Sầm Uý thực sự rất khó im miệng nên anh dứt khoát cúi đầu uống một ngụm canh củ sen.
Có thể do trong đầu anh có quá nhiều suy nghĩ, hàm ý trong phỏng đoán của Sở Lại càng khiến anh uống một ngụm canh mà ho sặc sụa.
Đến cả Sở Lại cũng không nhìn nổi nữa mà đưa tay ra vỗ lưng cho anh. Nhưng ánh mắt chàng trai mang theo sự thương cảm càng khiến cho Sầm Uý chắc chắn là cậu đang nghĩ không đứng đắn.
Áo len của người đàn ông rất mỏng, động tác vỗ lưng của Sở Lại vô cùng thuần thục giống như dỗ trẻ con vậy, cậu còn không quên đưa cho anh một tờ khăn giấy.
Sầm Kiến Tôn hỏi quá trực tiếp khiến cho bà nội và Tuyên Dung Thanh ở trên bàn cũng không biết nói gì.
Mặc dù ông cụ mắc bệnh nặng nhưng bị người bạn già nhéo cho kêu a á sau đó oán giận nói: "Tôi hỏi một chút thì làm sao?"
Bảo mẫu không có ở đây, trong phòng bếp chỉ có người trong gia đình.
Sầm Uý hít sâu một hơi rồi nói: "Ông nội, đây là chuyện riêng tư của con, ông có thể tôn trọng con một chút không?"
Sở Lại ăn cũng sắp no rồi, cậu ngồi trước bàn cầm cái cốc thủy tinh lắc qua lắc lại rồi nhẹ giọng đáp: "Được lắm ạ, con rất hài lòng".
Sầm Uý đang định uống nước, may mà anh mới chỉ cầm cốc lên chưa uống nếu không anh sợ mình lại bị sặc tiếp.
Chàng trai ngồi bên cạnh còn chớp chớp mắt với anh, ánh mắt mang theo sự cười nhạo rõ ràng: "Ông nội không cần lo lắng đâu ạ".
"Con và Sầm Uý rất hợp nhau".
Về phương diện ôm quả thật là rất hợp, Sở Lại cũng không có suy nghĩ tiến sâu hơn, hai người đều cảm thấy hài lòng về sự lãnh cảm của mình, ở bên nhau quả thực hạnh phúc hơn trước rất nhiều.
Không cần phải vì đáp ứng nhu cầu của đối phương mà giả vờ tỏ ra thoả mãn, cũng không cần phải vì không đủ nhiệt tình mà cãi nhau.
Hai người họ cần nhau, hai bên giải quyết cho nhau, Sở Lại rất sẵn lòng xây dựng Sầm Uý hoàn hảo trong mắt người khác.
Tuyên Dung Thanh cúi đầu, không nhịn được cười, cảnh tượng này quả thực là hiếm có.
Trong ấn tượng của bà, ngoài mặt Sầm Uý tỏ ra thoải mái, đối nhân xử thế về cơ bản là lễ phép, lịch sự; cho dù Tuyên Dung Thanh là mẹ ruột của Sầm Uý nhưng bà vẫn cảm thấy khó có thể thân thiết với Sầm Uý.
Giống như sau chuyện đó, con trai bà lớn lên trong cơ thể của một con rối, mặc dù là vẫn còn sống, tồn tại nhưng lại không có hi vọng gì với cuộc sống tương lai.
Nhưng giây phút này, hình như Sầm Uý mới bắt đầu thực sự sống.
Tuổi tác của hai ông bà nhà họ Sầm cũng không nhỏ, người già vốn đã mang nhiều bệnh trong người, năm đó sau khi con trai qua đời, Sầm Kiến Tôn cũng bị sốc nặng, nếu không phải ông cụ còn công ty cần gánh vác thì có lẽ ông cụ đã không trụ được đến tận bây giờ.
Sầm Kiến Tôn bị bạn già nhéo đến nỗi kêu thành tiếng, ông cụ cảm thấy rất mất mặt nên phải mấy phút sau ông mới nhìn Sở Lại rồi hỏi: "Thế A Uý đối xử với cháu có tốt không?"
Đã rất nhiều năm Sở Lại không đi thăm họ hàng rồi, giây phút này cậu đột nhiên có cảm giác giống hồi nhỏ lần lượt bị ba cô sáu bà hỏi thăm.
