Vẻ bề ngoài của biệt thự nhà họ Sầm vô cùng xa hoa, lộng lẫy, ngay cả phòng trà cũng to hơn căn hộ mà Sở Lại đang ở gấp mấy lần.

Sở Lại ngồi ở phía đối diện Tuyên Dung Thanh, cậu không chủ động hỏi mà kiên nhẫn chờ bà nói chuyện.

Ban đầu kết hôn không nằm trong kế hoạch của Sở Lại nhưng yêu đương thì có.

Ý nghĩ này bắt nguồn từ buổi biểu diễn vào dịp Tết Nguyên Đán hồi cấp 3. Sau khi chào hạ màn, Sở Lại và lớp trưởng ôm nhau, mặc dù lồng ngực của thiếu niên mỏng manh nhưng ôm rất mạnh mẽ, cũng đủ để cảm nhận được sự ấm nóng.

Đó là lần đầu tiên Sở Lại nhận ra mình rất nhớ những cái ôm.

Sau khi tốt nghiệp cấp 3, Sở Lại còn chưa kịp tỏ tình, cũng không làm rõ việc tim đập loạn nhịp hôm đó rốt cuộc là vì thích hay chỉ là có thể có lặp lại những cái ôm như vậy.

Vào năm cậu học lớp 9, bố của cậu gặp tai nạn xe qua đời.

Mẹ cậu thì vào kì nghỉ hè năm lớp 10 nói bà ấy muốn tái hôn và sẽ đi đến thành phố lân cận sinh sống, trong kế hoạch tương lai của bà ấy không có Sở Lại.

Người đàn bà nói: “Lại Lại, mẹ muốn theo đuổi cuộc sống mà mẹ muốn”.

Sở Lại không hề níu kéo bà ấy, cũng không tham dự hôn lễ của mẹ.

Hai năm sau Sở Lại sống cùng bà nội, vào kì nghỉ hè năm lớp 12, bà nội vì bệnh cũ tái phát mà rời xa trần thế.

Nguyện vọng của Sở Lại cũng đều là các trường đại học ở địa phương, cậu chọn tiếp tục sống ở thành phố mình đã lớn lên. So với nỗi cô đơn, hiu quạnh kéo dài thì Sở Lại càng phải quan tâm hơn về học phí và phí sinh hoạt của mình.

Cậu không định bán căn nhà mà bố để lại cho mình. Căn nhà đó rất thấp cũng không rộng lắm, giống như nhà vỏ ốc vậy, bán đi cũng chẳng được bao nhiêu.

Cậu cũng không định cho thuê mà cứ để nguyên như vậy, cũng không có ý định quay về đó ở.

Tiền học phí thì có thể vay các khoản vay sinh viên để đóng nhưng phí sinh hoạt thì Sở Lại phải tự kiếm.

Cứ như vậy kế hoạch yêu đương của cậu bị ném ra sau đầu, mãi đến năm hai gánh nặng mới giảm đi một chút, cậu mới có thời gian để nghĩ đến chuyện này.

Liễu Uyên và Sở Lại ở cùng phòng kí túc với nhau, cậu ấy vẫn luôn cảm thấy chiếc kính làm phong ấn nhan sắc của Sở Lại, nếu không với khuôn mặt này của cậu thì hoàn toàn phù hợp với hình mẫu tình đầu thời thanh xuân trong suy nghĩ của mọi người.

Hợp với đêm hè, gió đêm thổi hiu hiu và giây phút lon soda được bật nắp.

Bản thân Sở Lại chẳng có cảm giác gì nhưng lúc người yêu cũ tỏ tình, hắn cũng đặc biệt nhắc đến điều này.

Hắn nói: Lúc đó ở thư viện, em bỏ kính ra, em không biết giây phút ấy em đẹp đến nhường nào đâu.

Sở Lại cảm thấy đó là sự miêu tả hơi khoa trương nhưng không ai không thích người khác khen mình, cậu cũng rất lâu không được người khác khen rồi.

Có lẽ cậu chấp nhận Thẩm Quyền Chương vì hắn cũng cảm thấy cậu đẹp.

Kế hoạch yêu đương cũng cứ như vậy tiến hành, sau khi hôn nhân đồng tính được thông qua thì kết hôn cũng trở thành sự lựa chọn của rất nhiều người.

Sở Lại thích cuộc sống ổn định, không thay đổi. Trong kế hoạch của cậu sau khi trả hết khoản vay sinh viên thì cậu sẽ nuôi một em cún, không thuê nhà chung với người khác nữa mà tích góp thêm một chút để mua một căn nhà nhỏ của riêng mình.

