Sở Lại cũng chẳng có bạn bè gì. Từ bé đến lớn, người có thể chuyển từ bạn học sang bạn thân cũng chỉ có một mình bạn cùng phòng hồi đại học-Liễu Uyên.

Bởi vì tính chất công việc nên mặc dù cậu và Liễu Uyên ở cùng một thành phố nhưng hiếm khi gặp nhau.

Tính cách của đối phương hoạt bát, thích kết bạn, không giống như Sở Lại. Công ty tổ chức đi du lịch miễn phí nhưng cậu thà ở nhà một mình chứ nhất quyết không đi.

 Chỗ này thuộc kiến trúc đô thị cũ nên mấy năm nay cũng không náo nhiệt lắm, gần 10 giờ rồi nên khá vắng lặng.

Có thể thấy quán rượu nhỏ kia rất đầu tư marketing, ít nhất khi đi theo map đến đây thì Sở Lại không hề nghĩ xung quanh quán rượu lại tầm thường như vậy. Những sạp hàng ăn vặt với mái hiên màu xanh được dựng lên dường như trải dài từ đầu ngõ đến cuối ngõ khiến Sở Lại nhớ về phong cảnh ở đây những năm cậu học cấp 2.

Sở Lại còn gọi một phần tôm nướng chảo gang nữa, khi ông chủ mang đồ ăn lên thì nó vẫn còn đang tỏa khói nghi ngút, nóng hôi hổi. Cậu không tách đũa ăn ngay mà chụp một tấm ảnh trước.

Tình hình buôn bán của tiệm đồ nướng này rất tốt, những chiếc bàn nhựa màu trắng cũng có mấy người ngồi rồi.

Mùa đông tháng 10 gió thổi rất lạnh, những tấm nhựa chắn gió đều phủ đầy sương trắng, chúng phản chiếu ánh đèn của cửa hàng đối diện trông mờ mờ ảo ảo, tạo nên điểm nhấn cho không gian.

Lúc Sở Lại chụp ảnh thì không tránh khỏi chụp cả chiếc áo vest của người đàn ông ngồi đối diện. Sau khi cậu chụp xong thì đưa cho Sầm Úy xem rồi nói: “Xin lỗi, như này anh có để ý không?”

Cậu đã chọn hiệu ứng nền mờ nên thực ra cũng chẳng nhìn thấy cái gì, thế là Sầm Úy lắc đầu.

Có lẽ tướng mạo và cách ăn mặc của Sầm Úy quá nổi bật trong không gian như vậy nên lần thứ hai lên món, bà chủ không nhịn được mà hỏi: “Hai cậu là một cặp à?”

Sầm Úy không nói gì, còn Sở Lại vội vàng nói không phải.

Cậu mở rượu ra rồi rót cho Sầm Úy một lý đầy, đợi bà chủ đi thì mới hỏi: “Anh tên gì?”

Sạp ăn vặt bên đường nhìn kiểu gì cũng thấy sơ sài nhưng Sở Lại lại cảm thấy ở ngoài này thoải mái hơn ở trong quán rượu, ấn đường của cậu cũng dãn ra rất nhiều sau đó đưa tay ra lấy xiên ớt xanh nướng.

“Tôi họ Sầm”.

Lúc nói chuyện, Sầm Úy cũng vừa hay đưa tay ra định lấy xiên ớt xanh nướng đó.

Sầm Úy buông tay ra, Sở Lại cũng không nhường qua nhường lại mà lấy luôn rồi hỏi một câu: “Anh cũng thích ăn ớt xanh nướng à?”

Cậu vừa để ý thấy ánh mắt của Sầm Úy rơi trên xiên ớt xanh nhưng không chắc chắn lắm

Sầm Úy: “Hồi cấp 3 tôi có học ở bên này một năm, từng ăn một lần, cũng không được gọi là thích”.

Dáng người đàn ông cao ráo, mặt mũi cũng rất anh tuấn.

Lúc ở quán rượu, Sở Lại đã liếc nhìn người yêu cũ của anh, bây giờ nhìn kỹ Sầm Úy thì phát hiện từ vẻ bề ngoài thì hai người họ trông rất hợp nhau, đều toát ra khí chất cao quý.

