Mãi đến lúc về đến nhà Sở Lại thì không khí giữa hai người vẫn rất kỳ quái.
Cậu từ chối đề nghị đưa cậu lên của Sầm Uý nhưng còn chưa đi lên nhà thì Sầm Uý đã xách đồ ở phía sau xe ra rồi đi qua.
"Sở Lại".
Sở Lại vẫn đang chờ thang máy, hôm nay cậu xin nghỉ nhưng vẫn không thoát khỏi công việc, về nhà còn phải trả lời tin nhắn nữa.
Chàng trai xách bánh kem việt quất, cậu đang trầm ngâm suy nghĩ làm sao để trả lời câu hỏi của thực tập sinh thì Sầm Uý đã đi đến bên cạnh cậu: "Mấy cái này cho em".
Nhà họ Sầm giàu có, hào phóng, đừng nói là tặng mấy đồ này mà ngay cả quần áo hay đồ ăn cũng đều khiến Sở Lại không thể nhận nổi.
Sở Lại lắc đầu: "Anh giữ đi, tôi không cần".
Ngay cả chiếc thẻ 5 triệu mà cậu cũng có thể không do dự nhét thẳng vào túi áo của Sầm Uý, ngoài mặt cậu coi tiền như cỏ rác nhưng trên thực tế đến cả chó cũng đặt tên là Đại Tài, điều này cũng đủ để thể hiện khát vọng của Sở Lại với tiền tài.
Sầm Uý từ chối: "Em giữ đi, bà nội tôi sẽ kiểm tra đột xuất đó".
Lời của anh khiến Sở Lại ngơ ngác trong chốc lát, cậu nghi hoặc hỏi: "Kiểm tra?"
Lúc này thang máy đã mở rồi, khi Sở Lại đi vào Sầm Uý cũng đi theo giải thích: "Kiểu như sau khi mua hàng có nhân viên gọi điện đến ý. Bà nội sẽ gọi điện thoại cho em hỏi mấy câu đại loại như có ngon không đó".
Tay Sở Lại vẫn cầm chiếc bánh, cậu ồ một tiếng: "Thảo nào bà nội hỏi số điện thoại của tôi".
Sầm Uý: "Cũng hẳn chỉ vì cái này".
Nói xong hai người đều rơi vào trầm lặng, Sở Lại nhìn chằm chằm vào con số màu đỏ đang nhảy lên của thang máy rồi cậu liếc nhìn Sầm Uý một cái sau đó mím môi: "Cái đó…"
Sầm Uý biết cậu muốn nói gì, nếu như bình thường anh sẽ quan tâm đến cảm xúc của Sở Lại mà nói không sao đâu.
Nhưng giây phút này, sự tò mò đột nhiên nảy ra trong anh, anh muốn biết Sở Lại định nói gì.
Sở Lại: "Xin lỗi".
Cậu thở dài một hơi: "Câu nói vừa nãy của tôi hơi giống quấy rối tình dục".
Lúc đó, sau khi cậu hỏi xong Sầm Uý muốn nói lại thôi một lúc lâu, thấy vậy Sở Lại bèn vội vàng đổi chủ đề, đến tận bây giờ không khí giữa hai người vẫn rất kỳ quái.
Sầm Uý: "Không sao, là tôi nói hỏi gì cũng được mà".
Cửa thang máy mở ra, anh đi ra theo Sở Lại đi đến nhà cậu, sau khi mở cửa nhìn thấy chú Shiba nhào lên người Sở Lại thì anh hỏi: "Mẹ tôi nói gì với em à".
Sở Lại ôm chú chó đi vào nhà rồi ừ một tiếng, sau đó lại nói với Sầm Uý: "Anh thay dép rồi vào nhà đi, tôi vừa mua một đôi dép mới cho bóc đâu, anh đi đôi đó đi".
Sở Lại không thích giày đá bóng, trông cậu cũng không thích vận động lắm nên toàn mua giày vải bạt và giày thể thao, còn đều là kiểu kinh điển nữa.
