Giọng nói này rất quen tai, Sở Lại hơi quay đầu sau vừa hay nhìn thấy bạn trai cũ tay cầm một cốc cà phê đứng cách cậu khoảng hai bước chân, vẻ mặt vô cùng kỳ quái.
Vào lúc này xung quanh có người đi qua người đi lại, còn có thể nghe thấy tiếng tít của máy quẹt thẻ nữa, so với nhóm người đang vội vã thì Sở Lại trông bình tĩnh đến lạ thường, điều này khiến người ta phải liếc mắt nhìn.
Thẩm Quyền Chương hơi ngạc nhiên và vui mừng bước nhanh qua rồi hỏi: “Em đến tìm anh à?”
Một thời gian không gặp, Sở Lại trông vẫn như vậy.
Trước kia, Thẩm Quyền Chương nhìn phát chán dáng vẻ lạnh nhạt của đối phương nhưng hiện tại, hắn lại hơi thích sự lạnh lùng này.
Năm đó hắn theo đuổi Sở Lại vốn dĩ vì đối phương có một khí chất khác lạ so với người khác, giống như một chiếc lá rơi xuống mặt hồ vậy.
Vẻ ngoài thì lạnh lùng như trên thực tế có thể khiến mặt hồ nổi lên gợn sóng lăn tăn rồi lại biến mất tăm.
Những ngày tháng sau khi chia tay, Thẩm Quyền Chương thường xuyên nhớ đến Sở Lại nhưng Sở Lại chia tay xong cũng không định làm bạn, tỏ rõ thái độ có chết cũng không qua lại nữa.
Không chỉ Wechat, điện thoại, email hai người đều block lẫn nhau mà ngay cả Alipay, app mua sắm cũng xóa luôn, muốn âm thầm theo dõi cũng không thể.
Thẩm Quyền Chương cũng từng tham gia các buổi tụ họp, gặp gỡ những người mới nhưng càng tham gia hắn lại càng nhớ người yêu cũ.
Hắn lục tung điện thoại thì phát hiện không thể nào liên lạc được với Sở Lại, đổi số khác gọi điện thì hắn không làm được, huống hồ Sở Lại vốn không nghe bất cứ cuộc gọi nào từ số lạ, cậu thà bỏ lỡ chứ không muốn nghe, thể hiện sự bài xích rõ ràng với việc nghe điện thoại.
Thẩm Quyền Chương và Sở Lại yêu nhau được ba năm nên hắn cũng biết Weibo và tài khoản trang web đăng bài của đối phương.
Chỉ là sau khi chia tay đối phương không đăng bài nữa, hắn còn âm thầm vui sướng nghĩ có phải đối phương buồn vì mình không. Hiện tại ánh mắt của Thẩm Quyền Chương vô cùng nóng bỏng nhưng đáng tiếc Sở Lại không có hứng thú, cậu lạnh lùng nói với hắn: "Anh nghĩ nhiều rồi".
Nói xong Sở Lại nhìn màn hình điện thoại, Sầm Uý trả lời một câu: Tôi xuống đón cậu.
Thẩm Quyền Chương không hề bất ngờ với sự lạnh lùng của Sở Lại.
Vốn dĩ tính cách của cậu là như vậy, cho dù là đang trong thời yêu đương nồng nhiệt hay yêu nhau ba năm thì cậu đều mang đến cho Thẩm Quyền Chương cảm giác không thể nhen nhóm nhiệt tình trong cậu.
Chỉ là trạng thái này rất dễ khiến người ta nổi cáu. Thẩm Quyền Chương lại nhớ đến sự lạnh lùng trong một số thời điểm của đối phương thì niềm vui lập tức biến thành phẫn nộ, hắn không thèm nói gì nữa mà lạnh mặt đi vào tòa A.
Hôm Thẩm Quyền Chương và Sở Lại chia tay vừa hay là tròn một tháng hắn được chuyển lên chính thức ở công ty mới nhưng Thẩm Quyền Chương không nhớ đến, cũng không ngờ việc ngoại tình sẽ bị bắt tại trận.
