Sở Lại là một người rất kín tiếng. Năm ba đại học, Thẩm Quyền Chương theo đuổi Sở Lại, sau khi ở bên nhau thì Sở Lại cũng chưa từng chia sẻ chuyện yêu đương thường ngày lên trang cá nhân.
Dường như đối phương không có muốn chia sẻ gì cả, trang cá nhân cũng khóa suốt, đa số các nhóm chat cũng đều tắt thông báo, rất phù hợp với ấn tượng của các bạn học là người không có cảm giác tồn tại.
Ngay cả chuyện Sở Lại làm streamer game cũng là tự Thẩm Quyền Chương phát hiện ra.
Lúc đó hắn có cảm giác mình không phải là bạn trai của Sở Lại.
Vậy nên dựa vào cái gì chứ!
Hắn cũng đâu có được Sở Lại công khai chính thức.
Sở Lại hoàn toàn không biết Thẩm Quyền Chương làm việc ở công ty Sầm Úy.
Sầm Úy một mình đi họp, còn để lại thư ký cho cậu tự do “sai vặt”.
Thái độ của đối phương kính cẩn lễ độ, nghe thấy Sở Lại muốn đi lấy hàng thì cũng xung phong đi lấy hộ cậu.
Một buổi chiều đem lại cho Sở Lại trải nghiệm vô cùng tốt.
Sở Lại chơi game vô cùng tập trung.
Cái này không giống với giải mật mã mà cậu chơi khi livestream, cậu chơi một lượt bản dành cho điện thoại thì cảm thấy cốt truyện cũng rất hay.
Nhưng sau khi cậu đăng trạng thái xong thì Liễu Uyên đã gửi tin nhắn cho cậu.
Liễu Uyên: [Hình ảnh]
Liễu Uyên: [Cậu đăng Weibo luôn á???]
Sở Lại bấm vào ảnh thì thấy là ảnh chụp màn hình Weibo của mình.
Cậu trả lời một chữ ừ.
Liễu Uyên gửi liên tiếp mấy cái sticker nhăn mày, tỏ vẻ hy vọng Sở Lại cũng đăng lên trang cá nhân của cậu một tấm.
Sở Lại: [?]
Liễu Uyên: [Tớ biết cậu khóa trang cá nhân rồi nhưng cậu và Thẩm Quyền Chương yêu nhau ở trong trường vẫn có rất nhiều bạn biết mà.]
Liễu Uyên: [Cậu và Thẩm Quyền Chương chia tay rồi nhưng hắn không đăng gì, dạo trước tớ còn thấy có người bình luận ở dưới bài đăng của hắn ta.]
Liễu Uyên: [Đợi tớ tìm ảnh]
Liễu Uyên: [Hình ảnh]
Liễu Uyên: [Nhìn thấy chưa, hắn còn tỏ ra chưa chia tay với cậu kìa. Xin lỗi nhé Sở Lại, tớ nên nói cho cậu sớm hơn.]
Sở Lại bấm vào xem, quả thật là Thẩm Quyền Chương và bạn chung của họ nói chuyện.
Tuần trước, Thẩm Quyền Chương vẫn nói hắn và cậu vẫn ở bên nhau.
Sở Lại đột nhiên có sự ghê tởm không nói thành lời, cậu tiếp nhận đề nghị của Liễu Uyên.
Trang cá nhân của cậu đã khóa quá lâu rồi. Lúc yêu đương cũng không giống những cặp đôi bình thường cùng nhau đăng ảnh công bố tình yêu, càng không có sở thích kiểm tra điện thoại của nhau.
Là một người bạn trai, Sở Lại vô cùng bình thản, không lo lắng gì, đến cả Liễu Uyên cũng cảm thấy cậu là điển hình của người không có tí gì gọi là kích tình, nhưng Liễu Uyên biết Sở Lại như vậy cũng có liên quan đến gia đình.
Liễu Uyên là người bản địa, hồi đại học cậu ấy cũng từng thử rủ Sở Lại về nhà mình ăn tết nhưng Sở Lại từ chối.
Năm mới của Sở Lại là một mình cậu tìm chỗ làm thêm, đợi kí túc trường mở thì lại dọn đồ vào ở.
Dì quản lý ký túc biết hoàn cảnh của Sở Lại, cộng thêm Sở Lại vốn trông rất đẹp trai, sáng sủa nên dì cũng quan tâm cậu nhiều hơn chút.
