Quan hệ gia đình nhà Sầm Uý rất đơn giản.

Sở Lại cũng dựa theo sự giới thiệu của anh mà chào hỏi, sau đó cậu phát hiện Sầm Uý không nhắc gì đến bố của anh.

Ngồi ở phía đối diện bàn ăn cũng chỉ có bà nội và mẹ của Sầm Uý.

Bà cụ trông có vẻ rất thời thượng, trên mái tóc trắng bạc còn có mấy lọn tóc được nhuộm đỏ, Sở Lại cũng không phân biệt được tóc của bà cụ là trắng tự nhiên hay là nhuộm nữa.

Sầm Uý rất giống mẹ, dáng môi của hai người giống nhau y đúc.

Chỉ có đôi mắt là không giống lắm, trông Tuyên Dung Thanh rất dịu dàng, cho người ta cảm giác giống như sông nước vùng Giang Nam vậy.

Có lẽ ánh mắt đánh giá của Sở Lại quá thẳng thắn nên Sầm Uý phải hắng giọng một tiếng.

Tuyên Dung Thanh dường như cũng cảm nhận được nên mỉm cười hỏi Sở Lại: "Tên của Tiểu Sở nghe rất đặc biệt".

Sầm Uý cũng thấy vậy nhưng anh và Sở Lại tính cả hôm nay mới là lần gặp thứ ba nên anh cũng chưa từng hỏi sao cậu có cái tên như vậy.

Lúc này Sở Lại giải thích: "Con nghe người lớn kể là rút thăm ra chữ Lại (赖)nhưng mọi người cảm thấy đơn giản quá nên cho thêm dấu chấm thủy ạ (濑)".

Trong nhà họ Sầm được trang trí vô cùng xa hoa, chiếc đèn treo trong phòng khách giống như một tác phẩm nghệ thuật, đèn trong nhà ăn cũng khiến đồ ăn ở trên bàn trở nên hấp dẫn hơn.

Đã lâu lắm rồi Sở Lại mới căng thẳng như vậy.

Mặc dù tất cả đều là giả, người yêu giả, đi gặp phụ huynh cũng là giả nhưng giấy chứng nhận kết hôn là thật.

Chàng trai mím môi, giọng nói và ngoại hình đều trong treo như ngọc, hoàn toàn không giống với cái tên mang ý nghĩa dòng nước chảy xiết.

Tuyên Dung Thanh cười một tiếng: "Vậy tình cảm của bố mẹ con chắc cũng rất tốt nhỉ?"

Sầm Uý ngồi ở bên cạnh nghĩ đến người cha đã khuất của Sở Lại.

Sở Lại không nói cho Sầm Uý nghe nhiều về chuyện trong nhà nhưng sau khi Sầm Uý đăng giấy chứng nhận kết hôn xong thì người bạn Giang Lý Ung có nói chuyện với anh một lúc trên Wechat.

Anh ấy nói nghe được thông tin liên quan đến Sở Lại từ chỗ Liễu Uyên.

[Người yêu nhỏ của cậu hình như vất vả. Bạn của cậu ấy hỏi mình tình hình của cậu, thế là bọn mình cứ thế trao đổi nói chuyện luôn.]

[Sau khi bố cậu ấy mất thì cậu ấy ở với bà nội, lúc học lớp 12 thì bà nội mất, sau khi lên đại học mỗi dịp Tết đều đón một mình.]

[Dù sao thì cũng đăng ký kết hôn rồi, cũng đều không có đối tượng, ly hôn theo thỏa thuận cũng có thể bàn bạc nhưng vẫn phải dựa vào cảm nhận của cậu.]

[Tình cảm cũng không thể gượng ép, vẫn phải xem cảm nhận của cậu.]

Giang Lý Ung cũng chẳng có tư cách gì nói Sầm Uý, hai người thuộc dạng kẻ tám lạng người nửa cân, đều thích nhìn người khác yêu đương chứ mình không muốn dây vào tình yêu.

Sầm Uý là vì bố, Giang Lý Ung cũng vậy.

Lúc này Sầm Uý cũng vô cùng sầu não, đang định chuyển đề tài thì Sở Lại ngồi bên cạnh đã đón lấy bát canh mà chính tay Tuyên Dung Thanh múc rồi nói: "Dạ vâng, tình cảm của bố mẹ con cũng tốt, dù sao thì cũng là tự do yêu đương, kết hôn rồi sinh ra con ạ".

Cậu cười với đối phương: "Cảm ơn dì".