Quà của Sở Lại chưa đưa qua, lúc đó cậu cũng không giải thích bản thân vốn định chúc mừng hắn.
Lúc hoàn toàn chia tay thu dọn đồ đạc cá nhân, Sở Lại cũng chẳng nói chuyện với hắn dù chỉ một câu.
Nhìn từ góc độ của Thẩm Quyền Chương thì Sở Lại dường như không có chút hứng thú nào với tương lai của bản thân, điều này khiến hắn cảm thấy đối phương lạnh lùng, vô tình.
Thời điểm đi làm người đợi thang máy rất đông, lúc Thẩm Quyền Chương đi qua thì vừa hay cửa thang máy cũng mở.
Mặc dù tòa nhà này chia thành tòa A tòa B nhưng đều thuộc khu làm việc của công ty sản xuất ô Liên Tâm. Thẩm Quyền Chương không nghĩ ra Sở Lại còn có thể đến tìm anh ngoài hắn nên trong lòng vẫn âm thầm vui sướng.
Hắn nghĩ bụng: Trừ anh ra thì còn có ai có thể chịu nổi cái tính quái gở của em chứ.
Cửa thang máy mở ra, người đầu tiên bước ra ngoài là một người đàn ông ăn mặc rất chỉnh tề, thang máy đi xuống chỉ có một mình anh. Thân hình của người đàn ông cao to, khuôn mặt anh tuấn, vừa nhìn đã biết là tinh anh, lãnh đạo cấp cao.
Nhóm người đợi thang máy ở xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.
"Là Sầm tổng đó. Sếp mặc vest trông đẹp hơn chủ quan của mình bao nhiêu, chủ quản mình mặc vest trông như nhân viên sale ý".
"Người ta mặc quần áo cao cấp mà, giống thế nào được?"
"Cái này phải nhìn vóc dáng…"
"Nghe nói hai hôm nay thang máy sửa nên sếp phải đi xuống thang máy tầng dưới để đi. Ngưỡng mộ quá, mỗi ngày được ngắm trai đẹp, chỉ số hạnh phúc cũng tăng lên nhanh chóng mà".
"Lúc tớ mua cà phê còn nghe nói sếp của chúng ta sắp cưới đấy".
……
Thẩm Quyền Chương và Sở Lại bằng tuổi nhau, chẳng qua là hắn học thêm hai năm thạc sĩ.
Offer mà hắn nhận được không phải của công ty sản xuất ô Liên Tâm mà là offer của Trúc Nhàn-thương hiệu con thuộc quản lý của Liên Tâm.
Ban đầu hắn lên mạng tìm mà không thấy sếp của văn phòng, sau khi vào làm Thẩm Quyền Chương mới biết phía sau thương hiệu này là công ty sản xuất ô Liên Tâm có tuổi đời hàng trăm năm.
Hắn còn nghe nói sếp của văn phòng chưa đến 30 tuổi đã thừa kế sản nghiệp của gia đình, lúc đó hắn nghĩ bụng: chẳng qua là dựa vào gia đình thôi.
Đều là người đi làm nên ngoài mặt Thẩm Quyền Chương vẫn có sự kính cẩn của nhân viên bình thường với lãnh đạo cấp cao.
Sầm Uý cũng không quan tâm đến mỗi nhân viên, anh cũng chỉ đi lướt qua mà không chú ý gì đến đối phương.
Cửa thang máy đóng lại, Thẩm Quyền Chương nghe thấy nhóm thực tập sinh ở toà bên kia xì xào.
"Sầm tổng cao quá đi, dáng người mẫu đó".
"Nghe nói bạn trai cũ của anh ấy là nhà thiết kế thời trang cao cấp đấy…"
"Nhưng mà chia tay rồi mà, bây giờ chuẩn bị kết hôn đó, thật tò mò không biết "bà chủ" của chúng ta là ai"
"Cậu nói xem liệu vừa nãy có phải anh ấy xuống đón người không?"
"Đù! Có thể lắm, nếu không thì tại sao sếp không để anh Tiểu Chung đi?"
