Đây là lần thứ tư trong vòng 10 năm Lý Minh Lâu nhìn thấy Lý Minh Ngọc.
Từ lúc mười ba tuổi vào Phủ Thái Nguyên, nàng chưa một lần bước chân ra ngoài. Lý Minh Ngọc lại ở Kiếm Nam Đạo. Mười năm qua, hắn điều quân Bắc chinh Tây phạt khắp nơi, chỉ tới Thái Nguyên Phủ thăm nàng một lần.
Năm ấy, Lý Minh Ngọc 17 tuổi, hai tỷ đệ nàng xa nhau bảy năm, Lý Minh Ngọc giờ đã thành chàng thiếu niên đi chinh chiến sa trường. Ngày đó trời mưa lớn, nước mưa đổ xuống gột sạch tấm áo giáp.
Chàng thiếu niên băng qua mưa mù, tiến tới trước mặt nàng. Lần đầu tiên Lý Minh Lâu thấy hắn, nàng không nghĩ tới phụ thân, mà là mẫu thân. Hai tỷ đệ nàng đều giống mẹ.
Bởi vì bận việc quân vụ nên hắn không thể ở lâu, Lý Minh Ngọc vội vội vàng vàng tới rồi đi. Lần thứ hai gặp lại chính là ngày đại hỉ. Thời gian ba năm phần nào rũ bỏ dần dáng vẻ thiếu niên .
Chàng trai đến đưa dâu, không mặc áo giáp, mà khoác bộ cẩm y sáng sủa, màu da và giọng nói tựa như khối thạch luyện qua bão cát bào mòn, thô ráp, cứng cỏi.
“Tỷ, tỷ trang điểm đẹp chút, lát nữa đệ đi cùng tỷ.”
Hắn cười lộ ra hàng răng trắng bóng”. Nàng còn chưa kịp đợi hắn dắt tay nàng đi, đã nhìn thấy thi thể của hắn, đó là lần thứ 3 hắn gặp nàng. Nàng không ngờ lần gặp mặt thứ tư đến nhanh như vậy. Lý Minh Lâu đưa tay nâng mặt Lý Minh Ngọc, nương theo ánh đèn bên hiên nhìn hắn thật kỹ .
“Tiểu Bảo.”
Nàng gọi nhũ danh của hắn. Người Lý gia đều gọi Lý Minh Ngọc là Ngọc Ca. Chẳng qua, Lý Minh Ngọc vì sinh non, lúc sinh ra chỉ bằng con chuột lớn, nên nàng luôn gọi hắn là Tiểu Bảo. Nàng nhìn chú chuột đó lớn lên từng ngày.
Mười năm ở hai chốn khác nhau, tuy hai người không mấy khi gặp mặt, nhưng thư từ trao đổi thường xuyên, vẫn là tỷ đệ thân thiết.
Vậy mà nàng nhìn hắn sinh ra rồi lại nhìn hắn chết đi, thật chua xót. Lý Minh Ngọc không nhìn ra được vẻ bi thương hay hạnh phúc của tỷ tỷ. Khi được nâng mặt lên, đứa trẻ lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Tỷ tỷ! Tỷ làm sao vậy?”
Hắn lập tức hỏi. Hắn biết Lý Minh Lâu nửa đường mất tích vội vàng chạy tới, trên đường tin tức không ngừng lan truyền, tin báo Lý Minh Lâu đã về hắn còn chưa nhận thì đã chạy tới rồi. Ngẩng đầu chưa kịp rõ đã bị ôm chầm, Lý Minh Ngọc giật mình
“Tỷ không sao.”
Lý Minh Lâu ghì chặt bả vai hắn,dịu dàng nói
“Đệ không phải sợ.”
Như vậy mà bảo là không có chuyện gì? Lừa trẻ con còn không được. Lý Minh Ngọc trợn mắt nhìn nàng, tuy không tiếp tục vặn hỏi, hắn biết nhất định Lý Minh Lâu đang nói dối, nhưng hắn tin nàng làm vậy là có lý do. Một đứa trẻ thông minh như vậy, không nên chết một cách oan uổng mới phải. Lý Minh Lâu vỗ vai hắn:
” Thì là có chút chuyện, nhưng bây giờ không sao rồi, tỷ sẽ nghĩ cách giải quyết.”
