Nàng không còn là Lý Minh Lâu còn sống, nàng là Lý Minh Lâu đã chết.
Nàng vốn dĩ phải tới điện Diêm Vương, nàng chính là quỷ ở diêm vương điện trở về. Mưa to, đất đá trên núi sạt lở, mặt trời lửa nóng thiêu đốt, thân thể bị thối rữa.
Ông trời muốn lập tức giết chết nàng. Người muốn giết nàng, nàng có thể phản kháng có thể phòng bị, nhưng trời muốn giết nàng, nàng làm sao có thể chống lại.
Bất quá cũng không phải là không có biện pháp. Mười ba tuổi, Lý Minh Lâu đến Thái Nguyên phủ. Mười năm sau, vào ngày thành thân Lý Minh Lâu phải chết.
Đây là vận mệnh của nàng, nếu nàng vẫn dựa vào vận mệnh này, có thể lừa gạt trời hay không?
Hiện tại Lý Minh Lâu vẫn là Lý Minh Lâu mười ba tuổi, vẫn là phải đi Thái Nguyên phủ gả cho Hạng gia,sẽ vẫn là chết, toàn bộ đều không có gì thay đổi. Nếu không chết, nàng phải trở thành quỷ ở nhân gian.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc nàng nói muốn tiếp tục đi Thái Nguyên phủ gả cho Hạng gia, thân thể trước đó đau đớn lại dần dần khỏi hẳn.
Sau đó nàng cứ làm như vậy, không nói rõ cho Phương Nhị biết là đi nơi nào, cũng không có trực tiếp hướng về Giang Lăng phủ, làm ra vẻ lạc đường lang thang chẳng có mục đích đi loạn một vòng.
Dĩ nhiên, nàng cũng không phải thật sự đi loạn, nhìn bề ngoài thì đúng là như vậy. Kỳ thật nàng là từ từ tiếp cận Giang Lăng phủ, vòng đi vòng lại trên đường đi qua Hương Trấn phủ nàng kỳ thật đều biết rõ, tuy rằng trước nay nàng chưa có đến nơi này, nhưng xem qua vài bản ghi chép mà phụ thân lưu lại chi tiết trấn phủ đồ.
Ở Thái Nguyên phủ mười năm, xem lại những ghi chép mà phụ thân lưu lại, nàng chủ yếu là để tiêu khiển, chỉ là không ngờ sẽ có ngày dùng đến.
Cứ như vậy nàng thuận lợi đến Giang Lăng phủ, mặc dù vết thương vẫn còn nhưng cũng không có gì đáng ngại.
Quả nhiên là có thể làm như vậy. Lý Minh Lâu không khỏi vui mừng, nhưng vui mừng sau đó liền lại đau thương.
Nàng nhất định phải đi tìm cái chết mới có thể còn sống ở hiện tại. Chết, Lý Minh Lâu không thể sửa đổi vận mệnh, nhưng có thể sắp xếp mọi việc cho mười năm sau.
Cơn đau theo đầu ngón tay truyền đến, Lý Minh Lâu lấy lại tinh thần nhìn trời đã sáng, nắng sớm soi phủ lên đầu ngón tay nàng vịn nơi cửa sổ. Lý Minh Lâu thu tay buông xuống.
“Con sẽ đi Thái Nguyên phủ, sẽ gả cho Hạng Nam. Đợi con thu xếp an ổn cho đệ đệ, đem nó quay lại Kiếm Nam, con liền đi Thái Nguyên phủ.”
Nàng thấp giọng bình tĩnh nghiêm túc nói, thân thể lui về chỗ sâu trong bóng tối, cảm nhận được miệng vết thương đau đớn dần dần khép lại.
Nắng chiếu rực rỡ, Lý Minh Ngọc sắc mặt đã khôi phục vẻ hồng hào cùng Kim Kết đi tới.
“Tỷ tỷ không có chuyện gì.”
Hắn nói với đám người Lý Phụng Thường chờ đợi đã lâu,
“Không cần mời đại phu, nghỉ ngơi là sẽ ổn.”
