Sầm Úy bị “giẫm đạp” mà tỉnh dậy.

Anh mở mắt ra thì phát hiện mình không ở trong căn phòng quen thuộc, đáng sợ hơn là có một khuôn mặt cún đang gần ngay trước mắt anh.

Có một chú cún Shiba “nho nhỏ” nhảy lên sofa rồi giẫm lên người Sầm Úy rồi kêu ử ử mấy tiếng.

Sầm Úy ngơ ngác nhìn xung quanh, là một căn hộ trong chung cư.

Đồ đạc được xếp chật cứng, kiểu trái nghĩa hoàn toàn với từ tối giản, vết tích sinh hoạt trông rất rõ ràng.

Cửa ra vào còn có một chiếc tủ trưng bày, bên trong toàn là blind box, điều này cũng đủ để thấy sở thích của chủ nhà.

Anh vẫn mặc quần áo của tối qua, sau khi lần mò điện thoại ở trên sofa, mở lên thì anh thấy tin nhắn chưa đọc của một người lạ gửi đến.

Sầm Úy bấm vào xem, đối phương có nhắn một câu…

Anh Sầm, nếu anh ngủ dậy rồi thì cho cún ăn cơm giúp tôi nhé, tôi muộn làm rồi, phiền anh giúp tôi nhé.

Tin nhắn được gửi từ 40 phút trước.

Muộn làm.

Sầm Úy cũng phải đi làm. Lúc này anh mới phát hiện đã 10 rưỡi rồi, điện thoại còn hiển thị tin nhắn của thư lý gửi đến vẫn chưa đọc.

Chú Shiba vẫn rên ử ử, chú cún không hề sợ người lạ mà dùng móng cào cào vào quần của Sầm Úy.

Sầm Úy hoàn toàn vô cảm với động vật lông xù, thậm chí anh còn hơi sợ chúng.

Nhưng bản thân anh rõ ràng đã làm ra việc làm phiền người khác nên cũng thấy áy náy. Thế là vào lúc chú Shiba một lần nữa đưa chân lên thì anh đã bắt tay với chú cún.

Người đàn ông cao lớn khom người xuống nói: “Xin chào”.

Chú cún nhảy xuống sofa, chạy đến bên bát ăn cơm của chú.

Sầm Úy làm theo hướng dẫn của Sở Lại mà tìm thức ăn dành cho cún rồi đi thêm nước.

Có thế thấy lúc sáng Sở Lại ra ngoài rất vội vàng, nắp cốc nước ở trên bàn vẫn chưa đóng, dép lê thì mỗi chiếc bay ra một nơi.

Sầm Úy nhớ đến khuôn mặt lạnh lùng của Sở Lại thì đột nhiên cảm thấy ngoại hình của cậu chẳng hề ăn khớp với căn phòng này.

Tửu lượng của Sầm Úy không tốt, cộng thêm đi công tác về mệt mỏi, ai ngờ sau khi bị đá xong anh uống một chén rượu mà có thể say đến mức không biết trời trăng gì.

Chia tay với Thẩm Kha là điều nằm trong dự liệu của anh nên anh cũng chẳng buồn bã gì.

Hôm nay Sầm Úy cũng phải đi làm nhưng chỗ ở của Sở Lại rất gần công ty anh nên Sầm Úy không vội vàng đi làm ngay mà nhìn chú cún ăn hết cơm sau đó gửi tin nhắn xin lỗi Sở Lại.

Sầm Úy: [Xin lỗi, làm phiền cậu quá.]

Sầm Úy: [‘hình ảnh’ Cún nhà cậu ăn rất ngon miệng.]

Sầm Úy: [Video]

Sáng nay Sở Lại phải chạy vội đi làm, mệt gần chết.

Vốn dĩ cậu có thể thong dong đi làm muộn nhưng tháng trước cấp trên đột nhiên tra chuyên cần phát hiện thời gian đi làm mỗi ngày của toàn nhóm đều thấp ở dưới mức trung bình, dẫn đến các nhân viên phải tự giác đi làm đúng giờ.

