Sở Lại hơi bất ngờ.
Trong cơn mưa ngày càng nặng hạt, ánh mắt của cậu liếc nhìn một bộ phận nào đó của Sầm Úy nhiều hơn một giây.
Sau đó cậu lắc đầu, nghiêm túc trả lời: “Trông không giống”.
Khuôn mặt của cậu trông rất trong sáng nhưng lúc này ánh mắt của cậu nhìn anh lại “đểu đểu” khiến cho Sầm Úy hơi bất lực: “Cái này cũng có thể nhìn ra sao?”
Người đàn ông lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi xe, nói: “Chỉ nhìn mặt thôi cũng thấy phù hợp với tiêu chuẩn bị lãnh cảm đúng không?”
Sở Lại gật đầu nhưng không lên tiếng thừa nhận: “Bạn trai cũ của tôi cũng nói vậy”.
Nghĩ đến Thẩm Quyền Chương, Sở Lại lại hơi cau mày: “Tôi thực sự không hiểu chuyện này có cái gì mà ham mê chứ”.
Họ đều có người yêu cũ, cộng thêm yêu đương rồi chia tay đều cùng một địa điểm, lý do chia tay cũng giống nhau y đúc.
Lúc này đứng cạnh nhau, những chi tiết nhỏ được phát hiện ra cũng giống nhau đến bất ngờ.
Sở Lại thở dài một hơi: “Tôi không thích”.
Sầm Úy có thể hiểu, anh hỏi: “Không định đổi một người khác để thử à?”
Nói xong anh mới nhận ra mình hình như là người “được đổi” nên anh ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Ý của tôi là…”
Sở Lại đút tay vào túi áo khoác. Dường như cậu rất thích quần áo rộng rãi, trong đám người mặc áo lông bó sát vào người ở trong quán bar thì chỉ có cậu mặc áo rộng, trông rất nổi bật.
Hiện tại áo khoác cậu tùy tiện mặc giống như có thể nhét vừa hai người như cậu vậy, dù có chỉnh trang một chút để đến quán bar nhưng cậu vẫn toát ra vẻ vô dục vô cầu.
Trong một mức độ nào đó như vậy cũng có thể gợi nên lòng chinh phục của người khác.
Sở Lại: “Đổi người khác quá phiền, lại phải bắt đầu lại từ đầu”.
Môi của cậu căng mọng nhưng màu sắc nhợt nhạt, nụ cười cũng không quá rõ.
Lúc này người đàn ông khuôn mặt thanh tú hơi ngước mắt lên, ngẩng đầu nhìn những hạt mưa rơi: “Lại phải bắt đầu lại từ lúc mập mờ, nhắn tin, hẹn hò, hôn môi, dung hòa, lên giường”.
“Cần rất nhiều công sức, thời gian và tiền bạc”.
Giọng của cậu nghe vẫn bình bình nhưng mang theo chút mệt mỏi.
“Còn không bằng một bước hoàn thành luôn”.
Sầm Úy còn nghe ra được chút phiền muộn.
Anh phát hiện sự trưởng thành của đối phương thực chất bị khí chất che khuất. Lúc này cậu vừa nói vừa đi cà nhắn giống như một đứa trẻ vậy.
Anh hỏi: “Chúng ta cứ nói chuyện ở chỗ này sao?”
Sở Lại ồ một tiếng, rất tự nhiên hỏi: “Vậy đến nhà anh hay đến nhà tôi?”
Từ khoảng cách này, Sở Lại không đeo kính chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy ngũ quan của Sầm Úy, cậu chỉ có thể phân biệt đường nét của đối phương trong cảnh mưa gió nhưng điều này không ảnh hưởng đến cảm giác trưởng thành mạnh mẽ mà anh mang đến cho người khác.
Câu này thoạt nghe thì giống như một lời mời gọi mập mờ vậy nhưng cả hai người đều không có tâm trạng đó.
Sở Lại: “Vậy đến nhà tôi đi, nhưng mà tôi đổi sang chỗ khác rồi”.
Sầm Úy gật đầu, hỏi rất tự nhiên: “Hôm nay cậu dắt cún đi dạo chưa?”
Người đàn ông trẻ tuổi đứng cạnh người gọi xe, một lát sau cậu thấy đối phương đưa điện thoại qua cho cậu nhập địa chỉ.
Sở Lại để ý tay của đối phương, trông có vẻ rất mạnh mẽ, có lực.
