Sầm Uý nhận được tin nhắn trả lời này thì mới phát hiện tin nhắn mình gửi đi chỉ có một tin.
Bên trái hai dòng tin nhắn trước đều có dấu chấm than đỏ chói.
Anh ngơ ngác một lúc lâu khiến cho Giang Lý Ung ngồi bên cạnh cũng ngờ vực mà nhìn qua.
Hành động này thực sự rất mất lịch sự nhưng Giang Lý Ung và Sầm Uý lớn lên cùng nhau nên cũng chẳng sao cả.
Anh ấy cho rằng so với việc Sầm Uý bị cắm sừng thì việc quan trọng hơn là Sầm Uý phải tự khắc phục tính lạnh nhạt của mình.
Nhưng cũng chính vì điều này mà Giang Lý Ung cảm thấy Sầm Uý bị cắm sừng là rất đáng.
Anh ấy cho rằng quan hệ thân mật và tình dục luôn đi liền với nhau, nếu một trong hai phương diện không đạt được thì chắc chắn phải chia tay, trừ khi có thể yêu đến độ tình yêu kiểu Plato*.
*Tình yêu kiểu Plato là tình yêu thuần khiết, mối quan hệ giữa hai tâm hồn yêu mến, ngưỡng mộ nhau và đồng điệu với nhau vì có chung sở thích, sự kết nối về mặt tinh thần và thế giới quan. Đặc biệt là không có sự liên quan đến bất kỳ điều gì về tình dục.
Giang Lý Ung cũng rất đồng cảm với Sầm Úy, nhà họ Sầm tuy cổ hủ nhưng mối quan hệ cha con cũng rất tốt, hòa hợp.
Vốn dĩ Sầm Úy không cần phải vội vàng kết hôn nhưng bệnh tình của ông nội anh đột nhiên chuyển biến xấu, ông cụ lại không muốn đi ra nước ngoài điều trị, nhìn từ kết quả của quá trình điều trị bảo tồn cũng có thể biết ngày tháng còn lại của ông cụ chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Công ty nhà họ Sầm vốn đã giao hết cho Sầm Úy nhưng người lớn trong nhà vẫn còn một nguyện vọng còn dang dở chính là nhìn cháu trai thành gia lập thất, dù nam hay nữ cũng đều được.
Ông cụ đã chấp nhận cái chết. Ông cụ nói sống đến tuổi này đã là tốt lắm rồi, làm gì có chuyện mãi mãi sống bên nhau chứ.
Buổi sáng Giang Lý Ung vừa gợi ý với Sầm Úy là kết hôn theo dạng hợp đồng đi nhưng không ngờ ông tướng này từ chối thẳng thừng luôn, thế mà bây giờ lại cầu hôn người ta rồi.
Biệt danh của nick Wechat này là CII ai vậy, trong trang cá nhân cũng trống trơn.
Đầu tiên phải bài trừ pillow friend.
Giang Lý Ung không nhịn được hỏi: “Chuyện gì đây ông tướng?”
“Đối phương không hỏi tại sao luôn?”
Ánh đèn trong quán bar hơi tối, người trên sàn nhảy cũng ngày càng nhiều nên nói chuyện đều phải nói to.
Trong ánh sáng nhấp nháy, ngũ quan của Sầm Úy lại càng rõ nét cộng thêm anh ăn mặc vô cùng hợp với phong cách cấm dục lạnh lùng nên có rất nhiều người quan đường liếc nhìn, ngay cả nhân viên phục vụ cũng đến hỏi xin anh phương thức liên lạc.
Rất nhiều năm Sầm Úy không đến chỗ như thế này, trông anh rất nghiêm túc, chân mày cau lại, trên mặt cũng không có niềm vui khi cầu hôn thành công.
Giang Lý Ung cười nhạo hỏi: “Có cần mình làm MC đám cưới cho cậu không?”
Sầm Úy rất bất ngờ: “Mình nhắn tin như vậy, thông thường không phải sẽ bị ăn chửi sao?”