Câu hỏi này chẳng khác gì câu "lần này thi cháu được mấy điểm?", từ nhỏ Sở Lại cái gì cũng bình bình, không bị xếp hạng bét cũng không bao giờ xếp ở top đầu, nên lúc bị hỏi điểm cậu cũng chỉ nói lấp lửng cho qua.
Nhưng lúc này đương nhiên không thể trả lời qua loa, đại khái được.
Cậu nghiêm túc trả lời: "Anh ấy vô cùng tốt ạ".
Sầm Kiến Tôn vô cùng kinh ngạc về người Sầm Uý chọn kết hôn.
Trước kia thái độ của ông cụ rất cương quyết, ông bày tỏ nếu Sầm Uý 30 tuổi không kết hôn thì ông cụ sẽ tìm cho anh một "cô dâu" môn đăng hộ đối.
Danh sách đã liệt kê xong rồi, đều là những người bạn trong giới mấy năm trước khóc thấu trời đất nói cháu trai mình comeout giới thiệu cho.
Người được chọn đều từ 18 đến 20 tuổi, nghề nghiệp thì từ sinh viên đến đại lão giới bất động sản, nghề nào cũng có.
Ảnh chụp cũng được sắp xếp thành một album luôn rồi, ông cụ sẽ lấy lý do Sầm Uý không kết hôn thì mình chết cũng không nhắm được mắt để giục cháu trai đi xem mắt.
Kết quả thằng cháu này bị phản bội đến nỗi ai ai cũng biết nhưng nó lại chẳng hề tức giận, có thể nói cảm xúc rất ổn định.
Sầm Uý còn tỏ ý ông nội muốn thấy con kết hôn thì phải cố gắng sống thêm vài năm nữa.
Muốn sống tiếp là bản năng của con người, Sầm Kiến Tôn cũng muốn nhưng ông cụ sống cũng đủ lâu rồi. "Liên Tâm" là do bố Sầm Uý sáng lập, từ một cửa hàng ô bình thường đến một doanh nghiệp quốc dân, dưới sự lãnh đạo của Sầm Kiến Tôn lại phát triển nhanh chóng.
Không ai là không hy vọng vào người kế tục của mình. Ông cụ khó khăn lắm mới chấp nhận được sự thật là con trai mình và nhân tình chết cùng nhau, vài năm sau ông cụ lại chấp nhận Sầm Uý comeout.
Mọi người đều cho rằng Sầm Kiến Tôn cứng nhắc, là một phụ huynh bảo thủ, phong kiến nhưng trên thực tế trong phương diện này ông cụ nghĩ rất thoáng.
Ông hy vọng có người thừa kế, cũng hy vọng cháu trai hạnh phúc, không phải trốn tránh chung đụng mà là cần một cơ hội để thằng bé bước ra khỏi bóng tối.
Sầm Uý căn bản không phải là người theo chủ nghĩa độc thân, không kết hôn mà anh chỉ bị ám ảnh bởi đời tư của bố mình thôi.
Kế hoạch "tam thập nhi lập" của Sầm Kiến Tôn mới trải qua nửa tháng nhưng Sầm Uý đã kết hôn rồi.
Đối phương mặt mày thanh tú, ngồi cạnh Sầm Uý cảm giác kém nhau cả chục tuổi.
Cũng không biết có phải khí chất quá khác biệt hay không mà Sầm Kiến Tôn cảm thấy cháu trai mình già trước tuổi.
Ông cụ hỏi Sở Lại: "Có thể nói cho ông nghe không?"
Ông cụ trông rất hung dữ nhưng ánh mắt lại rất hiền từ, điều này khiến Sở Lại nhớ đến ông nội đã mất khi cậu còn nhỏ.
Ông nội cậu cũng có mái tóc bạc phơ như vậy, khuôn mặt hung dữ nhưng trẻ con không hề sợ ông, bởi vì trong túi ông luôn có kẹo.
Sở Lại nhìn về phía Sầm Uý rồi đẩy trách nhiệm trả lời cho anh: "Anh nói đi".
Sau đó ghé sát vào tai Sầm Uý nói: "Tôi phải sắp xếp lại từ ngữ, anh ứng phó một lúc đi".
