Sở Lại tắm rửa xong đi ra, khi cậu đi ra thì thấy chú cún vẫn đang đi vòng quanh chân Sầm Úy còn người đàn ông thì cầm điện thoại ngồi trên sofa.
Sở Lại sấy tóc rất nhanh, sau đó hỏi: “Anh không ngủ à?”
Người đàn ông ngồi trên sofa ngước mắt lên, ấn tượng đầu tiên mà anh mang đến cho Sở Lại chính là một doanh nhân thành đạt, giàu có. Bây giờ, tóc mái của anh rũ xuống trước trán, tư thế ngồi cũng rất lười nhác trông không còn nghiêm túc, cứng nhắc như bình thường nữa.
Sầm Úy nghi hoặc hỏi: “Cậu bảo tôi về đi là để ngủ hả?”
Sở Lại ngáp một cái, trước kia Sầm Úy tưởng cậu là một người khó tiếp cận, bây giờ ấn tượng đầu tiên hoàn toàn bị phá vỡ, cảm giác Sở Lại cũng khá bạo dạn đấy chứ.
Sầm Úy không nhịn được hỏi: “Cậu không sợ tôi lừa cậu à? Cậu cũng không hỏi tôi những câu đại loại như tôi làm việc gì, ở đâu…”
Sở Lại đi qua, chú cún bị cậu xua vào trong ổ.
Cậu ngồi bên cậu Sầm Úy, chiếc sofa này vẫn là chiếc mà lần trước Sầm Úy ngủ, chất lượng bình thường, là hàng secondhand mà Sở Lại đặt mua trên app.
Sở Lại: “Tôi đã xem trên cá nhân của anh, chắc hẳn anh là một ông chủ giàu có.
Thực ra cậu không có xem kỹ. Vừa rồi cậu cũng nghe Liễu Uyên phổ cập một lượt lại lịch của Sầm Úy, cậu ấy nói lên baidu tra cũng có thể tìm thấy doanh nghiệp của nhà họ Sầm, cái gì mà sản nghiệp trăm năm, hiện tại đang trong giai đoạn chuyển đổi.
Sở Lại cười một tiếng, khuôn mặt vừa tắm xong hơi đỏ ửng, đuôi tóc dài ngắn khác nhau, mấy lọn tóc dài đều rũ lên vai.
Hai người ngồi rất gần, lúc này Sầm Úy mới phát hiện Sở Lại còn bấm lỗ tai, có lẽ cậu không ngoan hiền như vẻ bề ngoài.
Sầm Úy đột nhiên hơi nghèo từ, chỉ có thể hỏi: “Ba rưỡi sáng rồi, cậu không buồn ngủ à?”
Sở Lại lắc đầu: “Vẫn nên nói rõ việc thỏa thuận đi, tôi sợ sáng mai tỉnh dậy mình sẽ hối hận”.
Đêm khuya quả thực là khoảng thời gian dễ bị xúc động.
Ví dụ uống rượu rồi tình một đêm, mua hết đồ trong giỏ hàng hoặc bình tĩnh chia tay…những điều này đều tạo nên sự hối hận muộn màng ở nhiều mức độ khác nhau, cảm thấy chọn sai đối tượng, tiêu tốn tiền bạc của mình và hối hận không đấm cho tra nam một cái.
Sầm Úy: “Nếu là mấy cái cậu viết trong bản ghi nhớ thì tôi đã trả lời cậu ở trên Wechat rồi”.
Nói xong anh mím môi: “Sở Lại, có thể lấy cho tôi cốc nước không? Tôi hơi khát”.
Lúc này Sở Lại mới nhận ra vừa nãy mình không mời Sầm Úy uống nước.
Nhưng cậu lại hơi lười, thế là cậu nói với Sầm Úy: “Cây nước ở bên kia, anh tự đi rót đi”.
Bên ngoài vẫn đang mưa, mặc dù Sở Lại đã đổi nhà nhưng phong cách bài trí không hề khác gì so với ấn tượng của Sầm Úy.
Hình như đối phương không phải là người thích dọn dẹp, trông không hề ăn nhập gì với vẻ ngoài thanh tú.
Gối ở trên sofa được xếp chật ních, tùy tiện rút một cái thì không phải là nhân vật hoạt hình nổi tiếng thì là nhân vật trong một tựa game gì đó.