……
Chuyện sếp bị cắm sừng rồi chia tay cũng không phải là bí mật gì, trong phòng trà nước đều có người nói về chuyện này.
Thẩm Quyền Chương hóng hớt nửa tháng nay rồi, đồng nghiệp ngồi bên cạnh hắn còn theo dõi Instagram của bạn trai cũ của sếp, còn cảm thán người bây giờ đi ngoại tình lại còn có thể ngoại tình với bạn thuở nhỏ, quá kích thích rồi. Trong lời nói còn mang theo sự đồng cảm với sếp khi bị bạn thuở nhỏ cướp người yêu, cho rằng chuyện này không thể coi thường, nó có thể để lại ám ảnh tâm lý rất lớn.
Vừa chia tay chưa được bao lâu, sao đã sắp kết hôn rồi?
Kết hôn chớp nhoáng à?
Hay là việc bị cắm sừng cũng chỉ là tin đồn nhảm?
Thẩm Quyền Chương cũng bắt đầu hơi tò mò rồi.
Cả tòa nhà công ty đều thuộc Liên Tâm còn văn phòng của Trúc Nhàn ở hai tầng cao nhất.
Bởi vì thang máy vip dành cho lãnh đạo đang sửa nên lãnh đạo đều đi xuống tầng dưới để đi thang máy.
Lúc Thẩm Quyền Chương ngồi vào vị trí làm việc cũng nghe thấy những lời bàn tán về sếp…
"Vừa nãy anh ấy đi từ tầng trên xuống đây để đi thang máy xuống dưới đó…"
"Vậy chắc chắn sẽ dẫn vị hôn thê lên đây nhỉ?"
"Tò mò quá".
"Sao tớ thấy giống như xem mắt ấy, trông Sầm tổng hiền lành nhưng cũng không dễ để yêu nhau tha thiết như vậy chứ?"
"Cũng có thể là tình yêu sét đánh lãng mạn mà".
"Tớ không tin người cuồng công việc như sếp lại có tình yêu sét đánh. Cậu chưa thấy sếp tăng ca đến nửa đêm đâu, làm tớ cũng ngại tan làm luôn".
……
Đồng nghiệp nam ngồi bên cạnh và Thẩm Quyền Chương vào làm việc cùng đợt nên quan hệ của hai người cũng rất tốt.
Đối phương hỏi: "Cậu thấy kiểu người như Sầm tổng sẽ tìm người yêu kiểu như nào?"
Thẩm Quyền Chương nghĩ đến những lời hắn nghe được trong thang máy rồi nói: "Không phải nhà thiết kế thời trang cao cấp thì cũng phải kiểu có nhan sắc trắng trẻo, xinh đẹp nhỉ?"
Đồng nghiệp: "Có lý, dù sao thì điều kiện của anh ấy tốt hơn chúng ta rất nhiều".
Một lúc sau, cửa thang máy mở ra, tất cả mọi người đều tỏ ra bình tĩnh, ánh mắt đồng loạt liếc sang bên đó.
Người đàn ông đi cùng ông chủ trông khá trẻ.
So với sự trưởng thành của Sầm Uý thì đối phương giống như sinh viên đại học vậy, phong cách ăn mặc cũng rất thoải mái, vì cách xa nên không nhìn rõ mặt nhưng thoạt nhìn cũng đủ để người ta cảm thấy sự thoải mái.
"Sầm tổng gặm cỏ non à?"
"Vừa nãy tôi giả vờ đi lấy văn kiện rồi liếc cái, má ơi vị hôn phu của Sầm tổng trông xinh lắm luôn".
"Không phải là sinh viên đại chứ? Trông giống lắm"
Mọi người đều không còn tâm trí làm việc nữa mà chỉ tập trung hóng hớt, còn có đồng nghiệp giả vờ đi rót nước để hóng chuyện nữa.
Người đồng nghiệp ngồi cạnh Thẩm Quyền Chương ngơ ngác, ngỡ ngàng rồi hỏi một câu: "Cậu thấy hai người họ xứng đôi không?"