Sầm Uý không ngờ Sở Lại cũng phải chuẩn bị kỹ càng như vậy, anh cũng không quên rót đầy cốc nước cho Sở Lại rồi nói: "Con và bé cưng ở bên nhau…."
Sầm Kiến Tôn: "Bé cưng?"
Bà cụ ho một tiếng: "Ông hiểu cái gì, giới trẻ thích gọi kiểu thân mật ngọt ngào, ai giống như ông, như một khúc gỗ vậy, kết hôn rồi mà vẫn gọi cả họ tên đầy đủ của tôi".
Quan hệ của hai ông bà rất tốt.
Ở trên xe Sở Lại cũng nghe Sầm Uý giới thiệu qua bố của anh gặp tai nạn qua đời, nhưng thời gian ăn một bữa cơm cũng khiến cậu cảm thấy không khí trong nhà anh rất vui vẻ, hoà hợp.
Không giống như hào môn lộng lẫy xa hoa nhưng trên thực tế quan hệ của người trong nhà không thân thiết, lạnh lẽo như cậu tưởng tượng, thậm chí mọi người cái gì cũng hỏi.
Phạm vi….cũng khá rộng.
Sầm Kiến Tôn bị vợ giục uống canh nhưng ông cụ vẫn ra hiệu bảo Sầm Uý nói tiếp.
Sầm Uý cũng cảm thấy sến súa, kinh nghiệm yêu đương của anh có hạn, gần như bằng con số 0, lúc ở bên cạnh Thẩm Kha cũng chẳng có ấn tượng gì sâu sắc nên lúc này muốn bịa chuyện cũng hơi khó.
Sở Lại ngồi bên cạnh anh đột nhiên không muốn uống nước dừa nữa, cậu chỉ vào chai nước rỗng ở trên bàn rồi hỏi Sầm Uý: "Loại nước ngọt này còn không?"
Là nước vị dứa.
Sầm Uý đứng dậy đi về phía tủ lạnh, tủ lạnh và bàn ăn cách nhau khá xa nên thuận tiện cho Sở Lại thêu dệt câu chuyện.
Đương sự không có ở đây nên Sở Lại cũng thả lỏng hơn rất nhiều: "Sầm…mỗi lần A Uý gặp con đều sẽ ôm con, anh ấy cũng ăn ớt xanh nướng với con còn chơi game cùng con nữa".
"Cũng có lúc anh ấy dắt chó đi dạo với con".
Tuyên Dung Thanh vô cùng bất ngờ: "Dắt chó đi dạo?"
Hồi bé Sầm Uý từng bị chó cắn nên cho dù lớn rồi cũng không thích chó, điều này Tuyên Dung Thanh biết rõ.
Bà phát hiện mình càng không hiểu con trai của mình nữa, nhưng ý nghĩ "có lẽ Sở Lại được Sầm Uý thuê về" cũng giảm đi phần nào.
Dù sao thì Sở Lại còn lấy ảnh và video mà trước kia Sầm Uý gửi cho cậu để chứng minh Sầm Uý từng cho Đại Tài ăn cơm.
Ông cụ và bà cụ cũng nhìn thấy rồi chép miệng ngạc nhiên: "Quả nhiên vẫn phải có tình yêu thì mới thay da đổi thịt được, nó quên luôn vết thương do chó cắn rồi".- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Tuyên Dung Thanh gật đầu mỉm cười, sự dịu dàng mà bà thể hiện ra giống hệt Sầm Uý: "Lúc bé nó còn mếu máo nói ghét chó nhất".
Lúc Sầm Uý lấy chai nước dứa mới đi ra thì vừa hay nghe được câu này.
Anh nhìn Sở Lại, đối phương nở nụ cười ngại ngùng với anh rồi nói: "Em nói với mọi người là anh dắt chó đi dạo cho em, sau đó mọi người nói hồi bé anh bị chó cắn khóc tu tu".
Đây quả thực không phải chuyện gì đáng tuyên dương, Sầm Uý hơi bất lực nói: "Chuyện đó đã qua lâu rồi mà, con cũng lớn cả rồi".
Bà nội nói: "Vậy con còn nhớ hồi con lên cấp 3, con bị con poodle nhà hàng xóm nuôi dọa cho sợ không?"
