Đại Hạ khai quốc, tổ tiên Lý thị có công phò vua, được phong chức uy vệ Đại tướng quân, như cá chép vượt vũ môn, sau đó con cháu đều nhập ngũ, trở thành tướng môn nổi danh Đại Hạ triều.
Nhưng cuộc đời này tám chín phần mười là không như ý. Tổ tiên Lý thị trong lần chinh chiến thứ hai bị thương tích bệnh tật, nhận tước phong không mấy năm đã qua đời. Con cháu trong nhà lại thiếu người dạy bảo, số còn lại trong quân ngũ thì chỉ đạt thành tựu tầm thường.
Nếu không phải có quan hệ thân thiết với mấy ông bạn già, ra sức chiếu cố Lý gia, ba đời sau suýt chút nữa đã bại gia nghiệp. Người ta thường nói trong họa có phúc. Sau khi gia nghiệp sa sút, con cháu Lý gia ngược lại tích cực cố gắng, trau dồi kinh sử, dần dần toả sáng, lần nữa cơ nghiệp lại tràn đầy hy vọng, đặc biệt là tới đời thế tôn thứ bảy, Lý Phụng An.
Lý Phụng An văn võ song toàn, năm hai mươi tuổi đảm nhiệm chức huyện lệnh Lam Điền, tính tình trầm ổn dũng mãnh, gan dạ cương trực, nơi quản hạt khen ngợi hết lời. Hơn nữa dù chỉ là một tri huyện lại có thể trấn áp người phiên tộc Ôn La phản loạn.
Thanh danh hậu nhân tướng gia Lý thị đến tai Thiên tử, Hoàng đế triệu kiến trọng dụng. Lý Phụng An trấn thủ biên cương, trị quân nghiêm khắc, được Hoàng Đế tán thưởng gọi là Á Phu chi phong.
Năm Khai Vân thứ nhất, để bình ổn biên cảnh và phản quân Tây Hạ, triều đình cũng cần trấn an tám châu. Lý Phụng An được ban cho tinh tiết, tới Kiếm Nam làm chức Tiết độ sứ, được ban phủ Đô đốc, có quyền quản lý sát sao vấn đề quân sự, kiến thiết các châu, đứng đầu sáu đạo.
Đại đô đốc Lý Phụng An ở Kiếm Nam đến nay đã hơn mười năm, uy phong cực thịnh. Lý Phụng An ở ngoài như thế nào, các tiểu cô nương trong nhà thật ra cũng không hiểu rõ, nhưng chỉ đơn giản là nhìn Lý Minh Lâu thôi cũng đủ chấn động.
Bởi vì lo lắng tuổi nhỏ đi đường xá xa xôi xóc nảy, Lý Phụng An mang tỷ đệ Lý Minh Lâu đi Kiếm Nam nói 5 năm sau mới hồi hương thăm người thân. Tháng chạp năm ấy tuyết lớn bay tán loạn, các nàng chen chúc dưới mái hiên, nhìn thấy một cỗ hương xe bảo mã trang trí xa hoa, thấy một tiểu cô nương như thần tiên bước xuống.
Thê tử Lý Phụng An tên Liên Thanh là mỹ nhân nổi danh Thông Giang phủ. Lúc trước, Lý Phụng An một lòng lập nghiệp không nghĩ đến chuyện thành thân. Một hôm đi qua Thông Giang phủ, gặp một chiếc xe ngựa, gió xuân thổi nhẹ màn xe, thiếu nữ trong xe tựa cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bóng hồng thoáng nhìn làm Lý Phụng An sửa lại lộ trình, theo tới Liên gia, sau đó liền kết thành nhân duyên.
Liên gia mang thân phận thương nhân, việc hôn nhân này vợ chồng Lý lão thái gia vốn không muốn. Nhưng Lý Phụng An từ nhỏ là người có ý chí kiên định, Lý lão thái gia, Lý lão phu nhân cũng không làm gì được hắn.