Lúc trước Sầm Uý đi đôi dép dành cho khách nhưng lần này được đi đôi mới, trông chất lượng cũng tốt hơn nữa.
Anh đặt đồ vào trong rồi nói: "Xin lỗi, tôi…"
Sở Lại hỏi: "Nhưng tôi vẫn rất tò mò, anh và anh Thẩm kia vì nguyên nhân này mà chia tay sao?"
Quan hệ hiện tại của họ rất vi diệu, hai bên đều cầm trong tay giấy chứng nhận kết hôn nhưng cả hai mới gặp nhau ba lần. Trước khi kết hôn chớp nhoáng người khác cũng có một giai đoạn nào đó yêu nhau nhưng "tình yêu" của hai người họ chỉ thuần túy là tình cảm người cũ.
Vấn đề này quá riêng tư nên Sở Lại cũng nói thêm một câu: "Anh có thể không cần trả lời tôi".
Sầm Uý rót cho mình một cốc nước, anh cũng không hỏi có thể dùng cái cốc nào nữa: "Vậy tôi có thể trao đổi câu hỏi với em không?"
Sở Lại ôm chú chó đi tới đi lui chơi: "Anh hỏi đi".
Sầm Uý không có ấn tượng gì với bạn trai cũ của Sở Lại, hiện tại trong nhà đối phương cũng không có bất kỳ dấu vết gì của người cũ nên Sầm Uý tưởng Sở Lại cũng không toàn tâm toàn ý yêu đương như anh, nhưng Sở Lại từng nói đã từng nghĩ đến chuyện kết hôn.
Anh hỏi: "Nếu bạn trai cũ của em không ngoại tình thì hai người có cưới nhau không?"
Sở Lại dứt khoát lắc đầu: "Không".
Sầm Uý hơi bất ngờ: "Tại sao?"
Nhưng Sở Lại lại nhắc nhở anh: "Đây là câu hỏi thứ hai rồi".
Sầm Uý cũng thẳng thắn trả lời câu hỏi đầu tiên của Sở Lại: "Tôi là một người đàn ông bình thường…"
Nói xong anh ngừng một lúc rồi hơi sầu não nói: "Nói một câu em có thể em yên tâm cũng quá kỳ lạ đi?"
Anh nhìn về phía Sở Lại nhưng đối phương mỉm cười nói: "Tôi yên tâm rồi".
Sầm Uý: "Tại sao?"
Sở Lại thả chú chó xuống, cậu vừa đi tìm dây đeo lưng để dắt chó đi dạo vừa nói: "Nếu thực sự có chướng ngại thì tình huống cảm xúc ổn định rất ít".
"Ngộ nhỡ anh vì nguyên nhân này mà chia tay thì sao? Vậy có thể tôi cũng sẽ rất nguy hiểm?"
Sầm Uý dựa vào bàn bếp, lắc đầu cười: "Ý thức nguy hiểm của em có phải đến hơi chậm không? Ngộ nhỡ tôi thực sự là như vậy thì sao, em đã kết hôn với tôi rồi, nếu như xảy ra…"
Sở Lại đeo dây đeo lưng vào cho chú chó, còn không quên ồ một tiếng: "Đều là đàn ông con trai, tôi không thể đánh anh sao?"
Sầm Uý nhìn tấm lưng gầy yếu của Sở Lại: "Em chắc là đánh lại tôi không?"
Sở Lại đương nhiên đánh không lại nhưng lúc này cậu cũng cần tôn nghiêm nên miệng cũng cứng hơn: "Đừng có khinh thường tôi, sức bền của tôi rất tốt đấy". ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cậu vừa mở cửa dẫn chó ra ngoài thì điện thoại vang lên, là điện thoại của đồng nghiệp nên cậu chỉ có thể buông xích xuống rồi chạy đi mở máy tính.
Sầm Uý biết cậu có việc, anh liếc nhìn chú chó đang ngoan ngoãn ngồi một bên chờ Sở Lại, do dự một lúc rồi hỏi: "Vậy tôi dắt chó đi dạo giúp em nhé?"