Đã 3 giờ sáng rồi, Sầm Úy không ngờ Sở Lại còn có thể trả lời ngay lập tức.
Họ chỉ gặp nhau một lần, qua đêm căn bản không được coi là “qua đêm” kiểu người trưởng thành, nhiều nhất là ở nhờ thôi.
Lại giúp đối phương cho cún ăn một lần nữa.
Giang Lý Ung: “Vậy có khi nào cậu trông đẹp trai thế này, người ta đang yêu thầm cậu không”.
Sầm Úy: “Không thể nào, mình và cậu ấy chỉ gặp nhau có một lần”
Giang Lý Ung rất tò mò Sầm Úy sao có thể quen được người mới.
Gia cảnh của Sầm Úy không tệ, tên doanh nghiệp của gia tộc cũng là top của các loại sản phẩm.
Nhưng vì bố mất sớm, Sầm Úy buộc phải gánh vác trọng trách làm người thừa kế của tập đoàn, ra nước ngoài du học cũng chỉ để thừa kế sản nghiệp của gia tộc.
Sự ra đi của bố đã khiến thời thanh xuân của Sầm Úy vô cùng tối tăm. Anh không thích qua lại với người khác, chán việc giao lưu sau giờ làm việc và chỉ ước cả đời này có một cuộc sống ổn định.
Giang Lý Ung tiến hành phân tích sâu rồi rút ra kết luận: “Vậy thì chính là tình yêu sét đánh”.
Sầm Úy cầm điện thoại, bên kia cũng không trả lời thêm gì nữa, anh lắc đầu nói: “Lần đầu tiên mình gặp cậu ấy là ngày mình và Tiểu Kha chia tay, cậu ấy cũng bị chia tay luôn”.
Giang Lý Ung nhướng mày, anh ấy luôn nghĩ Sầm Úy chẳng hề thích Thẩm Kha.
Làm gì có ai đang yêu đương cái bị chia tay mà có dáng vẻ như vậy. Mặc dù cũng có nguyên nhân sức khỏe nhưng thế cũng quá là bình thản rồi.
Vẫn nên cắm cho anh quả sừng rồi ở bên bạn thuở nhỏ cho đáng đời nhà anh.
Mà Sầm Úy cũng rộng lượng quá, chính vì điều này mà Thẩm Kha cảm thấy không chịu nổi và cảm thấy mình đang tự làm mình mất mặt.
Khoảng thời gian trước, trong một buổi tụ tập, Thẩm Kha uống say rồi khóc lóc kể lể ở bên Sầm Úy sức hút của mình bị giảm xuống, cái gì mà do lãnh đạm, rõ ràng là do không thích người ta.
Giang Lý Ung khó có thể phản bác.
Sầm Úy trông thì trầm ổn, đáng tin, ngũ quan hài hoà cũng không có cảm giác khoảng cách gì, nhìn thế nào cũng thấy hoàn mỹ.
Từ nhỏ đến lớn Giang Lý Ung không thấy anh đặc biệt thích một món đồ nào, cho dù đã quen biết nhau nhiều năm nhưng anh ấy cũng chẳng phát hiện ra Sầm Úy có sở thích đặc biệt gì.
Giang Lý Ung: “Vậy không phải rất trùng hợp sao, thế cậu ấy còn độc thân không?”
….
“Anh trai này làm gì vậy?”
Sở Lại vẫn còn đang ngẩn ngơ nhìn vào khung chat trên điện thoại.
Liễu Uyên còn đang giới thiệu người yêu cho cậu, giới thiệu đến nỗi khô môi, khô cổ họng nhưng đương sự lại bày ra vẻ ngẩn ngơ, không quan tâm
Liễu Uyên huých Sở Lại một cái: “Có thể tôn trọng tớ một chút không, tớ đang tuyển phi cho cậu đó”.
Sở Lại lắc đầu: “Đừng quậy nữa, cậu giữ lấy dùng đi, tớ không dùng nổi”.
Liễu Uyên: “Vậy cái tật thích ôm của cậu không thể ôm chó mà giải quyết được nhỉ”.