Tính cách của Sở Lại vốn chậm nhiệt. Cậu dùng điện thoại quẹt thẻ ở cửa ra tàu điện ngầm trước rồi đi mua cà phê và bữa sáng.

Hôm qua đồng nghiệp đi teambuilding về vẫn chưa tỉnh ngủ, sáng sớm mà cả nhóm ai ai cũng gật gà gật gù, Sở Lại vậy mà là người tỉnh táo nhất hội.

Lúc ở trên tàu điện ngầm, cậu đã soạn một email gửi cho bạn trai cũ Thẩm Quyền Chương.

Cậu hy vọng đối phương sẽ trả tiền phòng cho cậu sau đó nhanh chóng dọn đồ đi.

Lúc dọn vào sống chung với nhau, Sở Lại đã nhận thấy sự keo kiệt của Thẩm Quyền Chương rồi nhưng lúc đó cậu không quan tâm.

Tính Sở Lại chậm chạp, trong cuộc sống ghét phải thay đổi quá nhiều. Đối với cậu, bạn trai sống hòa hợp với mình là được.

Có những thứ không thể ăn khớp được thì không cần thay đổi để ăn khớp, mọi người đều lùi lại một bước là được. Dù sao thì cậu và Thẩm Quyền Chương cũng sẽ không có con cái gì, tự mình kiếm tiền tự mình tiêu cũng không vấn đề gì.

Kết quả ngược lại biến thành Sở Lại hẹp hòi.

Hai người vì tiền nhà và đồ đạc mà cãi nhau trên email hơn một tiếng.

Lúc Sầm Úy gửi tin nhắn đến là lúc Sở Lại vừa bỏ điện thoại xuống.

Cậu dựa vào ghế, ngón tay bấm chuột, ánh mắt vô tình nhìn chằm chằm vào hình nền máy tính.

Người đàn ông mà cậu đưa về nhà tối qua giờ mới ngủ dậy.

Trong lòng Sở Lại nghĩ: Người đẹp trai cũng phải dậy muộn thôi.

Nhưng nhìn thấy ảnh của chú cún, tâm trạng của Sở Lại cũng tốt lên rất nhiều.

Cuộc sống của cậu rất đơn giản: đi làm, tan làm, dắt chó đi dạo, yêu đương và chơi game.

Nếu có thể nghỉ hưu sớm một chút thì tốt biết mấy.

Video mà Sầm Úy quay cũng rất tốt, chỉ là khoảng cách hơi xa, khác hoàn toàn với dáng vẻ người hễ nhìn thấy cún là sẽ vuốt ve rồi quay video lại.

Giống hệt như là chỉ ước muốn trốn ra xa một chút.

Sở Lại không vội vàng trả lời mà mở điện thoại rồi mở camera ở trong nhà.

Đúng như dự đoán, người đàn ông cao lớn ngồi trên sofa rồi quay video, dường như lúc này anh đang phóng to hình ảnh.

Sở Lại nghĩ: Không phải là anh ấy sợ chó chứ?

Nghĩ đến đây cậu lại cảm thấy buồn cười sau đó trả lời cảm ơn Sầm Úy.

Sầm Úy: [Là tôi phải cảm ơn cậu mới đúng. Hôm qua làm phiền cậu quá, xin lỗi cậu nhiều lắm]

Sầm Úy: [Tiền gọi xe là bao nhiêu, để tôi chuyển cho cậu?]

Hôm qua, khi Sở Lại dẫn Sầm Úy về đến nhà thì đã sức cạn lực kiệt, tắm xong là cậu hoàn toàn nằm vật lên giường luôn, không còn thời gian đi mở hộp bàn phím đắt tiền nữa.

Sáng nay, trước khi cãi nhau với Thẩm Quyền Chương trên email thì Sở Lại đã gửi tin nhắn cho Sầm Úy, cậu bày tỏ mình không quan tâm gì nhiều đến tiền của một bữa xiên nướng nhưng Sầm Úy khăng khăng muốn thực hiện lời hứa trên bàn rượu.