Vài phút sau, Sở Lại trả lời Liễu Uyên: Đăng rồi.
Liễu Uyên: [Đăng ký kết hôn có cảm giác như nào?]
Cậu ấy cũng đã gặp đối tượng kết hôn với Sở Lại-anh Sầm ở trong quán bar tối mù mịt.
Vốn dĩ Liễu Uyên rất không yên tâm Sở Lại kết hôn chớp nhoáng với một người đàn ông xa lạ.
Dù sao thì kết hôn và yêu đương là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, những người chỉ vì kết hôn mà khuynh gia bại sản cũng quá nhiều rồi.
Mà tính Sở Lại lại cố chấp, một khi cậu đã chọn thì rất khó để thay đổi.
Giống như năm đó có ba người theo đuổi cậu nhưng cậu lại chọn Thẩm Quyền Chương.
Liễu Uyên cũng không lấy làm lạ khi Sở Lại chọn kết hôn, bởi vì cậu theo đuổi một mối quan hệ ổn định, không thay đổi.
Không có tình yêu, không có tình dục cũng chẳng sao, chỉ cần có một mái nhà là được rồi.
Rất nhiều lúc Liễu Uyên cảm thấy mặc dù Sở Lại là người thích chó nhưng tính tình của cậu ấy lại giống như một con mèo.
Khắp người đều toát ra vẻ người sống chớ lại gần, rõ ràng là cậu cần nhưng lại hy vọng người khác đừng cho cậu quá nhiều.
Giống như mối quan hệ của Sở Lại với Thẩm Quyền Chương, nếu đổi lại là Liễu Uyên thì cậu ấy cảm thấy sẽ không kết thúc một cách dễ dàng như vậy.
Dựa vào cái gì mà máy sấy tóc, lò nướng, máy sấy khô cùng dùng chung thì đều là của Thẩm Quyền Chương, rõ ràng hắn ta không bỏ ra đồng nào cả.
Điều này dẫn đến ấn tượng của Liễu Uyên với Thẩm Quyền Chương ngoài hèn hạ ra thì còn là bủn xỉn.
Hôm đó sau khi Sở Lại và Sầm Uý đi thì Liễu Uyên chống lại sự sợ hãi với bác cả tương lai, cố gắng thăm dò thông tin của Sầm Uý từ phía đối phương. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Giang Lý Ung cũng là lần đầu tiên gặp Sở Lại nên hai người cùng nhau trao đổi thông tin, mặc dù cả hai đều có mối quan hệ khó nói nhưng cũng coi là nói chuyện vui vẻ.
Cả hai cũng đều cho rằng Sở Lại và Sầm Uý có duyên phận sâu đậm với nhau, sự xuất hiện của hai người cũng trùng hợp, vừa vặn; vừa hay có thể giải quyết tình thế cấp bách của đối phương.
Giang Lý Ung trong ấn tượng của Liễu Uyên chính là một người hoàn toàn khác.
Du học sinh về nước có học vấn cao, giáo dục tốt, làm cái gì cũng thuận lợi.
Những cái mác ấn tượng đó đến từ bạn trai của Liễu Uyên.
Đối phương khi nhắc đến anh trai cùng cha khác mẹ làm bác sĩ thì đều mang theo sự đố kỵ, Liễu Uyên cũng vẫn tin vào câu nói "vật họp theo loài", con người Giang Lý Ung trầm ổn, tài giỏi nên bạn bè chơi thân với anh ấy hẳn cũng không phải dạng vừa.
Liễu Uyên nghe Giang Lý Ung nói nhà Sầm Uý sản xuất ô, thương hiệu gì cậu ấy cũng không nhớ rõ nên khi nói lại cho Sở Lại nghe thì cậu ấy chỉ nói doanh nghiệp đã có tuổi đời hàng trăm năm.
Sau khi biết sở thích của Sầm Uý là chơi cái tựa game không hot thì Liễu Uyên đã cảm thấy hợp rồi, hai người chắc chắn là trời sinh một cặp.
Không giống như Thẩm Quyền Chương không có hứng thú gì với game, chơi bóng rổ cũng không ra gì.
Cho đến tận bây giờ, Liễu Uyên cũng không hiểu rốt cuộc Sở Lại nhìn trúng chỗ nào của Thẩm Quyền Chương, lương của hắn cũng không cao bằng lương của Sở Lại luôn á.
