Sầm Uý phát hiện Sở Lại trông thì hiền lành, dịu dàng nhưng thực tế cũng có lúc đành hanh, biết cà khịa. Anh cũng không thể nói gì thêm bèn dứt khoát chuyển đề tài, giải thích thang máy bị hỏng, sau khi đến tầng cao nhất thì gọi trợ lý đến.
Sầm Uý: "Đây là thư ký của tôi Chung Tín, nếu cậu muốn đi tham quan thì bảo cậu ấy dẫn đi nhé. Đúng rồi, cậu ăn sáng chưa?"
Sở Lại lấy ra một chiếc bánh dứa ở trước mặt Sầm Uý.
Sầm Uý suýt thì bật cười thành tiếng, lại cảm thấy Sở Lại rất giống trẻ con, anh cười hỏi: "Vậy cậu muốn uống gì?"
Sở Lại cảm thấy anh hơi phiền: "Anh đi nhanh đi".
Sầm Uý cũng không giận mà xoay người đi.
Ông chủ đi họp, thư ký ở lại phòng làm việc nhìn bóng lưng thoải mái khi bị ghét bỏ nhưng vẫn mỉm cười rời đi, ánh mắt lại rơi lên người chàng trai ngồi trên sofa.
Thư ký không đoán được tuổi của Sở Lại.
Anh Sở này trông thực sự rất giống sinh viên đại học, hơn nữa còn không giống sinh viên ở ngoài đời thực, mà giống nam sinh trong truyện tranh hơn.
Túi xách là túi kiểu học viện DK, cách ăn mặc, vóc dáng, ngoại hình hễ có một thứ lạc quẻ thì trông rất kỳ quặc nhưng khi mặc lên người Sở Lại thì lại trông rất hài hoà.
Bất luận là ánh mắt bình tĩnh, không có một gợn sóng hay quần áo đều là màu xám thoải mái, hoặc là khuôn mặt thanh tú của đối phương, hoặc là những ngón tay thon dài, trắng nõn đang bóc bánh dứa…..thì đều hoàn toàn không giống dáng vẻ sắp kết hôn!
Đến tuổi được kết hôn chưa ta?
Sở Lại liếc thấy ánh mắt của thư ký Chung thì giống như có thuật đọc tâm vậy: "Yên tâm, tôi 25 tuổi rồi".
Chung Tín ho một tiếng, không ngờ đối phương còn lớn tuổi hơn mình, cộng thêm cử chỉ của Sở Lại rất trưởng thành nên cảm tình cũng tăng lên mấy phần.
Sở Lại không có bất kỳ sự không tự nhiên nào, cậu đón lấy cà phê mà trợ lý pha sau đó ăn bánh dứa rồi chơi game như không có ai ở bên cạnh.
Game cậu chơi cũng không phải game hiện tại đang hot, đồ hoạ cũng rất u ám giống như game giải mã kinh dị gì đó vậy.
Lúc thư ký Chung đi sang một bên cũng cảm thấy game này rất quen mắt, mãi đến khi thấy Sầm Uý họp xong đi ra thì cậu mới chợt bừng tỉnh.
Sầm tổng cũng thích chơi game này.
Quả nhiên không phải kết hôn chớp nhoáng, người ta là có nền tảng tình cảm đó, có cùng sở thích cũng tính mà.
Nhưng Sầm tổng mới bị đá có nửa tháng, mặc dù không tính là cưỡi lừa tìm ngựa nhưng mà…
Vẫn khiến người ta tò mò.
Sở Lại chơi game rất tập trung, khi Sầm Uý họp xong đi qua thì phát hiện đối phương đang thoải mái dựa vào sofa, hai chân mở rộng, không hề có sự mất tự nhiên khi ở một nơi xa lạ.
Những người khác tan họp cho dù không thuận đường cũng giả vờ đi qua phòng làm việc của sếp để liếc nhìn "vị hôn phu" trong truyền thuyết của Sầm tổng.
Cấp trên đã hưng phấn như vậy, đừng nhắc nhân viên bình thường ở dưới.
Lúc Thẩm Quyền Chương nhìn thấy Sở Lại và Sầm Uý đứng cùng nhau thì đầu hắn nổ tung.
Trừ tức giận ra thì hắn còn cảm thấy rất ngại. Lúc gặp Sở Lại ở dưới sảnh thì suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là đối phương đến tìm mình.