Khí chất của Sở Lại lạnh nhạt, trong nhóm thanh niên cùng tuổi căn bản không có cảm giác tồn tại, cậu cũng có ý cố tình trốn tránh cuộc sống kiểu tập thể.

Sống một thân một mình, không mang đến phiền phức cho người khác, cũng không mong muốn người khác đem lại phiền phức cho mình.

Nhưng điều này không có nghĩa cậu không khát khao được chăm sóc, quan tâm. Mỗi năm Tết đến, cậu đều chờ tin nhắn của mẹ mình sau đó trả lời lại một câu con vẫn ổn rồi chuyển tiền vào trong thẻ của mẹ.

Ngoại hình của Sở Lại chỉ có thể coi là thanh tú, không có sức công lược, lúc cười lên lại khiến người ta cảm thấy yêu quý, vì cậu đeo kính nên trông vô cùng nho nhã, tri thức, điều này càng khiến người ta muốn đối xử tốt với cậu.

Bà cụ ở bên cạnh nói: "Tiểu Sở khách sáo quá. Đây là canh bà nội hầm từ sáng, vốn là chuẩn bị cho A Uý. Bà còn tưởng thằng bé nói kết hôn là dỗ cho bà vui nữa".

"Không ngờ thằng bé thực sự kết hôn rồi. Đúng thật là, chuyện lớn như vậy cũng không nói sớm cho bà biết".

Bà cụ nhìn Sầm Uý một cái, Sầm Uý đưa bát qua, giọng điệu rất thân thiết: "Bà nội, con không có phần sao?"

Bà nội: "Con hỏi Tiểu Sở ý".

Sở Lại tưởng là thật nên định đưa bát canh ở trong tay cho Sầm Uý.

Tuyên Dung Thanh: "Không cần cho nó, nó cũng có tay mà". ( truyện trên app T𝕪T )

Sở Lại nhìn Sầm Uý, Sầm Uý gật đầu: "Để anh tự múc, em ăn nhiều vào".

Sở Lại gật đầu.

Cậu trông vô cùng ngoan ngoãn, tuổi tác cũng có vẻ không lớn lắm, người trong nhà không biết gì về Sở Lại nên cũng hỏi rất nhiều.

Tuyên Dung Thanh: "Sở Lại, con năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

Sở Lại vừa uống canh vừa nói: "Con 25 ạ, con cũng đi làm gần được ba năm rồi ạ".

Cậu lại nói tên công ty, Tuyên Dung Thanh cũng biết công ty này nên hơi bất ngờ nói: "Đó là công ty lớn đấy".

Sở Lại gật đầu, Tuyên Dung Thanh lại hỏi: "Vậy con và A Uý quen nhau từ lúc nào? Năm ngoái thằng bé mới về nước mở công ty".

Sầm Uý: "Nửa tháng trước ạ, con và em ấy thỉnh thoảng vô tình gặp nhau ở một quán rượu".

Hai người phụ nữ trong nhà vô cùng tò mò về quá trình gặp nhau, yêu đương rồi kết hôn chớp nhoáng của hai người. Tuyên Dung Thanh nhìn Sở Lại đang cúi đầu uống canh rồi hỏi Sầm Uý: "Là tình yêu sét đánh hả?"

Sầm Uý vâng một tiếng.

Sở Lại cắn một miếng củ sen, trong lòng nghĩ anh cũng biết lừa người ghê.

Tuyên Dung Thanh biết bạn trai cũ của Sầm Uý.

Hai tháng trước, bà đi thăm Sầm Uý đang đi công tác và còn ăn một bữa cơm với Thẩm Kha nữa.

Đối phương hoàn toàn khác với Sở Lại, thậm chí hai người giống như nước và lửa vậy.

Thẩm Kha rất dễ thu hút ánh nhìn của người khác còn Sở Lại giống như ao đầm mùa hạ, bình lặng không một gợn sóng, giống như chỉ cần có tiếng ve kêu là sẽ rộn ràng lên mấy phần.

Lúc đó Tuyên Dung Thanh đã nhìn ra Sầm Uý và Thẩm Kha không hợp.

Bà rất hiểu con trai của mình, sau chuyện đó dường như trong tim Sầm Uý có nút thắt.

Thời thanh xuân trai trẻ, những đứa con trai khác đều nóng nảy, bộp chộp, cũng có người yêu, bạn gái nhưng Sầm Uý chỉ có học hành, thỉnh thoảng sẽ chơi game.

Cho dù Sầm Uý tỏ ra giống như người bình thường nhưng Tuyên Dung Thanh hiểu rõ, dù cho bà đã buông xuống nhưng Sầm Uý rất khó bước ra khỏi ám ảnh tâm lý.