Đều là đàn ông con trai, cấu tạo cơ thể là như nhau nhưng hắn không hề tạo cho cậu ấy cảm giác là một người đàn ông có mấy điểm hơn người.
Căn bản là tổn phí thanh xuân của Sở Lại!
Giờ phút này trong mắt thư ký của Sầm Uý, Sở Lại càng ngày càng giống học sinh ngồi chơi game trên tàu điện ngầm trong truyện tranh.
Đối phương ngồi ở trên sofa, khoá balo cũng không hề kéo lên, giấy chứng nhận kết hôn đỏ chót lộ ra một nửa vì ban nãy cậu lục balo tìm airpods.
Sở Lại chỉ liếc nhìn một cái, bản thân và Sầm Uý ở trong ảnh dựa vào nhau, hai người cười cho có lệ, qua loa nhưng giây phút dừng hình ảnh thì trông không hề qua loa một chút nào.
Có thể là do phông nền màu đỏ, có thể là do mùi nước hoa ập đến khi chụp ảnh Sầm Uý được thợ chụp ảnh nhắc dựa gần vào một chút khiến Sở Lại nhớ đến cái ôm ngày hôm đó.
Sở Lại ấn mở khung chat với Liễu Uyên rồi nhập [chẳng có cảm giác gì] nhưng cậu lại xoá đi đổi thành [cũng ok].
Nhưng cuối cùng cậu sửa thành câu [cũng vui].
Bây giờ cậu cũng hiểu tại sao có người nói kết hôn sẽ rất vui rồi.
Nhìn thấy câu này Liễu Uyên suýt thì nhảy dựng lên.
Cậu ấy đọc đi đọc lại câu này, cậu có cảm giác giống như một đứa trẻ bị tự kỷ đột nhiên không cần chữa trị mà tự khỏi bệnh.
Sở Lại vậy mà vui rồi á? Lần trước cậu ấy nói vui là năm nào nhỉ?
Là lúc trời có tuyết rơi khi hai người còn chưa tốt nghiệp nhỉ? Lúc đó cậu ấy vẫn đang yêu đương với tên keo kiệt bủn xỉn Thẩm Quyền Chương.
Quả nhiên bước ra khỏi một mối tình thì mối tình sau sẽ đến luôn!
Liễu Uyên: [Là cảm giác hạnh phúc hả?]
Liễu Uyên: [Xem ra cậu và anh Sầm rất hợp nhau đó]
Liễu Uyên: [Anh ấy trông đẹp trai lại còn có sự nghiệp của riêng mình, cũng không cần chờ trực tiền lương của cậu lại còn là người bản địa, quá tuyệt vời, hoàn toàn đá tên người yêu cũ của cậu ra chuồng gà.]
Vừa hay lúc này Sầm Uý từ trong phòng họp đi về, đằng sau còn có trưởng phòng của các bộ phận.
Trong một nhóm đàn ông thì Sầm Uý trong chói loá nhất.
Bên cạnh cũng có người ngang ngang tuổi anh nhưng không cao lắm, dáng người cũng không đẹp bằng Sầm Uý.
Ngoại hình và nhan sắc của người đàn ông đều nổi bật, lúc này anh còn mang theo khí chất cao quý, khi anh đi qua cửa kính trong suốt thì Sở Lại phát hiện vẻ mặt của anh rất nghiêm túc.
Phó tổng Thân Dương Húc đang đứng bên cạnh nói chuyện với anh liếc thấy ánh mắt của Sở Lại thì hất cằm với Sầm Uý.
Sầm Uý cũng vô thức nhìn qua rồi cách một tấm kính thủy tinh mỉm cười với Sở Lại, sự uy nghiêm lạ lẫm ban nãy cũng đột nhiên biến mất.
Chỉ là hiện tại ấn đường của anh vẫn mang theo chút mệt mỏi của công việc, hoàn toàn trùng khớp với dáng vẻ mà lần đầu tiên gặp Sở Lại ở quán bar.
Sở Lại chỉ gật đầu rồi cúi đầu trả lời tin nhắn: Là như vậy đó.
Có lẽ Sở Lại quá lạnh lùng nên Thân Dương Húc đứng bên cạnh Sầm Uý không nhịn được hỏi: "Không phải vừa đăng ký kết hôn sao? Sao trông cậu ấy không vui vẻ gì vậy?"- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Tính Sở Lại vốn là như vậy, Sầm Uý cũng không quá để ý mà hỏi lại: "Lẽ nào còn phải cười cho cậu xem nữa?"