Nhưng đáng tiếc, chỉ có mình cậu thích cuộc sống như vậy.

Mà kế hoạch 26 tuổi kết hôn của cậu lại được hoàn thành trước kỳ hạn.

Trong năm 25 tuổi, cậu nhận lời cầu hôn của một người đàn ông xa lạ mới chỉ gặp hai lần, lần thứ ba gặp nhau thì hai người đi đăng ký kết hôn, hiện tại cậu đang ngồi đối diện với mẹ của đối phương, nghe mẹ của đối phương nói về nguyên nhân cái chết của người chồng hợp pháp của mình.

Tóc của Tuyên Dung Thanh rất dài, mái tóc được bà búi tròn ra sau gáy và dùng một chiếc châm cố định lại. Sở Lại không biết bà làm công việc gì nhưng cách ăn mặc như vậy hơi giống với mẹ của cậu.

Có lẽ không khí gia đình trong ngôi nhà này khiến Sở Lại cảm nhận được sự ấm áp đã lâu không xuất hiện khiến cậu ngồi nghe rất chăm chú.

Giọng của Tuyên Dung Thanh rất ôn hòa nhưng câu chuyện bà kể không liên quan gì đến ôn hòa mà nó tràn ngập bi thương, đau khổ và cảm giác bị phụ lòng.

Bà nói: “Bố của A Úy chết trước mặt nó”.

Sở Lại cầm tách trà, nhìn chằm chằm vào lá trà đang nổi trong tách, cậu biết lúc này mình không nên nói gì.

Người phụ nữ nói về câu chuyện của bà và bố Sầm Úy trước.

Đôi vợ chồng trẻ vô cùng yêu thương nhau, giống như những cặp vợ chồng trong phim truyền hình vậy nhưng đáng tiếc tình yêu cũng không thể chống lại được sự đổi thay của lòng người.

Người trong cuộc rất dễ phát hiện điều bất thường nhưng Tuyên Dung Thanh không muốn tin.

Kết quả vào một buổi tiệc rượu, tình nhân của chồng bà bị phát hiện, chồng của đằng gái cũng là một người có máu mặt, người chồng xông vào trong phòng rượu và xảy ra xô xát.

Hôm đó Sầm Úy cũng ở đó, anh đi cùng mẹ và nói chuyện với người khác, đi được nửa đường thì muốn đi qua hành lang lấy bánh kem.

Vừa hay phía trên chỗ hành lang gấp khúc là cửa sổ của phòng rượu, hai người đàn ông đánh nhau loạn xạ, giây phút Sầm Úy cầm bánh kem đi ta thì bố của anh rơi ra ngoài cửa sổ và chết trước mặt anh.

Nghe đến đây, Sở Lại cau mày.

Cậu và Sầm Úy là hôn nhân thỏa thuận, một người cần thể xác, một người cần danh phận, hai người mới gặp nhau ba lần nên căn bản không thể cái gì cũng bộc bạch ra hết được.

Chuyện này quả thực quá riêng tư, nó riêng tư đến nỗi Sở Lại muốn chạy trốn.

Giây phút này cậu đột nhiên có một dự cảm khó hiểu, giống như mối quan hệ của mình và Sầm Úy sẽ không vì hôn nhân thỏa thuận mà tùy tiện kết thúc.

Sở Lại khao khát một cuộc sống ổn định, một ngày ba bữa nhưng cậu cuốn vào vòng xoáy liên quan đến chuyện trước kia của gia đình, nhưng hiện tại cậu cũng không thể trốn tránh. Người phụ nữ đối diện kể lại bằng giọng rất bình tĩnh nhưng viền mắt bà vẫn không khống chế được mà đỏ lên.

Sở Lại lấy một tờ giấy đưa cho bà rồi nói: “Con thấy Sầm Úy…”

Cậu ngập ngừng một lúc, nhớ đến dáng vẻ của Sầm Úy khi ở với mình: “Anh ấy trông có vẻ là một người rất dịu dàng”.

Mặc dù ấn tượng đầu tiên mà anh để lại cho người khác là tinh anh ưu tú. Có thể là do dáng vẻ do dự, không biết chọn gì của đối phương khi đứng trước sạp hàng xiên nướng cũng rất giống người bình thường, ngồi ở trước bàn nhựa uống rượu, nói chuyện cũng không tỏ ra lạnh lùng, cao quý gì nên Sở Lại cảm thấy anh rất dịu dàng.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Sở Lại vốn là người có cảm xúc ổn định, trước kia Thẩm Quyền Chương từng than phiền với người khác về cái tính này của cậu, thậm chí lúc hắn ngoại tình bị bắt tại trận nhưng Sở Lại cũng không có phản ứng gì.