Chuyện này nói ra nghe thật mất mặt, Sầm Uý giải thích với Sở Lại: "Đó là bởi vì con poodle nhà họ có thói quen bám vào chân người".
Sở Lại chống má rồi rót nước dứa cho mình.
Trong nhà mở máy sưởi rất cao, Sầm Uý chỉ mặc một chiếc áo len màu đen mỏng manh, Sở Lại cởi áo khoác ra thì vẫn còn một chiếc áo hoodie mỏng, bên trong cậu còn mặc một chiếc áo sơ mi nữa.
Có lẽ mặc hơi nhiều cộng thêm uống canh nóng nên khuôn mặt của Sở Lại cũng ửng đỏ lên. Ánh đèn chiếc lên đôi mắt ngập tràn ý cười của cậu, lúc cậu nhìn về phía Sầm Uý thì dường như người đàn ông bên cạnh hơi thất thần.
Ánh mắt của anh bất giác rơi trên khóe môi đang cong cong của cậu.
Mặc dù Sầm Uý quen Sở Lại không lâu lắm nhưng anh vẫn có thể nhìn ra chàng trai hiếm khi cười, cậu vừa mỉm cười là lúm đồng tiền ở bên má phải sẽ lộ ra, đủ để xua tan đi khí chất lạnh lùng của cậu.
Đây giống như một hồi chuông cảnh báo với cơ thể của Sầm Uý, đủ để khiến anh vội vàng quay mặt đi. Sở Lại không để ý đến mà chỉ cảm thán một câu: "Anh trông như này mà lại sợ chó".
Thân hình của Sầm Uý cao to rắn rỏi, cách một chiếc áo len cao cổ màu đen cũng có thể lờ mờ nhìn thấy đường nét cơ bắp của anh.
Da của anh cũng rất trắng, là một người uống rượu kém một ly là gục như anh thì quả thực đỏ mặt không phù hợp với vẻ ngoài lạnh lùng, nghiêm túc của anh.
Hai người cứ một người nhìn một người trốn còn ba vị trưởng bối ở trên bàn nhìn đến nỗi cười toe toét.
Tuyên Dung Thanh và mẹ chồng nhìn nhau một cái, hai người cười đến nỗi không khép nổi miệng còn ông cụ thì vừa uống canh vừa hỏi: "Vậy con đã đi gặp bố mẹ của Sở Lại chưa? Hôm nào hai bên cùng ăn một bữa cơm chứ nhỉ?"
Nụ cười của Sở Lại chợt cứng ngắc nhưng cậu cũng không căng thẳng như lúc đầu nữa mà bình tĩnh nói: "Bố con qua đời rồi ạ, mẹ con cũng tái hôn không còn sống ở đây nữa".
"Người lớn…"
"Cũng không có ạ, chỉ có mình con thôi vậy nên con và Sầm Uý không định tổ chức hôn lễ".
Sở Lại vẫn cảm thấy nóng, cậu vừa nói vừa kéo ống áo lên làm lộ ra cổ tay thon gầy.
Thân hình của cậu mỏng manh, gầy yếu mà dáng người cũng rất cao nhưng có lẽ vì gầy quá nên người ta cảm thấy cậu vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, thoạt nhìn trông cậu vẫn như một chàng thanh niên trẻ, cho dù nói chuyện với cậu vài câu là có thể cảm nhận được sự trưởng thành của cậu.
Sầm Kiến Tôn lặng lẽ liếc cháu trai nhà mình một cái.
Sầm Uý uống ngụm nước rồi phụ hoạ vâng một tiếng.
Sầm Kiến Tôn không nhịn nổi nữa: "Con gật đầu làm quái gì! Con đừng có nói với ông là không muốn tổ chức hôn lễ, người lớn nhà Tiểu Sở không còn mà không tổ chức đám cưới chẳng phải là bắt nạt người ta sao?"
Ông cụ lại nhìn về phía Sở Lại. Hai năm nay tình yêu đồng giới cũng có thể tổ chức hôn lễ, ông cụ cũng tham gia mấy đám cưới đồng tính rồi.
Con gái kết hôn với con gái trông cũng vui tai vui mắt còn đa số con trai kết hôn với con trai thì thực sự rất khó khiến người ta cảm thán là đẹp đôi.
Ông cụ cũng biết Sầm Uý có người yêu cũ, ông còn bảo con dâu đưa ảnh cho ông xem.