Trong lòng Thẩm Quyền Chương cũng đang bàng hoàng, mắt cứ nhìn chằm chằm vào sếp đang ôm vai người yêu cũ đi về phía bên kia.
Bây giờ trong lòng hắn chấn động….
Hắn không nhìn nhầm chứ?
Đó không phải Sở Lại thì có thể là ai?
Vị hôn thê của ông chủ là Sở Lại?
Rốt cuộc từ lúc nào mà em ấy yêu đương với Sầm tổng vậy? ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Lại còn nói hắn ngoại tình, bẩn thỉu, em ấy cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.
Không phải ngoại tình mà là cưỡi lừa tìm ngựa!
Đồng nghiệp vẫn đang ngồi cạnh lẩm bẩm: "Tôi thấy cũng khá đẹp đôi đấy, sự chênh lệch về chiều cao, thể hình cũng đẹp luôn".
Thẩm Quyền Chương nghiến răng nghiến lợi nói: "Hợp…."
Quần què.
Sầm Uý đặt lịch 10 giờ đến đăng ký, cuộc họp hôm nay cũng chỉ là họp định kỳ hàng tuần nên anh vốn định đẩy xuống chiều.
Sau khi Sở Lại biết thì nói dù sao cậu cũng xin nghỉ cả ngày rồi nên tiện thể đến tham quan công ty của anh.
Người trong thang máy rất đông nên ra khỏi thang máy Sầm Uý mới hỏi Sở Lại: "Giờ cao điểm chắc tắc lắm nhỉ, xin lỗi, đáng lẽ tối qua tôi nên qua chỗ cậu".
Sở Lại đi sóng vai với Sầm Uý, trên đường còn có rất nhiều người chào hỏi Sầm Uý.
Nhân viên vừa hay nghe thấy câu này thì suýt chửi thề một tiếng nhưng may mà khống chế được, giống như đã được huấn luyện mà mặt ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra rồi nhanh chóng chạy đi.
Sở Lại cảm thấy đối phương hình như hiểu lầm rồi.
Nhưng cậu cũng không giải thích gì. Cậu và Sầm Uý lần đầu tiên gặp mặt đã "qua đêm", lần thứ hai đã "ngủ chung" quả thực là tiến triển thần tốc.
Sở Lại lắc đầu: "Không sao đâu, vẫn kịp thời gian mà".
Hiện tại gọng kính nhỏ, mỏng đang rất hot, còn có cái gì mà gọng hình đa giác nữa.
Lần đầu tiên gặp Sở Lại, anh đã để ý đến chiếc kính gọng đen của đối phương, nó rất to nhưng không khiến Sở Lại trông ngờ nghệch mà ngược lại còn tôn lên làn da trắng bóc, khí chất trầm tĩnh của cậu.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Lần thứ hai gặp Sở ở quán bar, có thể do kính áp tròng không hợp nên trông cậu khác hoàn toàn so với lần gặp đầu tiên.
Đôi mắt đó không bị che khuất, bình thường nốt ruồi nhỏ ở trên sống mũi bị kính che lấp ở dưới ánh đèn giống như một vết mực nhuộm, quét sạch sự trầm tĩnh của cậu.
Sở Lại của đêm đó trông rất khác lạ.
Hai ngày không gặp, Sầm Uý phát hiện Sở Lại lại trở về dáng vẻ lần đầu tiên gặp mặt.
Sở Lại thấy khóe môi người đàn ông cong cong, dường như tâm trạng lúc này đang rất tốt, cậu hỏi một câu: "Anh cười cái gì?"
Sầm Uý cao quá, không giống với lúc Sở Lại đứng cạnh Thẩm Quyền Chương chỉ cần hơi ngước mắt lên là nhìn thấy đối phương, bây giờ cậu phải hơi ngẩng đầu thì mới có thể nhìn thấy khuôn mặt của anh.
Đều là cùng giới tính, cho dù một tiếng sau sẽ đi đăng ký kết hôn nhưng hai người lại không phải quan hệ yêu đương nên Sở Lại cũng không biết sự thất bại này ở đâu ra.