Đó là một vụ tai nạn vô cùng khó coi và xấu hổ.

Mặc dù vụ bê bối đã được đè xuống, che đậy nhưng vẫn khiến cho hai mẹ con chìm sâu vào ngục tù.

Sầm Uý và Tuyên Dung Thanh đã từng nói chuyện tình yêu và hôn nhân, anh dùng từ rất hòa nhã, hy vọng mẹ mình có thể yêu đương thêm lần nữa nhưng đừng ôm mong chờ gì với anh.

Trong mắt chàng trai mới 18 tuổi không có bất kỳ sự trông mong gì về tương lai.

Giống như một chiếc ao tù, mặc dù từ chàng thiếu niên trở thành một người đàn ông, Sầm Uý vẫn chưa bước ra khỏi vũng máu bẩn thỉu của ngày hôm đó.

Chỉ là anh học được cách ngụy trang, ngoài mặt thì hoàn mỹ không tì vết nhưng trên thực tế nội tâm không hề liên quan đến mùa xuân, hoàn toàn là mùa đông lạnh thấu xương, tuyết bay mù mịt, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày hoàn toàn nuốt chửng anh.

Tuyên Dung Thanh không ngờ Sầm Uý tinh thần vững như thép lại chọn kết hôn chớp nhoáng.

Mà tính cách của đối phương lại…bình thản.

Bình thản đến nỗi vô cùng ngoan ngoãn, khiến cho lòng thương của bà cụ trỗi dậy, trong bát của Sở Lại xếp đầy đồ ăn.

Sở Lại không biết nên ứng phó như thế nào với sự nhiệt tình như vậy, cậu sầu não nhìn Sầm Uý một cái và vẫn phải trả lời câu hỏi của bà cụ.

"Bọn con quen nhau ở quán rượu, sau đó lại ăn xiên nướng ở hàng xiên đối diện…"

"Con và anh ấy uống vài chén".

Bà cụ vô cùng kinh ngạc, ngay cả Tuyên Dung Thanh cũng phải nhìn về phía Sầm Uý.

Đương sự thấy Sở Lại nhíu mày nhìn cua ở trong bát bèn dứt khoát lấy cua của Sở Lại về bóc, sau đó còn vâng một tiếng.

Bà nổi hỏi: "A Uý còn ra ngoài uống rượu à? Tửu lượng của nó kém lắm".

Sau khi chia tay một tuần đầu tiên, Sở Lại lại lên cơn "nghiện", cậu thử ôm cún ngủ nhưng đáng tiếc hoàn toàn không phải cảm giác đó.

Hôm đó đi bar với Liễu Uyên cũng là bởi vì giải tỏa sự thiếu thốn những cái ôm. Lúc Sầm Uý gửi tin nhắn đến thì ngay lập tức Sở Lại nhớ đến cảm giác đỡ anh lên lầu.

Sầm Uý vốn cao ráo, đẹp trai, thể hình còn to hơn Sở Lại một vòng, đỡ anh về nhà cậu có cảm giác giống như lúc nhỏ Sở Lại ôm con gấu bông cỡ lớn mà bố tặng về phòng.

Ôm nó đặt lên giường rồi vùi cơ thể vào nó cũng đủ để Sở Lại hạnh phúc đến mất ngủ.

Sầm Uý cũng biết tửu lượng của mình không tốt, ở nước ngoài anh cũng hiếm khi động vào rượu.

Bản thân là ông chủ đàm phán việc làm ăn nhưng lúc nào thư ký cũng là người uống rượu với đối tác, cũng có lúc uống say bét nhè nhưng anh vẫn còn ý thức, đối phương cũng sẽ đưa anh về nhà.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Hôm đó đơn thuần là cảm xúc lấn át lý trí cộng thêm mệt mỏi quá độ, nên đem đến phiền phức cho người khác.

Bà cụ nhìn hai người ở đối diện, Sầm Uý thở dài một hơi, vừa đẩy bát thịt cua đã tách vỏ cho Sở Lại vừa nói: "Hôm đó thực sự xin lỗi".

Bà nội tò mò hỏi: "Ngày hôm đó hai con vì uống rượu rồi ngủ với nhau hả? Này là yêu từ cái nhìn đầu tiên à?"

Ý của bà nội quá rõ ràng khiến Sở Lại nghẹn họng không biết nói gì, thế là cậu nhìn sang Sầm Uý.