Sở Lại vẫn đang nói chuyện với đồng nghiệp, đầu dây bên kia chính người đồng nghiệp trước kia trêu ghẹo cậu, đối phương nghe thấy câu này thì í một tiếng: "Tôi nhớ hình như giọng của bạn trai cậu không như vậy mà".
Sở Lại chợt sởn gai ốc, lần trước cậu và Thẩm Quyền Chương đi ra ngoài cùng nhau thì tình cờ gặp người đồng nghiệp này, chuyện này cũng đã là chuyện của nửa năm trước rồi.
Cậu chỉ có thể ừ một tiếng rồi nói: "Đổi rồi, đây là chồng của tôi".
Trên trang cá nhân cậu đăng chế độ hạn chế nên đồng nghiệp không thấy được.
Lý do xin nghỉ cậu cũng chỉ nói là đi đăng ký nhưng cũng không lan rộng đến nỗi ai cũng biết, người đồng nghiệp ở đầu dây bên kia chửi thề một tiếng rồi nói: "Cậu đang đùa à?"
Sở Lại lắc đầu rồi nhìn về phía Sầm Uý, hỏi: "Anh làm được không?"
Sầm Uý đã cầm dây xích rồi, người đàn ông thay giày rồi ngồi xuống nắm lấy chân trước của chú chó: "Chúng ta sẽ chơi thật vui, có được không?"
Đồng nghiệp: "Thật hay giả vậy? Thế cậu chia tay với người bạn trai thời đại học rồi à?"
Sở Lại: "Chúng ta chỉ là đồng nghiệp thôi mà, cậu hỏi hơi nhiều rồi đấy".
Nếu là người khác thì câu này rõ ràng thể hiện người EQ không cao nhưng hình tượng của Sở Lại trong mắt người khác vô cùng thẳng thắn, dứt khoát nên giọng điệu như vậy ngược lại có thể chứng minh con người thật của cậu.
Đồng nghiệp cũng quen với thái độ của cậu rồi: "Vậy sao, thế cậu kết hôn bọn tôi cũng nhận được kẹo cưới nhỉ, dù gì cũng làm chung một nhóm mà".
Sở Lại: "Không có, tôi không định làm đám cưới".
Đồng nghiệp: "Cậu thực sự là người có chồng hả?"
Sở Lại không muốn tiếp tục nói chủ đề này với anh ta nữa, cậu giục đối phương nói vào chuyện chính.
Còn Sầm Uý dắt chó đi dạo ở bên ngoài cũng nhận được điện thoại của bạn thân.
Bác sĩ Giang bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn dành thời gian hỏi thăm tình hình gặp phụ huynh của bạn: "Sao rồi? Ông nội cậu có phản ứng gì?"
Bình thường Sở Lại dắt chó đi dạo không ở trong tiểu khu thì cũng là ở ngoài tiểu khu, chú chó rất hưng phấn khiến cho Sầm Uý tay chân luống cuống.
Giang Lý Ung không nghe thấy Sầm Uý trả lời mà ngược lại nghe thấy tiếng gọi bất lực của anh thì vô cùng kinh ngạc hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Sầm Uý: "Dắt chó đi dạo".
Giang Lý Ung câm lặng mười mấy giây rồi hỏi: "Là do cậu điên hay do mình bị điếc?"
Chú chó chạy tung tăng mà Sầm Uý không có kinh nghiệm, nhưng bất ngờ là trong khu có người nhận ra chú chó này rồi kinh ngạc nhìn người đàn ông dắt chú chó.
Sầm Uý cười nói: "Mình cũng thấy mình bị điên rồi nhưng tình trạng hiện tại vẫn ổn".
Giang Lý Ung nói: "Nếu không chứng kiến sự điên rồ của cậu trong tối hôm ấy thì có lẽ mình cũng cảm thấy cậu đã yêu cậu Sở đó rồi".
Sầm Uý vô thức phản bác: "Sao có thể chứ".