Không ai tin tưởng lời nói của Lý Minh Ngọc cho lắm, Lý Phụng Thường mỉm cười gật đầu:
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Tầm mắt mọi người lướt qua Lý Minh Ngọc, cửa phòng đã đóng lại, bên trong lặng yên không một tiếng động.
“Hạng đại nhân”.
Kim Kết nhìn về Hạng Vân phía sau Lý Phụng Thường. Mặc dù Kim Kết không hề biết Hạng Vân, nhưng đứng bên cạnh Lý Phụng Thường cùng với khí thế trên người cũng có thể nhận ra. Tầm mắt Hạng Vân cũng nhìn về phía nàng, Kim Kết chào hắn
“Đại tiểu thư nói cảm ơn đại nhân hộ tống tiểu công tử trở về.”
Nàng nói. Hạng Vân gật đầu:
“Đây là điều hiển nhiên, đại tiểu thư nên yên tâm tịnh dưỡng thân thể cho tốt.”
Kim Kết hành lễ với hắn, sau đó ánh mắt quét qua tìm kiếm, khẽ nhíu mày:
“Nguyên Cát.”
Đây thái độ đối với Hạng Vân hoàn toàn khác biệt, Nguyên Cát từ trong đám hạ nhân đi ra, theo tiếng gọi.
“Đại tiểu thư hỏi lúc trước đại nhân căn dặn ngươi như thế nào?”
Kim Kết nói. Nguyên Cát cúi đầu:
“Chăm sóc đại tiểu thư cùng tiểu công tử chu toàn.”
Kim Kết nói:
“Đại tiểu thư gặp chuyện không may, ngươi tới thăm hỏi là tốt, vì cái gì phải đưa tiểu công tử tới? Đường xá xa xôi, ai có thể bảo đảm tuyệt đối không có chuyện gì xảy ra.”
Nguyên Cát quỳ một gối xuống: “Nô tài có tội.”
Đại tiểu thư phát giận ở trong sân hoàn toàn yên tĩnh. Lý Minh Ngọc tựa như là có chút bất an, quay lại nhìn cửa phòng lầm bầm lên tiếng gọi tỷ tỷ.
Lý Phụng Thường ho nhẹ một tiếng, tuy nhiên hắn cũng không hài lòng hàng động của Nguyên Cát nhưng trước mặt mọi người trách phạt tóm lại là có chút khó coi, nơi này cũng chỉ có hắn là trưởng bối mới có quyền lên tiếng.
“Nguyên Cát lần này là hành động lỗ mãng, nhưng ta tin tưởng hắn cũng là suy nghĩ chu toàn sau đó mới hộ tống Ngọc Nhi trở về.”
Hắn nhìn về phía cửa phòng, thanh âm chậm rãi,
“Sự việc đã xảy ra, Tiên Nhi không nên tức giận, bây giờ dưỡng thân thể mới là quan trọng nhất.”
Lý Minh Ngọc gật đầu đồng tình.
“Vâng, vất vả thúc phụ rồi.”
Cửa phòng phía sau truyền tới thanh âm Lý Minh Lâu,
“Còn có tam thúc phụ, trên đường trở về vất vả cho người.”
Lý Phụng Diệu không nghĩ tới chính mình cũng được cảm tạ, vội vàng cười hề hề:
“Không vất vả không vất vả, chúng ta là người một nhà khách khí gì chứ.”
Bên trong Lý Minh lâu không nói nữa, Kim Kết thay thế Lý Minh Lâu hành lễ với Lý Phụng Diệu. Lý Minh Ngọc nói:
“Thúc phụ, con đã nghỉ ngơi tốt, giờ muốn đi gặp tổ mẫu.”
Lý Minh Ngọc nửa đêm vào cửa, không làm kinh động Lý lão phu nhân. Có điều là khi trời sáng Lý lão phu nhân rõ ràng đã biết hắn đã trở về.
Hậu bối nên là chủ động đi chào hỏi trưởng bối, nhưng xét thấy tỷ đệ Lý Minh Lâu đích thực có chuyện, Lý Minh Ngọc nếu không đi chào hỏi cũng không ai dám trách cứ, vậy cũng chỉ có thể phiền Lý lão phu nhân chạy tới bên này gặp đại tôn tử thôi.