Chiếc tủ kính trong suốt ở huyền quan cũng bày đầy búp bê GSC, có những con có đôi có cặp, có những con mua đến mấy loại, dường như chỉ để lấp đầy cái tủ.
Càng đừng nhắc đến con gấu bắc cực nằm ngang hình như rất hot trên mạng vừa vào cửa đã nhìn thấy, màu lông trắng đã hơi ngả sang màu cháo lòng, hẳn là bị cún cưỡi lên.
Lúc Sở Lại đi tắm Sầm Úy đã quan sát hết căn hộ rồi, anh cảm giác hơi thở sinh hoạt ở đây rất nồng đậm.
Dường như đối phương không coi anh là người ngoài, cũng không quan tâm chạy đi nhặt chiếc áo khoác rơi trên sàn.
Còn có thùng đồ chơi dành cho cún giống như bị bới tung mỗi món đồ chơi nằm một góc, máy sấy chưa đóng cửa và vỏ gối in hình dâu tây vẫn chưa cất.
Nói sao nhỉ, cảm giác Sở Lại rất "trạch", nhưng cậu lại rất thoải mái, hưởng thụ điều đó.
Sầm Uý cũng không có cảm giác bị tiếp đón không chu đáo mà ngược lại anh rất thích trạng thái này của đối phương. Đứng trước bàn bếp nhìn các kiểu các loại cốc ở trong chiếc tủ hình ô vuông, anh hỏi: "Tôi có thể dùng cái nào?"
Sở Lại: "Anh thích cái nào thì dùng cái đấy".
Bên cạnh cây nước còn có máy pha cà phê, thấy vậy Sầm Uý hỏi: "Cậu thích uống cà phê à?"
Sở Lại vừa xem những thứ mà Sầm Uý gửi trên Wechat cho cậu vừa nói: "Người khác pha thì tôi thích, còn tự tôi pha thì không".
Cậu nói thêm một câu: "Đây là tôi rút thăm trúng được, tôi tưởng là mình sẽ thích, không ngờ dùng được một lần là bỏ xó".
Sầm Uý rót nước rồi thuận miệng hỏi: "Sao không bán đi?"
Giọng nói của Sở Lại hơi lười nhác, cả người đã nằm ra sofa rồi: "Đây là màu tôi thích".
Sầm Uý liếc nhìn một cái, là màu vàng tươi.
Rất ít đàn ông thích màu như vậy, thoạt nhìn cách ăn mặc toàn tông màu lạnh của Sở Lại thì không thể nhận ra cậu cũng có tâm hồn thiếu nữ.
Nhưng thông qua nhà ở cũng có thể nhìn ra manh mối, trong tủ cốc có mấy cái đều mang tông màu vàng tươi, màu sắc thể hiện sự hoạt bát, không giống với sự lười nhác của Sở Lại lúc này.
Sầm Uý bưng cốc nước qua, Sở Lại liếc nhìn chiếc cốc mà anh chọn thì cảm thấy hơi bất ngờ: "Không phải anh không thích cún sao?"
Người đàn ông nhìn hình chú cún Shinba đang mỉm cười được in trên cốc rồi nói: "Rất giống Đại Tài".
Sở Lại mỉm cười: "Chính là Đại Tài đó. Chiếc cốc này là tôi đặt làm".
Lúc Sầm Uý đi qua thì Sở Lại đã hơi chỉnh lại tư thế nhưng vẫn giống như đang nằm ườn.
Áo ngủ của hai người đều giống nhau, mùi hương trên cơ thể cũng hơi giống nhau nốt.
Đêm khuya mưa càng to hơn khiến cho không khí ở trong phòng trở nên không bình thường, giống như họ là một đôi tình nhân thân mật đã sống chung rất lâu vậy.
Sở Lại xoay xoay điện thoại rồi nói: "Điều 1 2 3 mà anh nói tôi có thể chấp nhận nhưng điều 4 thì không cần đâu".
Cậu nhắm mắt lại, mu bàn tay che lấy mắt, có lẽ cậu rất buồn ngủ rồi: "Người nhà tôi không giục tôi kết hôn".
Sầm Uý: "Vậy cậu kết hôn cần cho họ biết không?"
Áo ngủ Sở Lại mua rất to, áo Sầm Uý mặc cũng là cỡ to giống như cậu, mặc lên người Sầm Uý thì vừa đẹp nhưng mặc lên người Sở Lại thì rất rộng.