Anh uống rượu của Sở Lại nên phải mời cậu ăn bữa xiên nướng này.

Sở Lại không thích quanh co, hai người họ cũng chẳng thân thiết gì nên cậu dứt khoát nhận lấy tiền, sau đó nói nếu Sầm Úy đi thì cứ đóng cửa giúp cậu là được.

Có lẽ vì cảm khái cuộc gặp gỡ đầy duyên phận của hai người nên hiếm khi Sở Lại nói thêm một cậu chú ý an toàn.

Sau khi cậu gửi đi thì nhớ đến sự lên án của Thẩm Quyền Chương trên email.

Bạn trai cũ cho rằng Sở Lại không có tình người, cũng không biết khen người khác, chuyện giường chiếu cũng không hợp nhau.

Tóm lại: Nhạt như nước ốc.

Sở Lại cũng không bị đả kích. Cậu thừa nhận bản thân thực sự không có ham muốn gì ở phương diện kia.

Người quen hai người họ đều nói Sở Lại và Thẩm Quyền Chương đều thuộc dạng “cao cấp” trong giới, ít nhất nhan sắc và thân hình cũng trội hơn người khác.

Chỉ là tính lưu động trong giới quá lớn, rất ít người thực sự chọn kết hôn.

Thẩm Quyền Chương còn chưa comeout với gia đình, đối với vấn đề kết hôn cũng kín như bưng. Ngoảnh đầu lại nhìn thì cuộc tình này sớm đã đầy vết rạn nứt nên cũng không cần thiết phải vãn hồi lại làm gì.

Trước kia khi mua chiếc bàn phím giới hạn kia thì Sở Lại còn tìm bạn thân Liễu Uyên để tư vấn.

Khi Sở Lại vừa trả lời Thẩm Quyền Chương xong thì đối phương cũng vừa hay gửi tin nhắn đến hỏi: [Sao rồi, sao rồi! Trải qua một đêm vui vẻ chứ? cười xấu xa.jpg]

Sở Lại: [Chia tay rồi.]

Liễu Uyên: [Cái gì vậy? Chia tay! Có chuyện gì vậy?]

Hồi đại học, hai người học chung chuyên ngành, lại còn là bạn cùng phòng với nhau nên Liễu Uyên được coi là người chứng kiến mối tình sinh viên của Sở Lại và Thẩm Quyền Chương.

Mặc dù cậu ấy cũng nói hai người chẳng có thời kỳ yêu đương mặn nồng gì cả nhưng cậu ấy vẫn ngưỡng mộ cảm giác sống những ngày bình lặng bên nhau của hai người.

Sở Lại đi ra ngoài nghe điện thoại.

Giọng của Liễu Uyên nghe có vẻ rất sốc: “Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại chia tay? Tớ còn tưởng hai người sắp kết hôn rồi chứ”.

Cậu ấy còn kích động hơn cả Sở Lại, giọng còn suýt bị lạc đi: “Phải khó khăn lắm thì kết hôn đồng giới mới được chấp nhận, như vậy cũng quá…”

Sở Lại vẫn bình tĩnh như thường, giọng điệu cũng rất lạnh lùng: “Hắn ngoại tình, bị tớ bắt tại trận”.

Liễu Quyên mắng một tiếng: “Không phải chứ, hắn dẫn bồ nhí lên giường của hai người làm? Tên tiện nhân Thẩm Quyền Chương này!”

Sở Lại kể cho cậu ấy nghe chuyện xảy ra vào tối hôm qua.

Liễu Quyên cũng cạn lời: “Cảm giác là một câu chuyện chia tay có thể lên chủ đề hot trên web video ngắn”.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Sở Lại cầm ly cà phê nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cậu mỉm cười nói: “Tớ cũng cảm thấy như vậy”.

Người bạn ở bên kia im lặng một lúc: “Sở Lại à, sao tớ thấy cậu chẳng buồn chút nào vậy?”

Sở Lại cũng thẳng thắn thừa nhận: “Tớ cũng rất lạ lùng”.

