Hạng Cửu Đỉnh vẫn còn mặc quần áo nô tài của Lý gia, vốn hắn tùy tiện chọn bộ quần áo này mặc vào, lại thấy không vừa vặn chút nào.
Hơn nữa, cả đêm chạy đi chạy lại tìm kiếm, cả người toàn là vết bẩn, cả người cảm thấy khó chịu. Hạng Cửu Đỉnh sống an nhàn sung sướng đã quen, ở Hạng gia quần áo mặc trên người đều được may rất tỉ mỉ, vừa vặn với dáng người, không có chỗ nào không thoải mái.
Đến Lý gia hắn liền lập tức quỳ xuống trước mặt Lý lão phu nhân.
“Đây đều là lỗi của ta, là chúng ta không chu đáo, ta nguyện ý đến trước mặt đại tiểu thư nhận lỗi.”
Hắn nói. Hạng Cửu Đỉnh nói đến nhận lỗi làm cho mọi người trong phòng có chút bất ngờ.
Lúc Lý Minh Lâu mất tích, Hạng Cửu Đỉnh cũng không thừa nhận là Hạng thị có lỗi, mà nhất mực giả bộ mờ mịt không biết chuyện gì đã xảy ra. Chẳng qua hiện tại lại ở trước mặt trưởng bối mới nhận lỗi
Tuy vậy vẻ mặt Lý lão phu nhân vẫn âm trầm, muốn trách cứ hắn vài câu nhưng cuối cùng lạị thôi.
“Hạng Cửu gia, việc này thật sự làm cho mọi người hoảng sợ.”
Lý lão phu nhân nói,
“Phụ thân của Tiên nhi qua đời chưa bao lâu, nếu như nó lại có chuyện gì không hay, chúng ta là trưởng bối liền không biết ăn nói thế nào trước mặt mọi người.”
Hạng Cửu Đỉnh quỳ trên mặt đất, nghe vậy liền cuối đầu, nói:
“Tôi không có mặt mũi nào nhìn lão phu nhân, chỉ mong người mang lời xin lỗi của ta đến đại tiểu thư, ta lập tức trở về sẽ đến chỗ Bá Hòa Lục thúc nhận lỗi.”
“Cửu gia.”
Lý Phụng Thường nói,
“Vẫn nên chờ hỏi rõ nguyên nhân đã, rồi đi cũng không muộn, cho dù là trách mắng, Hạng Lão thái gia cùng Hạng đại nhân cũng được hiểu rõ tường tận.”
Tả nhị phu nhân nói:
“Tiên nhi bị thương, đang vô cùng khiếp sợ, tạm thời vẫn chưa thể gặp người khác.”
Đây chính là giải thích nguyên nhân vì sao muốn giữ hắn lại. Hạng Cửu Đỉnh vừa kinh hãi, ân hận, xấu hổ lại cảm kích, cúi đầu:
“Ta thật sự là tội đáng muôn chết.”
Tuy nhiên vẫn không biết tại sao lại như vậy, may mắn là người đã trở về, cái gì nên hỏi cũng đã hỏi, nên nhận sai cũng nhận sai, kế tiếp cũng chỉ có chờ đợi. Mọi chuyện xảy ra chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ. Hiện tại đã qua cơn hoảng sợ, cũng đã chạy vạy cả ngày đến kiệt sức, ai nấy tạm thời lui xuống nghỉ ngơi.
“Hạng Cửu gia là người thức thời.”
Tả thị sau khi tắm rửa liền bưng trà đến cho Lý Phụng Thường,
“Có thể thấy được Hạng gia rất coi trọng mối hôn sự này.”
Lý Phụng Thường tiếp nhận trà uống một ngụm, sắc mặt giãn ra:
“Hạng gia không thể kiêu ngạo lúc này được, làm thông gia với Lý gia ta bọn hắn sẽ nhận được nhiều lợi ích.”
Tả thị gật đầu, lại nhíu mày:
“Chỉ là, Tiên nhi không muốn gả đến Hạng gia phải không?”
Lý Phụng Thường quả quyết phủ nhận:
“Đại ca trước khi lâm chung đã căn dặn như thế, Tiên Nhi chắc hẳn cũng bằng lòng.”