Tư thế này của cậu khiến ống tay áo xô lên một chút, dường như là xô đến khuỷu tay làm lộ ra cánh tay trắng bóc, nốt ruồi son ở trên cổ tay phải trông vẫn rất chói mắt, giống hệt như đánh dấu vậy.
Theo Sầm Uý thấy thì trên người của Sở Lại vừa có sự trẻ trung vừa có sự trưởng thành, già dặn.
Trưởng thành trong thái độ còn trẻ trung trong hình thể, giống như cậu vẫn là một chàng thanh niên trẻ, thay bộ đồng phục vào là có thể tiếp tục đi học cấp 3.
Sở Lại nhắm mắt: "Không cần, tôi không có người thân thích gì, bố tôi đã qua đời nhiều năm rồi, mẹ thì tái hôn, không có chuyện gì quan trọng thì chúng tôi không liên lạc với nhau".
Sầm Uý có thể nhận ra sự xa cách của cậu khi cậu nói "bố tôi", "mẹ tôi". Anh ừ một tiếng, không hỏi thêm gì nữa.
Sở Lại chợt hỏi: "Tôi vừa chuyển nhà nên tạm thời không muốn chuyển nữa".
Cậu cũng không nghĩ được gì nữa bèn nói: "Vậy thứ hai chúng ta đi đăng ký, anh đặt lịch hay tôi đặt lịch đây?"
Sầm Uý: "Để tôi đặt".
Sở Lại ừ một tiếng, giọng bắt đầu hơi mơ hồ, hiển nhiên là rất buồn ngủ rồi.
Sầm Uý: "Cậu đi ngủ đi".
Sở Lại ò một tiếng: "Ngủ chung đi, anh cao to quá, nằm trên sofa trông rất buồn cười".
Sầm Uý vốn là người ngoại hình vượt trội, chiều cao cũng thích hợp để làm người mẫu.
Sofa nhà Sở Lại mới có 1m6, lần trước khiêng anh lên sofa mới phát hiện chỉ có thể đặt chân của anh lên tay vịn.
Lần trước hai người không thân thiết lắm, bây giờ thì ngày kia là đi đăng ký kết hôn rồi, cho dù là không có tình cảm nhưng anh vẫn cảm thấy ngại.
Sầm Uý ngại ngùng lắc đầu.
Anh nhớ đến điều khoản số 5 của mình: "Cậu xem điều số 5 chưa?"
Sở Lại ngồi thẳng người lên nói: "Điều tôi muốn cũng không phải là tiền, điều này cũng không thể làm theo hợp đồng được nên cứ coi như chúng ta ai cũng nhận được thứ mình cần đi".
PCậu nhớ đến thân phận của Sầm Uý thì cười một tiếng: "Tôi cũng không nghĩ kiếm tiền bằng việc kết hôn, chỉ cần anh có thể cho tôi thứ tôi muốn là được".
Thái độ của Sở Lại thực sự không quan tâm, mặc kệ; hơn nữa cậu còn không có ý thức nguy hiểm khiến cho Sầm Uý phải lo lắng thay cậu, cảm giác cậu rất dễ lừa.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Sầm Uý nhớ đến ngữ khi của đối phương khi nhắc đến bố mẹ, giống như một chiếc lá rơi xuống mặt hồ phẳng lặng vậy.
Sầm Uý ngơ ngác một lúc rồi nói: "Được".
Sở Lại: "Vậy có thể thực hiện một lúc không?"
Người đàn ông hơi bất ngờ: "Vẫn phải ôm nữa hả?"
Giọng Sở Lại lười nhác nhưng mang theo chút không vui: "Tôi viết là muốn lúc nào cho bấy giờ, anh không làm được à?"
Cậu buồn ngủ đến nỗi mắt không mở nổi nữa, giọng nói cũng nhỏ dần.
Câu này nghe có vẻ rất đau lòng nhưng Sầm Uý không nói gì vì anh nghe nhiều lắm rồi.
Anh và Sở Lại đều có người yêu cũ.
Hai người có bệnh giống nhau, đều không có dục vọng gì hết.
Nhưng Sở Lại không biết anh không hề làm bước cuối cùng với người yêu cũ.