“Có thể là trước kia Thẩm Quyền Chương đã bộc lộ suy nghĩ muốn tìm người có tiền. Tiền lương tính theo năm của tớ cũng ổn, mặc dù có một căn nhà bố để lại cho nhưng không phải khu vực trung tâm nên bán cũng chẳng được bao nhiêu”.

“Tớ cũng không muốn bán”.

Con người đến một độ tuổi nhất định thì ít nhiều gì cũng có những nỗi lo. Gia đình của Sở Lại hoàn toàn khác với gia đình của Liễu Uyên.

Đều là đồng tính nam nhưng Liễu Uyên thuộc kiểu không bao giờ thoát được xem mắt. Sau khi gia đình chấp nhận thì vẫn hy vọng cậu ấy có thể tìm được một người môn đăng hộ đối.

Còn Sở Lại thì bố mất từ cấp 2, mẹ thì năm thứ hai sau khi bố mất tái giá nên Sở Lại sống cùng bà nội.

Những ngày tháng bên bà cũng chẳng được lâu, vào kỳ nghỉ hè sau khi cậu thi cấp 3 xong thì bà nội cũng qua đời.

Sở Lại không thường xuyên liên lạc với người mẹ sau khi tái hôn đã sinh thêm một người con cho chồng mới. Tiền học đại học cũng đều do bản thân tự đi làm thêm kiếm được, càng không có bất kỳ sự giúp đỡ nào khác. Cậu có thể đi đến ngày hôm nay đã là quá giỏi rồi.

Ban đầu Liễu Uyên cảm thấy Sở Lại trông rất đẹp trai, cuốn hút nhưng hơi lạnh lùng thôi.

Sau khi tiếp xúc một thời gian, cậu ấy mới phát hiện tính Sở Lại hay né tránh, không biết đáp lại sự nhiệt tình, quan tâm của người khác như thế nào vậy nên mới tỏ ra lạnh lùng.

Có thể người khác không biết nhưng Liễu Uyên rất hiểu Sở Lại.

Để nghe chính miệng Sở Lại nói một câu thích là điều rất khó, nhưng một khi cậu đã nói thích thì chắc chắn sự yêu thích đó còn nhiều hơn bình thường gấp trăm lần nghìn lần.

Vậy nên khi Sở Lại chọn Thẩm Quyền Chương trong đống người theo đuổi cậu thì Liễu Uyên nghĩ Sở Lại sẽ mãi mãi ở bên Thẩm Quyền Chương thôi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nhưng đáng tiếc, phần lớn tình cảm đều khó có thể mãi mãi bền lâu, đa số kết cục đều là ai đi đường nấy.

Liễu Uyên thở dài một hơi: “Có lẽ cậu không nhận ra nhưng cậu kiểu như chậm nhiệt ấy. Lúc trước cậu nói với tớ đồng hồ bà nội tặng cậu hỏng rồi mà một tuần sau cậu mới bắt đầu buồn”.

“Quả nhiên tra nam ở khắp mọi nơi. Tên tiện nhân kia tốt nhất đừng để tớ nhìn thấy, nếu không cứ nhìn thấy hắn một lần là tớ đánh một lần”.

Sở Lại phì cười: “Chúng ta đều là đàn ông đó”.

Liễu Uyên nghĩ đến hai người họ còn sống chung thì bất giác hỏi: “Thế cậu bàn bạc với Thẩm Quyền Chương chưa? Hắn ta thường đẩy cho cậu trả tiền nhà mà”.

Sở Lại ừ một tiếng: “Tớ định đổi sang căn khác, càng nhanh càng tốt”.

Liễu Uyên rất nhiệt tình: “Vậy được, tớ tìm giúp cậu, đợi đến khi dọn vào nhà mới chúng ta đi uống một chầu”.

Sở Lại không nhắc đến Sầm Úy mà cậu gặp ở quán rượu với Liễu Uyên.

Đối với cậu mà nói thì Liễu Uyên và Sầm Úy là sự khác biệt giữa bạn thân và người lạ.

Huống hồ họ cũng không bao giờ gặp nhau nữa nên cậu thấy không cần phải nói nhiều.