Đối phương phản bác: "Mình nhìn thấy rồi đó, cậu cười với người ta nhưng người ta chỉ cúi đầu xuống thôi, Sầm tổng có cần phải tự kiểm điểm lại không?"
Sầm Uý lười để ý: "Đi làm việc đi, mình đi về đây".
Thân Dương Húc: "Không phải chứ, giờ là mấy giờ mà cậu đã tan làm rồi?"
Sầm Uý hiếm khi tùy hứng: "Mình là ông chủ, thích về lúc nào thì về thôi".
Câu này của anh khiến Thân Dương Húc không dám phản bác.
Nhưng anh ấy cũng biết khiến người cuồng công việc như Sầm Uý tan làm sớm chắc chắn là chuyện lớn.
Mọi người đều không hẹn mà đồng thời nghĩ đến tin đồn Sầm Uý bị cắm sừng đột nhiên lại hơi đồng cảm với anh rồi đồng loạt nhìn Sầm Uý đẩy cửa rồi đi đến bên cạnh chàng trai đang ngồi trên sofa.
Sở Lại không thèm ngước mắt lên, ánh mắt vẫn cứ dán vào điện thoại trong tay: "Có thể đi rồi à?"
Sầm Uý gật đầu: "Tôi tan làm sớm".
Sở Lại không hề có cảm giác căng thẳng khi sắp phải đi gặp phụ huynh, cậu chỉ bình tĩnh ừ một tiếng: "Đợi tôi chơi xong ván này đã".
Sầm Uý tò mò hỏi: "Game gì vậy?"
Anh bận rộn cả ngày, lúc xem điện thoại cũng đều là lúc đang bận nhưng vẫn dành ra chút thời gian để xem.
Thấy Sầm Uý bận như vậy, Sở Lại cảm thấy làm một người làm công ăn lương bình thường cũng rất tốt.
Cậu đang định nói, môi hơi hé ra nhưng một lúc sau cũng không thốt được ra câu nào nên chỉ có thể mím môi lại: "Tôi quên rồi".
Sầm Uý ngơ ngác mấy giây rồi cười hỏi: "Liệu có phải không muốn nói cho tôi biết không?"
Ban nãy Sở Lại vẫn còn đang chơi game giải mã kinh dị nhưng chơi rất lâu vẫn không qua màn nên cậu dứt khoát đổi sang game đánh đàn đã lâu không chơi.
Cậu thực sự quên mất tên game rồi nên cậu lắc đầu nói: "Lát nữa nói cho anh biết".
Trong mắt Sầm Uý, ngón tay của chàng trai môi hồng răng trắng đang bấm nhanh như bay, trông cũng vui mắt vui tai.
Ánh mắt của người đàn ông quá mãnh liệt nên Sở Lại không nhịn được hỏi: "Tôi rất đẹp sao?"
Lần này đến lượt Sầm Uý ngẩn người.
Ánh mắt của chàng trai vẫn dán lên màn hình điện thoại nhưng giọng nói mang theo chút tò mò: "Mặc dù nghe có vẻ hơi tự luyến nhưng anh là người mê tay à? Mặc dù chúng ta vừa mới gặp nhau nhưng anh đã nhìn chằm chằm vào tay tôi mấy lần rồi".
Cậu vẫn đang đeo tai nghe, hộp đựng tai nghe vứt ở một bên, vỏ ngoài của hộp là quả chuối màu vàng kiểu hoạt hình trông rất bắt mắt.
Bình thường Sở Lại toàn mặc đồ tông màu xám lạnh, gần với màu morandi nhưng mấy món đồ lấy ra từ trong túi của cậu đều rực rỡ sắc màu.
Buổi trưa lúc Sầm Uý ăn cơm với cậu thì phát hiện hộp đựng kính của cậu cũng là màu cam.
"Mê tay?"
Sầm Uý nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Chắc tôi…không có sở thích này đâu".
Anh nhớ lại tay của người khác thì hoàn toàn không nhớ ra.
"Nếu là người mê tay thì hẳn là có thể nhớ được tay của rất nhiều người nhỉ?"
Sầm Uý ngừng lại một lát rồi nói tiếp: "Nhưng quả thật tay của cậu rất đẹp".