Tả thị nói: “Dù sao tuổi nàng vẫn còn nhỏ, có sợ sệt lo lắng cũng không có gì lạ.”
Nói xong lại cười cười, “Nếu như thực sự là vậy thì không sao. Tiên Nhi tuổi nhỏ nhưng lại rất hiểu chuyện, chúng ta từ từ khuyên nhủ nàng.”
Nếu Lý Minh Lâu chỉ vì nguyên nhân kia thì thật đúng là chuyện nhỏ, Lý Phụng Thường sắc mặt dịu đi, gật gật đầu.
“Tất nhiên, cũng không loại trừ chuyện có người khác ngầm phá rối.”
Lý Phụng Thường xoay xoay chén trà trong tay,
“Tiên nhi không thể nào đột nhiên sinh lòng hối hận. Chẳng lẽ có người nói cho nó nghe chuyện gì đó.”
Hạng gia rất muốn kết thông gia với Lý phủ, nhưng Hạng gia cũng không phải chỉ có Hạng Nam là phù hợp với Lý Minh Lâu. Lý Minh Lâu ngoài thân phận đại tiểu thư Lý gia còn có nhà ngoại Liên gia của nàng. Chắc Liên gia không muốn Lý Minh Lâu cùng Hạng thị kết thân.
“Liên gia không muốn thì thế nào.”
Tả thị nói, “Khi đại tẩu qua đời, Liên gia muốn đem thứ nữ của họ gả cho đại ca nhưng lại bị cự tuyệt. Hai nhà đã trở mặt, những năm gần đây đã cắt đứt không còn chút quan hệ. Lần này hôn sự của Tiên Nhi đâu đến phiên bọn họ nhúng tay vào.”
Lý Phụng Thường cười lạnh: “Đại ca đã mất.”
Phụ thân mẫu thân đều đã mất, chỉ còn lại trưởng bối hai nhà, lẽ nào lại không thể can thiệp. Tả thị lắc đầu cười cười:
“Là đại ca mất, không phải Lý gia chúng ta mất.”
nhận lấy chén trà từ tay Lý Phụng Thường, dìu hắn đi nghỉ ngơi,
“Hiện tại không cần suy nghĩ, chỉ cần Tiên Nhi bình an trở về, chờ hỏi rõ ràng mọi chuyện rồi lại bàn luận phải trái, cho dù là người làm hay quỷ làm đều sẽ bắt được thôi.”
Binh đến tướng chặn, sự tình xảy ra đều có thể giải quyết, vẫn còn may là phát sinh chuyện này trên đường đi, nếu là đến chỗ Hạng gia mới phát sinh lại thêm phiền toái. Lý Phụng Thường gật gật đầu, trước khi đi nghỉ còn dặn dò một câu:
“Đại ca mất, bề ngoài Lý phủ đã trở lại như cũ, nhưng bên trong là sóng ngầm mãnh liệt, nàng phải thật chú ý.”
Chẳng hạn như chuyện Lý Minh Lâu bất ngờ đi Thái Nguyên phủ . Chuyện này tuyệt đối không phải là ngoài ý muốn. Tả thị nói đã biết, rồi thúc giục Lý Phụng Thường nghỉ ngơi. Đại trạch Lý gia tạm thời yên tĩnh lại, bọn hạ nhân lui tới đều thật cẩn thận, e sợ quấy nhiễu chủ tử, bọn họ lo lắng mỏi mệt, nhưng đám tỷ muội tuổi xấp xỉ với Lý Minh Lâu lại không mấy để ý.
Đại trạch phía tây có 1 cái sân nhỏ, dựng nên một cái đình nghỉ mát, thêm chiếc cầu nhỏ tinh xảo, nước chảy ra từ đó tạo nên vài nét sinh động, dưới cái nóng mùa hè sau giờ ngọ, tiếng chim hót trong trẻo quanh quẩn trong đó.
Bên cạnh hồ nước, bọn nha đầu người nắm tay áo, người giữ mép váy cùng nhau chơi đùa. Bên kia tiểu đình ba thiếu nữ đang ngồi câu cá. Chỉ là tâm tư các nàng lúc này không có đặt ở đàn cá trong hồ.
“Tứ thúc nói đại tiểu thư nửa đường quay trở lại là vì một đôi chim.”