Cậu là một người rất dễ khiến cho người ta phải chán nản, đồng thời cũng có thể đem đến cho người yêu cảm giác an toàn vô hạn

Từ đầu đến cuối nghe có vẻ có cảm giác phong kiến hơi buồn cười nhưng Sở Lại vẫn làm được.

Tuyên Dung Thanh nói một câu xin lỗi sau đó bà vừa lau nước mắt vừa lắc đầu: “Cô là mẹ của A Úy nhưng cô nhận ra…mình không hiểu nó”.

“Sau khi bố nó qua đời, trong nhà chỉ có ông nội quản lý. Mọi người cũng không yêu cầu A Úy phải kế thừa sản nghiệp nhưng nó vẫn chọn tiếp quản công ty”.

“Trước kia nó chưa yêu đương bao giờ, thậm chí cô còn nghi ngờ mối tình trước của nó đều là vì muốn ông nội yên lòng”.

Tuyên Dung Thanh cảm thấy mình không hiểu Sầm Úy nhưng sự quan tâm trong lời nói vẫn không thể che giấu, thậm chí còn khiến cho Sở Lại thấy ngưỡng mộ.

Bà hỏi: “Tiểu Sở, con và nó thực sự có tình cảm à?”

Giây phút này, sự dịu dàng của người phụ nữ trước mặt còn mang theo cả sự sắc bén.

Sở Lại vâng một tiếng.

Cậu nhìn về phía Tuyên Dung Thanh rồi nghĩ đến mấy lần tiếp xúc với Sầm Úy…ừm vẫn chưa quen lắm.

Nhưng lúc này cần phải diễn thật nghiêm túc, điều này khiến Sở Lại cảm thấy rất áy náy, hổ thẹn; tuy nhiên ánh mắt nhìn về phía Tuyên Dung Thanh của cậu vẫn rất nghiêm túc: “Con rất thích cơ thể của anh ấy”.

Tách trà của Tuyên Dung Thanh suýt thì rơi xuống đất, bà không ngờ Sở Lại lại trả lời thẳng thắn như vậy.

Bà nghĩ bụng: thằng bé này trông mặt mày thanh tú, sao có thể…

Tuyên Dung Thanh cứng lưỡi, không biết nên trả lời như thế nào, thấy vậy Sở Lại giải thích: “Sầm…vòng tay của A Úy rất ấm áp, con rất thích”.

Câu này là thật lòng thật dạ nhưng quả thực cậu không thích người quá xuất sắc và cậu cũng chưa tỏ tình với ai bao giờ.

Mối tình trước cũng là bạn trai cũ tỏ tình trước, lúc đó Sở Lại chỉ cần gật đầu là được.

Hiện tại Sở Lại cúi đầu, nước da của chàng trai trắng ngần nên khi đỏ mặt rất dễ phát hiện ra.

Tuyên Dung Thanh đột nhiên thấy buồn cười.

Bà lau nước mắt ở khóe mắt rồi gật đầu: “Vậy thì tốt rồi”.

Sở Lại: “Cô yên tâm, anh ấy sẽ hạnh phúc mà”.

Câu nói này Sở Lại nói vô cùng lưu loát.

Dù sao thì cũng là lần đầu tiên gặp phụ huynh, dù bình tĩnh thế nào thì cũng không tránh khỏi lúc trúc trắc bị phụ huynh liếc cái là nhận ra.

Phải diễn sao cho giống mới kết hôn, tình yêu sét đánh và hai người thích nhau.

Cậu nghĩ: Vụ này khó nhằn, phải tăng lương.

Tuyên Dung Thanh: “Vậy gia đình con thì sao, có thể nói cho cô nghe một chút không?”

….

Sợ Lại bị Tuyên Dung Thanh gọi đi, Sầm Úy không đi theo nên đứng ngồi không yên.

Sầm Kiến Tôn lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ giống như ngồi trên đống lửa của Sầm Úy nên cười lớn mấy tiếng: “Thằng nhóc, con cũng có ngày này hả? Ông còn tưởng con tìm một người về để đối phó ông chứ, xem ra là thích thật rồi?”