Chỉ là Sầm Úy đem đến cho người ta cảm giác áp bức, căng thẳng rất lớn, giọng nói cũng rất trầm thấp. Anh không cau mày cảm giác đã hơi sợ sợ rồi, khi anh cau mày càng khiến người ta không dám tiếp lời.

Người như vậy vừa nhìn đã biết không phải người cùng thế giới với Sở Lại. Nếu đổi lại là trước kia thì Sở Lại cũng không nói chuyện với anh.

Chỉ là hôm nay chuyện mà hai người gặp phải quá trùng hợp nên Sở Lại cho phép bản thân phá lệ một lần.

Cậu là một người lao động bình thường, sống một cuộc sống bình thường, ước mơ có một tình yêu bình thường, giản dị đã bị Thẩm Quyền Chướng phá hỏng nên cậu cũng không quan tâm sự bất bình thường của buổi tối nay nữa.

Hơn nữa, quán đồ nướng vẫn rất bình thường, mùi vị ớt xanh nướng vẫn ngon như trong trí nhớ của cậu.

Sau khi Sở Lại và Thẩm Quyền Chương ở bên nhau thì cậu không ăn ớt xanh nữa, bởi vì tên tra nam đó dị ứng với ớt xanh, hắn cho rằng thứ đồ này giống như thuốc độc nhân gian vậy.

Sở Lại gật đầu rồi hỏi vu vơ: “Trường cấp 3 nào vậy?”

Giọng của cậu nghe rất hay, chỉ là nghe hơi lười nhác khiến người ta có cảm giác thả lỏng, thoải mái giống như một giây sau là có thể nằm xuống chiếc giường êm ái vậy, khác hoàn toàn với sự căng thẳng, gò bó trời trời sinh của Sầm Úy. Một chiếc bàn nhựa trắng giống như dứt khoát chẻ ngang hai thế giới khác nhau vậy.

Sầm Úy vội vàng trở về từ thành phố khác, anh không bất ngờ gì với lần chia tay này.

Sau khi kết thúc buổi kiểm tra nhà máy, anh lập tức bay về thành phố S, gọi xe đến địa điểm mà Thẩm Kha gửi, mãi cho đến khi Thẩm Kha nói mình ngoại tình với bạn thân lúc nhỏ thì Sầm Úy vẫn giữ một thái độ bình tĩnh đến lạ thường. Thực ra lần đầu tiên nhìn thấy bức ảnh chụp chung của Thẩm Kha với bạn thân hồi nhỏ, Sầm Úy cũng chẳng có cảm giác gì.

Nhưng trong mắt bạn bè thì anh đã bị người yêu cũ cắm cho một chiếc sừng dài rồi.

Mái tóc của người đàn ông vốn được vuốt ngược ra sau, nhìn vào vẫn còn sót lại chút bụi do mấy cơn gió thổi đến. Bây giờ phần tóc được vuốt ra sau cũng bung ra, rũ xuống trước mắt, dưới ánh đèn lập loè của sạp hàng ngũ quan của anh trông càng rõ nét, đẹp đến lạ thường.

Nhìn người như vậy cầm xiên ớt xanh nướng ăn cũng rất mới lạ, Sở Lại vừa rót rượu vừa nghe người đàn ông trả lời.

“Trường THPT Dương Xuân 2”

Sở Lại gật đầu: “Tôi cũng học ở Dương Xuân 2, cả khu này cũng chỉ có một trường đó thôi mà”.

Cậu nhìn tấm biển đồ nướng ở ngoài tấm chắn gió trong suốt rồi nói: “Lúc trước, chủ sạp hàng này bán ở cổng trường”.

Mùi vị của ớt xanh nướng rất độc lạ, gợi lên miền ký ức xa xăm của Sầm Úy, anh khẽ ừ một tiếng: “Thật trùng hợp”.

Sở Lại cảm thấy vô cùng đồng cảm: “Đúng là rất trùng hợp, đều là người không lãng mạn”.

Cậu cười tự giễu một tiếng rồi nhấc cái cốc nhựa lên, rượu bên trong cốc giống như nước trong nhưng khi uống vào giống như một con dao sắc vậy, còn tê môi hơn cả ớt xanh.

Sầm Úy vốn không để ý nhưng ánh mắt của anh vừa hay nhìn thấy cổ tay của người đàn ông trẻ ngồi đối diện.