Người đàn ông đi vào trong nhà đã cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo len mỏng gọi bà nội một tiếng: "Chuyện riêng tư như vậy không thể nói quá chi tiết mà".

Sở Lại nghĩ bụng: Anh như vậy giống như khẳng định tôi và anh tình một đêm với nhau đó.

Ngay cả Tuyên Dung Thanh cũng kinh ngạc: "Thế lúc đó con và…."

Sầm Uý không muốn giải thích nữa: "Chính là hôm đó".

Tuyên Dung Thanh có theo dõi hai tài khoản mạng xã hội của Thẩm Kha, hai tuần trước đối phương cũng đăng ảnh chụp chung với bạn trai mới.

Hai người cử chỉ thân mật, mười ngón tay đan vào nhau, ngay cả nhẫn cưới cũng đeo luôn rồi.

Người đàn ông còn lại bà cũng biết, rõ ràng là thằng bé Nguyên Trầm-bạn thân hồi nhỏ của Sầm Uý! 

Tuyên Dung Thanh thấy tình cảm của giới trẻ bây giờ loạn quá nhưng bà cũng không nỡ lòng đi hỏi đứa con trai bị cắm sừng nhà mình.

Sầm Uý cũng không chủ động nói chuyện bạn trai thằng bé bị bạn thân thuở nhỏ cướp mất, sở dĩ bà biết được chuyện này là bởi vì tuần trước đi ăn uống có người khác nói cho bà biết.

Người ta nói cũng rất uyển chuyển nhưng ý rõ ràng là con trai bà bị cắm sừng rồi.

Tâm trạng của Tuyên Dung Thanh rất phức tạp, bà sợ Sầm Uý không muốn sống nữa, thế là vào lúc ông cụ nhà họ Sầm đưa ra yêu cầu tam thập nhi lập, bà cũng thử khuyên nhủ ông cụ.

Nhưng ông cụ đã chọn điều trị bảo tồn, những ngày tháng còn lại cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, Tuyên Dung Thanh cũng không thể nói nổi.

Nhưng không ngờ Sầm Uý lại đồng ý.

Có lẽ ánh mắt của Tuyên Dung Thanh quá phức tạp nên Sầm Uý mỉm cười: "Mẹ nghĩ thoáng lên, không có gì đâu".

Anh hỏi Sở Lại muốn uống nước gì, cậu chọn nước dừa nên anh mở rồi rót cho Sở Lại.

Chu đáo đến nỗi giống như họ không phải mới kết hôn mà đã là một cặp kết hôn lâu năm vậy.

Sở Lại cũng không nói cảm ơn mà chỉ ừ một tiếng: "Hôm đó con bắt gặp bạn trai cũ ngoại tình".

Tuyên Dung Thanh: "Cái gì?"

Bà cụ cũng rất kinh ngạc, nhưng thấy giọng điệu của chàng trai bình tĩnh, lại còn nói thêm một câu: "Con ngồi cạnh bàn Sầm Uý, cũng cùng bị chia tay nên…."

Cậu liếc Sầm Uý một cái rồi mỉm cười, lúc cậu cười lên đuôi mắt và khoé môi cũng hơi cong cong: "Bọn con mượn rượu giải sầu, sau đó con đưa anh ấy về nhà".

Lúc này ông nội Sầm được bảo mẫu đẩy đến trước bàn ăn vừa hay nghe thấy câu này.

Ông cụ nhìn Sở Lại rất lâu, nhìn đến nỗi Sầm Uý phải ho một tiếng để nhắc nhở.

Sở Lại cũng bị ông cụ xa lạ nhìn đến nỗi nổi da gà, cậu đang định nói gì đó thì nghe thấy giọng nói già nua của ông cụ…

"Cháu trai của ông, nó có được không?"

Sở Lại không khống chế được mà ngơ ngác dạ một tiếng, ánh mắt nhìn Sầm Uý mang theo vẻ nghi hoặc và kinh ngạc.

Cậu nghĩ bụng: người này không phải bệnh lãnh cảm cũng là giả chứ, lẽ nào trên thực tế là..

Ánh mắt của cậu quá thẳng thắn, không hề che đậy, vừa liếc nhìn là Sầm Uý đã hiểu ngay.

Sầm Uý: "Con…"

Ông cụ: "Con im miệng, để nó nói".

Sở Lại giống như đã xác nhận cái gì đó, bằng mắt thường Sầm Uý cũng có thể thấy cậu bắt đầu vui vẻ lên.

Sầm Uý nghĩ bụng: Rốt cuộc cái này có gì đáng vui chứ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play