Sở Lại định rời đi, cậu cầm áo ở bên cạnh lên rồi nói: "Tớ đi trước đây".
Liễu Uyên này một tiếng rồi đưa tay ra kéo ống áo của Sở Lại: "Ngày mai có phải cậu được nghỉ làm không?"
Người đàn ông trẻ tuổi ừ một tiếng: "Nhưng sáng mai tớ phải dắt cún đi dạo".
Cuộc sống của Sở Lại vô cùng ổn định, trước khi đi làm thì dắt cún ra ngoài dạo, bữa trưa và bữa tối hầu như đều ăn ở công ty, tối muộn tan làm về cũng dắt cún đi chơi.
Hẹn hò yêu đương đều phải xếp vào cuối tuần, chính vì điều này mà cậu từng bị Liễu Uyên cằn nhằn là sắp xếp, quản lý thời gian giống quân đội quá.
Mặc dù cậu ấy cũng rất tức khi nghe Thẩm Quyền Chương "bóc phốt" Sở Lại nhưng cậu ấy cũng cảm thấy về Sở Lại trời sinh thiếu mất dây thần kinh lãng mạn.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Liễu Uyên cũng không cưỡng cầu Sở Lại ở lại đây nên dứt khoát tiễn cậu về.
Chỗ ghế ngồi cũng khá tối, khi họ đi ngang qua một bàn thì tình cờ gặp một đôi tình nhân đang cãi nhau, xô xô đẩy đẩy.
Sở Lại còn cảm thấy kính áp tròng hôm nay đeo khó chịu một cách lạ lùng, cậu chớp chớp mắt thì phát hiện đã rơi một bên rồi.
Hay rồi, như vậy càng khó chịu.
"Anh một chân đạp hai thuyền còn đòi nói lý lẽ à?"
"Không phải cô cũng đi ngoại tình sao?"
Trên ghế dài là một nhóm nam nữ trẻ, lúc xô đẩy nhau thì không biết không chế nặng nhẹ, Sở Lại đang nghĩ vào nhà vệ sinh tháo kính áp tròng ra cho nhẹ người.
Chỉ là hơi hối hận vì không mang kính gọng theo, lại còn gọi cả Liễu Uyên đi cùng nên làm ảnh hưởng đến cả cậu ấy.
Một người đụng vào cậu khiến cậu lảo đảo, eo đụng vào bàn của một dãy ghế khác.
Chai rượu bị đổ hết xuống. Giang Lý Ung còn đang hỏi thông tin chi tiết của đối tượng mà Sầm Uý cầu hôn thì bất chợt cũng bị giật mình.
Sở Lại xuýt xoa một tiếng, điện thoại cũng bị rơi xuống đất.
Trong ánh đèn lờ mờ có người đưa tay ra nhặt điện thoại giúp cậu.
Sở Lại cầm lấy điện thoại rồi ngước mắt nhìn người đàn ông nhặt điện thoại giúp cậu: "Xin lỗi…cảm…anh Sầm?"
Đúng lúc đèn sàn nhảy chiếu qua, một ánh sáng màu đỏ hồng quét qua khuôn mặt của hai người, giống như bao phủ bởi một lớp fitter mang cảm giác niên đại vậy.
Ca sỹ ở trên sân khấu không biết có phải là ca sĩ hát nhạc rock hay không mà giọng hát rất nội lực, hát đứt hơi khản tiếng tựa như tình yêu bắt buộc phải yêu đến trời long đất lở vậy.
Sầm Uý cũng ngẩn người: "Sở Lại?"
Liễu Uyên ở phía trước cũng bị tiếng động ở bên này làm cho giật mình, cậu ấy quay đầu lại tìm Sở Lại thì phát hiện đối phương đang bốn mắt nhìn nhau với một người đàn ông.
Ánh mắt cậu liếc qua người đàn ông ngồi đối diện rồi "í" một tiếng: "Chồng ơi, sao anh lại ở đây?"
Giang Lý Ung ngước mắt lên nhìn thì Liễu Uyên phát hiện mình nhận nhầm người.
Không phải bạn trai Giang Minh Trần của cậu ấy.
