Nửa đêm Lý Minh Ngọc vào cửa, không làm kinh động mọi người ở đại trạch Lý gia, mà bây giờ chỉ còn trạch viện của Lý Phụng Thường vẫn sáng đèn.
Lý Phụng Thường đứng ở trong sảnh đường nhìn mọi người trước mặt. Dưới ánh đèn, sắc mặt ai nấy đều đỏ bừng, hơi thở gấp gáp dường như nhớ lại ngày ấy ở trạch viện hắn cũng bộ dáng chạy vội như vậy.
Tuy nhiên Lý Minh Lâu đã nghỉ ngơi được hơn mười ngày, ở trong nhà lại không có điểm bất thường làm cho tinh thần của Lý Phụng Thường không còn lo lắng chật vật như trước.
“Tại sao các ngươi lại mang theo Ngọc Nhi trở về!”
Hắn trầm giọng quát, tầm mắt đảo qua người có gương mặt giống hắn đến vài phần.
“Phụng Diệu ngươi làm như vậy thật quá lỗ mãng.”
Tam lão gia Lý Phụng Diệu đã mấy ngày mấy đêm không có chợp mắt, bộ dạng chật vật, mặt mũi cũng tiều tụy, nghe đến đây cũng không có sức lực để mà tranh luận, chỉ cười khổ:
“Ngọc Nhi đã biết hết mọi chuyện, chúng ta sao có thể giữ hắn lại đây, hắn đúng là con trai của đại ca, tính tình hai người quả nhiên rất giống.”
Lý Phụng An trầm mặc ít lời, là người có chủ kiến kiên định, hắn đã muốn làm chuyện gì thì ai không thể ngăn cản, ví như việc liên hôn này, Lý lão phu nhân vừa đấm vừa xoa, thậm chí tuyệt thực ép buộc, Lý Phụng An bất quá cũng tuyệt thực theo, không nhường một phân
“Ngọc Nhi biết Tiên Nhi gặp chuyện không may, lập tức muốn trở về. Từ lúc biết tin ngày nào cũng không ăn cơm, sau này lên xe ngựa chạy về đây mới chịu ăn một chút”
Lý Phụng Thường nhìn Lý Phụng Diệu hiểu được sự tiều tụy của hắn do đâu mà có, không chỉ là gấp rút trở về mà trên đường cũng rất vất vả. Bọn hắn đối với hai đứa con của đại ca đều không thể hiểu rõ, dù sao từ nhỏ cũng không lớn lên cũng nhau. Hiện tại xem ra hai đứa nhỏ này tính cách cũng không có mấy tốt đẹp. Chỉ có điều…
“Tiên Nhi xảy ra chuyện, ta đã nói không được để cho Ngọc Nhi biết mà.”
Lý Phụng Thường nói. Biết chuyện Lý Minh Lâu mất tích, Lý Phụng Thường cho người đưa tin đến Kiếm Nam. Từ đó cho đến khi Lý Minh ngọc trở về, tính thời gian đi đường e rằng là không dư một ngày, toàn bộ đều là lập tức phát sinh.
Lý Phụng Diệu cười cười, nhìn xuống:
“Nhị ca, lúc ta nhận được tin tức thì Ngọc Nhi đã biết cả rồi.”
Lý Phụng Thường sắc mặt khẽ biến, là ai, thế nhưng… Ngay lúc này có người ở phía sau tiến lên một bước thi lễ:
“Nhị lão gia, là ta nói cho tiểu công tử.”
Người này hơn ba mươi tuổi, tướng mạo bình thường, ăn mặc giống bọn hạ nhân nên không ai để ý, Lý Phụng Thường dường như lúc này mới nhìn đến hắn. Hắn đích thật là hạ nhân, nhưng Lý Phụng Thường không dám xem thường, tinh thần phấn chấn trở lại.
“Nguyên Cát.”
Lý Phụng Thường nói,
“Ta đã quên trong đội ngũ đưa gả Tiên Nhi có người của ngươi.”
Nguyên Cát cúi đầu nói rõ:
“Nhị lão gia, không phải là người của nô tài mà là người của đại đô đốc.”
Nguyên Cát là tùy tùng thân tín bên cạnh Lý Phụng An. Trước khi Lý Phụng An lâm chung Nguyên Cát cùng hai chị em Lý Minh Lâu ,Lý Minh Ngọc đều đứng ở bên giường nghe dặn dò.
Hắn là nô tài của Lý Phụng An, nhưng không phải nô tài của Lý gia, Lý Phụng Thường hiểu rõ điểm này. Tỷ như tại Kiếm Nam, trong phủ đô đốc, Lý Phụng Diệu là Lý Tam lão gia nhưng nói mười câu, cũng không bằng Nguyên Cát nói một câu.
Cho nên thời điểm Lý Minh Lâu gặp chuyện không may, binh lính hộ tống là người ở đô đốc phủ trước tiên là báo tin cho Nguyên Cát, mà không phải chờ Lý gia phân phó sắp xếp.
“Đại đô đốc đã mất, đại tiểu thư cùng tiểu công tử liền là chủ nhân của bọn nô tài, chủ nhân xảy ra chuyện, bọn nô tài không dám chậm trễ.”
Nguyên Cát thái độ thành khẩn giải thích. Lý Phụng Thường gật gật đầu:
“Đúng thế.”
Lại khẽ thở dài một cái,
“Chỉ là sự tình còn chưa tra rõ ngọn ngành, Ngọc Nhi tuổi còn nhỏ, nói không rõ chuyện lại làm nó hoàng sợ”
Nguyên Cát đứng thẳng người:
“Tiểu công tử hiện giờ là gia chủ, không thể lấy tuổi tác ra để nói. Còn sự tình liên quan đến đại tiểu thư, tiểu công tử cũng nên tự mình tới tra rõ ràng, nếu nghe người khác nói thì tiểu công tử sẽ không mấy an tâm.”