Lý Minh Ngọc gật đầu, Lý Minh Lâu nắm tay hắn vào phòng, gọi Kim Kết. Kim Kết tới thắp nến sáng lên, giúp Lý Minh Ngọc cởi áo choàng, đưa hắn tách trà nóng, Lý Minh Ngọc hai tay bưng tách uống một hơi hết cạn.
Tuy dọc đường đi được chăm sóc rất tốt, nhưng một đứa trẻ mười tuổi đi ngày đêm không ngừng thì vẫn rất cực khổ, sau khi cởi áo choàng, ngồi dưới ánh đèn trông càng có vẻ tiều tụy, ánh mắt vẫn còn kinh hoảng, tựa như một con cừu non vừa trốn ra khỏi bầy sói.
Cuối cùng cũng gặp được người thân, màn đêm đã buông xuống, bình minh chẳng mấy chốc sẽ đến, lúc này để hắn được an tâm thoải mái ngủ một giấc, có chuyện ngày mai thức dậy lại nói.
Lý Minh Lâu mười ba tuổi sẽ làm như vậy, nhưng Lý Minh Lâu hai mươi ba tuổi nhất định là không, bởi vì ai mà biết ngày mai liệu có tới hay không.
Kim Kết đặt bình trà lên bàn rồi đóng cửa lui ra, đứng canh gác bên ngoài.
“Ai đưa đệ trở về?”
Lý Minh Lâu hỏi. Lý Minh Ngọc ngồi thẳng người trên ghế:
“Nguyên Cát nói tỷ xảy ra chuyện, Hạng thúc lập tức cho đệ trở về, Tam thúc đi cùng đệ.”
Nguyên Cát, Lý Minh Lâu có nhớ ra hắn, nhưng hai người không qua lại thường xuyên, dù sao phụ thân còn thì nàng cũng không cần lo lắng gì. Lý Minh Lâu im lặng trong chốc lát, thu hồi tâm tư, Nguyên Cát vốn là trợ thủ thân tín đắc lực nhất của phụ thân, ông trước khi lâm chung giao phó tỷ muội nàng cho hắn.
Là nhờ cậy chứ không phải là ra lệnh. Đáng tiếc hắn chết rất sớm, khoảng cuối năm nay hay là đầu năm sau nhỉ? Lúc đó Lý Minh Ngọc viết thư nói tường tận chuyện này, bày tỏ sự thương tâm và bất an.
Người quen thuộc qua đời luôn khiến người ta bất an, Lý Minh Lâu vì an ủi hắn nên đưa ba người thân tín của mình điều về Kiếm Nam Đạo. Rồi chuyện này cũng trôi qua, sau việc phụ thân – người thân thuộc nhất qua đời, những người khác qua đời không còn ai nàng không thể chấp nhận.
Nhưng bây giờ nhìn lại, cảm giác lại khác đi, Nguyên Cát là người đặc biệt, cái chết của hắn cũng đặc biệt. Lý Minh Ngọc trả lời đơn giản và rõ ràng.
Theo như hắn nói thì Nguyên Cát là người đầu tiên biết tin, không phải là từ Lý gia. Binh mã hộ tống nàng đều nghe lệnh hắn, binh mã của phụ thân cũng nằm trong tay hắn. Nguyên Cát không có thương nghị với Tam thúc hay ai khác, trực tiếp báo tin cho Lý Minh Ngọc, hắn chỉ thừa nhận Lý Minh Ngọc, chỉ nghe chỉ thị từ Lý Minh Ngọc.
Hơn nữa hắn làm như vậy cũng là cho rằng Lý Minh Lâu rất quan trọng. Khi người mấu chốt xảy ra chuyện, nhất định phải nói cho người quan trọng khác.
“Nguyên Cát làm rất tốt.”
