Sầm Úy dắt chó đi dạo, Sở Lại ở nhà xử lý các vấn đề còn tồn đọng sau một ngày xin nghỉ, Liễu Uyên còn gửi cho cậu mấy tin nhắn hỏi tình hình như nào rồi.
Sở Lại vừa xét duyệt tài liệu mà thực tập sinh gửi đến vừa trả lời Liễu Uyên: Cũng ổn.
Tính hóng chuyện của Liễu Uyên lại trỗi dậy, cậu ấy thấy Sở Lại trả lời tin nhắn thì dứt khoát gọi điện cho cậu luôn.
Sở Lại cũng nghe luôn trên máy tính.
Liễu Uyên: “Cũng ổn là ý gì đây? Phụ huynh của ông chủ lớn dễ đối phó không?”
Bình thường sau khi tan làm thì Sở Lại sẽ không đọc tin nhắn liên quan đến công việc, hiện tại đơn giản là vấn đề của thực tập sinh dưới trướng mình nên mặc dù cậu xin nghỉ nhưng vẫn phải “lau mông”* cho người ta.
*Ví von phải giải quyết những vấn đề hoặc sự việc mà người khác để lại.
Thực tập sinh cứ thấp thỏm không yên, chỉ sợ làm Sở Lại cáu, mặc dù những đồng nghiệp khác đã an ủi cậu ta là không sao đâu, Sở Lại chưa cáu với ai bao giờ, ngay cả lúc Sở Lại bị cắm sừng chia tay thì cảm xúc của cậu vẫn rất bình tĩnh, không tức giận gì nên sẽ không vì công việc mà cáu đâu.
Bên phía Sở Lại còn truyền đến tiếng gõ bàn phím và tiếng bấm chuột nên Liễu Uyên hỏi: “Cậu đang chơi game hả?”
Sở Lại: “Tăng ca”.
Liễu Uyên chẹp một tiếng: “Chắc là người chồng trên danh nghĩa của cậu đưa cậu về nhỉ?”
Sở Lại: “Anh ấy dắt chó đi dạo giúp mình rồi”.
Liễu Uyên: “Tớ không nghe nhầm chứ? Anh ấy chưa về à?”
Sở Lại: “Là anh ấy đề nghị, đúng lúc mình phải tăng ca”.
Trong phương diện tình cảm thì Liễu Uyên nhạy bén hơn Sở Lại nhiều, cậu ấy chẹp một tiếng rồi nói: “Tớ thấy hai người có gì đó mờ ám”.
Sở Lại mặt không biến sắc tiếp tục nhìn màn hình. Diện tích của nhà một phòng ngủ không lớn lắm, lối vào cửa có một chiếc đèn cảm ứng, Sở Lại làm việc ở bàn làm việc sát cửa sổ, hiện tại cậu cũng đang bật một chiếc đèn màn hình.
“Mờ ám gì, bọn tớ giao dịch sòng phẳng”.
Liễu Uyên: “Phụ huynh nhà người ta không nghĩ như vậy mà, chắc Lại Lại nhà chúng ta không bị làm khó đâu nhỉ?”
Sở Lại nói một câu không, cậu dựa vào lưng ghế, đầu thu ngoài trời hơi lạnh còn bên trong phòng vẫn rất ấm áp, cậu cởi áo khoác ngoài ra, ống tay áo hoodie che mất nửa bàn tay, cả người giống như chìm hẳn vào ghế vậy.
Liễu Uyên: “Thế thì tốt. Tớ vẫn còn nhớ thái độ của bố mẹ Thẩm Quyền Chương này”.
Có lẽ Thẩm Quyền Chương để lại ấn tượng quá sâu sắc cho Liễu Uyên nên cậu ấy lại mắng hắn một lúc lâu còn Sở Lại coi tiếng Liễu Uyên nói chuyện làm nhạc nền chill chill, thỉnh thoảng lại trả lời cậu ấy một câu.