Câu này đặt lên người khác nghe có vẻ là tán tỉnh nhưng trong mối quan hệ hợp tác của hai người họ bây giờ thì lại vô cùng bình thường, chẳng khác gì so với câu "cậu ăn chưa no à".
Thấy Sầm Uý không phản ứng gì trong một lúc lâu, Sở Lại gật đầu nói: "Vậy để anh làm quen…"
Cậu vừa đứng lên định đi vào phòng ngủ thì đột nhiên bị anh bế bổng lên, cậu giật mình, cơn buồn ngủ cũng bay sạch.
Mặc dù Sở Lại trong có vẻ còn là học sinh nhưng chung quy cậu vẫn là một người đàn ông, cộng thêm dáng người cũng cao ráo, trước kia khi yêu Thẩm Quyền Chương cậu chưa từng được ôm như này. Trong ấn tượng của cậu, kiểu ôm này cậu chỉ nhìn thấy trên tivi nên bất ngờ được ôm như vậy, nhịp tim của cậu tăng nhanh, không liên quan gì đến rung động mà hoàn toàn là bất ngờ.
Sức của Sầm Uý rất lớn, khi ôm cậu rất vững chắc, không hề nghiêng ngả.
Mặc dù đang mặc áo ngủ nhưng Sở Lại vẫn cảm nhận được độ nóng truyền đến lòng bàn tay.
Người đàn ông hỏi: "Ôm kiểu này có tính không?"
Sở Lại cũng tiếp nhận rất nhanh: "Lần sau nói trước một tiếng là được".
Cậu dựa vào người Sầm Uý, hai cơ thể nóng hổi dán sát vào nhau, trong đêm khuya rất sẽ sinh ra cảm giác được vỗ về, an ủi khiến cậu cảm thấy sự gập ghềnh, bất bênh chợt không còn nữa.
Nhà của Sở Lại không lớn, đi vào bước là đến phòng ngủ, cậu cũng không có bất cứ sự ngại ngùng nào mà mời Sầm Uý ngủ cùng.
Sầm Uý: "Như vậy có được không?"
Sở Lại lăn vào trong rồi nói: "Đều là đàn ông con trai cả".
Sầm Uý: "Vậy cũng không giống".
Sở Lại tỏ vẻ đương nhiên nhìn Sầm Uý: "Không phải cả hai chúng ta đều không có hứng thú với tình dục sao?"
Sầm Uý cũng không biết phản bác như nào mà Sở Lại cũng hơi bực mình nên hô một tiếng tắt đèn: "Tùy anh vậy, mai gặp".
Cậu xoay người đi nhưng vẫn chừa lại một nửa giường.
Giường là sẵn có luôn, Sở Lại không phải mua, rộng khoảng 1m5; không lâu sau Sở Lại cảm thấy bên cạnh có người nằm xuống.
Đối phương không quen với kiểu chung đụng như vậy nên cả người cứ cứng đờ.
Sở Lại thở dài một hơi: "Xin lỗi, anh như này khiến tôi có cảm thấy mình đang ép cưới vậy".
Cậu nói xong lại cảm thấy buồn cười: "Nhưng mà có lẽ tôi đánh không lại anh đâu".
Mùa đông trong nhà vẫn bật máy sưởi nhưng trong chăn vẫn lạnh ngắt, nhiều thêm một người nên ấm rất nhanh.
Sầm Uý dở khóc dở cười: "Lẽ nào cậu muốn đánh nhau sao?"
Nhắc đến cái này Sở Lại cảm thấy hơi tiếc nuối: "Tôi hơi hối hận vì không đánh cho tên bạn trai cũ một trận".
Sầm Uý nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó: "Lúc đó trông cậu không tức giận gì cả".
Sở Lại: "Tôi nói là lúc hắn xách vali ra khỏi căn nhà mà tôi thuê".
Sầm Uý tò mò hỏi: "Căn nhà trước kia hai người ở là thuê cùng nhau sao?" ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Sở Lại lắc đầu: "Không phải, năm nay hắn tốt nghiệp thạc sĩ, đi làm sau tôi nên hắn qua ở chỗ của tôi. Vì hắn chưa tìm được việc làm nên tôi không thu lấy tiền nhà của hắn".
Thẩm Quyền Chương thực sự quá khốn nạn nên Sở Lại cũng không nhịn được mà bóc phốt: "Tìm được việc rồi nhưng vẫn keo kiệt, bủn xỉn".