Sầm Úy sợ Sở Lại cảm thấy phiền.

Mặc dù mới gặp nhau ba lần nhưng Sầm Úy cũng hiểu tính cách của Sở Lại.

Ghét phiền phức, ghét ồn ào, ghét thân mật quá độ.

Mà kiểu “nói chuyện” này hiển nhiên là ở trong phạm vi thân mật quá độ. Mặc dù Sầm Úy không sợ Sở Lại bị phát hiện nhưng anh lo đối phương sẽ cáu.

Câu nói này của Sầm Kiến Tôn giống như thức tỉnh anh vậy. Anh cúi đầu nhìn bàn cờ vây trước mặt, trong lòng nghĩ: tại sao mình lại phải sợ cậu ấy giận?

Mình và Sở Lại vốn không phải là quan hệ thỏa thuận sao? Mình cũng không phải không cho cậu ấy thù lao.

Nhưng thù lao của mình hình như là cơ thể này…

Ông cụ thấy anh ngẩn ngơ thì quay đầu lại nói với bạn già của mình: “Bà nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của nó kìa, cứ như sợ A Dung bắt nạt vợ của nó ấy”.

Bà nội Hồng liếc nhìn phòng trà ở trên lầu, ở góc này có thể nhìn thấy cửa sổ sát đất của phòng trà và có thể thấy rõ Tuyên Dung Thanh và Sở Lại vẫn đang nói chuyện.

Nhìn như này, chàng trai thanh tú ấy vẫn cho người ta một cảm giác thoải mái.

Bà cụ cười nói: “Thích một người không phải như vậy sao?”

Sầm Úy không nghe tiếp được nữa, anh vừa đứng dậy thì Sở Lại ở trên lầu cũng đi xuống, Tuyên Dung Thanh đi sóng vai với cậu, có thể thấy nói chuyện rất vui vẻ.

Lúc Sở Lại đi còn bị dúi bao nhiêu là quà nữa.

Lúc lên xe cậu thở phào một tiếng rồi nhìn thời gian trên điện thoại.

Sầm Úy lái xe ra khỏi tiểu khu thì mới thở phào, ánh mắt liếc nhìn Sở Lại đang ngẩn người rồi nói một tiếng xin lỗi.

Sở Lại quay đầu sang nhìn anh, bây giờ trong đầu toàn là chuyện liên quan đến Sầm Úy mà Tuyên Dung Thanh kể cho cậu nghe.

Lúc nghe Sở Lại coi mình như người qua đường nhưng lúc này trong đầu cậu vẫn nghĩ về câu chuyện đó.

Cậu ghét cảm giác bị người khác chiếm giữ như vậy nên cậu ừ một tiếng: “Anh đúng là phải xin lỗi”.

Câu này cậu nói còn kèm theo tiếng hứ nhẹ, đủ để chứng minh Sở Lại đang không vui.

Sầm Úy còn tưởng cậu sẽ nói mấy câu khách sáo nên lúc này anh bị chọc cười: “Xin lỗi, đáng lẽ tôi nên nói trước với em về tính cách của người nhà tôi”.

Anh nghĩ đến sự hài lòng của ông bà nội và cả viền mắt đỏ hoe của Tuyên Dung Thanh khi đi xuống nhà cùng với Sở Lại.

Thực ra anh biết Tuyên Dung Thanh nói gì với Sở Lại.

Sầm Úy hơi lúng túng nhưng anh vẫn cười nói: “Họ rất thích em”.

Rõ ràng anh và Sợ Lại là hôn nhân thỏa thuận, một câu cầu hôn như trò đùa và một lời đồng ý tùy hứng nhưng khi gặp phụ huynh lại cẩn thận đến nỗi hai người cũng thấy kỳ lạ.

Nói ong câu này Sầm Úy nhớ đến lúc đi ăn liên hoan, đồng nghiệp thường xuyên than phiền về chuyện vụn vặt trong hôn nhân.

Lúc đó ngoài mặt Sầm Úy phụ họa đồng ý nhưng trên thực tế nội tâm lại từ chối.

Giây phút này, đáng lẽ anh nên nói cảm ơn nhưng trong không khí kỳ quặc như này anh không nói ra được, cuối cùng biến thành lúc vòng xe thì liếc nhìn Sở Lại một cái.

Thân hình chàng trai ngồi ở ghế phụ mỏng manh, gầy yếu, trong lòng còn ôm một hộp bánh kem.