Lúc Sầm Úy về, anh ấn chuông cửa, chú chó dường như chơi cũng thấm mệt nên ngồi lên chiếc thảm đặt ngoài cửa.
Cửa nhà của khu này đều sêm sêm nhau, lần trước Sầm Úy đến không để ý nên lần này anh mới phát hiện chiếc thảm để ngoài cửa nhà Sở Lại trông cũng rất thú vị, bên trên có in hai dòng chữ tách biệt là giao hàng và cho ít tiền
Ông chủ công ty ô bình thường không bao giờ xem tin tức hài hước trên mạng nên hoàn toàn không biết sản phẩm bán chạy gần đây. Trong lúc đợi mở cửa, anh nhìn chằm chằm vào hai chữ giao hàng ở trước chỗ chú chó ngồi rồi mỉm cười.
Liễu Uyên: “Chuông cửa nhà cậu làm tớ giật nảy cả mình”.
Sở Lại cũng bị giật mình: “Tớ đã nói đừng ấn chuông rồi mà”.
Liễu Uyên cười hehe: “Anh Sầm về rồi à? Đã kết hôn rồi còn coi người ta như người ngoài vậy, không cho anh ấy lưu vân tay à?”
Sở Lại không trả lời mà đứng dậy mở cửa.
Chú chó vừa vào nhà là sà ngay vào bát nước của mình, lại còn kéo cả dây xích theo. Sầm Úy không ngờ chú chó lại chạy nhanh như vậy nên anh suýt thì bị dây xích làm cho ngã nhưng may có Sở Lại đỡ: “Cẩn thận chút”.
Cậu đã cởi áo khoác ra từ lâu, chiếc áo sơ mi mặc ở bên trong rộng thùng thình, cổ áo rộng đến nỗi có thể nhìn thấy xương quai xanh, thoạt nhìn giống như trẻ con lén lút mặc áo sơmi của người lớn vậy.
Sở Lại chỉ hơi đỡ Sầm Úy rồi dựa vào khung cửa nhìn anh đi vào. Trong lúc Sầm Úy chuẩn bị thay giày đi vào nhà thì Sở Lại đột nhiên nói: “Chờ chút”.
Trong phòng chỉ có ánh sáng ở bàn sách, đèn cảm ứng ở cửa ra vào cũng sáng một lúc rồi tắt, Sầm Úy hỏi Sở Lại: “Muốn đuổi tôi đi hả?”
Sở Lại không biết tại sao anh lại có kết luận như vậy, đột nhiên chỗ huyền quan mà hai người đàn ông đang chen chúc trở nên chật hẹp hơn rất nhiều.
“Qua đây lưu vân tay đi”.
Sở Lại đi qua lấy điện thoại của mình, cậu phát hiện cuộc gọi Wechat ở trên máy tính vẫn chưa kết thúc, vậy mà Liễu Uyên vẫn đang nghe.
Thấy vậy Sở Lại dứt khoát tắt máy luôn.
Ngay lập tức điện thoại nhận được vô số sticker cau mày của Liễu Uyên, đã thế cậu ấy còn bồi thêm một câu: Không làm phiền buổi tối thân mật của hai người nữa.
Cái gì mà buổi tối thân mật chứ. Sở Lại mở app khóa cửa điện tử ra rồi bấm vào lưu vân tay mới, giọng nữ AI nhắc nhở thao tác vang lên rồi Sở Lại nhìn về phía Sầm Úy.
Sầm Úy: “Tôi?”
Sở Lại: “Còn ai vào đây nữa?”
Cậu nhét điện thoại vào tay Sầm Úy rồi ném một câu anh tự làm đi tôi đi cởi xích cho cún, điều này đủ để chứng tỏ cún quan trọng hơn người .
Sầm Úy cầm chiếc điện thoại, thấy cậu tin tưởng mình như vậy, anh nghĩ bụng: Không có lòng phòng bị như vậy à?
Lưu vân tay mới cũng rất nhanh, Sở Lại còn chưa nói chuyện với Đại Tài xong thì Sầm Úy đã đóng cửa đi vào rồi.