Giang Lý Ung: "Phản ứng của cậu rất kỳ lạ, không phải cậu nên nói chắc chắn không thể nào sao?"
Sầm Uý thở dài một hơi: "Có lẽ là vì hôm nay dẫn Sở Lại về nhà nên mình thấy…"
Anh ngừng lại một lúc: "Mình cảm thấy mẹ mình đã nói chuyện của bố cho cậu ấy nghe rồi".
Giang Lý Ung cũng rất hiểu: "Bình thường mà, dù sao thì hai người cũng đã đăng ký kết hôn rồi, là vợ chồng hợp pháp rồi".
"Là người do chính cậu chọn mà, nói cho cậu ấy biết không phải rất bình thường sao?"
Trong giới không có mấy người biết chuyện bố của Sầm Uý, bên ngoài đều đồn là bất ngờ rơi từ tầng cao xuống.
Người biết thì đều cảm thấy Sầm Uý đáng thương, bố ngã xuống trước mặt một cách thê thảm, người mắt thấy cảnh tượng như vậy mà vẫn giữ được thần kinh bình thường cũng rất hiếm.
Sầm Uý trải qua vô số đợt trị liệu tâm lý nhưng anh phát hiện mình đã mất đi nhận biết tình cảm.
Trong độ tuổi thanh xuân, "thích" đối với anh là một thứ gì đó cao xa không thể với tới, anh cũng chẳng hề rung động với ai, cũng thờ ơ trước tình cảm của người khác dành cho mình.
Anh thường xuyên nghĩ đến cảnh tượng đó, dáng vẻ bố anh chết không nhắm mắt do bị tổn thương não.
Còn có cả người mẹ ngất xỉu sau khi biết tin, ông nội tức đến nỗi nhập viện và tiếng khóc nức nở của bà nội nữa.
Nguyên nhân là bố vụng trộm với người đàn bà đã có chồng.
Nhưng bố và mẹ là một cặp vợ chồng trẻ hạnh phúc mà, ở nhà cũng thể hiện tình cảm mặn nồng.
Kiểu báo ứng thê thảm của việc ngoại tình này đã hoàn toàn đập vỡ dự định tương lai của Sầm Uý. Anh mất đi sự mong chờ, thậm chí tự chán ghét mình và tiếp tục giam mình trong đoạn hồi ức đó.
Giang Lý Ung nghe tạp âm bên phía Sầm Uý rồi thở dài: "Thực ra sau khi cậu và Thẩm Kha chia tay thì Thẩm Kha cũng từng hỏi mình về chuyện này".
Anh ấy ngập ngừng nói: "Chắc là thằng nhóc Nguyên Trầm kia nói".
"Nhưng cậu đừng giận, chuyện này…"
Sầm Uý lắc đầu: "Mình không giận, vốn dĩ mình có lỗi với người ta mà".
Giang Lý Ung thở dài thườn thượt: "Cậu thực sự chưa từng thích Thẩm Kha à?"
Chú chó vẫn đi ở đằng trước, cái mông lắc qua lắc lại, cái đuôi trông cũng rất đáng yêu, bộ lông xù xù, hoàn toàn khác với chú chó năm đó cắn Sầm Uý.
Năm đó lúc Sầm Uý đi tiêm phòng đã nói ghét chó nhất, sau này lớn mặc dù không thể hiện mặt nhưng anh cũng không dám lại gần.
Anh nhìn xích chó màu đỏ trong tay mình và chợt cảm thấy hoang đường
Lần đầu tiên gặp Sở Lại Sầm Uý đã gây phiền toái cho cậu, cuộc hôn nhân này cũng là Sở Lại giúp anh nên anh nợ cậu nhiều hơn rồi.
Dắt chó đi dạo một lúc, cũng không nhằm nhò gì.
Câu này của Giang Lý Ung hỏi rất thẳng thắn mà Sầm Uý cũng không nghĩ ngợi gì ừ một tiếng.
Giang Lý Ung lại thở dài: "Cậu thực sự không có gì với người ta luôn….?"
