Tách trà vỡ vụn.
Kim Kết mở cửa chạy vào. Tiếng vang kinh động bên ngoài, bọn hạ nhân ở bên ngoài vẻ mặt bất an đứng chờ, người này nhìn người kia, có nên vào hay không?
Lý Phụng Thường cùng Nguyên Cát và Hạng Vân đi tới, vừa vặn nghe được âm thanh bên trong, nhanh chóng bước vào. Kim Kết từ trong vội vã chạy ra ngăn bọn họ.
“Tiểu thư nói đã muộn rồi, muốn nghỉ ngơi.”
Nàng nói. Lý Phụng Thường cau mày:
“Xảy ra chuyện gì? Âm thanh gì vậy ?”
Hắn nghiêng qua người Kim Kết nhìn vào trong, trong phòng có hai bóng người. Kim Kết cúi đầu nói:
“Tiểu thư cho rằng tiểu công tử trở về như vậy rất nguy hiểm.”
Hóa ra là tỷ đệ xảy ra cãi nhau, Lý Phụng đành thở dài.
“Tiên nhi và Ngọc Ca Nhi cùng lớn lên, lần đầu tiên xa cách lâu như vậy, làm tỷ tỷ đương nhiên phải lo lắng”.
Hắn nói rồi nhấc chân muốn đi vào,
“Tiên Nhi bị thương, Ngọc Ca Nhi lặn lội mà đến, hai người không nên cãi nhau.”
Kim Kết lần nữa bước lên ngăn cản:
“Đúng vậy, nô tỳ đã khuyên qua rồi, tỷ đệ hai người tranh cãi một lúc, bây giờ đã không sao, bây giờ tiểu thư muốn tiểu công tử đi nghỉ ngơi.”
Ở đây Lý Phụng Thường là chủ, nhưng chỉ cần tiểu cô nương kia không lên tiếng, hạ nhân sẽ luôn ngăn hắn tiến vào. Lý Phụng Thường cười cười, cũng không tỏ vẻ phật ý. Hắn không giận dỗi gì đứa trẻ này và bọn hạ nhân.
“Tiên nhi đang muốn ở cùng đệ đệ, chúng ta không cần lo lắng.”
Hắn quay đầu nói với Nguyên Cát và Hạng Vân ,
“Các ngươi cũng vất vả rồi, đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì chúng ta ngày mai lại nói.”
Nguyên Cát và Hạng Vân đương nhiên không phản đối. Lý Phụng Thường gọi quản gia sắp xếp cho những người mà Nguyên Cát, Hạng Vân mang tới rồi rời đi. Ngoài cửa chỉ còn vú già và nha đầu hầu hạ Lý Minh Lâu.
“Các ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
Kim Kết nói. Như thường ngày, nàng túc trực bên ngoài chờ Lý Minh Lâu sai bảo, những người khác lại nghe lời sai bảo của Kim Kết. Có điều Kim Kết nhìn mọi người lui ra, vẻ mặt không điềm đạm như bình thường, nàng bước xuống bậc thềm.
Ánh đèn dưới hành lang phản chiếu khuôn mặt trắng bệch, có bất an, có lo lắng nhưng nhiều hơn là đau thương. Đại tiểu thư thật sự bị thương rồi. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy rõ ràng, nghĩ đến vết thương tàn bạo đến dọa người trên cánh tay của tiểu thư, có thể tưởng tượng được trên mặt. . . . .
Kim Kết hít sâu một hơi, đè nén hoảng loạn trong lòng, thật sự không cần mời đại phu tới xem sao? Bên trong, Lý Minh Ngọc nhìn Lý Minh Lâu trải giường chiếu cho mình, trên mặt dường như không còn máu.
“Tỷ tỷ, thật sự không cần tìm đại phu tới sao?”
Hắn hỏi lần nữa. Sau khi bị bọn họ thấy, Lý Minh Lâu đã buông thõng cánh tay, lấy ống tay áo che chắn vết thương kia, đỡ bị hai người hoang mang truy hỏi, nàng trấn an bảo, nói vết thương không sao, rồi bảo Kim Kết đi gác cửa.