Độ dài tay áo hoodie của Sở Lại rất vừa vặn, bởi vì cầm cốc rượu nên tay áo hơi xô lên trên vì vậy nốt rồi son trên cổ tay cậu cứ thế đập vào mắt của Sầm Úy.

Sầm Úy hỏi: “Cậu tên là gì?”

Sở Lại chống má ăn ớt xanh, giọng nói hơi không rõ lắm: “Sở Lại, chữ Lại có nét chấm thủy”.

“Còn anh thì sao, Sầm gì?”

“Sầm Úy, chữ Úy có bộ thảo đầu”.

Sở Lại ồ một tiếng, cậu không hề có ý cụng ly với Sầm Úy: “Màu xanh lam à”.

Một lúc sau Sầm Úy mới nhận ra đối phương đang tổ từ.

Úy lam. (màu xanh da trời)

Anh mỉm cười cũng nhấp một ngụm rượu.

Tửu lượng của Sầm Úy không tốt, không dám uống nhiều nhưng người lạ lần đầu gặp mặt này uống rất giỏi.

Rượu mạnh kết hợp với đồ nướng, cậu ăn một miếng hít một ngụm khí lạnh, hai má trắng nõn như ngọc cũng dần ửng hồng nhưng ánh mắt vẫn rất tỉnh táo.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Sở Lại thuận miệng hỏi: “Anh Sầm năm nay bao tuổi rồi?”

Sầm Úy trả lời: “29”.

Sở Lại nhìn người đàn ông ở đối diện một cái rồi lắc đầu: “Xin lỗi, tôi còn tưởng anh ngoài 30 rồi chứ”.

Sầm Úy cũng không tức giận, hỏi: “Còn cậu? Vẫn đang đi học à?”

Sở Lại: “Tôi đi làm được mấy năm rồi”.

Ánh mắt của Sầm Úy rơi trên balo được đặt bên cạnh cậu.

Sở Lại đặt úp điện thoại ở trên bàn, vậy nên Sầm Úy thấy chiếc ốp điện thoại của cậu cũng rất hợp với mùa này, lá phong nổi bật, rất có cảm giác nghệ thuật.

Sầm Úy: “Tôi còn tưởng cậu đang đi học”.

Hai người cứ nói chuyện không ngừng như vậy.

Sầm Úy vốn không muốn uống nhiều, ngay cả đi bàn việc làm ăn anh cũng phải dẫn theo thư ký để cản rượu, anh thuộc dạng người trời sinh uống rượu vào là dễ gục.

Nhưng quanh năm làm việc bận bịu, căng thẳng cũng phải có lúc thư giãn, đặc biệt là ở trước mặt người mang đến cảm giác thả lỏng như vậy, thế là anh không cẩn thận uống nhiều quá rồi.

Cứ như vậy họ trao đổi thông tin của nhau.

Sở Lại, 25 tuổi, tốt nghiệp được ba năm, hiện đang làm việc ở công ty mạng Internet. Vì muốn thuận tiện cho công việc của bạn trai nên ba tháng trước chuyển đến nhà mới, cách công ty hơi xa.

Lúc người thanh niên than phiền thì giọng nói vẫn rất vui tai: “So với việc bị cắm sừng thì tôi càng quan tâm đến tiền thuê nhà của tôi hơn, nửa tháng sau tôi đến hạn đóng tiền nhà rồi, bắt buộc phải đổi sang căn khác thôi”.

Vấn đề mà các cặp đôi thuê nhà sống chung ở trong thành phố dễ phải đối mặt nhất là chia tiền nhà, đồ dùng chung và thú cưng sau khi chia tay.

Sầm Úy có thể nhận thấy người đàn ông trẻ tuổi ở trước mặt này khá hướng nội, thích ru rú ở nhà. Anh tưởng với khí chất của đối phương thì có lẽ thú cưng mà cậu nuôi có thể là mèo.

Không ngờ Sở Lại nuôi một chú cún.

Giọng nói của người đàn ông trong trẻo, khi chống má nói chuyện cũng mang đến cảm giác thủ thỉ, êm tai; một tay kia cứ bóc chiếc cốc nhựa đựng rượu, cậu cứ bóp bẹp rồi lại nắn cho nó phồng ra.

Sầm Úy: “Vậy thì hơi phiền đó”.