Hiện tại Lý Minh Ngọc chủ động nói muốn đi gặp, Lý Phụng Thường thở ra.
“Nghỉ ngơi cho tốt sau đó đi, để tổ mẫu khỏi lo lắng.”
Hắn nói, “Lão phu nhân đã dậy chưa?”
Có tiếng vú già lên tiếng
” Lão phu nhân vẫn đang dùng cơm.”
Lý Minh Ngọc liền đi tới bắt cánh tay Lý Phụng Thường :
“Vậy thì tốt quá, thúc phụ mang con qua đi, con cùng tổ mẫu cùng dùng cơm.”
Lý Phụng Thường có hai đứa con trai, con gái, cháu gái cũng có nhưng coi trọng tôn nghiêm nên cũng không cùng con cái thân thể thân cận, đột nhiên bị đứa trẻ mười tuổi kéo, cực kỳ kinh ngạc, hơn nữa đứa nhỏ này là Lý Minh Ngọc.
Lý Minh Lâu là đã lớn lên ở nhà, Lý Minh Ngọc mới một tuổi thì liền bị đưa đi, số lần trở về đếm trên đầu ngón tay, số ngày ở lại cũng cực kỳ ít, đối với Lý gia là cháu đích tôn nhưng với mọi người ở Lý gia là cực kỳ xa lạ.
Mà Lý Phụng An đối với hai đứa trẻ này cực kỳ nuông chiều, hai đứa nhỏ về đến Lý phủ thì vẫn như là làm khách.
Chỉ là khách nhân này quá là cao cao tại thượng. Hắn chưa từng đối với người nhà quá thân cận.
Nhưng mà hiện tại đã khác rồi. Mất đi phụ thân từ nhỏ, bọn nhỏ tất nhiên chỉ có thể dựa vào Lý gia, không thể dựa vào người ngoài cùng với hạ nhân. Lý Phụng Thường mỉm cười cầm tay hắn:
“Tổ mẫu thấy ngươi thì vui mừng, có khi ăn thêm hai chén cơm.”
Lý Minh Ngọc cả đêm ngủ an ổn, bọn hắn mặc dù mệt mỏi cũng không dám ngủ nhiều, sáng sớm tỉnh dậy liền chờ bên này, cơm cũng chưa kịp dùng.
Lý Phụng Thường tự mình đem theo Lý Minh Ngọc đi gặp Lý lão phu nhân, Lý Phụng Diệu mời Hạng Vân dùng cơm, còn Nguyên Cát…quản gia sẽ tự sắp xếp Mấy vị lão gia đã rời đi, Nguyên Cát theo quản gia cùng với hạ nhân trong sân đi đến.
Biết là mới vừa rồi bị đại tiểu thư chỉ trích, ánh mắt của quản gia nhìn hắn có chút đồng tình lại thêm chút ngạo mạn. Nguyên Cát cúi thấp đầu không nhìn đến vẻ mặt của hắn, không mấy để ý, sau khi nghe đại tiểu thư chỉ trích, hắn rốt cuộc cũng đỡ bớt lo lắng trong lòng.
Đại tiểu thư chỉ trích hắn, từ ngữ bình tĩnh có thể thấy được tinh thần nàng cực kỳ ổn định.
Đại tiểu thư chỉ trích hắn mang Lý Minh Ngọc về, mà không phải hắn về, cho nên là đại tiểu thư cũng đồng ý hắn trở về Lý phủ.
Đại tiểu thư nói không ai có thể đảm bảo tuyệt đối không xảy ra sai sót, nói cách khác sự tình là có vài điểm đáng nghi.
Đại tiểu thư lần này gặp chuyện không may là thật sự có chuyện. Nguyên Cát không hoảng sợ, sắc mặt điềm nhiên, cước bộ càng thêm trầm ổn.
Người hầu cận Lý Phụng An chưa bao giờ sợ phiền phức, chỉ sợ rằng không biết có chuyện gì xảy ra mà thôi.