Dù sao thì Sở Lại vốn là một trạch nam lâu năm.
Nếu không phải vì dắt chó đi dạo thì có lẽ Sở Lại sẽ không bước ra chân ra khỏi cửa nhà.
Nhưng Sở Lại cũng ru rú ở nhà một cách rất mâu thuẫn, người bình thường thích ở nhà sẽ chọn nuôi mèo vì không phải dắt nó đi dạo nhưng Sở Lại lại chọn nuôi chó.
Thỉnh thoảng cậu sẽ dẫn chó đi kết bạn giao lưu, đi đến công viên dành cho chó phải trả tiền để chó của mình chơi vui vẻ.
Có một lần Thẩm Quyền Chương đi cùng Sở Lại đến công viên dành cho chó, ban đầu còn thích mới mẻ, sau thì hắn cảm thấy nhạt nhẽo, nhàm chán nên có vài lần hắn tìm cớ không đi.
Sở Lại vốn là người bảo thủ, truyền thống nên Thẩm Quyền Chương cũng không hề nghi ngờ cậu có người khác.
Quen nhau 3 năm, từ nhà trường đến xã hội, ấn tượng mà Sở Lại để lại cho Thẩm Quyền Chương chính là cậu sợ phiền phức.
Cậu mua hàng ở trên mạng nhưng mua phải sản phẩm không hài lòng cũng lười trả hàng, đồ ăn giao nhầm cậu cũng dễ dàng bỏ qua, lại còn có đam mê tích trữ đồ đạc, thích sưu tầm các loại túi giấy.
Trừ trường hợp vạn bất đắc dĩ ra thì Sở Lại sẽ không mở miệng nhờ người khác giúp đỡ.
Vậy nên quan hệ xã giao của Sở Lại rất đơn giản, trừ người bạn cùng phòng hồi đại học-Liễu Uyên ra thì căn bản cậu chẳng có bạn bè nào khác.
Người thân duy nhất hình như cũng không còn liên lạc nữa, ăn Tết cũng chỉ ăn một mình.
Trong ấn tượng của Thẩm Quyền Chương, Sở Lại không thích ồn ào, cũng không thích những ngày lễ chạy theo chủ nghĩa tiêu dùng, càng lười nhớ những ngày kỷ niệm.
Cậu cũng không thấy sinh nhật và lễ Tết là những dịp có ý nghĩa quan trọng, cậu trải qua mỗi ngày giống như một ngày bình thường, không có mong chờ, cũng chẳng có thất vọng.
Người con trai như vậy ban đầu sẽ thấy rất đặc biệt nhưng lâu dần sẽ làm người ta cảm thấy vô vị, càng sẽ không cảm thấy trân quý khi mất đi.
Cứ như vậy Thẩm Quyền Chương đương nhiên đi ngoại tình.
Trước khi mối quan hệ này chưa kết thúc, hắn cảm thấy là Sở Lại đối xử với hắn quá lạnh lùng.
Sở Lại thích ôm nhưng Thẩm Quyền Chương trưởng thành trong một gia đình truyền thống, giữa bố mẹ và con cái không bao giờ có những cái ôm.
Khi mới yêu đương thì có thể nhưng lâu dần ôm không phải là lựa chọn cần thiết.
Cái ôm có thể là một bước trước khi hai cơ thể lại gần nhau hơn, khi "giao lưu" thể xác sâu hơn thì cần đến hành động này chứ không phải giống như quẹt thẻ tan làm.
Nhưng Sở Lại coi ôm là giống như một thứ không thể thiếu trong cuộc sống, điều này khiến Thẩm Quyền Chương sởn gai ốc.
Thời gian quen nhau càng dài, cảm giác mới mẻ khi bên nhau cũng phai nhạt đi, thậm chí Thẩm Quyền Chương còn sợ mở cửa sau đó nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng rồi câu nói anh đã về rồi của Sở Lại.
Câu sau sẽ là cái ôm của em đâu.
Sở Lại không thích giao lưu, vậy nên Thẩm Quyền Chương và Sở Lại không hề có bạn chung.
Lúc Thẩm Quyền Chương nói về Sở Lại với bạn cùng phòng nghiên cứu sinh thì đã số là kể khổ, nhưng bạn cùng phòng nói không thích thì chia tay, điều này khiến hắn do dự.