Là anh trai cùng cha khác mẹ của bạn trai mà cậu ấy mới chỉ gặp một lần.
Không khí rất ngượng ngùng, khó xử.
Giang Lý Ung ừ một tiếng, đáp lại tiếng "anh" chào hỏi của Liễu Uyên.
Anh ấy nhìn sang Sầm Uý và người đàn ông lạ tóc dài đến vai ở đối diện rồi hỏi: "Vị này là?"
Liễu Uyên cũng hỏi Sở Lại: "Cậu quen à?"
Sở Lại nhìn Sầm Uý
Sầm Uý nhớ đến tin nhắn mà mình gửi cho cậu thì lại cảm thấy hơi ngại, không ngờ Sở Lại vậy mà ở cùng một địa điểm với anh.
Giang Lý Ung đẩy gọng kính nói: "Nếu quen thì ngồi xuống nói chuyện một lúc nhé?"
Sở Lại nhìn Sầm Uý: "Chúng ta cần nói chuyện riêng không?"
Cậu bị rơi mất một bên kính áp tròng, trong không gian u tối thì càng không nhìn rõ khuôn mặt của Sầm Uý. Nhìn từ góc của Sầm Uý thì chỉ thấy viền mắt đối phương hơi đỏ, giống như sắp khóc vậy.
Sầm Uý hỏi: "Cậu giận à?"
Hai người ở đối diện đều hơi mờ mịt, không hiểu gì.
Họ không rõ Sầm Uý và Sở Lại có quan hệ gì.
Sở Lại lắc đầu.
Sầm Uý hơi rất chán nản, anh lấy điện thoại của mình ra rồi nói: "Tôi còn hai tin nhắn chưa gửi qua, cậu xem trước đi".
Giang Lý Ung ở đối diện kinh ngạc nhìn về phía Sở Lại.
Thì ra đây chính là người mà Sầm Uý cầu hôn?
Liễu Uyên cũng chẳng hiểu mô tê gì nhưng cậu ấy chẳng thân thiết gì với Giang Lý Ung, đã thế người yêu lại là anh em cùng cha khác mẹ với người ta nên cậu ấy cảm thấy ngượng gần chết.
Hơn nữa bạn trai cậu ấy mới là con riêng kia mà vừa nãy cậu ấy còn gọi người ta là chồng, xấu hổ muốn độn thổ luôn.
Sầm Uý cầm điện thoại đưa đến bên Sở Lại, Sở Lại cũng không nhìn rõ nên cũng dựa gần vào Sầm Uý.
Bởi vì quá gần nhau nên Sầm Uý ngửi thấy mùi nước hoa trên người Sở Lại.
Ấn tượng sâu sắc của anh về lần gặp gỡ đầu tiên chính là lý do chia tay giống nhau và hai người ăn xiên nướng với nhau rồi nói về những sở thích giống nhau.
Sầm Uý cũng không để ý những cái khác.
Nhưng lúc này, trong không gian ồn ào huyên náo, ánh mắt của ảnh chỉ có thể rơi trên người đàn ông trẻ tuổi đang sáp lại gần mình.
Tóc mái của cậu hơi dài, tóc cũng dài luôn nhưng nhìn không hề bị ẻo lả mà trông vô cùng xinh đẹp, thanh tú.
Khi cậu tháo kính ra thì sẽ thấy đuôi mắt cậu hơi xếch lên, khi híp mắt lại khiến sự chú ý của người ta đều đổ dồn vào đôi mắt của cậu.
Trước khi Sở Lại đều đeo chiếc kính gọng đen nên nốt ruồi ở vị trí này vừa hay bị che lấp.
Rõ ràng ánh sáng lúc này mờ mịt như vậy nhưng vừa đủ để Sầm Uý nhìn thấy.
Sầm Uý phát hiện người này còn nhỏ hơn trong tưởng tượng của anh.
Sở Lại nhìn thấy tin nhắn chưa gửi đi của Sầm Uý thì trả lời trực tiếp luôn: "Độc thân, rất tiện".