Sầm Úy: “Hình như em chẳng có lòng cảnh giác gì cả, ngộ nhỡ tôi lấy điện thoại của em làm cái gì đó thì sao?”
Cho dù đã chuyển nhà mấy lần nhưng lần nào Sở Lại cũng dành một góc rộng rãi cho cún cưng, các đồ dành cho cún như thức ăn, cá khô, đồ ăn vặt lúc nào cũng đầy đủ. Cậu lau tay rồi cầm lấy điện thoại rồi nói: “Tôi không nhiều tiền bằng anh nên anh cũng không cần lấy thân phận của tôi để đi vay tín dụng đâu nhỉ?”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Cái này thì đúng.
Sầm Úy đang định nói gì đó thì chàng trai lau tay xong hơi ngước mắt lên nhìn anh: “Không phải chúng ta kết hôn rồi sao? Tôi đề phòng anh làm cái gì?”
Câu này có trong thỏa thuận kết hôn nhưng Sở Lại nói chuyện thích nuốt chữ quá nên thoạt nghe có vẻ như Sầm Úy vô tình.
Sầm Úy cạn lời, không còn gì để nói nên chỉ đành nhún vai gật đầu.
Sở Lại: “Mật khẩu nhà cũng gửi cho anh rồi đó, lần sau đừng ấn chuông nữa”.
Cậu xoay người đi về phía bàn máy tính rồi ngồi lên chiếc ghế ấm áp giống như ngã vào trong chăn bông mềm, giọng nói mang theo chút oán trách: “Chuông cửa nghe ồn quá, giống như tiếng đồng hồ báo thức vậy, tôi đau đầu”.
Không biết tại sao Sầm Úy đột nhiên rất muốn cười.
Chiếc bánh kem mang từ nhà Sầm Úy về được cất vào trong tủ lạnh; quà, đồ ăn vặt thì vẫn đặt trên chiếc bàn nhỏ hẹp, trên ghế sofa nhà Sở Lại chất một đống đồ chơi bừa bộn, bức tranh treo ở trên tường vẫn là mảnh ghép của bộ anime nào đó, giá sách ở phía trên sofa xếp đầy những quyển sách in thành tập đặc biệt, Sầm Úy liếc mắt cái là nhìn thấy mấy bộ nhà mình cũng có.
Cho dù nhà một phòng ngủ này rất nhỏ nhưng trông rất thoải mái, giống như cứ ngồi xuống, quơ tay một cái là có thể cầm được món đồ giúp mình giải trí.
Sau khi gửi CC tài liệu xong thì Sở Lại đóng trang web. Cậu đã lặn không livestream một ngày nên dưới thanh trạng thái của tài khoản đều là tiếng khóc than thấu trời của fan lâu năm.
Dường như cứ thấy cậu online là sẽ có người nhắn tin riêng cho cậu liên tục.
Sở Lại mệt mỏi cả ngày nên cũng không còn sức để chơi game, cậu tắt máy tính, xoay người lại thì thấy Sầm Úy vẫn đang đứng, cậu thuận miệng hỏi: “Anh không về à?”
Ý đuổi khách của cậu này quá rõ ràng nhưng Sầm Úy cũng không cảm thấy Sở Lại thất lễ.
Anh chỉ ừ một tiếng: “Tôi về ngay đây”.
Sở Lại đứng dậy định tiễn về anh thì đột nhiên sấm ùm một tiếng, bên ngoài cửa sổ chưa kéo rèm là những tia chớp rạch ngang trời.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi trên mặt kính của cửa sổ đã xuất hiện những giọt nước, trên màn hình điện thoại đặt bên cạnh của Sở Lại hiện ra cảnh báo mưa lớn.
Chú chó sợ sấm sét nên dụi dụi người vào chân Sầm Uý.
Sầm Uý xoa đầu chú chó rồi cúi người lấy chìa khoá xe ở trên bàn, đang định nói gì đó thì điện thoại của Sở Lại lại rung lên.