Mặc dù ngoại hình của Sở Lại không phải là hạng nhất nhưng trong cộng đồng LGBT thì vẫn có tính quyến rũ, cuốn hút nhất định.
Cho dù cậu giống như một dòng nước nhưng có thể gợi lên lòng chinh phục, giống như chinh phục được cậu rồi thì có thể đem lại cảm giác thành tựu không gì sánh bằng.
Huống hồ Sở Lại là người bản địa, có hộ khẩu ở đây, còn có một căn nhà mà bố cậu để lại cho cậu nữa. Mặc dù bán đi cũng không đủ tiền mua nhà mới nhưng cũng đủ giảm bớt áp lực kinh tế mà Thẩm Quyền Chương vừa đi làm phải gánh.
Hắn mới có hộ khẩu ở thành phố S, kết hôn với Sở Lại là có thể đạt được rồi.
Nhưng hắn cảm thấy mình còn trẻ, có thể tìm được người tốt hơn Sở Lại.
Thẩm Quyền Chương vốn tưởng Sở Lại chia tay với mình thì sẽ không tìm người yêu nữa nhưng chỉ một buổi sáng, hắn chỉ nghe đồng nghiệp xung quanh bàn tán mà đã cảm thấy như ngồi trên gai nhọn rồi.
Hiện tại Thẩm Quyền Chương không có Wechat của Sở Lại, hắn cũng không thể đi chất vấn đối phương, số điện thoại của Sở Lại hắn có thể đọc vanh vách nhưng lại không đủ dũng cảm để gọi đi.
"Ra rồi, ra rồi…"
"Chênh lệch về chiều cao, thể hình giống như trong truyện tranh ý…."
"Cảm giác vị hôn phu của Sầm tổng xinh quá, tôi muốn nhìn thêm mấy cái nữa".
"Kiểu boy cool ngầu nhỉ, mặc dù không đến nỗi mặt liệt nhưng mà cảm giác hơi lạnh lùng, không ngờ Sầm tổng lại thích mẫu người như vậy".
"Cảm giác người ta hướng nội, thích ru rú ở nhà ý…"
"Kiểu trạch nam rất mới lạ".
"Tiếc là đã tổ chức họp thường niên rồi, nếu không tôi vẫn muốn nghe thêm về chuyện tình của Sầm tổng ".
"Đã nghe ngóng được chưa? Bạn trai của anh ấy làm gì vậy?"
"Có người nói trong nhóm ẩn danh là làm ở công ty mạng nhưng cảm giác không giống lập trình viên lắm".
Quy mô của công ty Sầm Úy so với tổng công ty cũng không lớn lắm nhưng vì thang máy đang sửa, phải đi bộ xuống tầng dưới để đi thang máy nên tạo cho Sở Lại cảm giác giống như đi tuần tra, giám sát vậy.
Cậu vốn không phải là người có biểu cảm phong phú, đứng cạnh Sầm Úy cậu thấp giọng hỏi: “Không biết có phải ảo giác của tôi không nhưng tôi cảm thấy có người đang nhìn tôi”.
Hai người sắp đi chụp hình đăng ký kết hôn nhìn không được trang trọng lắm, bởi vì sự chênh lệch thể hình tự nhiên mà trong mắt người khác hai người đứng cạnh nhau trông rất hợp.
Có rất nhiều nhân viên giả vờ giả vịt làm việc nhưng trên thực tế mắt thường liếc hai người họ.
Chuyện lớn của sếp có thể hóng hay không hoàn toàn phụ thuộc vào duyên phận, huống hồ người ta đã đến đây rồi thì không thể không nhìn được!
Sầm Úy: “Không phải ảo giác”.
Anh cũng cảm thấy bất lực: “Không thoải mái à?”
Sở Lại không quan tâm lắm: "Cũng bình thường".
Nhưng cậu vẫn không thể chịu được những ánh mắt có như không ấy, cảm giác bị trêu chọc rõ ràng quá.
Sầm Uý: “Mang giấy tờ tùy thân chưa?”
Sở Lại: “Mang rồi”.
Để Sở Lại tự mình đến đây Sầm Úy vẫn cảm thấy rất có lỗi, lúc lái xe anh suy nghĩ rất lâu nhưng đối mặt với Sở Lại thì cứ muốn nói lại thôi.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, họ đã đặt trước nên cũng không cần đợi quá lâu.