Sở Lại cười một tiếng: “Không bằng anh. Người yêu ngoại tình với bạn thuở nhỏ, sau này tụ tập không phải sẽ chạm mặt nhau sao?”

Hai người đều bị người yêu cắm cho cặp sừng dài nhưng điều Sở Lại quan tâm lại là tiền nhà.

Còn Sầm Úy thì hình như anh rất hài lòng với trạng thái hiện tại, sau khi anh nói "tôi không để ý" thì trong mắt Sở Lại giống như có ánh sáng Phật pháp chiếu rọi, chỉ có điều ánh sáng Phật pháp này có màu xanh.

Họ lại nói chuyện thêm một lúc, từ tình cảm chuyển sang sở thích. Lúc này hai người phát hiện 90% sở thích của hai người đều trùng nhau, ngay cả thể loại phim mà bản thân thích xem cũng gần giống.

Sau khi uống hết rượu có giá 3000 tệ thì Sở Lại lại gọi thêm một chai rượu Ngưu Lan Sơn bình dân nữa. Lúc tính tiền người cậu toàn mùi rượu, nước da ửng hồng giống như bị hấp một lượt vậy, cảm giác lạnh lùng trời sinh cũng bị tiêu tán bớt, đuôi mắt ửng đỏ khiến cho đôi mắt trong veo của cậu trở nên ướt át.

Nhưng tửu lượng của cậu vẫn tốt hơn anh Sầm ở bên cạnh, anh đã đứng không vững nên Sở Lại còn phải đỡ anh nữa.

Khung xương của người đàn ông to, khi anh đè lên thì Sở Lại cảm thấy mình giống như bị bức tường đè bẹp vậy. Cảm giác áp bức của đối phương đã không còn nữa, mà cơ thể to lớn đứng bên cạnh cậu trong cơn gió mùa đông lạnh lẽo ngược lại mang đến cảm giác an toàn.

Lúc Sở Lại quét mã thanh toán thì người đàn ông ở bên cạnh lẩm bẩm gọi một tiếng cậu Sở: “Vừa…rồi đã thống nhất để tôi…tôi trả tiền rồi”.

Anh còn lấy điện thoại ra, nhận diện khuôn mặt tận ba lần, tìm Wechat bấm vào gọi facetime, cổ họng khẽ phát ra những âm tiết khó hiểu.

Sở Lại ngăn anh tiếp tục gọi điện: “Không cần đâu, tôi đã thanh toán rồi, nhà anh ở đâu để tôi gọi xe đưa anh về”.

Cậu càng cảm thấy nguyên nhân người đàn ông này bị đá chính là đẹp mà không dùng được, ý mặt chữ cũng như vậy. Nếu không thì trông như thế này không lý nào bị đá cả.

Bình rượu trị giá 2999 của bạn trai cũ dường như đều là Sở Lại, Sầm Úy chỉ uống có nửa cốc, mãi sau gọi thêm rượu Ngưu Lan Sơn anh cũng chỉ uống có nửa cốc.

Cộng vào không đến một cốc đầy mà anh đã say không biết trời trăng gì rồi.

Lúc Sở Lại hỏi thì Sầm Úy nhắm mắt, cố chấp nói: “Chúng ta đã nói rõ ràng rồi”.

Cuối cùng anh vẫn mở điện thoại ra, khăng khăng đòi quét mã chuyển tiền: “Tôi chuyển cho cậu”.

Sở Lại cạn lời, bên ngoài thì lạnh mà gần 12 giờ rồi, mai cậu còn phải đi làm nữa.

Cậu vừa mở danh thiếp của mình lên cho Sầm Úy quét vừa gọi xe.

Bây giờ tàu điện đã ngừng hoạt động rồi, trong lúc đợi xe Sở Lại cứ điền địa chỉ nhà của mình, sau đó tiện thể cậu đổi luôn mật khẩu căn hộ mà mình thuê.

Sở Lại bấm vào newsfeed, tất cả đều là video Thẩm Chương Quyền tag cậu vào xem.

Caption: Không say không về.

Nội dung video: Vào quán bar gay và nhảy với một chàng trai nóng bỏng.

Sở Lại cảm thấy mắt mình đau nhói rồi một lần nữa khóa trang cá nhân lại sau đó block Thẩm Quyền Chương.

Cậu định sau khi về thì giải quyết những vấn đề, chi phí phát sinh sau khi chia tay bằng email.