Giống như thời thanh xuân gặp bạn nam cao to hơn mình rồi bị người ta cười nhạo vì thấp bé. Nhưng cậu cũng 25 tuổi rồi, cũng không còn cơ hội uống sữa để tăng chiều cao.
Sầm Uý: "Chỉ là muốn cười thôi"
Anh thẳng thắn bộc lộ cảm xúc hiện tại: "Cảm giác tâm trạng rất vui".
Sở Lại cảm thấy anh hơi lạ lùng bèn nhắc nhở: "Không cần thiết phải vì kết hôn mà vui như vậy đâu, dù sao chúng ta cũng chỉ là…"
Đứng quá gần nhau nên Sở Lại ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh, rất phù hợp với ấn tượng đầu tiên mà anh đem đến cho người khác, rất cao quý.
Sầm Uý ngắt lời cậu: "Tôi vui vì có thể kết hôn với cậu, không được sao?"
Lúc anh không cười thì trông khá cao quý, xa cách nhưng lúc này giọng nói anh trầm thấp, êm tai, đôi mắt cụp xuống nhìn Sở Lại cho dù không có tình cảm nhưng cũng mang theo chút thâm tình quyến rũ: "Dù sao thì kết hôn với cậu cũng giải quyết được tình thế cấp bách của tôi".
Nếu đổi là người khác thì có thể vì người đúng bên cạnh mà không chịu nổi không khí mê hoặc như vậy.
Nhưng tim Sở Lại như sắt đá, cậu hoàn toàn không nghĩ đến phương diện khác, chữ "thanh tâm quả dục" hiện rõ trên khuôn mặt cậu: "Không cần khách sáo, anh phải trao đổi mà".
"Tối anh mạnh một chút".
Thỉnh thoảng cậu lười nói chuyện, nội dung đều lược bỏ ngắn gọn nên lúc này có nhân viên cố tình cầm đồ uống đi qua, nghe được nửa câu sau mà suýt bị sặc cà phê.
Sầm Uý giấu đầu hở đuôi ho một tiếng: "Nhất định phải buổi tối sao?"
Trong lòng nhân viên nghĩ: Ban ngày cũng làm? Sầm tổng chơi lớn vậy? Không phải kiểu văn phòng play mà tôi đang nghĩ chứ?
Sở Lại: "Không phải tôi đã nói rồi sao, muốn lúc nào cho bấy giờ".
Cái từ muốn lúc nào cho bấy giờ quả thực có sát thương quá lớn, nhân viên không nhịn được mà quay đầu lại nhìn một cái, vừa hay liếc thấy chàng trai đang ngẩng đầu nhìn sếp nhà mình.
Thân hình của Sầm Uý cao to, vai rộng eo nhỏ còn Sở Lại thì gầy đến nỗi mặc áo len cũng rộng thùng thình, nước da trắng ngần, cần cổ thon dài, sườn mặt cũng tinh tế, thanh tú.
Nếu ở trong một phạm vi rộng thì cảnh này rất dễ khiến người ta nghĩ đến nơi kì quặc.
Mặt nhân viên đỏ bừng, nghĩ bụng: Lẽ nào đây chính là tình yêu đích thực trong truyền thuyết? Nhưng mọi lúc mọi nơi, muốn lúc nào cho bấy giờ thì Sầm tổng cũng thật là….đỉnh.
Sầm Uý liếc mắt thấy nhân viên đang lén lút quay đầu lại nhìn thì bất lực nhắc nhở Sở Lại: "Cậu nói chuyện cũng nhiều nghĩa quá đi".
Hai giây sau Sở Lại mới phản ứng lại: "Chẳng sao cả, dù sao chúng ta sắp đăng ký kết hôn rồi".
Đi được vài bước, không biết cậu nghĩ đến cái gì mà an ủi Sầm Uý: "Muốn lúc nào cho bấy giờ quả thực hơi gượng ép anh, nếu anh thực sự không làm được thì bỏ đi".
Sầm Uý: "...."
Cảm giác giống như bị mắng vậy.