Lý Minh Lâu vẫn là Lý Minh Lâu,

 chẳng qua không phải Lý Minh Lâu mười ba tuổi, mà là Lý Minh Lâu hai mươi ba tuổi. Lý Minh Lâu mười ba tuổi cùng công tử Hạng thị ở Thái Nguyên hứa hôn, từ Giang Lăng phủ đi Thái Nguyên phủ, đợi mười năm sau cùng công tử Hạng thị công thành danh toại mà thành thân. 

Trong ngày hôn lễ đó, đệ đệ của Lý Minh Lâu là Lý Minh Ngọc dẫn theo năm mươi người của Lý gia tới tham gia hôn lễ. Tùy tùng binh lính khoảng ba trăm người đêm đó đều bị giết sạch. 

Nghe được tin dữ, tân nương Lý Minh Lâu từ hậu viện chạy vội tới liền bị mười mũi tên phóng ra bắn chết ngay tại cửa viện. Người bắn tên là Hạng Nam, phu quân của nàng. Lý Minh Lâu nghe được từng tiếng ken két ken két. Đó là tiếng hàm răng nàng cắn lại với nhau. 

Dù cho đã hơn nửa tháng trôi qua, nghĩ đến cảnh tượng những thi thể chồng chất lên nhau, máu chảy thành sông kia, nàng vẫn khó có thể kiềm chế. Nàng đưa tay vuốt ve trước người.

 Chiếc áo choàng đen đã cởi xuống, thay vào đó là áo sam mỏng manh mềm mại của ngày hè. Cách làn vải mỏng cũng có thể cảm nhận được da thịt ấm áp. 

Nơi này, nơi này, nơi này nữa. Mũi tên phóng tới, xuyên thấu, đâm thủng, máu tuôn như suối. Hạng Nam là thần tiễn, tiếng tăm lừng lẫy. Mười mũi tên liên phát là tuyệt kỹ của hắn. Chỉ là mười năm này hắn thường xuyên ở bên ngoài, thời gian ở nhà cũng không nhiều lắm.

 Vả lại, ở nhà cũng không khoe ra tài nghệ, cho nên đây vẫn là lần đầu tiên nàng chính mắt thấy. Các mũi tên bắn đúng chỗ hiểm nên trong nháy mắt nàng liền bỏ mạng, cũng không có cảm nhận được đau cỡ nào. 

Thế nên thời điểm nàng mở mắt ra lần nữa, hoảng hốt, bàng hoàng thật lâu, tưởng rằng đó là một cơn ác mộng. Lý Minh Lâu nhìn xung quanh.

 Ký ức mười năm vừa rồi thật là mơ hồ, nhưng ký ức thời niên thiếu lại rất sâu đậm. Một cảm giác quen thuộc rất nhanh đã thức tỉnh.

 Đây là chỗ ở của nàng khi còn niên thiếu, một bàn một ghế dựa, giấy và bút mực, hoa cỏ bài trí đều có khắc ấn ký của nàng. Đây không phải là mơ. 

Hiện tại còn sống không phải là mơ, lúc trước chết đi cũng không phải là mơ Nàng đã chết và sống lại trở về thời điểm mười năm trước khi chuẩn bị đi tới Hạng gia. Đây là bước ngoặt trong vận mệnh.

 Lúc này đây chỉ cần nàng không đi Hạng gia, hết thảy đều có thể thay đổi. Dọc đường dừng chân ở lại trạm dịch, tỉnh lại liền nhớ ra sau này sẽ xảy ra chuyện gì, ý niệm đầu tiên của Lý Minh Lâu chính là quay trở về, cũng lập tức ngay, nhưng là…… 

Phòng của nàng phát ra tiếng động. Lý Minh Lâu cúi đầu nhìn một bàn tay ở trên cửa. Trời đã sáng rõ, ánh nắng sớm chiếu vào tay của nàng. Cánh tay trắng nõn nhỏ bé phơi bày ra bên ngoài trong nháy mắt đỏ lên, như thể bị ánh nắng thiêu đốt.

 Lý Minh Lâu thu tay lại, rũ ống tay áo xuống, lui lại về sau mấy bước tránh đi ánh nắng đang từ từ rọi vào trong phòng. Bên ngoài vọng lại tiếng động, bọn nha đầu nhẹ nhàng đi lại, thỉnh thoảng thì thầm với nhau, một vú già chăm sóc nàng từ nhỏ thỉnh thoảng vào hỏi thăm. 

“Người đâu.” 

Lý Minh Lâu gọi. 

Ngoài cửa đang im lặng chợt có tiếng chân bước đến, cửa bị kéo ra, chỉ có một nha đầu đi vào. Nha đầu này khoảng mười sáu mười bảy tuổi, y phục gọn gàng, khuôn mặt thanh tú. 

“Tiểu thư.” 