Hiển nhiên là Sở Lại nhìn hợp mắt ông cụ hơn, biết thằng bé này sống một mình thì ông cụ càng thương hơn, chỉ ước bây giờ có thể phân chia tài sản ngay.
Sở Lại ngơ ngác sau đó vội vàng nói: "Ông nội Sở, hôn lễ con…"
Sầm Kiến Tôn ngắt lời cậu: "Gọi ông nội, cứ xem ông như người xa lạ làm gì, không phải đã đăng ký rồi sao?"
Giọng nói của ông rất lớn, mắng cũng rất khí thế khiến cho Sở Lại ngoan ngoãn tạm thời sửa miệng, vừa định nói tiếp thì lại bị bà cụ gọi.
Ánh mắt của bà rất hiền từ: "Tiểu Sở, vậy còn bà thì sao?"
Tuyên Dung Thanh ngồi bên cạnh hai mắt cũng sáng long lanh: "Còn cô nữa, không được gọi là cô nữa đâu".
Sở Lại rất hoảng hốt, cậu nhìn về phía Sầm Uý, lúc này da đầu Sầm Uý cũng tê rần rồi.
Một giây sao anh bị Sở Lại đá nhẹ một cái, Sầm Uý chỉ có thể ghé sát vào tai cậu rồi nói: "Không sao, gọi đi, về em muốn ôm thế nào cũng được".
Sở Lại không có hứng thú gì với tài sản của Sầm Uý nhưng lại vô cùng thích cơ thể ấm áp như chiếc gối toả nhiệt của anh.
Sầm Uý cũng phát hiện mình trừ cơ thể ra thì không còn gì hấp dẫn Sở Lại cả.
Sở Lại rất hài lòng với câu trả lời này.
Cậu mỉm cười gọi ông nội, bà nội, lúc nhìn Tuyên Dung Thanh thì hơi ngập ngừng sau đó gọi một tiếng mẹ.
Sầm Kiến Tôn vô cùng hài lòng, ông cụ lấy một bao lì xì đỏ từ trong túi ra rồi đưa đến trước mặt Sở Lại.
Sở Lại đứng hình luôn.
Tuyên Dung Thanh cũng ngơ ngác: "Bố, sao bố lại vậy".
Ông cụ cũng rất trẻ con nhìn về phía bạn già của mình: "Tiểu Hồng, có phải tôi chuẩn bị rất chu đáo không?"
Bà nội Hồng hứ một tiếng rồi lườm ông bạn già một cái, không chịu yếu thế mà lấy một bao lì xì to hơn từ trong ngăn kéo ở dưới bàn.
Sở Lại muốn nói nhưng lại thôi.
Sầm Uý đã không còn mặt mũi nhìn Sở Lại nữa, anh ôm mặt ngồi một bên và cảm nhận sự ngại ngùng đã lâu không thấy, giống như cảm giác hồi tiểu học bị phạt đứng ở hành lang vậy.
Nhưng thân phận hiện tại của Sở Lại không phải bạn học đi ngang qua mà là người bạn đời anh đã cùng người ta đăng ký kết hôn.
Thực sự cũng chẳng có gì có nhưng đó là giả.
Nhưng Sở Lại không thể không nhận, sau khi bữa cơm kết thúc, Tuyên Dung Thanh-người duy nhất không chuẩn bị lì xì đã gọi Sở Lại đi nói chuyện.
Sở Lại đi một bước quay đầu ba lần, Sầm Uý dùng ánh mắt an ủi cậu rồi cũng bị ông nội kéo đi tâm sự luôn.
Phòng trà rất yên tĩnh, Tuyên Dung Thanh pha cho cậu một ấm hồng trà sau đó đưa cho Sở Lại một tấm thẻ.
Người phụ nữ cười vô cùng hiền từ, dịu dàng: "Mặc dù bên trong chỉ có hơn 5 triệu nhưng không sao, mấy ngày nữa cô tặng con căn nhà".
Sở Lại đang định từ chối thì nghe thấy Tuyên Dung Thanh nói: "Cô có chuyện muốn nói với con".
Ánh mắt bà trở nên đượm buồn: "Liên quan đến bố của A Uý, còn có cả…vấn đề tình cảm của nó".