Do đặc thù nghề nghiệp nên Giang Lý Ung không cảm thấy vấn đề này có gì khó nói, bố của anh ấy cũng từng là bác sĩ tâm lý của Sầm Uý mà.
Giang Lý Ung lại đột nhiên à một tiếng, hơi cảm thán nói: "Thế mình hiểu tại sao Thẩm Kha ngoại tình rồi, cậu để người ta "khô hạn" mà, ai đời yêu đương lại phải cấm dục chứ?"
Sầm Uý: "Trước khi mình và Thẩm Kha ở bên nhau thì mình đã nói luôn là không có hứng thú với chuyện này nhưng Thẩm Kha nói không sao mà".
Câu này nghe kiểu gì cũng giống như hoà hoãn, Giang Lý Ung cho rằng Thẩm Kha chỉ đơn thuần là bị sắc đẹp làm mụ mị đầu óc nên mới dẫn đến "lật xe".
Nhưng Sầm Uý vẫn đồng ý, giống như một cách để anh thử đi ra khỏi ám ảnh tâm lý nhưng chỉ tiếc là đã thất bại.
Giang Lý Ung: "Yêu đương không thể không làm chuyện này mà, bản thân cậu không khó chịu à? Bỏ đi, cậu không khó chịu".
Chú chó chạy đến bên chân Sầm Uý, một người một chó đã đi được mấy vòng rồi, chú chó thè lưỡi nhìn Sầm Uý.
Sầm Uý nói với chú chó: "Muốn về nhà rồi à?"
Chú chó vẫy đuôi.
Giang Lý Ung ở bên kia nghe nổi da gà, Sầm Uý dắt chó đi dạo, quá kinh dị rồi.
Trước khi cúp điện thoại, Sầm Uý đột nhiên nói: "Mình tìm thấy rồi".
Giang Lý Ung bất ngờ hỏi lại: "Cái gì?"
Nhưng điện thoại cúp rồi, Giang Lý Ung cầm điện thoại trầm ngâm vài giây: "Thật hay giả vậy? Cậu Sở kia mắc bệnh giống Sầm Uý?"
"Thế thì đúng là xứng đôi vừa lứa rồi".
Sầm Uý dẫn chó chú về nhà, trong lúc đợi thang máy, người phụ nữ ở bên cạnh dắt chú Greyhound liếc nhìn anh mấy lần.
Lúc Sầm Uý nhìn sang thì đôi phương ngại ngùng cười rồi giải thích: "Tôi thấy người dắt Đại Tài lạ mắt quá nên mới….
Sầm Uý cúi đầu, hai chú chó đã quấn quýt với nhau rồi.
Dáng người đàn ông rất cao, sau khi thay bộ âu phục ra thì mặc đại chiếc áo khoác, trông vừa lười nhác vừa thời thượng, tóc mái rủ xuống trước trán, mặt mũi trông cũng rất tuấn tú.
Khu chung cư mà Sở Lại đang sống là một người bạn trong nhóm dắt chó đi dạo ở trong tiểu khu trước giới thiệu, hiện tại đối phương ở chung khu với cậu.
Cô gái này là bạn gái của người bạn kia, cô ấy cũng từng gặp Thẩm Quyền Chương, lúc này cô ấy nghĩ bụng: sao mình nhớ bạn trai của chủ Đại Tài hình như không phải người này mà.
Sầm Uý cũng đoán được cô ấy đang nghĩ gì, ánh mắt nhìn vào chú chó đang ngồi bên cạnh chân anh sau khi kết thúc màn chào hỏi thân mật, anh nói rất nhẹ nhàng: "Tôi là bố mới của cháu, là kiểu hợp pháp đó".
Bố mới.
Cô gái hiểu ngay, giọng nói mang theo chút kinh ngạc: "Anh Sở kết hôn rồi á?"
Sầm Uý đột nhiên hơi vui vẻ, anh gật đầu nói: "Sở Lại kết hôn với tôi đó"