Lý Minh Lâu xoay người nhìn Lý Minh Ngọc. Tuy rằng cố gắng làm ra vẻ điềm tĩnh, nhưng liên tiếp bị hoảng sợ, nỗi hoang mang của đứa trẻ không thể ức chế, thân thể nhỏ bé đứng đó yếu đuối bất lực run run. Có những lúc nói sao cũng không thể an ủi những người mà mình quan tâm.
“Không cần”
Lý Minh Lâu ngồi trên giường nói,
“Vết thương của tỷ, không phải đại phu có thể chữa khỏi được, cái này thật ra không phải là vết thương.”
Lý Minh Ngọc để lộ vẻ kinh ngạc, hoảng loạn:
“Không phải vết thương thì là cái gì?”
Lý Minh Lâu nhẹ giọng nói:
“Tỷ đã đi tìm rất nhiều đại phu xem qua, uống rất nhiều thuốc đều vô dụng, tỷ vẫn luôn suy nghĩ tới chuyện đã xảy ra, bây giờ tỷ nghĩ đến một khả năng.”
Lý Minh Ngọc bình tĩnh lại :
“Là cái gì?”
“Yểm bùa”
Lý Minh Lâu nói. Lý Minh Ngọc lộ vẻ hoảng loạn :
“Vu cổ.”
Đối với người lớn lên ở Kiếm Nam Đạo như hắn mà nói, vu cổ và vu thuật không hề xa lạ.
“Chỉ cần tìm ra người yểm bùa hoặc nội dung chú thuật, lời nguyền có thể giải trừ”
Hắn nói:
‘Người yểm bùa nhất định ở gần đây.”
Lý Minh Lâu không khỏi nở nụ cười, tuy rằng Lý Minh Ngọc không nhìn thấy.
“Đúng vậy, vì vậy không cần tìm đại phu, vết thương của tỷ có thể dùng biện pháp khác để chữa khỏi.”
Nàng nói rồi duỗi tay về phía Lý Minh Ngọc. Lý Minh Ngọc lập tức dựa vào nàng. “
Tỷ tỷ không cần sợ.”
Hắn nói ,
“Chúng ta sẽ nghĩ biện pháp chữa khỏi.”
Lý Minh Lâu gật đầu:
“Đi rửa mặt rồi ngủ một giấc, dưỡng tinh thần cùng tỷ nghĩ biện pháp.”
Lý Minh Ngọc đi rửa mặt trong tâm trạng ý chí chiến đấu sôi sục. Con cái của Lý Phụng An trước giờ đều không ngại mạo hiểm hay chiến đấu. Đèn trong phòng tắt đi, khi Lý Minh Ngọc dần chìm vào giấc ngủ phát ra tiếng ngáy, Lý Minh Lâu ngồi bên giường thu lại cánh tay đang vỗ về hắn, bên ngoài Kim Kết nhìn thấy bên trong tắt đèn, lập tức tắt đèn hành lang về phòng sát vách nghỉ ngơi.
Cả thế giới chìm trong màn đêm tối tăm. Lý Minh Lâu đứng dậy đi tới bên cửa sổ, giơ tay lên để ống tay áo trượt xuống. Trong bóng tối không thấy rõ vết thương trên cánh tay, nhưng vẫn cảm giác đau rát.
Đau đớn còn lan tới khắp thân thể Cũng là vì ngày hôm nay nàng nói ra câu kia. Không muốn gả vào Hạng gia. Nàng không gạt Lý Minh Ngọc. Vết thương trên người nàng không hẳn là vết thương.
Nhưng nàng lừa Lý Minh Ngọc ở chỗ đây không phải người khác yểm bùa, mà là bản thân nàng tự làm. Vết thương nhìn như mục rữa, vì nàng bây giờ đã là người chết.
Câu này nghe có vẻ hoang đường, bản thân lúc đầu cũng không tin nổi, nhưng sau ba lần nghiệm chứng thì không thể không tin. Nàng trọng sinh tỉnh lại vào ban đêm, người hộ tống của nàng rất phức tạp, có Giang Lăng Lý gia, có binh mã của Kiếm Nam Đạo, có người và binh mã của Hạng gia.