Bà nội Hồng nghe nói Sở Lại thích ăn bánh kem việt quất, trùng hợp là bà cụ cũng thích ăn bánh vị việt quất nên buổi trưa bà cụ bảo thợ làm bánh làm một cái bánh cho cậu.

Bánh kem được đóng gói rất đẹp, bên ngoài còn có đèn nhấp nháy quấn quanh hộp bánh nữa.

Chàng trai dựa lưng vào ghế, một tay để trên hộp bánh, tay còn lại bấm điện thoại, hình như đang trả lời tin nhắn.

Một cái liếc này đủ để Sầm Úy nhìn thấy rõ lúm đồng tiền của Sở Lại

Xe đi qua đường lớn ven hồ, bờ bên kia vừa hay bắn pháo hoa, giây phút này khuôn mặt của đối phương và pháo hoa ven hồ cùng lúc đập vào mắt của Sầm Úy.

Anh nhớ đến câu nói mà Tuyên Dung Thanh nói với anh: “Tiểu Sở trông cô độc quá”.

Tuyên Dung Thanh vốn là kiểu con gái nhà quyền quý, vô cùng môn đăng hộ đối với bố của Sầm Úy.

Bà cũng không phải vì liên hôn mới thích bố của Sầm Úy mà chỉ đơn thuần là thích thôi.

Mặc dù gặp phải sự phản bội như vậy nhưng bà vẫn không cắt đứt tình cảm với nhà họ Sầm.

Cũng là bởi vì bố mẹ bà mất sớm, bà cũng là cô nhi.

Giọng nói của bà mang theo sự thương xót, bà nhéo nhẹ cánh tay của Sầm Úy, giống như lúc bé Sầm Úy không mặc áo khoác bị bà nhéo yêu nhắc nhở.

“Con phải đối xử với nó thật tốt đấy”.

“Thằng bé rất thích con”.

Câu này đủ để chứng minh kỹ năng diễn xuất thượng thừa của Sở Lại, có thể lừa được Tuyên Dung Thanh.

Sầm Úy vốn đã quên sạch nhưng hình như rơi vào tình cảnh phải thêu dệt, bịa chuyện tân hôn hạnh phúc, đặc biệt là đằng sau xe xếp đầy đồ mà phụ huynh tặng nên anh có cảm giác chiếc xe cứ chạy như vậy, chạy đến khi địa lão thiên hoang.

Đương sự vẫn đang xem camera ở nhà, đợi đi về dắt chó đi dạo, Sở Lại nói: “Anh đưa tôi về nhà, tôi phải dắt Đại Tài đi dạo”.

Sầm Úy: “Ừ”.

Sở Lại nói tiếp: “Mẹ anh đưa cho tôi một chiếc thẻ 5 triệu, trả cho anh này”.

Cậu nhét chiếc thẻ vào trong túi áo khoác của người đàn ông đang lái xe: “Bà ấy còn nói chỉ có 5 triệu thôi, còn nói sẽ tặng tôi một căn nhà nữa. Nhà anh chi hào phóng quá”.

Sầm Úy hơi bất lực: “Em giữ đi”.

Sở Lại kiên định lắc đầu: “Thứ tôi muốn không phải tiền của anh mà là cơ thể của anh”.

Cậu nói rất thẳng thắn, hoàn toàn không nhận ra câu nói này kèm theo hành động nhét thẻ vào trong túi áo của Sầm Úy giống hệt như đang nhét tiền để mua cơ thể của anh vậy.

Sầm Úy hỏi: “Cơ thể của bạn trai cũ không tốt sao?”

Sở Lại nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Không cao bằng anh, vai cũng không rộng bằng anh, cũng không ấm bằng anh luôn”.

Dường như cậu nhớ đến chỗ không tốt của đối phương rồi cau mày phán một câu: “Sống cũng tệ luôn”.

Câu này Sầm Úy không biết tiếp thế nào nên đổi chủ để hỏi Sở Lại: “Rốt cuộc một tôi nói gì với em vậy? Sao trông có vẻ như đã khóc ấy?”

Sở Lại: “Bà ấy nói mối tình trước của anh không đâu vào đâu”.

Cậu ngừng lại một lúc rồi hơi nghi hoặc nói: “Mặc dù chúng ta không cần phát sinh quan hệ tình dục nhưng tôi có thể mạo muội hỏi vấn đề này không?”

Sầm Úy tưởng cậu hỏi chuyện liên quan đến bố mình nên gật đầu, không ngờ Sở Lại nghiêm túc hỏi….

“Anh thực sự không được à?”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play