Nàng thi lễ nói. Nha đầu Kim Kết.

 Lý Minh Lâu còn nhớ rõ nha đầu Kim Kết này. Nàng hầu hạ mình ở Lý gia, lúc đi Thái Nguyên phủ không mang theo, nên trở thành người qua đường trong cuộc đời. Hiện tại nàng vẫn là nha đầu thân cận bên người.

 “Thu dọn đi.”

 Lý Minh Lâu nói, chỉ vào điểm tâm được bày ở trên bàn. Kim Kết nghe tiếng cũng không gọi thêm người vào, tự mình thu dọn rồi thi lễ cáo lui.

 Lý Minh Lâu cũng không nói gì với nàng, ngồi ở mép giường ừ một tiếng, nhìn Kim Kết lui đi ra ngoài đóng cửa lại. Kim Kết lui ra ngoài, trong viện liền lại vang lên tiếng thì thầm.

 “Kim Kết tỷ tỷ, tiểu thư thế nào?”

 “Tiểu thư có nói gì thêm hay không?”

 Mấy nha đầu vây quanh Kim Kết vội vàng dò hỏi. Kim Kết nhìn các nàng lắc đầu:

 “Hiện tại tiểu thư mới trở về không muốn nói chuyện, lão gia không hỏi, cũng không cho ai quấy rầy tiểu thư, xem như chưa có gì xảy ra, tránh cho tiểu thư phiền lòng.” 

Bởi vì cha mẹ mất sớm, tiểu thư vốn kiêu kỳ nay sẽ trở nên nhạy cảm. Bọn nha đầu hiểu được ý của nàng, cúi đầu vâng dạ. Kim Kết lại im lặng canh giữ ở cửa phòng, mọi người làm việc như bình thường.

 “Nhưng mà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

 “Đúng vậy, chúng ta giả bộ không có chuyện gì cũng vô dụng.”

 Hai tiểu nha đầu đứng ở cửa viện thấp giọng than thở. Các nàng không giống Kim Kết, luôn thong dong, lúc này tinh thần hoảng loạn. Tiểu thư mới trở về một ngày, các loại lời đồn đãi đã truyền khắp ở Lý gia.

 Huống chi lúc trước mất tích hơn nửa tháng, người ngựa của Lý gia đều phái đi tìm kiếm khắp nơi, bên ngoài phủ cũng không biết bao nhiêu lời phán đoán đồn đãi. Đây cũng không phải là chuyện tốt, đặc biệt là đối với một cô nương sắp phải gả đi. 

Tuy rằng tránh cho Lý Minh Lâu không bị kích động nên không dò hỏi nàng, nhưng không có nghĩa là người khác không hỏi.

 Ngay khi Lý Phụng Thường mới vừa trở về, rất nhiều người ùa vào nơi ở của Lý gia hỏi đông hỏi tây. Bởi vì phân tán đi tìm kiếm Lý Minh Lâu, ngoại trừ Lý Phụng Thường được Lý gia đưa tin tới đầu tiên, những người khác đều chậm một bước. 

Tứ lão gia Lý Phụng Cảnh đứng ở trong phòng. Hắn tuy rằng không giống Lý Phụng Thường chạy vội đến đình viện, nhưng cũng thở hổn hển.

 “Mẫu thân, ta đã nói rõ với Nhị ca, thật sự không có xảy ra bất cứ chuyện gì.”

Hắn nói, sắc mặt đỏ bừng,vừa tức giận vừa nôn nóng. 

Vốn là hắn được giao nhiệm vụ đưa Lý Minh Lâu đi Thái Nguyên phủ. Thân phận hắn là con của thiếp thất, trước nay vẫn luôn khó có cơ hội thể hiện, lúc này trong nhà đột nhiên xảy ra chuyện lớn, nhị lão gia Lý Phụng Thường ở lại Lý phủ dàn xếp mọi việc, tam lão gia Lý Phụng Diệu thì đi Kiếm Nam Đạo chủ trì đại cục, trong nhà chỉ có huynh đệ bốn người.

 Mà việc đưa Lý Minh Lâu đi Thái Nguyên phủ bàn bạc hôn sự tất nhiên phải có trưởng bối dẫn đầu, nên chỉ có thể để Lý Phụng Cảnh đi. Lý Phụng Cảnh thật hào hứng, đây cũng là một cơ hội để hắn có thể kết giao cùng Hạng thị.

 Không ngờ còn chưa đi được nửa đường đã xảy ra chuyện. Có Đại quản gia ở một bên làm chứng.

 “Trên đường đi, mọi chuyện đều rất thuận lợi, đại tiểu thư cũng không có nói gì. Hôm đó vừa tới trạm dịchthì trời mưa. Buổi chiều lúc ăn cơm đại tiểu thư còn hỏi bao lâu nữa mới đến Thái Nguyên phủ, còn nói với Tứ lão gia là quên mất không mang đôi vẹt ở biệt viện theo. Tứ lão gia chiều theo ý muốn của đại tiểu thư, lập tức sai người mang tới, bảo đảm khi chúng ta đến Thái Nguyên phủ thì đôi vẹt cũng có thể đến cùng lúc.”