Cậu liếc nhìn một cái, là tin nhắn từ Wechat mới kết bạn hôm nay.
Là mẹ của Sầm Uý.
Sở Lại nhìn Sầm Uý, dường như người đàn ông cũng nhận ra cái gì đó: "Sao vậy?"
Rất nhiều tin nhắn thoại, Sở Lại đưa điện thoại cho Sầm Uý: "Anh nghe đi".
Sau khi Sở Lại và Sầm Uý về thì cũng đã muộn, người lớn nhà họ Sầm ngủ rất sớm nhưng Tuyên Dung Thanh nhớ lại những chuyện trước kia nên khó ngủ, sau khi tắm xong không nhận được tin nhắn của Sầm Uý nên trực tiếp hỏi Sở Lại luôn. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Sở Lại: "Có phải anh chưa nhắn tin cho người nhà nói về đến nơi rồi không?"
Cậu không có người thân, mặc dù mẹ vẫn còn nhưng đã có gia đình mới nên mỗi lần về nhà cũng không cần phải báo với ai cả.
Sở Lại nói rất bình tĩnh nhưng Sầm Uý lại nhớ đến vẻ mặt của đối phương ở trên bàn ăn.
Sầm Uý đã gặp rất nhiều người, cũng không thiếu những người hờ hững với tình cảm nhưng Sở Lại rất đặc biệt, nhu cầu của cậu cũng rất lạ lùng nhưng cậu lại không tham lam.
Lời nhắc nhở hiện tại lại càng không phù hợp với tình cảnh của cậu.
Sầm Uý: "Là tôi sơ suất".
Sở Lại mím môi: "Anh cầm điện thoại trả lời đi".
Cậu thực sự rất sợ nhận được nhiều tin nhắn thoại như vậy.
Sở Lại đi ra chỗ sofa rồi ngồi xuống sau đó tiện tay vớ lấy máy tính bảng ở bên cạnh chơi.
Ngôi nhà này hoàn toàn có thể nằm ở bất cứ đâu, khác một trời một vực với căn hộ của Sầm Uý.
Sầm Uý: "Tôi có thể ngồi không?"
Sở Lại nhìn anh một cái, ánh mắt dường như mang theo chút ghét bỏ: "Anh từng ngủ trên giường của tôi nữa đó, bày đặt hỏi làm gì?"
Sầm Uý: ….
Cũng đúng.
Tin nhắn thoại của Tuyên Quang Thanh là gửi cho Sở Lại, lúc Sầm Uý bấm nghe thì cả hai đều nghe thấy.
"Lại Lại, con và A Uý về đến nhà chưa?"
"Mẹ thấy trời mưa rồi, to lắm".
Sở Lại nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này ngoài trời sấm rền vang, những tia chớp loé sáng rạch xé không gian. Chú chó nhỏ sợ hãi nhảy lên sofa, Sở Lại ôm lấy em ấy rồi cùng nhau chơi game trên máy tính bảng.
Thành phố mà họ đang sinh sống rất rộng lớn nên thời tiết ở mỗi khu vực khác nhau là chuyện bình thường; lúc vào trạm tàu điện ngầm thứ nhất trời vẫn nắng đẹp rực rỡ, cuối cùng đi hết trạm đột nhiên có mưa giông sấm sét là chuyện thường như ở huyện.
Có lẽ trận mưa này bắt đầu từ khu nhà họ Sầm.
"Đột nhiên nói với con chuyện nặng nề như vậy, xin lỗi con nhưng cô chỉ hy vọng…."
Giọng của Tuyên Dung Thanh rất hay, cho dù là tin nhắn thoại nhưng cũng có thể khiến người ta cảm nhận được sự chân thành của bà, cũng khiến cho Sầm Uý chắc chắn với suy đoán của mình là mẹ anh đã kể chuyện của bố cho Sở Lại nghe.
Nếu Sở Lại thực sự là người anh thích và muốn kết hôn cùng thì chuyện này như này sớm muộn gì anh cũng nói cho đối phương biết.
Nhưng Sở Lại không phải.