Ánh mắt của anh lại bất giác rơi trên tay phải của Sở Lại, vừa rồi cậu mới vén tay áo lên, đủ để cho Sầm Uý nhìn thấy nốt ruồi son ở trên cổ tay cậu.
Bởi vì da cậu quá trắng nên nốt ruồi son đó giống như một nốt chu sa trông đẹp rung động lòng người, rất dễ khiến người ra nảy ra suy nghĩ nếu lấy tay chà xát thì liệu nốt ruồi son đó có mờ đi hay không.
Vấn đề này ngay lập tức bị Sầm Uý đè xuống, anh cảm thấy mình không cần phải suy nghĩ về nó.
Sở Lại vui vẻ chấp nhận: "Tôi cũng thấy vậy".
Cậu chơi game rất nhanh nhẹn, lưu loát, toát ra vẻ ác liệt không giống với khí chất lạnh lùng, dửng dưng của cậu.
Sở Lại lại hổ: "Tay của người yêu anh chắc cũng đẹp lắm nhỉ?"
Nói xong cậu sửa lại câu từ: "Người yêu cũ".
Sầm Uý hơi xấu hổ nói: "Tôi thực sự không nhớ mà".
Cậu cười hỏi: "Anh còn nhớ người ta không?"
…..
Sở Lại đi theo sau Sầm Uý, hai người đi xuống lầu cũng nói về người yêu cũ nên thỉnh thoảng nhân viên đi qua nghe thấy đều cảm thấy hết hồn.
Không ngờ vừa đăng ký xong là có thể thẳng thắn nói về người yêu cũ, xem ra thực sự rất yêu rồi.
Sở Lại ừ một tiếng: "Nhớ tay và giọng nói anh không lãng mạn của anh ta".
Điều này thực sự quá sâu sắc rồi, Sầm Uý thở dài một hơi: "Tôi cũng nhớ giọng nói của bạn trai cậu".
Sở Lại nhớ đến hôm nay gặp Thẩm Quyền Chương ở dưới lầu, vốn định hỏi Sầm Uý có gặp đối phương hay chưa nhưng cậu và Thẩm Quyền Chương chia tay rồi nên cũng không cần thiết phải hỏi.
Sở Lại đi theo Sầm Uý đến nhà bố mẹ anh.
Ô nhà họ Sầm sản xuất là thương hiệu quốc nội, được thành lập vào trước thời kiến quốc, đến thế hệ Sầm Uý thì đã là đời thứ 4 rồi.
Ngoài mặt Sở Lại không căng thẳng gì nhưng trên thực tế cậu cũng đã âm thầm tra, nghiên cứu.
Không tra ra cái gì đặc biệt nhưng khi xe đi vào trong khu biệt thự, cậu vẫn không nhịn được mà hỏi: "Người nhà anh thích người như thế nào?"
Cậu ngừng một lát rồi bổ sung: "Thích bạn đời của anh là người như thế nào?"
Ánh mắt Sầm Uý liếc nhìn vẻ mặt của của Sở Lại, đối phương mím môi, cụp mắt, tay miết điện thoại.
Hiếm khi thấy cậu trông không tự nhiên, thẹn thùng.
Anh cảm thấy rất mới mẻ nhưng cũng không định trêu cậu.
Sầm Uý: Không cần như vậy đâu, cứ làm chính mình là được".
Sở Lại hỏi: "Trước kia anh từng nghĩ sẽ kết hôn với người yêu cũ chưa?"
Câu này đụng chạm đến đời tư cá nhân nhưng hai người đều thẳng thắn công khai, cũng từng thấy cảnh tượng chia tay xấu hổ của nhau nên khi nhắc đến cũng rất tự nhiên.
Sầm Uý lắc đầu: "Trước kia tôi chưa từng nghĩ đến việc kết hôn".
Anh dừng xe ở chỗ đậu xe rồi nói: "Nhưng ông nội tôi nói phải nhìn thấy tôi kết hôn thì mới có thể yên tâm nhắm mắt".
Giọng nói của người đàn ông nghe có vẻ rất bất lực: "Vậy nên tôi mới nghĩ ra cách này".
Sở Lại: "Vậy nếu không phải là tôi thì anh vẫn sẽ có sự lựa chọn khác sao?"
Sầm Uý lắc đầu: "Không có nếu, chỉ là rất trùng hợp, hôm đó cậu đồng ý rồi".
Sở Lại trầm lặng trong giây lát: "Lẽ nào anh gửi hàng loạt à?"