Sau khi thành thân, phu thê hòa thuận ân ái, Lý Phụng An cực kỳ sủng ái thê tử. Chỉ tiếc Liên Thanh thân kiều thể nhược, khó khăn có thai sinh Lý Minh Lâu, may mà vận khí tốt, thân thể vẫn an toàn. Ba năm sau lúc sinh Lý Minh Ngọc thì bị khó sinh, Lý Phụng An tìm danh y khắp nơi cũng không thể xoay chuyển ý trời, không lâu sau liền qua đời.
Lúc này thanh danh Lý Phụng An đã lên cao. Sau ngày đám tang, Liên gia sắp xếp bảy tám nữ tử trẻ trung xinh đẹp đến cho Lý Phụng An. Liên Thanh là mỹ nhân, Liên gia đưa tới cũng toàn mỹ nhân mỗi người mỗi vẻ, nhưng Lý Phụng An làm như không thấy đám người này.
Một năm sau, Liên gia muốn để muội muội của Liên Thanh làm vợ kế thì không chỉ bị Lý Phụng An quả quyết cự tuyệt, còn không chút lưu tình cấm người Liên gia tới cửa.
Người Liên gia giận dữ, do vậy hai nhà không hề lui tới qua lại. Lý Phụng An mang theo Lý Minh Lâu bốn tuổi cùng với Lý Minh Ngọc tròn một tuổi trở về Kiếm Nam, trước khi đi có nói, đến khi qua đời cũng không tái giá.
Này chính là thâm tình làm cho không ít nữ tử vừa ngưỡng mộ lại vừa tiếc hận. Lý Minh Lâu rất giống mẫu thân, tuổi còn nhỏ nhưng dung mạo như tiên. Thế nhưng đối với các nữ hài tử cùng tuổi mà nói, thần tiên không phải chỉ cần tướng mạo mà còn cần vài điểm hơn người.
Ở nhà một tháng ngắn ngủi, Lý Minh Lâu ăn uống, chơi đùa toàn dùng những đồ tinh xảo xa hoa, cơ hồ mỗi ngày đều làm các nàng kinh ngạc. Lúc đó bọn họ chỉ mới bảy tám tuổi không hiểu chuyện, không tránh khỏi khóc nháo với phụ mẫu, thường ngày phụ mẫu luôn cưng chiều các nàng lại không cho các nàng đồ như thế.
“Đó là nữ nhi đại phòng, chúng ta làm sao có thể so sánh?!”
Bậc phụ mẫu quát lớn. Lúc này các nàng mới hiểu được uy nghi của người mà các nàng rất ít khi nhìn thấy. Trưởng tử đại phòng mà Lý lão thái gia cùng Lý lão phu nhân thời thời khắc khắc luôn miệng tự hào .
Về sau, Lý Minh Lâu trở về hai lần. Một lần vì Lý lão thái gia ốm chết, một lần là ăn tết đoàn viên. Càng lớn, các nàng cũng trở nên điềm nhiên lạnh nhạt, vì Lý Minh Lâu ăn mặc càng thêm tinh xảo đẹp đẽ.
Làm mọi người chấn động nhất là việc năm trước Lý Minh Lâu trở về, cứ như đem cả phủ Đô đốc ở Kiếm Nam dọn lại, đồ đạc di chuyển chất cao như núi. Thế nhưng, đầu năm nay Lý Phụng An qua đời.
Đầu năm, người Tây Nam phản loạn, Lý Phụng An suất binh bình định. Khi tuần tra trên chiến trường, Lý Phụng An bị thích khách Tây Nam bắn trúng một mũi tên. Tuy rằng bên người có thần y, cuối cùng vẫn không cách nào xoay chuyển tình thế.
Kiếm Nam rối loạn, Lý gia ở Giang Lăng cũng rối loạn. Lý Minh Lâu và Lý Minh Ngọc theo tam lão gia lao tới Kiếm Nam, Mấy tháng sau tam lão gia ở lại Kiếm Nam với Lý Minh Ngọc, Lý Minh Lâu bị đưa về Lý gia.