Lý Phụng Thường biểu lộ vẻ mặt không vui, nhìn chằm chằm Nguyên Cát:
“Nguyên Cát, ngươi chẳng lẽ hoài nghi chúng ta giấu diếm Ngọc Nhi chuyện của Tiên Nhi? Đây là Lý gia, chúng ta là người nhà của bọn chúng.”
Lý Phụng Diệu đứng ở một bên cũng trừng mắt nhìn Nguyên Cát, biểu hiện có chút mất hứng, nhưng không có đi theo nhị ca chất vấn. Trong phòng không khí có chút căng thẳng. Gió đêm thổi qua làm ngọn đèn dầu lay động, trên mặt đất bóng người cũng vì thế mà rung rinh. Có người tiến lên một bước.
“Nhị gia, Nguyên Cát nói như vậy rất hợp tình hợp lý, không có ý hoài nghi người nào.”
Lý Phụng Thường nhìn về phía người vừa nói. Lý Phụng Diệu thở ra nhẹ nhõm, thu hồi lo lắng, có người này ra mặt liền không cần hắn tới hoà giải rồi.
“Hạng đô đốc.”
Lý Phụng Thường thở dài,
“Kiếm Nam cùng Lũng Hữu đều đã không thể tách rời, mà các người đều đã đến cả đây.”
Lũng Hữu tiết độ sứ Hạng Vân tuổi tác tương đương với Lý Phụng An, so với Lý Phụng Thường lớn hơn vài tuổi, da dẻ trắng trẻo bộ dạng nho nhã, xuất thân Hạng thị phủ Thái Nguyên, tuy rằng không phải như Lý gia tổ tiên phò tá đế vương là con cháu khai quốc công thần. Nhưng so với Lý gia vẫn còn vững vàng thi thư, chỉ là ở Đại Hạ triều không có đóng góp nhiều, khí thế vì vậy mà ít đi vài phần.
“Chính là bởi vì Lũng Hữu cùng Kiếm Nam trước nay gắn kết, cho nên chúng ta đều phải tới.”
Hạng Vân nói,
“Nếu không thể tự mình nhìn thấy đại tiểu thư, ta và công tử cũng không có an tâm. Nhất là công tử tâm tư không có ở Kiếm Nam, dù có ở lại cũng không làm nên chuyện gì. Cho nên trở về Lý phủ là chủ ý của ta.”
Lý Phụng Thường lộ ra vẻ mặt lo âu:
“Chuyện này ta cũng hiểu, chỉ là tình thế bây giờ quá mức nguy hiểm, Hạng đại nhân cũng biết cho.”
Hạng Vân gật đầu:
“Cho nên ta cùng bọn họ trở về, Nhị gia yên tâm, đại tiểu thư với công tử là quan trọng nhất, không thể để xảy ra chuyện. Kiếm Nam cùng Lũng Hữu ta đã an bài ổn thỏa”.
Lý Phụng Thường giọng nói mỏi mệt lại cảm kích:
“Làm phiền đại nhân.”
“Việc này thuộc bổn phận và trách nhiệm của ta”
.Hạng Vân nói. Không khí một lần nữa trở nên dịu đi, mặc dù có lo lắng nhưng cũng có vui mừng. Nguyên Cát cũng không nói thêm gì, khoanh tay đứng sang một bên. Bây giờ dáng vẻ an tĩnh của hắn mới giống hạ nhân, ba vị lão gia trong phòng nhìn nhau than nhẹ.
“Hiện giờ tỷ đệ gặp mặt, hai người đều đã có thể an tâm rồi.”
Ban ngày an tĩnh không người, đêm đến biệt viện của Lý Minh Lâu ở ngoài sân vẫn sáng đèn. Đèn cũng không nhiều, hành lang chỉ thắp hai ngọn đèn sáng, trong bóng đêm có cái gì đang chạy đến mọi người sẽ không thấy rõ. Bọn hạ nhân bị Kim Kết ngăn ở ngoài cửa viện.
“Chờ bên ngoài đi.”
Kim Kết nói, tầm mắt nhìn về phía những người này. Chưa kịp nhìn rõ thì có bóng dáng nhỏ nhoáng lên một cái, xông qua sân. Tiếng bước chân vội vã vang lên trong sân. Lý Minh Lâu đứng sau cửa phòng, hành lang thắp ngọn đèn xuyên thấu qua khe cửa lúc sáng lúc tối lay động, nàng đưa tay mở cửa phòng.
Trong viện cực kỳ tối, hành lang thắp ngọn đèn sáng làm nổi bật áo choàng Lý Minh Ngọc, phản phất theo bóng đêm xông đến.
“Tỷ tỷ.”
Hắn kêu lên. Hài tử mười tuổi thanh âm như trẻ con, trước đây tại Thái Nguyên phủ khoác áo choàng màu đen một bên treo trường kiếm, hiện giờ lại sải bước dài qua sân, hai bước thành ba bước nhảy lên bậc thang, dáng vẻ này dường như không cùng một người.
“Tỷ tỷ.”
Giọng nói phóng khoáng khàn khàn, tựa như cát đá lẫn vào. Lý Minh Lâu giang hai tay ôm Lý Minh Ngọc vào lòng, hắn chẳng qua chỉ thấp hơn Lý Minh Lâu một cái đầu. Nàng lại gặp được Lý Minh Ngọc, vẫn còn sống, tứ chi lành lặn, may mắn chỉ có vất vả bôn ba mà đệ đệ nàng cũng không có bị thương chút nào.