Cậu nói xong thì nhìn về phía Sầm Uý, đối phương cũng đứng rất gần cậu khiến chóp mũi của cậu suýt nữa thì chạm vào chóp mũi của anh.
Sự mập mờ giống như gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ, cuộn từng cơn khiến Sở Lại phải lùi ra sau một bước.
Thấy vậy, Liễu Uyên không nhịn được mà hỏi: "Hai người quen nhau sao?"
Sở Lại gật đầu, giọng nói bình tĩnh mà lạnh lùng: "A Uyên, tớ sắp kết hôn với anh ấy".
Liễu Uyên trầm lặng một lúc lâu.
Giang Lý Ung ngồi ở một bên cũng đứng dậy: "Thật không?"
Sầm Uý không ngờ Sở Lại thực sự đồng ý.
Vốn dĩ anh định thu hồi tin nhắn rồi.
Liễu Uyên bỗng chốc ngơ ngác, cậu ấy đang định nói gì đó thì Sở Lại chợt lên tiếng: "Lần sau tớ nói rõ hơn với cậu nhé, giờ tớ và anh ấy đi trước đây".
Nói xong cậu đi ra ngoài, ra hiệu Sầm Uý đi theo.
Cặp tình nhân cãi nhau ở bên cạnh bị bảo vệ mời ra ngoài rồi, nhạc trên sân khấu cũng chuyển từ rock sang bản ballad những năm 90.
Giọng ca sĩ nữ dịu dàng, cô ấy hát bài mùa đông đi ngắm mưa.
Kết quả ngoài trời thực sự đổ mưa luôn.
Quán bar ở trong một con ngõ, con đường này trước nay đều nhộn nhịp, đến giờ này rồi mà bên ngoài vẫn có thể nghe thấy tiếng hát.
Chỉ là hoà lẫn với tiếng mưa nên tiếng hát nghe như vang vọng từ đằng xa đến.
Rất nhiều người chạy đến đầu ngõ chờ xe đến, Sở Lại không mang ô, cậu liếc nhìn trang phục của Sầm Uý, rõ ràng là không ăn nhập gì với quán bar.
Vẫn là áo vest quần âu giống như lần gặp trước, bên trong còn có áo gile vô cùng đúng quy cách, nhìn kiểu gì cũng không giống người sẽ đến chỗ này.
Người đàn ông trẻ tuổi tùy ý buộc tóc ở sau gáy thành một búi nhỏ rồi hỏi Sầm Uý: "Anh Sầm lại tăng ca à?"
Giọng nói của cậu mang theo ý cười: "Hôm đó khi ăn xiên nướng không phải anh nói lúc đi làm anh không cần ăn mặc chỉnh tề như vậy sao?"
Mưa càng ngày càng to, trời đất giống như được bao phủ bởi một lớp màn mưa vậy.
Nước mưa bắn tung toé, văng lên giày da của Sầm Uý, cũng thấm ướt giày vải của Sở Lại.
Khuôn mặt của người đàn ông trông có vẻ hơi sầu não, ngũ quan anh tuấn vì kiểu cầu hôn giống như quấy rối mà hơi bất lực.
Sầm Uý giải thích: "Trước khi đến đây tôi có tham gia một buổi tiệc".
Sở Lại ồ một tiếng, cậu thực sự không chịu nổi kính áp tròng của mình nữa, cậu cứ thế mà vạch mí mắt của mình ra rồi trực tiếp tháo nốt chiếc kính ở bên còn lại.
Trước mắt lại càng mờ mịt hơn, trong tiếng mưa tí tách, Sở Lại hỏi: "Không lẽ anh bị ép cưới à?"
Sầm Uý gật đầu rồi lại lắc đầu: "Cũng không hẳn. Trong nhà có người lớn sức khoẻ không tốt, đây là nguyện vọng của ông".
Vóc dáng của người đàn ông rất cao, vai cũng rất rộng, cái bóng cũng được kéo ra một đoạn dài, đứng bên cạnh anh cũng có cảm giác nặng như núi nhưng lại mang đến cho Sở Lại cảm giác dễ bắt nạt do chiều cao chênh lệch.