Cậu vừa điền địa chỉ vừa nói: “Chưa”
Sầm Úy hỏi: “Vậy tối đó sau khi về cậu có dắt cún đi dạo không?”
Tối mà anh nói là tối nửa tháng trước.
Sở Lại gật đầu: “Sau khi nhấc anh lên sofa thì tôi dắt cún xuống lầu dạo rồi”.
Nghĩ đến chú cún con nhà mình, cậu mỉm cười nói: “Em ấy rất ngoan, biết tôi thỉnh thoảng sẽ không đúng giờ”.
Người đàn ông không biết nhớ đến cái gì, giọng điệu mang theo chút bất lực: “Đúng là rất ngoan”.
Nhưng giẫm người rất đau.
Khoảng 5 6 phút nữa xe mới đến, Sở Lại mỉm cười hỏi thêm một câu: “Anh sợ chó à?”
Sầm Úy cũng rất thẳng thắn thật thà nói: “Trước kia từng bị chó cắn”.
Sở Lại: “Vậy sau khi chúng ta kết hôn có cần ở chúng không? Tôi chắc chắn phải ở cùng với Đại Tài”.
Lúc này Sầm Úy mới biết chú Shinba đó tên là Đại Tài.
Anh hỏi: “Chú cún tên là gì cơ?”
Sở Lại: “Phát Điểm Đại Tài”
Sầm Úy phát hiện người này cũng không phải là lạnh lùng. Chỉ là ngày hai người gặp mặt xảy ra quá nhiều chuyện khiến tâm trạng của con người trở nên không tốt nên mới khiến cậu trông khác thường như vậy.
Sở Lại là một người thích đánh nhanh thắng nhanh, cậu quyết định kết hôn thì cậu sẽ nhanh chóng lập ra kế hoạch.
Xe còn chưa đến nhưng cậu đã đặt ra rất nhiều câu hỏi cho Sầm Úy.
“Chúng ta có sống cùng nhau không?”
“Lúc nào thì đi đăng ký kết hôn?”
“Bây giờ anh sống ở đâu?”
……
Cậu hỏi nhiều đến nỗi khiến Sầm Úy tỉnh táo luôn.
Lúc xe đến thì mưa đã ngớt, anh và Sở Lại đội mưa đi ra ngoài đầu ngõ, lúc lên xe thì cùng nhau ngồi ghế sau.
Tài xế nhìn thấy Sầm Úy mở cửa cho Sở Lại thì thuận miệng hỏi một câu: “Hai cậu là một đôi à?”
Giờ này đi đến nhà riêng thì hầu hết đều là người yêu, còn đi khách sạn thì không chắc. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Sầm Úy không trả lời còn Sở Lại thì vâng một tiếng.
Cậu dễ dàng chấp nhận lời cầu hôn hơi hoang đường của Sầm Úy, cũng “vào việc” rất nhanh, sau khi ngồi lên xe cậu lấy điện thoại ra viết bản ghi nhớ
Họ không hề hiểu rõ về nhau, trước kia cũng chỉ biết về người yêu cũ, sở thích, nghề nghiệp của nhau.
Tính cánh thì mới chỉ lộ ra một chút xíu trong đêm mưa này.
Mưa làm ướt cửa sổ xe khiến khung cảnh trở nên mờ mịt. Quán bar này cũng khá gần căn hộ mới thuê của Sở Lại.
Trong ánh sáng mờ ảo, Sầm Úy nhìn người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở bên cạnh, anh thấy vẻ mặt của cậu vô cùng nghiêm túc. Điều này đem đến cho Sầm Úy cảm giác lạ lùng là họ yêu nhau đã lâu, bây giờ đang chuẩn bị cho việc kết hôn.
….
Khi xe đến chung cư, hai người họ cùng đi vào thang máy.
Thang máy đêm khuya không có ai khác, Sầm Úy hỏi Sở Lại: “Cậu chia tay xong là chuyển đi ngay à?”
Sở Lại gật đầu, chiếc gương trong thang máy phản chiếu bóng hình hai người đang đứng cùng nhau.
Sầm Úy cao hơn Thẩm Quyền Chương, phong cách ăn mặc cũng giống trong phong phim và họa báo, cộng thêm ngũ quan đẹp quá mức khiến Sở Lại hơi nhíu mày.
Cậu vẫn không thích người trông quá đẹp trai.
Sầm Úy bắt được cảm xúc chợt thoáng qua này của Sở Lại, anh hỏi: “Cậu ghét tôi à?”