So với những người khác thì Sở Lại mặc đồ chẳng giống người đến đăng ký kết hôn, khiến cho những người ở xung quanh phải liếc sang nhìn.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Sở Lại cũng cảm nhận được ánh mắt của Sầm Úy, giống như đoán được anh đang nghĩ cái gì rồi mở miệng an ủi: “Là tôi tự muốn đến, không liên quan gì đến anh”.
Trước sau đều là những cặp đôi thân mật dựa vào nhau còn hai người đứng trơ trơ, không có tiếp xúc thân thể gì, thậm chí Sở Lại còn đang ôm điện thoại chơi game.
Chàng trai mặt mày thanh tú ngay cả mí mắt cũng không thèm nhếch lên, nhìn từ góc độ của Sầm Úy thì cậu đang tập trung hoàn toàn vào game.
Sầm Úy tò mò hỏi: “Hay như vậy sao?”
Sở Lại trả lời cũng tạm được, vài giây sau cậu lại hiển nhiên đưa ra yêu cầu với Sầm Úy: “Về phải ôm tôi đấy”.
Đôi tình nhân đứng ở phía sau họ cũng là đàn ông. Vừa rồi hai người còn đang âm thầm quan sát họ rồi nhỏ giọng bàn tán cho rằng hình như họ không có tình cảm gì.
Nhưng nghe thấy Sở Lại nói câu này họ mới phát hiện ra mình hiểu lầm, thẳng thắn, không lòng vòng như vậy thì chắc chắn tình cảm phải rất tốt, sâu đậm.
Sầm Úy: “Ừ”.
Đăng ký cũng rất nhanh, hai người họ không giống những người khác còn đặc biệt đi chụp ảnh riêng. Lúc hai người ngồi cạnh nhau thì thợ chụp ảnh cũng hơi kinh ngạc.
Không thân thiết lại rất khách sáo, anh chụp ảnh lớp cho học sinh cũng chưa gặp trường hợp nào như này.
Thợ chụp ảnh: “Hai người dựa sát nhau một chút”.
Sở Lại hơi ngồi xích về phía Sầm Úy.
Thợ chụp ảnh: “Đầu dựa vào nhau thêm một chút nữa được không?”
Sầm Úy nghiêng đầu.
Hai người đều muốn đánh nhanh thắng nhanh nên đồng thời nghiêm túc nhìn vào ống kính. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Bỗng chốc thợ chụp ảnh lại cảm thấy hai người rất đẹp đôi.
Khi quyển sổ đỏ đến tay, Sầm Úy cảm thấy không chân thực lắm.
Còn Sở Lại chẳng có cảm xúc gì, cũng không có ý định chụp ảnh giống những người xung quanh. Sau khi bỏ quyển sổ đỏ của mình vào túi thì cậu hỏi Sầm Úy: “Tối đi gặp bố mẹ anh hả?”
Sầm Úy gật đầu.
Sở Lại vừa đi theo anh ra ngoài vừa hỏi: “Vậy có cần tôi làm gì không?”
Sầm Úy: “Chúng ta đi ăn cơm đã, vừa ăn vừa nói”.
Mặc dù kết hôn chỉ là suy nghĩ nảy trong phút chốc nhưng Sầm Úy là người có nhu cầu kết hôn nên sau khi hỏi ý kiến Sở Lại, anh đã đăng giấy chứng nhận kết hôn lên trang cá nhân.
Lúc ngồi xuống ăn cơm, anh hỏi Sở Lại: “Không ký thỏa thuận thực sự không có vấn đề gì sao? Tôi cảm thấy vẫn phải đền bù cho cậu, dù sao thì…”
Sở Lại rất thẳng thắn, ánh mắt của cậu vẫn dán vào màn hình điện thoại, giọng nói giống như thốt ra theo quán tính: “Vậy anh ôm tôi chặt hơn là được”.
Nói xong thì cậu cũng qua được ván game này, Sở Lại mỉm cười rồi ngước mắt lên, đôi mắt bị kính cận che khuất vừa hay nhìn vào mắt của Sầm Úy.
Nhưng Sầm Úy lại quay đầu đi, giống như không dám nhìn thẳng vào Sở Lại vậy.
