảnh, người khác nhìn thấy trước mặt Nghê Miểu là từng mâm đồ ăn thế này sợ là sẽ ngạc nhiên rớt cả mất.
Ăn xong tám phần bò bít tết, mười phần mì ống, còn cả năm phần cá trình, Nghê Miểu buông đũa, lau miệng.
“Còn ăn được nữa không? Thêm một phần nữa nhé?” Hoàng Lộ Lộ cười nói. Ngồi ăn cơm với cô gái này cảm giác ngon miệng của cô ấy tốt hơn nhiều.
“Không cần đâu, đã no ba phần rồi.” Nghê Miểu rụt rè nói.
Sau khi ăn cơm xong hai vợ chồng đưa Nghê Miểu đến chung cư.
“Mỗi tháng đều sẽ có người lại đây quét dọn, tiền thì tôi cũng đã trả xong hết rồi, tiền điện, tiền nước, tiền bất động sản đã trả trước 10 năm, cô cứ yên tâm ở lại đây, nếu thiếu thứ gì thì gọi cho tôi.” Hoàng Lộ Lộ nói với Nghê Miểu.
“Cảm ơn cô, sau này tôi kiếm tiền rồi sẽ giao tiền thuê nhà cho cô.” Nghê Miểu nghiêm túc nói. Khi cô trò chuyện với Dương Tử Hào thì biết được ở thế giới này cũng có không ít đại sư đuổi ma, đoán mệnh trừ tà, họ thu phí cũng không hề rẻ. Cô đang định dựa theo cách này để kiếm tiền lấp đầy bụng.
“Không cần giao tiền thuê nhà, cô đã cứu mạng tôi, đây là điều tôi nên làm để cảm ơn cô.” Nói xong, Hoàng Lộ Lộ chân thành lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng.
“Trong thẻ này có 50 vạn, xem như là tiền thù lao, thật sự có hơi ít nhưng tháng này công ty tôi bị tổn thất khá nhiều.” Hoàng Lộ Lộ ngại ngùng nói, cô ấy cũng biết phí tiêu chuẩn của đại sư hiện giờ là phải trăm vạn trở lên nhưng một tháng nay tiền tài của cô đều chảy ra không ít. Hiện giờ trong tay thật sự không thể lấy ra nhiều tiền mặt như vậy.
Chống đẩy một phen, cuối cùng Nghê Miểu vẫn nhận lấy thẻ ngân hàng.
“Chuyện của Bạch Đan ngài cảm thấy chúng ta nên xử lý như thế nào?” Dương Tử Hào hỏi. Anh ấy mong có thể báo cảnh sát, miễn cho sự việc tương tự tái diễn. Nhưng lý do báo cảnh sát thật sự quá huyền diệu, anh ấy sợ cảnh sát sẽ không tin tưởng.
“Đừng lo lắng, tôi đã để lại ít đồ trên người cô ta rồi. Từ giờ trở đi, trừ phi cô ta thật sự ăn năn hối cải, nếu không những thứ cô từng trải qua sẽ lặp lại trên người cô ta, thậm chí còn khủng bố gấp 10 lần, xem như là món quà nhỏ tôi tặng cô.” Nghê Miểu bâng quơ nói.
Hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau, nuốt nước miếng, cảm thấy vô cùng may mắn khi Nghê Miểu đứng ở phía bọn họ, nếu như người Nghê Miểu giúp là Bạch Đan chỉ sợ vợ anh ấy đã sớm mất mạng.
Tiễn vợ chồng Hoàng Lộ Lộ đi, Nghê Miểu nửa nằm nửa ngồi trên sofa, chiếc đèn điện sát cửa sổ soi rõ cảnh tượng thành thị lộng lẫy, trong phòng điều hòa đang bật, không khí mát mẻ thoải mái. Cô xoa bụng, đồ ăn nhân loại có nhiều hơn nữa cũng chỉ giúp cô no nửa cái bụng, chẳng lẽ từ nay về sau cô cứ phải đói bụng mãi sao? Nghê Miểu buồn bực nghĩ.