Hiện tại, điều quan trọng nhất là người đàn ông ở bên cạnh này sống ở đâu.

Hai người ngồi “đằm” mình trong mùi khói bếp nướng hai tiếng đồng hồ nên mùi nước hoa hai trên người cả hai đều bay hết rồi.

Khi tóc mái của Sầm Úy rũ hết xuống thì trông trẻ hơn rất nhiều, chỉ là hai mắt nhắm nghiền, hoàn toàn khác với khuôn mặt đỏ bừng khi uống rượu của Sở Lại. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Mặt của Sầm Úy không hề đỏ, nếu không ngửi thấy mùi rượu thì có lẽ không phát hiện ra anh đang trong trạng thái say mèm.

Sở Lại hỏi: “Anh Sầm, nhà anh ở đâu?”

Có thể nhận thấy vị này cho dù uống say thì cũng có ý thức giữ hình tượng, có một lúc lại điều chỉnh lại tư thế.

Nhưng tiếc là không chống lại được men say tập kích, vài phút sau Sầm Uý dựa vào Sở Lại giống như dựa vào cột điện vậy, tóc mái cọ hết lên mặt của Sở lại khiến cậu ngứa vô cùng.

Người đàn ông lẩm bẩm nói địa chỉ nhưng Sở Lại tra nửa ngày cũng không tra thấy.

Mãi đến khi xe đến mà Sở Lại vẫn không tra được địa chỉ nhà Sầm Uý. Bây giờ báo cảnh sát thì cậu thấy thất đức quá nên chỉ đành mang anh về nhà.

Sau khi về đến nhà, Sở Lại để Sầm Uý nằm xuống sàn nhà, bản thân cậu cũng nằm vật ra sàn một lúc lâu.

Chú cún nhà cậu bất luận muộn thế nào thì cũng phải dẫn em ấy đi dạo nên Sở Lại phải lồm cồm bò dậy dắt cún đi dạo một vòng. Sau khi dắt cún đi dạo xong thì cậu nhận được điện thoại của Thẩm Quyền Chương.

Cậu đã block Wechat của đối phương nhưng chưa kịp chặn số điện thoại. Khi đối phương gọi đến, đầu dây bên kia truyền đến tiếng nhạc xập xình, Thẩm Quyền Chương lớn giọng gọi tên Sở Lại: "Sở Lại! Em dám dẫn trai về nhà?"

Tiếng gào của hắn ta rất lớn, giống hệt như Sở Lại mới là tên tra nam đi ngoại tình vậy.

Sở Lại đóng cửa rồi liếc nhìn người đàn ông áo vest chỉnh tề nằm bẹp trên sàn nhà rồi lại liếc nhìn camera giám sát thú cưng ở trong nhà.

Cậu quên mất Thẩm Quyền Chương vẫn còn cái quyền này.

Bạn trai cũ hét lớn: "Em chột dạ rồi có đúng không?"

"Anh và em giống nhau cả thôi! Sở Lại anh nói cho em biết…"

Sở Lại cúp điện thoại rồi mở app giám sát ra sau đó "đá" Thẩm Quyền Chương ra ngoài, không cho hắn quyền giám sát nữa, cuối cùng đi tắm rồi đi ngủ.

Trước khi nằm lên giường, Sở Lại còn không yên tâm về Sầm Uý nên "bê" người đàn ông nằm trên sàn lên sofa.

Đối phương say đến nỗi không biết gì hết, giống hệt như con lợn chết vậy, bị cụng đầu cũng chỉ khẽ rên một tiếng.

Sở Lại mượn ánh đèn ngủ mà ngắm nhìn khuôn mặt của người đàn ông.

Nhan sắc không chê vào đâu được nhưng tiếc là cho dù sở thích vô cùng hợp nhau nhưng anh không phải gu của cậu.

Người yêu quá xuất chúng sẽ dễ làm đảo lộn cuộc sống bình thường của cậu, huống hồ cách nói chuyện của đối phương cũng không giống người bình thường.

Không cần thiết quả lại nhiều.

Nhưng đối phương cũng thích ớt xanh nướng.

Sở Lại do dự một lúc, cuối cùng đắp cho Sầm Uý một chiếc chăn mỏng sau đó mở Wechat ấn vào bạn mới kết bạn.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play