“Nếu tôi lái xe ra cửa chắc chắn sẽ xảy ra tai nạn xe cộ, mới đầu cũng chỉ là những vụ va chạm nhỏ thôi, nhưng sau đó có một lần tương đối nghiêm trọng, cánh tay bị gãy xương, nếu gọi xe hoặc thuê cũng sẽ gặp phải tài xế ngang ngược vô lý, có ý đồ gây rối.” Nói về những chuyện đã trải qua, Hoàng Lộ Lộ nghĩ lại mà vẫn thấy sợ.
Vừa nói, hai người vừa đi vào thang máy: “Cô phải chuẩn bị tốt tâm lý đấy, mỗi lần tôi đi thang máy đều sẽ bị cúp điện hoặc đủ loại vấn đề, nhưng cô không phải sợ, nhanh thì nửa tiếng, lâu thì ba tiếng là chúng ta có thể được giải cứu rồi.”
Nghê Miểu gật đầu, cô thật sự đang rất đói bụng, không có sức lực nói chuyện, chỉ hy vọng Hoàng Lộ Lộ nể mặt cô giúp cô ấy giải quyết vấn đề phiền toái mà cho cô một bữa cơm no.
Thang máy đi thẳng một đường lên trên, mãi đến cửa nhà vẫn không xảy ra bất cứ sự cố nào, Hoàng Lộ Lộ kinh ngạc không thôi. Đây là lần đầu tiên trong vòng một tháng tới trở lại đây cô đi thang máy thuận lợi vậy.
“Vận may của tôi luôn khá tốt.” Đối với chuyện này, Nghê Miểu giải thích đơn giản.
Mở cửa, căn phòng được trang trí rất tinh xảo thoải mái, còn có một cửa sổ sát đất rất lớn, bởi vì ở tầng cao nên hầu như ngắm được khung cảnh của toàn thành phố.
Nghê Miểu ngồi trên sô pha, tuy rằng cũng từng nhìn thấy thứ này trong trí nhớ của nguyên thân nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô đích thân trải nghiệm. Mềm mại quá, thật thoải mái, khiến cô tưởng như muốn hóa ra nguyên hình lăn vài vòng trên thứ này.
Nhưng cô cũng biết điều này không thực tế, vì nguyên hình của cô quá lớn, đừng nói là căn nhà này, ngay cả tòa nhà này cũng không chứa nổi cô.
Hoàng Lộ Lộ mau chóng cầm một chiếc hộp gỗ sẫm màu đi ra.
Mở hộp ra, bên trong là một chuỗi vòng tay bằng ngọc thạch, ngọc tròn đều màu vàng ấm, còn tản ra mùi thanh hương nhàn nhạt, hình như là mùi đàn hương.
Nhưng ở trong mắt Nghê Miểu, thứ chiếc vòng tay này đang toả ra là luồng sương đen đậm đặc, luồng sương như có sinh mệnh không ngừng hướng về phía Hoàng Lộ Lộ, nhưng chúng nó rất thông minh vòng qua Nghê Miểu.
“Cái vòng tay này không có vấn đề gì đúng không? Tôi và Tiểu Bạch là bạn thân mười năm rồi, cô ấy là loại người nào tôi hiểu rõ nhất, bình thường đều rất dịu dàng, đến mắng chửi người ta cũng không nói thành lời, lúc nào cũng bị người ta bắt nạt...”
“Vòng tay này chính là ngọn nguồn của mọi vấn đề.” Nghê Miểu mở miệng ngắt lời cô ấy.
Miệng Hoàng Lộ Lộ còn đang giương nụ cười, những lời chưa nói đã bị nghẹn trong cổ họng
“Vòng tay có oán khí rất nồng, còn có một loại phù chú có thể di chuyển khí vận của cô.” Vừa nói, Nghê Miểu vừa bóp nát một hạt châu, một tờ giấy màu vàng rơi ra xoá tan hy vọng cuối cùng của Hoàng Lộ Lộ.