 Hắn rớm nước mắt quỳ trên mặt đất dập đầu,

“Không ngờ đại tiểu thư nửa đêm đột nhiên lại mang theo vài người đi.”

 “Ý các ngươi là Tiên Nhi chạy về đây bởi vì một đôi chim?”

 Ngồi ở vị trí chủ tử, Lý lão phu nhân hỏi. Bà là người có tướng mạo phúc hậu, hàng năm lễ Phật, hương khí Phật pháp quanh quẩn trên người. Tuy nhiên trong nhà liên tiếp xảy ra chuyện không may, Lão thái thái hiền hậu vừa mỏi mệt lại vừa tức giận, không thấy hoà khí như trước.

 Lý Phụng Cảnh cũng không dám đứng, quỳ xuống kêu oan.

 “Mẫu thân, ý con không phải như vậy.”

 “Chúng con quả thật không biết.”

 “Hết thảy mọi chuyện xảy ra không thể giải thích được.”

 “Con cũng rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” 

“Nếu con đối với Tiên Nhi có chút nào vô lễ hay thờ ơ, con sẽ lập tức đi gặp đại ca.”

 Đây đã là thề độc rồi, bởi vì đại ca của Lý Phụng Cảnh, trưởng tử Lý Phụng An của Lý lão thái thái đã qua đời. Nghe được hai chữ đại ca, Lý lão phu nhân vô cùng bi thương. 

Nếu Lý Phụng An còn sống, sự việc như vậy sao có thể xảy ra. Thấy mẫu thân lại buồn bã, Lý Phụng Thường trở lại đề tài đang nói:

 “Mẫu thân, tứ đệ sẽ không nói dối, tứ đệ trước nay làm việc luôn có chừng mực.” 

Lý Phụng Cảnh nhìn Nhị ca, vừa ủy khuất vừa cảm kích. 

“Ngươi uất ức cái gì.”

 Lý Phụng Thường trầm mặt nói, 

“Tiên Nhi là nữ tử khuê cát, nửa đêm rời đi như vậy mà các ngươi lại không phát hiện.” 

Tuy rằng Lý Minh Lâu mang theo không nhiều người lắm, cũng không dùng xe ngựa, nhưng không ai hiểu được nguyên nhân nữ tử vậy mà lại muốn trốn đi. Nhưng Lý Minh Lâu vẫn chỉ là một nữ tử ít tuổi, bọn họ đông như vậy lại không phát hiện đúng là chuyện rất bẽ mặt.

 Lý Phụng Cảnh xấu hổ gục đầu xuống đáp lại câu trách mắng. 

“Tứ đệ sơ suất quá.” 

Tả nhị phu nhân (vợ của nhị lão gia Lý Phụng Thường) khẽ thở dài,

 “Tiên Nhi không phải là nữ tử bình thường, nó chính là trưởng nữ của đại ca.”

 Lời này làm dịu không khí trong phòng. Lý lão phu nhân tuy đang buồn thương nhưng cũng khó nén tự hào, Lý Phụng Cảnh hổ thẹn nhìn Tả nhị phu nhân giải vây cho mình, âm thầm cảm kích. 

“Mẫu thân, con cảm thấy, hay là người Hạng thị có gì không ổn?”

Tả nhị phu nhân suy đoán nói. Lý lão phu nhân ngồi thẳng người dựng thẳng lông mày: 

“Người Hạng gia đâu?”

 “Người Hạng gia đang ở lại ngoài thành.”

 Lý Phụng Thường nói với mẫu thân,

 “Thời điểm Hạng gia cho người đến Giang Lăng phủ đón người, tất cả đều đã biết, hiện tại đột nhiên lại trở về, chuyện này sẽ giấu không được.” 

Tuy rằng chuyện này căn bản là giấu không được, nhưng có thể giấu được vài ngày nữa. Sẽ có người ngoài bàn tán sôi nổi nhưng trước tiên người Lý gia có thể tự mình tìm rõ nguyên nhân, Lý lão phu nhân gật gật đầu, lời đồn đãi linh tinh phiền nhiễu bà đương nhiên biết.

 Lý Phụng Cảnh bắt được cơ hội vội nói:

 “Con nghe theo Nhị ca để cho những người khác ở lại ngoài thành, chỉ dẫn theo Cửu gia của Hạng gia tới, để cho hắn mặc y phục của tuỳ tùng nhà ta.”

 Lý lão phu nhân rốt cuộc cũng chịu liếc hắn một cái:

 “Kêu hắn vào đi.” ….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play