Sầm Uý: "Xin lỗi, đề nghị của tôi ích kỷ quá".
Sở Lại lắc đầu: "Dù sao thì cũng là mong ước của người thân mà, có thể hiện thực được cũng rất tốt"
Nửa tháng trôi qua, vốn dĩ Sầm Uý đã quên sạch buổi gặp mặt đầu tiên với Sở Lại nhưng anh không ngờ mình lại nhớ rõ giọng nói của đối phương như vậy.
Anh hơi nghiêng đầu nhìn đối phương, người đàn ông khuôn mặt thanh tú cao đến vai anh.
Tóc hơi dài ở sau gáy được buộc thành một búi nhỏ, dây buộc tóc vậy mà lại là màu vàng chanh, không hề ăn nhập với tông màu xám trong quán rượu ngày hôm rồi đó.
Sầm Uý giải thích: "Tôi vốn định thu hồi rồi".
"Lúc đó chợt ấm đầu".
Sở Lại lắc đầu: "Tôi có thể hiểu mà".
Cậu cúi đầu nhìn mũi giày bị nước mưa thấm ướt của mình: "Tôi bỗng nhiên cũng muốn kết hôn"
Sầm Uý muốn kết hôn là có lý do, anh cũng rất bất ngờ khi Sở Lại cũng có ý nghĩ này: "Nhưng không phải nên kết hôn với người mình thích sao?"
Sở Lại cười một tiếng rồi nhìn người đàn ông ở bên cạnh.
Hôm đó cậu đã biết Sầm Uý rất cao, trông đẹp trai, khung xương cũng lớn, khi gục lên người cậu có thể khiến Sở Lại suýt thì ngã xuống đất.
Lúc này bên ngoài vẫn là cơn mưa mùa đông lạnh lẽo, mưa to đến nỗi giống như cơn mưa giông mùa hạ.
Áo khoác của Sở Lại rất rộng, áo khoác của Sầm Uý lại rất dài khiến anh trông giống như một gốc cây to lớn.
Trông cũng rất có cảm giác an toàn.
Sở Lại: "Nếu anh Sầm muốn kết hôn với người mình thích thì xin lỗi, tôi không thích anh".
Cậu nói rất thẳng thắn, ngoài miệng nói xin lỗi nhưng ngữ điệu chẳng hề có ý xin lỗi, tay cầm điện thoại chuẩn bị gọi xe về.
Sầm Uý: "Tôi có lý do bắt buộc phải kết hôn, cậu thì sao?"
Ốp điện thoại của Sở Lại được thay đổi thay đổi theo mùa, Sầm Uý tưởng mình không nhớ nữa.
Lúc này nhìn thấy chiếc ốp điện thoại lông xù của đối phương, anh lại nhớ đến chiếc ốp lá phong mà đối phương đặt trên bàn ở sạp xiên nướng.
Người đàn ông trẻ tuổi mỉm cười, đèn ở trong ngõ còn sáng hơn cả trong quán bar.
Ánh mắt của Sở Lại rơi lên người Sầm Uý, từ đầu đến chân, đánh giá nhanh giống như máy quét.
Cậu cảm thấy cái ôm của Sầm Uý chắc chắn rất thoải mái.
Sở Lại chân thành nói: "So với việc cặp đôi phát sinh quan hệ tình dục thì tôi thích ôm hơn, kiểu ôm mạnh mẽ ấy".
Bởi cùng chiều với ánh sáng nên Sầm Uý có thể nhìn rõ vẻ mặt của Sở Lại. Khi cậu cười lên cả sự lạnh lùng trên khuôn mặt lập tức mất đi thay vào đó là sự xinh đẹp khiến người ta phải động lòng.
Sầm Uý đột nhiên phì cười.
Anh gật đầu nói: "Vậy tôi cũng có một chuyện muốn nói với cậu".
Sở Lại: "Gì vậy?"
Người đàn ông đột nhiên cúi đầu, ghé sát bên tai cậu rồi nói một câu: "Tôi cũng không thích".