Lý Minh Lâu gật đầu nói. Lý Minh Ngọc trên mặt hiện lên ý cười:
“Nguyên Cát nói không sai, tỷ tỷ quả nhiên sẽ không trách đệ.”
Lý Minh Lâu xoa xoa đầu hắn:
“Đệ lo lắng sự sống chết của tỷ, không màng an nguy bản thân, đệ đối với tỷ tốt như vậy, tỷ làm sao trách đệ được.”
Hành động của Lý Minh Ngọc có chút nguy hiểm, thân làm tỷ tỷ muốn giáo huấn hắn không được liều lĩnh, thế nhưng nàng hiểu rõ có cẩn trọng cũng sẽ chết. Hai tỷ đệ nàng có chết thì cùng chết.
Lúc nàng nhận được tin báo tử của hắn, nàng vẫn cự tuyệt lời khuyên nhủ của hạ nhân đi lánh nạn, không ngoảnh lại nhìn mà chỉ chạy về phía trước. Hiện tại, có sống thì cùng sống.
“Hạng thúc cũng nói đệ đã làm rất tốt.”
Lý Minh Ngọc cao hứng nói,
” Thúc nghe được tin tức lập tức cho đệ trở về, còn thuyết phục Tam thúc nữa.”
Lý Minh Lâu dùng miếng vải đen che mặt, chỉ lộ ra khe hở ở mắt , Lý Minh Ngọc không nhìn thấy mặt nàng, không biết tâm tình nàng như thế nào, nhưng tay đang đặt trên đầu của hắn đã thu về.
“Đừng gọi hắn là thúc thúc.”
Lý Minh Lâu nói. Lý Minh Ngọc ngẩng đầu nhìn nàng, lộ vẻ kinh ngạc. Lý Minh Lâu ngừng một hồi lâu:
“Phải gọi là Hạng đại nhân.”
Lý Minh Ngọc trợn mắt nhìn, hỏi nhỏ:
“Tỷ tỷ, tỷ có phải là không muốn gả cho Hạng. . .đại nhân không ?”
Không đợi Lý Minh Lâu tiếp lời, hắn đứng thẳng người lên, đập vào thành ghế,
“Không muốn gả thì không gả nữa.”
Âm điệu câu cuối kéo dài, nhẹ nhõm lại chút tùy hứng. Lý Minh Lâu hơi nhắm mắt, ngấn lệ rơi xuống làm ướt miếng vải đen trên mặt, phong thái và giọng điệu này của Lý Minh Ngọc là học từ phụ thân.
Nàng đương nhiên không muốn gả, cũng sẽ không gả, chỉ là. . . Dùng hết hơi sức, Lý Minh Lâu mở mắt ra, nhìn tư thái đại nhân của Lý Minh Ngọc nói:
“Ta không muốn.”
Lý Minh Ngọc lần thứ hai đập thành ghế:
“Vậy không gả . . .”
Ngữ điệu của hắn không còn khoa trương như vừa rồi, cảm thấy Lý Minh Lâu bên cạnh hắn giọng nói khàn khàn quay người đi, tay nàng còn ghì chặt bả vai. Lý Minh Ngọc sốt sắng hỏi:
“Tỷ làm sao vậy?”
“Rầm”.
Lý Minh Ngọc đứng lên đụng vào cạnh bàn, chén trà đặt trên mặt bàn rơi xuống đất vỡ tan, Kim Kết ngoài cửa vội chạy vào, nhìn Lý Minh Ngọc đang dìu Lý Minh Lâu, lập tức chạy tới đỡ nàng.
“Ta không sao.”
Lý Minh Lâu nói, một tay vẫn ghì lấy bả vai rồi ngồi thẳng người, sau đó nhìn hai người đứng bên cạnh đang sợ hãi. Ánh mắt bọn họ tập trung vào cánh tay đang nhấc lên của nàng, ống tay áo trượt xuống lộ ra da thịt. Dưới ánh đèn mờ, da thịt trắng nõn hiện lên những mảng lở loét đỏ thẫm chướng mắt.