Hôm đó Sở Lại tan làm về nhà thì Sầm Úy đã đi rồi, đối phương không có nhắn nhủ gì, cuộc nói chuyện của họ cũng dừng ở câu ừ.

Câu trên là câu chú ý an toàn của Sở Lại.

Sau đó ảnh đại diện của hai người trên màn hình hiển thị của hai bên cũng dần dần bị tụt xuống dưới theo dòng chảy thời gian.

Hai tuần sau, Sở Lại và Thẩm Quyền Chương chấm dứt việc cãi nhau, khi đối phương lấy đồ cá nhân đi vẫn còn hơi hậm hực, Sở Lại cũng không quan tâm.

Ngay cả email hai người cũng block lẫn nhau, đây coi như là hoàn toàn chấm dứt tình cảm ba năm qua.

Cuối cùng Thẩm Quyền Chương giống như muốn nói gì đó nhưng Sở Lại dắt chó đi rất nhanh.

Bóng lưng của cậu lạnh lùng, ngay cả một câu tạm biệt cũng không thèm nói.

Căn hộ mà Sở Lại mới thuê gần công ty hơn một chút, đi một trạm tàu điện là đến, cũng nhiều hơn một phòng so với căn hộ trước.

Trong khu cũng có rất nhiều nhân viên công ty, mỗi tuần còn có hoạt động, quan trọng là chú cún nhà cậu có thể kết thêm bạn mới.

Sở Lại rất hài lòng với cuộc sống này nhưng bạn thân Liễu Uyên lại cảm thấy đây là ảo giác của cậu.

Vào cuối tuần, Liễu Uyên hẹn Sở Lại đi bar. Cậu ấy nhéo nhéo má của Sở Lại rồi thở dài nói: “Sao tớ thấy cậu tiều tụy đi nhiều quá vậy?”

Dạo này Sở Lại bắt đầu thay đổi phong cách ăn mặc thoải mái, giản dị của mình. Cậu tháo cặp kính đen xuống, tóc mái hơi dài che mất lông mày của cậu nên trong ánh mắt cậu hơi lờ đờ.

Trên thực tế, Sở Lại cảm thấy hơi khó chịu, cậu đeo kính áp tròng mà Liễu Uyên giới thiệu thì cảm thấy rất không thoải mái. Cậu thường xuyên muốn tháo ra, cũng có lúc nghi ngờ liệu có phải Liễu Uyên đang làm marketing tiện thể giới thiệu cho mình không nữa.

Sở Lại lắc đầu: “Chỉ là chơi game nhiều quá thôi”.

Liễu Uyên nháy nháy mắt với cậu: “Không phải là vì đêm đến cô đơn đó chứ?”

Sở Lại uống một hớp rượu rồi lườm cậu ấy một cái: “Xin người”.

Liễu Uyên khoác vai cậu nói: “Quán bar này là bạn anh Giang mở nên cậu cứ chọn đàn ông thoải mái đi!”

Sở Lại đến nhìn cũng lười: “Phiền phức quá”.

Liễu Uyên hận sắt không thành thép: “Cậu có thể chủ động một chút được không, tớ quen cậu bao nhiêu năm rồi chẳng lẽ lại không biết thói quen của cậu? Lãnh cảm không phải không chữa được. Cậu mới chỉ yêu đương một lần thôi mà, chỉ là tên Thẩm Quyền Chương sống chó thôi mà, đừng có treo mình ở trên một cái cây chứ”.

Sở Lại là người lạnh lùng, sở thích cũng lạ lùng cộng thêm tính cách quái dị không thích chủ động với người khác.

Liễu Uyên lại hoàn toàn khác với Sở Lại, gu bạn trai cũng khác cậu luôn. Cậu ấy thích đàn ông mạnh mẽ, cơ bắp còn Sở Lại thích đàn ông nho nhã, điềm đạm.

Nhưng đáng tiếc, kiểu mẫu đó rất hiếm gặp, cũng rất dễ trở thành chị em.