Lý Minh Nhiễm ngồi thẳng người ánh mắt phát sáng nói. Nàng là con gái của nhị lão gia Lý Phụng Thường, tuổi còn nhỏ vừa nói vừa khua chân múa tay tựa hồ làm như vậy mới khiến người khác chú ý tới nàng.
“Không phải tứ thúc nói.”
Lý Minh Kỳ dựa vào lan can đình để nghỉ ngơi. Nàng là nữ nhi của Lý Phụng Diệu, giọng nói thanh tao
“Trước mặt tổ mẫu thì tứ thúc nói như vậy thôi, nhưng mà đại tiểu thư làm sao có thể vì một đôi chim mà chạy về.”
“Nhưng đối với đại tiểu thư mà nói, vì một đôi chim chạy về cũng không phải không có khả năng.”
Ngồi xếp bằng ở trên sạp đình, nhìn chằm chằm cần câu chính là Lý Minh Hoa đại nữ nhi của Lý Phụng Cảnh, so với hai người kia thì nàng có lớn tuổi hơn một chút, nói chuyện cũng rõ ràng hơn,
“Phòng của bọn họ từ Kiếm Nam nói dời tới là dời tới, còn có chuyện gì mà đáng ngạc nhiên.”
Đây là vì Lý Minh Lâu mà dốc lòng làm cho nàng vui. Khi Lý Minh Lâu ba tuổi, mẫu thân của nàng là Liên thị sanh con là Lý Minh Ngọc rồi qua đời, Lý Phụng An quyết định tự mình chăm sóc hai đứa con, giữ đạo phu thê không đi thêm bước nữa, lại đem tỷ đệ Lý Minh Lâu đi nhậm chức ở nơi khác, mãi cho đến năm kia mới đem hai người trở về.
Trở về không chỉ tỷ đệ hai người, theo sau là ba mươi chiếc xe ngựa đựng đầy gia sản của đại lão gia vất vả ở nơi khác mang về, đem gia sản này dỡ xuống chồng chất ở Lý phủ, sau lại cho dựng nên một gian phòng giống nơi Lý Minh Lâu từng ở, chứa đồ vật ngày thường nàng hay dùng, không chỉ từ trên xuống dưới Lý gia kinh hãi mà cả Giang Lăng thành cũng chưa bao giờ thấy chuyện như vậy.
Bày ra một gian phòng rất nhiều phiền hà vẫn chỉ là chuyện nhỏ, chi phí vận chuyển nhiều như vậy mới là làm người ta líu lưỡi, thật ra làm như vậy chỉ có một nguyên nhân chính là Lý Minh Lâu lạ giường.
Cũng bởi vì một câu lạ giường, liền có thể đem một gian phòng dời qua, còn chuyện vì nuôi một đôi vẹt nửa đường muốn quay lại cũng hết sức bình thường. Lý Minh Nhiễm khâm phục suy nghĩ chín chắn của Lý Minh Hoa, nghe vậy gật đầu:
“Ta cảm thấy được đại tiểu thư chính là vì một đôi chim trở về.”
Lý Minh Hoa cũng không thèm để ý:
“Nếu vì một đôi chim thì là chuyện nhỏ, chỉ sợ đại tiểu thư không muốn gả cho Hạng gia.”
“Nàng không muốn gả?”
Lý Minh Nhiễm ngồi thẳng người,
“Tại sao nàng không muốn gả? Hạng gia, rất tốt mà.”
Ngoài việc khoảng cách có hơi xa, chỉ là lập gia đình liền sẽ rời nhà, nhưng chỉ cần nàng nhờ vả Lý phủ một tiếng thì khoảng cách xa gần hẳn không có gì quan trọng. Lý Minh Hoa quay đầu, nhìn đến Lý Minh Nhiễm hai mắt phát sáng, cười cười:
“Tốt sao? Đối với chúng ta hoặc là cô nương khác mà nói, là rất tốt, nhưng đại tiểu thư với chúng ta là không giống nhau.”
Không giống nhau? Lý Minh Nhiễm không cho rằng như vậy, bởi vì phụ thân Lý Minh Lâu đã chết, Lý Minh Lâu bây giờ đã không phải là Lý Minh Lâu của trước kia nữa.