Thang máy vẫn chưa đến tầng 25, Sở Lại nhìn chằm chằm vào chữ số màu đỏ trên tường: “Nếu như ghét thì hôm đó tôi đã vứt anh ở sạp xiên nướng rồi”.
Sầm Úy hơi kinh ngạc hỏi: “Thế vừa nãy cậu nhìn tôi rồi nhíu mày là vì cái gì?”
Giọng nói của anh hơi trầm thấp, khi hàm chứa ý cười thì mang theo vẻ thâm tình, chỉ những thứ này thôi cũng đủ để chứng minh anh thực sự chất lượng hơn Thẩm Quyền Chương rất nhiều.
Đây là vị hôn phu điểm nào cũng tốt hơn người yêu cũ.
Mà cũng không chắc là điểm nào cũng hơn, còn chỗ cần phải nghiên cứu nhưng Sở Lại không có hứng thú.
Cậu cũng không ngờ Sầm Úy cũng rất thẳng thắn. Nhưng đối phương có thể cầu hôn với một người đàn ông lại mới chỉ gặp một lần thì hẳn cũng có thể một người đàn ông thích ru rú trong nhà, tửu lượng lại rất kém rất dễ bị gài bẫy.
Sở Lại mỉm cười: “Bởi vì anh đẹp trai quá”.
Sầm Úy cũng không ngờ Sở Lại sẽ trả lời như vậy nhưng anh còn chưa kịp hỏi thì đã đến tầng 25 rồi.
Cửa thang máy mở ra, Sở Lại vội vàng chạy ra mở cửa nhà.
Cách một cánh cửa, Sầm Úy có thể nghe thấy tiếng cào cửa.
Vừa mở cửa ra, anh bạn nhiều lông màu vàng đã chạy xộc đến.
Sở Lại cúi người xuống ôm chú cún một cái, ôm từ bên trái qua bên phải rồi lại vuốt ve em cún từ đầu đến mông, một loạt động tác làm rất lưu loát khiến Sầm Úy nhìn mà ngơ ngác.
Chú Shinba tên Đại Tài vẫn nhận ra Sầm Úy, chú ta cũng đi vòng vòng quanh chân Sầm Úy luôn.
Sở Lại kiểm tra nhà vệ sinh của cún, phát hiện chú cún đã đi tè rồi nhưng cậu vẫn định dắt em ấy ra ngoài dạo một vòng.
Sầm Úy: “Mưa mà vẫn đi sao?”
Sở Lại: “Em ấy có áo mưa mà”.
Rõ ràng không phải ngày làm việc, có thể ngủ đến trưa nhưng Sở Lại cũng không ngại đêm hôm dắt cún đi dạo.
Cậu nói với Sầm Úy: “Anh có thể đi tắm trước. Đồ tôi quần áo ngủ mà tôi mua đều là cỡ lớn nhất, chắc anh mặc vừa đó, quần lót thì cứ hong máy sấy cho nhanh khô, đồ vệ sinh cá nhân mới đều ở cái tủ trong phòng tắm ấy”.
Nói xong Sở Lại đeo chiếc kính đặt ở trên tủ chỗ huyền quan lên, lúc này cậu mới nhận ra hai người phát triển hơi nhanh quá: “Anh có để ý không?”
Sầm Úy được sắp xếp ổn thỏa thì cười lắc đầu: “Cảm giác rất mới lạ”.
Sở Lại mặc áo mưa cho cún rồi cầm ô: “Vừa mới bắt đầu đều như vậy”.
Nói xong cậu dẫn cún đi luôn.
Giây phút cửa đóng lại, Sầm Úy còn có ảo giác mình là chú cún giữ nhà.
Căn hộ mới của Sở Lại to hơn căn hộ cũ một chút nhưng giá thuê nhà bên này không hề đắt.
Sầm Uý nhớ đến phản ứng đầu tiên của Sở Lại khi chia tay với bạn trai cũ là đòi tiền nhà nên khi đi tắm anh vẫn đang suy nghĩ làm thế nào là tối ưu nhất.
Sở Lại đêm hôm khuya khoắt dắt cún đi dạo, điện thoại không ngừng rung lên, đều là tin nhắn Liễu Uyên gửi đến. Dường như đối phương nhịn một lúc rồi cuối cùng cũng hỏi: "Chuyện kết hôn là thật à? Người đàn ông đó là ai vậy?"
Sở Lại dắt cún đi dạo nên không có thời gian gõ chữ bèn gửi voice chat qua.