Sở Lại cầm ly rượu xoay qua xoay lại chơi đùa. Mặc dù cậu trông rất thanh tú nhưng dưới ánh đèn cậu lại tỏa ra một khí chất riêng.

Khác hoàn toàn với những người diêm dúa, lòe loẹt khác, Sở Lại giống như bông tuyết rơi xuống núi lửa, khiến người khác bị thu hút nhìn cậu nhiều hơn.

Sầm Úy không nhận ra Sở Lại mà một người bạn trong nhóm của anh huých vào vai anh nói: “Cậu ta trông đẹp ghê”.

Sầm Úy liên tục tăng ca gần nửa tháng, lại còn nghe tình hình bệnh của ông nội chuyển biến xấu nhưng ông nhất quyết không chữa trị mà liên tục giục anh cưới nên căn bản không có hứng thú quen người mới. Anh đến đây cũng chỉ là vì bạn giục nhiều quá nên nể mặt đến chơi thôi.

Bạn thân Giang Lý Ung hỏi: "Cậu cảm thấy mình có thể xin được số điện thoại của người ta không?"

Cuối cùng Sầm Uý cũng nhấc mí mắt lên, vừa hay Sở Lại cũng nhìn sang bên này nói chuyện.

Người đàn ông đến nơi như này nhưng vẫn ăn mặc chỉnh tề hơi nghi hoặc: "Hình như mình từng gặp cậu ấy rồi".

Giang Lý Ung phì cười: "Từng gặp? Cậu sắp đi tu rồi, ở đó mà từng gặp. Từng gặp ở trong mơ hả?"

Anh ấy cũng chỉ thuận miệng nói vậy rồi dẫn Sầm Uý ra ghế ngồi.

Giang Lý Ung: "Cậu cũng đừng sốt sắng, ông cụ chỉ vì bị bệnh nên mới sốt ruột, có thể hiểu".

"Nhà cậu chỉ có mình cậu thôi nên ông cụ hy vọng cậu sớm yên bề gia thất, người già toàn như vậy mà".

Khoảng thời gian này Sầm Uý cũng vì chuyện này mà sứt đầu mẻ trán, Giang Lý Ung cũng sợ anh căng thẳng quá nên mới gọi anh ra ngoài để thư giãn.

Lúc này anh ấy đang lảm nhảm bên cạnh thì đột nhiên trong đầu Sầm Uý lóe lên một tia sáng.

Anh chợt nhớ ra yêu cầu lựa bạn đời của người đàn ông trẻ tuổi cùng uống rượu, cùng ăn xiên nướng với anh ngày hôm đó.

Sầm Uý tìm tên Sở Lại ở trên Wechat, sau đó anh nhắn ba câu cho đối phương.

Câu đầu tiên là: [Xin chào, xin hỏi hiện cậu còn đang độc thân không?]

Câu thứ hai là: [Nếu tiện thì…]

Câu thứ ba…xin cậu hãy kết hôn với tôi.

Tín hiệu trong bar không tốt.

Điện thoại đặt bên cạnh tay Sở Lại vang lên, Liễu Uyên còn đang giới thiệu cho cậu anh chàng bartender mới đến. Sở Lại không hề có hứng thú với anh chàng này, cậu liếc nhìn thông báo hiển thị trên màn hình khoá.

[Thông báo Wechat]

Ướt xanh màu lam: [Xin cậu hãy kết hôn với tôi]

Xung quanh rất ồn ào, đầu Sở Lại còn đang choáng váng cộng thêm đeo kính áp tròng không thoải mái nên nhìn mấy chữ này giống như đang bay bay vậy.

Sở Lại nghe Liễu Uyên nói mà thái dương đau như có cái dùi đâm vào vậy. Trên thực tế, cậu chỉ thích người có thể ôm ấp, vỗ về cậu trong đêm khuya, cậu thích mối quan hệ thân mật như vậy. 

Nhưng ôm ấp vỗ về mà không có tình dục thì khó bền lâu.

Chỉ còn một lựa chọn duy nhất chính là…kết hôn.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Sở Lại trả lời được.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play