Trong lòng nghĩ rốt cuộc phải chặt như nào mới đủ, anh cảm thấy mình mà ôm chặt hơn thì Sở Lại sẽ khảm vào trong cơ thể mình mất.
Nhưng anh cũng chỉ có thể gật đầu: “Được, cứ làm theo yêu cầu của cậu”.
Sở Lại nói với Sầm Úy: “Chúng ta không phải đàn ông kết hôn với phụ nữ, tôi cũng không thể sinh con, hơn nữa tôi cũng có nhu cầu”.
“Anh không phải…”
Cậu cũng không biết phải miêu tả trạng thái hiện tại của Sầm Úy như nào, cũng không phải ngại ngùng gì nhưng mấy giây sau cậu mới nói tiếp: “Cố gồng”
Sầm Úy: “Được, tôi sẽ cố gắng”.
Những món mà Sở Lại đều rất thanh đạm, ngoại trừ ớt xanh nướng ra thì Sầm Úy không thấy Sở Lại có sở thích ăn uống đặc biệt nào.
Sầm Úy gật đầu: “Vậy tan làm tôi đến đón cậu được không?”
Sở Lại lắc đầu: “Vậy thì phiền anh quá, tôi tìm một quán net ở gần công ty rồi đợi anh tan làm là được”.
Sầm Úy cảm thấy như vậy càng phiền hơn, dù sao thì Sở Lại cũng đến đây rồi, thế là anh nói: “Vậy chi bằng cậu đợi ở trong phòng làm việc của tôi đi”.
Sở Lại cũng không từ chối.
Lúc về cậu đã quen với những ánh mắt có như không rồi.
Công việc của Sầm Úy rất bận, mà anh cũng không có ý định nghỉ kết hôn.
Wechat của anh và Sở Lại cũng không có bạn chung nên cậu cũng không biết dưới bài đăng mới nhất của đối phương đang rầm rộ như nào.
Nhưng tin nhắn trên Weibo của cậu đầy ắp rồi.
Sở Lại nhớ đến vấn đề mà cuối tuần khi livestream các fans hỏi nên cậu dứt khoát đăng giấy chứng nhận kết hôn của mình lên.
Cậu tìm caption để đăng nhưng thấy quá là sến sẩm nên cậu đăng đơn giản thôi.
@Laic: [Tim] [Hình ảnh]
Buổi chiều, Thẩm Quyền Chương về chỗ làm việc thì biết tin Sở Lại lại đang ở công ty thì trong lòng bồn chồn không yên.
Mở Weibo ra lướt lướt, vừa hay lướt trúng bài đăng của Sở Lại.
Sở Lại tự cảm thấy mình không phải tài khoản lớn nhưng trên thực tế lượng fans hâm mộ của cậu cũng rất nhiều.
Tuy nhiên so với những tài khoản thường xuyên cập nhật trạng thái thì fans của cậu vô cùng tò mò về sự thần bí của Sở Lại, lúc này họ cực kỳ quan tâm đến đời sống tình cảm của Sở Lại nên ngay khi cậu đăng bài thì mọi người điên cuồng bình luận.
[Kết hôn? Không phải chứ!]
[Không phải chia tay rồi sao! Hay là quay lại với người yêu cũ rồi?]
[Mặc dù đã che mặt nhưng Laic chắc là người ngồi bên phải nhỉ? Chồng cậu ấy còn rất…rất lớn nữa!]
[Chờ chút! Nhẫn cưới đâu?]
Lúc Thẩm Quyền Chương cập nhật thì vừa hay Sở Lại trả lời lại.
@Laic: Không phải người yêu cũ, là chồng mới.
Hai từ người yêu cũ và chồng mới đồng thời hiện ra trước mắt khiến Thẩm Quyền Chương không chịu được.
Đúng lúc này Sở Lại đi xuống lầu lấy bánh ngọt, thấy vậy Thẩm Quyền Chương lập tức đứng dậy.
Đồng nghiệp ở bên cạnh hỏi: “Đi đâu vậy?”
Thẩm Quyền Chương: “Nhà vệ sinh”
Hắn nghĩ: Chắc chắn là cưỡi lừa tìm ngựa!
Vậy không phải là công bằng rồi sao! Hắn và Sở Lại yêu nhau ba năm, Sở Lại chưa bao giờ gọi hắn một tiếng chồng!
Dựa vào cái gì chứ!