Không khí bắt đầu hơi gượng gạo.
Sở Lại đang vuốt ve chú chó, vuốt đến nỗi mà chú chó ngáy khò khò. Bởi vì sofa không quá rộng, hai người đàn ông ngồi cạnh nhau cộng thêm một đống đồ chơi lộn xộn nữa nên càng chật thêm.
Đại Tài thoải mái đến nỗi vẫy đuôi và vừa hay quét qua cánh tay của Sầm Uý.
Tiếng mưa bên ngoài cửa sổ hòa cùng tiếng sấm mà thời gian cũng không còn sớm nữa.
Sầm Uý: "Tôi…"
Còn chưa nói xong thì chuông điện thoại lại reo lên, vừa rồi Sầm Uý dùng điện thoại của Sở Lại trả lời một câu về đến chung cư thì Tuyên Dung Thanh cũng trả lời lại rồi.
"Nếu mẹ nhớ không nhầm thì chỗ Lại Lại ở cách chung cư của con xa lắm thì phải?"
"Hai con nghỉ sớm đi, A Uý mai con đưa Lại Lại đi làm nhé".
Sầm Uý muốn nói lại thôi.
Tuy nhiên Sở Lại nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh một cái rồi hỏi: "Anh còn chuyện gì sao?"
Sầm Uý: "Sao vậy?"
Sở Lại: "Tôi thấy anh không tình nguyện lắm nên tôi tưởng anh còn có hẹn".
Kiểu tính cách và khẩu khí nói chuyện như này rất dễ khiến người khác cảm thấy bị chế giễu mà lúc này Sầm Uý cũng có cảm giác mình bị cà khịa.
Nhưng Sở Lại vẫn dựa vào sofa, ôm máy tính bảng, không biết từ lúc nào mà cậu đã tháo kính ra, từ góc nhìn của Sầm Uý thì bất luận là người hay khung cảnh xung quanh thì đều phù hợp với không khí gia đình.
Sầm Uý phì cười: "Tôi làm gì có hẹn".
Sở Lại gật đầu: "Vậy anh tắm rửa rồi đi ngủ đi, lần trước anh làm thế nào thì lần này làm y như thế, tôi không nói nhiều nữa đâu".
Máy tính bảng của cậu phát ra âm thanh trò chơi, Sở Lại cũng không nhìn Sầm Uý mà nói: "Tôi nghe mẹ anh nói anh đã quen dậy sớm thể dục suy ra anh dậy sớm hơn tôi nên anh có thể dắt Đại Tài đi dạo cho quang chân không?
Giọng nói của chàng trai lười nhác: "Tôi muốn ngủ thêm một chút".
Sầm Uý ừ một tiếng.
Sở Lại nói tiếp: "Nhưng gần đây không có phòng tập gym, anh cố gắng nhịn chút là được".
Câu nói của cậu làm Sầm Uý bật cười thành tiếng: "Tôi nhịn cái gì?"
Sở Lại đưa tay ra nhưng không nắn bóp cánh tay của anh mà chỉ phác họa đường nét cánh tay anh trong không khí: "Thân hình này không phải cần luyện tập mỗi ngày sao? Tôi nghe nói tập gym nhiều sẽ bị nghiện".
Sầm Uý: "Tôi không có kiểu nghiện đấy".
Anh nghĩ bụng: kiểu nghiện của em mới là chưa nghe bao giờ ấy.
Sở Lại ừ một tiếng cho qua rồi hơi ngả người ra sau, giống như ghét bỏ thân hình cao lớn của Sầm Uý chiếm dụng quá nhiều diện tích sofa của cậu vậy: "Vậy anh đi tắm rồi lên giường ngủ đi, tôi chơi thêm lúc nữa".
Sầm Uý không nhịn được nhắc cậu: "Đừng cầm gần như vậy".
Sở Lại: "Anh phiền ghê á".
Sầm Uý: Nào có hiền lành, dịu dàng mấy đâu; cũng nóng tính, gắt gỏng ghê mà.