Nếu cứ nói thẳng là muốn về nhà, sẽ gây nên rất nhiều phiền phức, cũng sẽ không thể về được, cho nên nàng quyết định chỉ dẫn theo hai nha đầu, hai tùy tùng trốn khỏi dịch trạm. Hai nha đầu và tùy tùng đều là người cũ của Kiếm Nam Đạo, chỉ nghe nàng dặn dò, không hỏi nguyên nhân hay đích đến.
Rời khỏi dịch trạm không bao lâu thì trời đổ mưa to, nàng không suy nghĩ nhiều đây là điềm gì, sau đó các nàng gặp phải núi đá lở, hai nha đầu một tùy tùng và ngựa đều rơi xuống núi đá, may là Phương Nhị thân thủ nhanh nhẹn đưa được nàng ra ngoài.
Chính Phương Nhị đã cứu nàng một mạng. Đến lúc này nàng vẫn nghĩ tới đây đều là điều ngẫu nhiên. Sau đó hừng đông mưa tạnh, ánh nắng sáng chói chiếu lên người nàng, nàng lộ mảng da thịt trần trụi như cây cỏ khô héo bị bốc cháy.
Nhìn không thấy lửa, nhưng có thể cảm nhận được sự thiêu đốt bên trong. Nàng gào thét lăn lộn, vật vã trên mặt đất.
Phương Nhị tìm một đại phu bản địa tới. Đại phu bản địa hoàn toàn bó tay với vết thương kia, ngay cả lúc nàng cảm giác mình bị thiêu đốt đến đỉnh điểm, Phương Nhị vẫn bất lực nhìn thấy nàng gào thét dưới hỏa thiêu, cùng đường đành dùng nước dội lên nàng, dùng chổi quét người nàng, cuối cùng dùng quần áo che đi vết thương. Không thấy ánh mặt trời, ẩn trong bóng đen, nàng mới có thể thở được.
Sau đó tìm rất nhiều đại phu, lần này tới lần khác xem bệnh, rốt cục chỉ có kết luận nàng không thể tiếp xúc ánh mặt trời. Không chỉ là ánh mặt trời, cả khi trời có mây cũng không được, tóm lại ban ngày là không được.
Nàng luôn phủ kín toàn thân thể, bịt vải đen kín mít mới có thể bình thường. Nhưng bộ dáng này rõ ràng là không bình thường. Lúc này nàng vẫn không cho rằng đây là điềm gì, chỉ nghĩ mình mắc phải bệnh lạ, mãi đến khi nói chuyện với Phương Nhị mới nghĩ đến một chuyện.
Phương Nhị hỏi nàng sắp tới sẽ đi đâu, lúc trước nàng vẫn luôn nói Giang Lăng Phủ, khi đó nàng quấn lớp áo bào đen, che dù đen, tuy không thống khổ như hỏa thiêu, nhưng trên người xuất hiện vết thương càng ngày càng nhiều, chịu đau đớn kéo dài, đi thêm một bước giống như nhiều thêm một vết thương.
Đau đớn làm cho nàng thất thần tê dại. Đau đớn như vậy, so với cái chết còn đau đớn hơn, hắn đề nghị nàng đi Thái Nguyên Phủ. Nàng bỗng nghĩ ra, nàng vừa nói ra cái tên Thái Nguyên Phủ, đột nhiên cảm giác như bị ném vào trong hầm băng, thân thể đang nóng cháy tức thì đóng băng lại, đau đớn cũng không còn nữa, cảm giác này rất lâu rồi nàng không biết tới, nàng thấy thật mông lung.
Thật không thể tin được. Tinh thần tê dại lại trở nên nhạy bén, nàng bắt đầu hiểu tất cả. Tất cả những thứ này, trời đổ mưa lớn, núi đá đất lở, gặp trời nắng như lửa đốt, thân thể thối rữa, đều là bởi vì nàng là người chết.
Trời không cho nàng sống.