"Thật mà. Anh ấy tên Sầm Uý, là người người đàn ông đen đủi bị cắm sừng mà tớ vô tình gặp được hôm đi bắt gian Thẩm Quyền Chương".- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
"Bọn tớ định tuần sau đi đăng ký kết hôn".
Liễu Uyên trực tiếp gọi điện thoại qua: "Cậu điên à? Kết hôn là chuyện qua loa đại khái như vậy sao?"
"Cậu không thể vì mối tình ba năm kết thúc bằng việc tên khốn nạn kia ngoại tình mà tùy tiện tìm một người đàn ông kết hôn được".
"Cho dù đều là đàn ông, kết hôn cũng không có con cái gì nhưng cũng phải có trách nhiệm đó!"
Giọng của Sở Lại hoà lẫn với tiếng mưa: "Yên tâm, tớ và anh ấy kết hôn thỏa thuận thôi, không có tình cảm".
Dù gì Liễu Uyên cũng là bạn bè lâu năm với Sở Lại nên cậu ấy rất hiểu đức hạnh của Sở Lại: "Rốt cuộc cậu nhận được lợi ích gì?"
Sở Lại: "Cậu biết mà, tớ cần người ôm mỗi ngày".
Liễu Uyên thở dài một hơi: "Đến Thẩm Quyền Chương cũng không thể thỏa mãn được cái này….sao cậu mới gặp một lần mà lại chắc chắn người đàn ông đó có thể thỏa mãn cậu?"
Giọng của Sở Lại rất bình tĩnh, không nghe ra bất kỳ thái độ nào với người yêu cũ: "Tớ và Thẩm Quyền Chương không phải yêu đương thoả thuận".
Liễu Uyên: "Vậy bản thỏa thuận của hai người có giá trị pháp lý không?"
Sở Lại chưa kịp nói để tớ đi hỏi thì Liễu Uyên đã chuyển sang chủ đề khác: "Vì hạnh phúc cả đời của cậu, tớ cảm thấy cậu phải dùng thử trước. Vừa rồi tớ mạo hiểm đi hỏi anh trai của bạn trai tớ, anh ấy nói đối tượng kết hôn của cậu bị lãnh cảm đó".
Sở Lại cảm thấy hơi kỳ quái.
Bạn trai của Liễu Uyên vốn đã không ưa gì người anh cùng cha khác mẹ Giang Lý Ung nên quan hệ của hai người rất tệ, vậy thì tại sao Giang Lý Ung lại nói điều này với Liễu Uyên.
Xét thấy bản thân mình cũng lãnh cảm nên Sở Lại chỉ ồ một tiếng: "Tớ cũng vậy mà nên không cần phải thử".
Liễu Uyên lại hỏi tiếp: "Vậy cái ôm mà cậu muốn thì sao? Ngộ nhỡ nó không phải cái ôm cậu tìm kiếm thì phải làm thế nào?
Cậu ấy nhớ lại thân hình và tướng mạo của Sầm Uý và nghề nghiệp của Sầm Uý mà Giang Lý Ung nói, anh ấy là ông chủ lớn của một doanh nghiệp có tiếng. Nghe đến đây thôi là đủ ăn đứt tên khốn Thẩm Quyền Chương rồi.
Liễu Uyên thân làm người ngoài cuộc đứng nhìn cũng thấy đã.
Sở Lại: “Cái này tớ có thể điều chỉnh”.
Cậu nghĩ ngợi rồi nói: “Lực ôm gì đấy”.
Liễu Uyên: “Cho dù ôm thì cũng độ ‘bền bỉ’”
Sở Lại cảm thấy lời nói của cậu ấy có ý tứ sâu xa gì đó: “Cũng không cần kéo dài quá”.
Cậu hỏi Liễu Uyên: “Sao tớ thấy cậu cũng không phản đối tớ kết hôn chớp nhoáng nhỉ?”
Đối phương dường như đang ở bên ngoài, cũng có thể nghe thấy tiếng mưa: “Anh Sầm này ngay từ ngoại hình đã đủ để ăn đứt tên Thẩm Quyền Chương kia rồi. Tớ cũng không hiểu cậu bị làm sao, tìm người yêu nhưng không tìm người đẹp trai. Lúc đó trong đám người theo đuổi cậu thì Thẩm Quyền Chương là người có nhan sắc bình thường nhất, tớ thực sự rất muốn mắng cậu mắt thẩm mỹ kỳ cục nhưng lại cảm thấy không đến mức này”.
Cậu ấy thậm chí còn như ông cụ non mà thở dài nói: “Cũng không phải xấu là sẽ không đi ngoại tình”.