Thẩm Quyền Chương trông như thế nào Sầm Uý cũng chẳng nhớ nữa, giống như Sở Lại không có ấn tượng gì với Thẩm Kha vậy.
Nhưng bất chợt ấn tượng của Sầm Uý về Thẩm Quyền Chương rất tệ, anh hỏi: "Vậy nên cậu mới muốn đánh hắn sao?"
Sở Lại ừ một tiếng, cậu hơi xoay người nhưng giường quá nhỏ, cậu lật người cái liền chui tọt vào lòng Sầm Uý.
Sở Lại vốn rất cần quan hệ thân mật nhưng thời thiếu niên bị thiếu vắng tình cảm khiến cậu khó có thể biểu đạt tình cảm khi ở với người khác.
Vậy nên lúc nào cậu cũng tỏ ra lạnh lùng.
Cậu cần tiếp xúc thân thể nhưng lại sợ bước cuối cùng. Lúc này nguồn nhiệt ở ngay trong gang tấc nên cậu mạnh dạn nói: "Anh có thể ôm tôi ngủ không?"
Cho dù ngày kia cậu và Sầm Uý sẽ đi đăng ký kết hôn nhưng cậu vẫn cảm thấy yêu cầu này hơi quá đáng. Cho dù hai người ngủ cùng nhau nhưng cảm giác xa lạ vẫn rất rõ ràng.
Sầm Uý rất dễ nói chuyện, anh từ phía sau ôm chặt cậu vào lòng rồi hỏi: "Trước kia cậu yêu đương cũng như vậy sao?"
Anh nhớ lại lời trách móc của người yêu cũ dành cho cậu hôm đó: nhạt nhẽo, lạnh lùng, vô vị.
Lúc này giọng nói của người nằm trong lòng anh mang theo chút ngái ngủ và cẩn thận, thân hình quá gầy yếu dễ khiến người ta sinh ra lòng thương cảm.
Như này cũng là vô vị, nhạt nhẽo sao? Căn bản không liên quan gì đến lãnh cảm cả. Nếu không phải quan hệ như này thì Sầm Uý có thể tượng tượng được Sở Lại khi yêu hẳn là sẽ rất dính người.
Anh lớn hơn đối phương 4 tuổi nhưng cũng chỉ có một mối tình.
Sầm Uý và Thẩm Kha còn chưa trải qua trình tự đầy đủ của một mối tình, hai người từ lúc xác lập quan hệ đến chia tay còn chưa đến nửa năm, phần lớn thời gian hai người đều ở hai nơi, thực sự ở bên nhau, đi hẹn hò chắc một tuần không nổi một lần.
Sầm Uý cũng tự nhận mình cũng có lỗi. Khi người khác cười nhạo người yêu anh ngoại tình với bạn thuở nhỏ, anh cũng không nói bất cứ lời oán trách nào.
Dù sao thì người bạn ấy cũng rất hổ thẹn, còn đặc biệt viết email gửi cho Sầm Uý giống như lời xin lỗi chân thành, còn mang thương hiệu sản phẩm mà Sầm Uý sáng lập lên sàn catwalk nữa.
Sở Lại: "Trước kia?"
Anh cười một tiếng, nghe có vẻ hơi bất lực.
"Lúc ở trường thì cũng sẽ ôm nhau, sau này…hắn không kiên nhẫn, nếu ôm thì rất nhanh sẽ làm mấy cái khác".
Cậu khựng lại một lúc: "Không vui chút nào".
Sở Lại lật người rồi nhớ lại lúc trước, ánh đèn ngủ tuy lờ mờ nhưng cũng đủ để Sầm Uý nhìn rõ cậu đang cau mày, người trong lòng nói: "Cho dù tôi và hắn làm rồi nhưng tôi chẳng hề có cảm giác được lấp đầy".
Cậu không nhận ra lông mi của mình đang run rẩy, rất dễ khiến Sầm Uý nghĩ đến ngọn nến đang lay lắt trước gió và sắp bị dập tắt.
Sở Lại: "Nhưng kỳ lạ lắm".
Cậu mím môi, một lúc sau mới nói: "Nhưng cái ôm của anh lại khiến tôi có cảm giác được lấp đầy, căng tràn".
"Cảm ơn".