Lúc này đây trở về vẫn là hương xe bảo mã, nữ hài xuống xe vẫn ăn diện tinh mỹ, nhưng lại không che dấu được thần thái ảm đạm. Ở nhà không lâu, Lý Minh Lâu liền khởi hành đi Thái Nguyên phủ. Nàng phải gả cho người ta.
Thần tiên cũng phải gả chồng, cho nên nàng so với nữ tử bình thường không có gì khác nhau.
“Giống nhau hay không giống nhau không quan hệ tới việc gả chồng!”
Lý Minh Hoa xem thường, đong đưa đôi chân nãy giờ vẫn ngồi xếp bằng. Lý Minh Lâu cũng phải gả đi, nhưng nàng không gả cho người bình thường. Người nàng gả cũng không phải người bình thường có thể gả.
“Lục lão gia Hạng Vân của Hạng gia là Tiết độ sứ Lũng Hữu, giống như đại bá.”
Lý Minh Kỳ nói.
“Tiết độ sứ Lũng Hữu sao có thể giống như đại bá.”
Lý Minh Hoa lắc đầu,
“Huống chi, chức Tiết độ sứ của Hạng Vân là đại bá bổ nhiệm.”
Lý Minh Kỳ cũng biết chuyện này. Mặc dù vì sao đều là tiết độ sứ, đại bá còn có thể bổ nhiệm những người khác thì nàng không biết, nhưng từ đó nàng biết được, đại bá lợi hại hơn so với người khác. Nhưng mà….
“Đại bá đã chết.”
Nàng nói. Người đã chết, cho dù lúc sống rất lợi hại nhưng chết rồi thì cũng không còn gì để nhắc đến. Lý Minh Hoa đang đong đưa chân, cũng dừng lại không nói gì.
“Đại bá đã không còn nữa, tuy rằng ta không hiểu, nhưng ta cũng biết hiện tại Lý gia và Kiếm Nam đều rối tung cả lên, Minh Ngọc còn nhỏ cũng phải ở lại Kiếm Nam gánh vác.”
Lý Minh Kỳ chậm rãi nói,
“Ta không rõ, bây giờ nàng ấy còn náo loạn cái gì.”
Lý Minh Nhiễm cảm thấy lời này rất có lý, gật gật đầu:
“Sau khi đại bá xảy ra chuyện, mẫu thân dặn dò ta nên ngoan ngoãn, ta liền rất nghe lời.”
Lý Minh Hoa quét mắt nhìn các nàng:
“Nàng ta năm nay mới mười ba tuổi, tuổi này đã gả chồng, còn phải đi Thái Nguyên phủ xa như vậy, đúng là khó khăn.”
Lý Minh Kỳ đứng lên:
“Thế thì có gì mà khó khăn. Năm nay ta cũng mười ba tuổi, nếu để ta gả cho Hạng gia, ta sẽ đi ngay.”
Lý Minh Nhiễm trợn tròn mắt nhìn nàng, không biết nên gật đầu hay là lắc đầu. Lý Minh Hoa nhìn nàng, bật cười, lắc đầu:
“Cho nên ta mới nói, ngươi và đại tiểu thư không giống nhau.”
Trong mắt người chưa hiểu việc đời, Hạng gia và Lý gia môn đăng hộ đối. Nhưng trong mắt một số người thì không hẳn vậy. Đại nhân có phỏng đoán của đại nhân, bọn tỷ muội có phỏng đoán của bọn tỷ muội, bọn hạ nhân cũng có bàn luận của chính mình.
Nhưng mặc kệ như thế nào, nhận vật chính vẫn chưa có động tĩnh gì. Lý Minh Lâu đóng cửa không ra, không gặp mặt bất cứ ai kể cả trưởng bối, cũng không muốn mời đại phu. Mọi người cũng không dám bảo nàng, chỉ đành tiếp tục chờ.
Mười ngày sau, Lý Minh Lâu mở cửa phòng.
Lý Minh Ngọc đã trở lại.