Phù chú còn bọc một tờ giấy khác, mở tờ giấy bên trong thì thấy ngày sinh tháng đẻ của Hoàng Lộ Lộ.
Hoàng Lộ Lộ mất một lúc để tiếp thu hiện thực, sau khi bình tĩnh lại thì lấy di động ra gọi điện cho một số điện thoại.
“Lộ Lộ?” Đầu kia điện thoại là một giọng nữ dịu dàng.
“Cậu tới chỗ mình một chuyến nhé, mình có chuyện này muốn nói với cậu.” Giọng nói của Hoàng Lộ Lộ nghe rất bình tĩnh.
“Lại cãi nhau nhau với ông xã hả? Haiz, mình tới ngay đây.” Giọng nói trong điện thoại vừa dịu dàng vừa bao dung, giống như đang dỗ dành một đứa nhóc làm ba mẹ phải đau đầu.
Đợi mười mấy phút, Nghê Miểu nghe thấy tiếng thang máy vận hành, một lát sau, một người phụ nữ mặc váy trắng bước từ bên trong ra. Hoàng Lộ Lộ nói không sai, người phụ nữ này thật sự rất giỏi hoá thân thành dáng vẻ nhu nhược, trên mặt mang theo ba phần u sầu, rất dễ dàng khiến người khác sinh ra ý muốn bảo vệ.
Người phụ nữ nhìn thấy Nghê Miểu thì thoáng ngạc nhiên, sau đó mới lộ ra nụ cười tươi.
“Lộ Lộ, cô gái này là?” Người phụ nữ nghi hoặc hỏi.
“Lúc mình qua đường không chú ý, suýt nữa thì bị xe tải đi ngang qua đâm phải, may mà có em gái này cứu mình.” Hoàng Lộ Lộ cong miệng, tươi cười hơi miễn cưỡng nhưng người phụ nữ cũng không chú ý tới.
“Sao cậu lại không cẩn thận như thế, có bị thương chỗ nào không?” Ngữ khí vừa thân mật vừa tự nhiên, không thể tìm ra một chút giả tạo nào, ngay cả Hoàng Lộ Lộ biết rõ chân tướng cũng sẽ nghĩ liệu có phải nhầm lẫn hay không, nhưng chứng cứ rành rành trước mặt, khiến cô ấy không thể không tin.
“Cảm ơn em, em gái, bạn của chị lúc nào cũng bất cẩn thế đấy.” Người phụ nữ thân thiết nói với Nghê Miểu.
Nghê Miểu gật nhẹ đầu, trên mặt không có nụ cười, lời nói, nụ cười dù có ấm áp, thân thiện cũng không che nổi linh hồn đáng ghê tởm.
Thấy thái độ Nghê Miểu không vui vẻ, cô ta cũng không tức giận, trên mặt vẫn là ý cười như gió xuân.
Hoàng Lộ Lộ chú ý tới chiếc vòng của hãng D trên cổ cô ta, trị giá sáu con số, là thứ cô ta vẫn luôn muốn mua nhưng lại tiếc tiền. Hoàng Lộ Lộ vốn định nhân dịp sinh nhật lần này sẽ tặng cho cô ta.
“Cậu mua vòng cổ rồi à?”
Tay của người phụ nữ chợt khựng lại, xoa vòng cổ, cô ta đáp: “Ừ, gần đây việc làm ăn ở tiệm khá tốt, mới nhận một đơn hàng lớn. Mình cũng mua quà cho cậu đấy nhưng hôm nay không mang đến, hôm nào khác sẽ tặng cho cậu nhé.”
Nghê Miểu híp mắt, quả nhiên, toàn bộ khí vận trên người Hoàng Lộ Lộ đều chảy vào người người phụ nữ này.
“Thật ra hôm nay không phải do mình bất cẩn, mà là có người muốn hại mình.” Hoàng Lộ Lộ đột nhiên chuyển đề tài, lấy ra chiếc vòng xuyến đặt lên bàn trà.