….
Lúc về Sở Lại vẫn đang suy nghĩ về vấn đề dùng thử.
Khi thay dép, cởi áo khoác ngoài ra đi vào nhà thì đúng lúc Sầm Úy sấy tóc khô đi ra.
Sở Lại cái gì cũng thích số to nhất, nếu không phải thành phố cấm nuôi chó size lớn và cậu cũng không có năng lực thì cậu đã muốn nuôi một chú chó chăn cừu Đức.
Sầm Úy mặc bộ đồ ngủ cỡ lớn nhất của cậu, trước ngực có thêu hình anh đào, trông không ăn nhập gì với khí chất của anh.
Người đàn ông cài cúc áo ngủ đến tận khuy cuối cùng nhưng vẫn có thể nhìn ra hẳn là anh có thói quen tập gym, cơ ngực rất rắn chắc, dáng người rất đẹp.
Sầm Úy nhìn cậu cười nói: “Về rồi à?”
Đại Tài đã được cởi áo mưa ra, chân cũng được Sở Lại lau khô sạch sẽ, lúc này em ấy đang hưng phấn chạy về phía Sầm Úy.
Sầm Úy vô thức tránh đi, hành động này khiến Sở Lại bật cười thành tiếng.
Cậu đứng ở huyền quan nhìn Sầm Úy sầu não đối phó với chú cún đang xoay vòng vòng quanh người anh.
Trong căn hộ nhỏ chỉ có thể nghe thấy tiếng móng chân cún ma sát với sàn nhà.
Sở Lại gọi Sầm Úy một tiếng: “Anh Sầm?”
Sầm Úy ngước mắt lên: “Sao vậy? Quyết định không kết hôn nữa sao?”
Có thể nhìn ra anh thực sự cần phải kết hôn.
Sở Lại lắc đầu: “Tôi cần phải ‘ăn’ thử trước”
Nói xong cậu mới phát hiện mình bị Liễu Uyên ảnh hưởng làm cho dùng sai từ, dưới ánh mắt nghi hoặc của Sầm Úy, cậu sửa lại: “Dùng thử trước”
Sầm Úy nhớ đến câu so với tình dục thì cậu càng thích những cái ôm hơn mà đối phương nói khi ở cửa quán bar.
Đây cũng là lý do Sở Lại đồng ý.
Sầm Úy bước nhanh qua, trong không khí mang theo mùi sữa tắm hương dừa của Sở Lại.
Sở Lại được anh ôm vào lòng, má áp lên lồng ngực săn chắc của đối phương, cảm nhận được nhịp tim đang đập thình thịch của anh.
Không biết có phải vì vừa tắm xong hay không mà Sầm Úy đem đến cho Sở Lại một cảm giác thân mật lạ lẫm.
Có thể là khác biệt về dáng người, cũng có thể lực ôm của đối phương.
Sở Lại nhắm mắt lại, nhớ đến cái ôm cuối cùng của năm ấy.
Cậu thấp giọng hỏi: “Có thể ôm chặt hơn một chút không?”
Sầm Úy cũng không hỏi gì, đây cũng là lần đầu tiên anh ôm một người như vậy, anh cũng cảm nhận được đối phương đang ôm lại mình.
Trong giờ phút này dường như cơ thể của hai người vô cùng ăn khớp, hai người cũng không nhận ra hô hấp của cả hai đều trở nên dồn dập.
Một lúc sau, Sở Lại buông tay ra rồi nói cảm ơn.
Sầm Úy nghe được giọng mũi của cậu, anh hơi kinh ngạc hỏi: “Cậu khóc à?”
Búi tóc nhỏ của chàng trai bị tuột do Sầm Úy đè lên gáy cậu, làn da của người đàn ông trẻ tuổi dưới ánh đèn trông trắng bóc, đuôi mắt hơi ửng đỏ, giọng nói hơi nghẹn ngào.
Sở Lại ngại ngùng quay mặt đi, giải thích một câu: “Bởi vì ôm sẽ khiến người ta sinh ra cảm giác hạnh phúc”.
Sầm Úy không nhịn được mỉm cười, Sở Lại quay người đi vào phòng tắm tắm rửa.
Vài giây sau, người đàn ông nhặt chiếc dây buộc tóc màu vàng chanh ở trên sàn lên, cảm thấy rất tò mò.
Đối với anh Sở Lại giống như một câu đố vậy.
Như vậy rất hạnh phúc sao?