Câu gửi hàng loạt thực ra rất "sâu sắc" khiến cho Sầm Uý ngẩn người luôn.
Lúc này trong đầu anh toàn là những nội dung gửi hàng loạt mà hồi Tết một số khách hàng gửi, Sầm Uý lắc đầu cười: "Sao có thể chứ".
Anh nói xong thì tháo dây an toàn, đi sang bên kia mở cửa cho Sở Lại rồi giải thích: "Hôm đó là đột nhiên nghĩ đến thôi, quả nhiên không nên đưa ra quyết định vào lúc 2 giờ sáng".
"Tôi nghĩ đổi lại thành người khác chắc có lẽ tôi bị ăn chửi rồi mà câu trả lời của cậu khiến tôi rất bất ngờ".
Sở Lại xuống xe, căn nhà xa hoa hoành tráng trước mắt hoàn toàn vượt xa so với suy nghĩ của cậu.
Bình thường cậu trông giống không quan tâm đến những như địa ốc, cổ phiếu,...nhưng cậu cũng là người trưởng thành trong thành phố S.
Hồi đại học, khi nghỉ hè nghỉ đông Sở Lại sẽ đi làm thêm, cậu cũng không phải chưa từng làm shipper.
Nếu không phải cậu thực sự không thể làm ra khuôn mặt nhiệt tình, vui vẻ thì có lẽ cậu đã chọn làm tiếp thị sản phẩm.
Khu vực này vốn là khi người giàu ngầm của thành phố S, chỗ này cậu cũng từng đi qua, năm ba đại học Thẩm Quyền Chương còn làm gia sư cuối tuần ở đây nữa.
Năm ba Sở Lại cũng tìm được mấy việc thực tập, hai người xuống tàu ở cùng một trạm, có lúc Sở Lại tan làm sẽ đến đây đợi hắn.
Lúc đó Thẩm Quyền Chương sẽ nói với cậu rằng người ở đây có quyền có thế như nào, hắn không hề che giấu sự khao khát và mong chờ của mình.
Gia cảnh của Thẩm Quyền Chương bình thường, hắn đến từ một thành phố nhỏ ở vùng lân cận, nếu hoàn toàn dựa vào bản thân thì rất khó có thể mua nhà ở thành phố S, lúc đó có nguyện vọng ở lại thành phố này là thể hiện ý chí và sự hăm hở sinh viên.
Nhưng con người là như vậy, hùng tâm chí lớn chỉ trong một thời gian nhất định, bây giờ hồi tưởng lại thì cảm thấy rất buồn cười.
Lúc Thẩm Quyền Chương nhắc đến thì Sở Lại cũng chỉ mỉm cười khiến Thẩm Quyền Chương tưởng cậu đang cười nhạo hắn.
Lúc đó họ mới qua lại với nhau, không giống những cặp đôi mới quen nhau mặn nồng khác, Sở Lại rõ ràng không thích, không hứng thú với hôn môi, cậu thích nắm tay rồi ôm nhau thôi. Thẩm Quyền Chương vẫn có thể chấp nhận nhưng những lúc như vậy hắn sẽ hỏi: "Có phải em khinh anh không?"
Ánh mắt của Sở Lại rơi vào hoa viên ở bên trong, còn có chú chó lớn đang ngậm bóng chạy trên thảm cỏ.
Thời khắc hoàng hôn, bao gồm cả tương lai hắn và Sở Lại ở trong một căn nhà xa hoa đều giống như một giấc mơ đẹp.
Sở Lại không hề có suy nghĩ hoang tưởng như vậy nhưng cậu biết giây phút như vậy không nên dội cho hắn một gáo nước lạnh.
Cậu lắc đầu, nhìn chú chó chạy ra hàng rào nhìn họ rồi quay đầu nhìn về phía Thẩm Quyền Chương, ngữ khí mang theo sự mong chờ lạ lẫm: "Vậy anh cố lên, em cũng muốn ở trong ngôi nhà như vậy, nuôi một chú cún đáng yêu như này".
Ba năm trôi qua, công việc của Thẩm Quyền Chương vừa mới bắt đầu nhưng Sở Lại đã hoàn thành kế hoạch đầu tiên của mình.
Có năng lực thuê một căn hộ, nuôi một chú cún, sống một cuộc sống ổn định, bình yên.
Trừ người muốn xây dựng tương lai với cậu đã phản bội cậu.
Nhưng không ngờ nửa tháng sau, bằng một cách khác Sở Lại đã đến gần mơ ước hoang đường thời đại học của mình.
Sầm Uý thấy Sở Lại đang ngẩn người, ngơ ngác.
Đang đúng lúc chiều tà, phía xa xa có đàn chim bay đến, nhà bên cạnh còn truyền đến tiếng trẻ con và tiếng chó đang nô đùa trên thảm cỏ.
Chàng trai đứng bên cạnh hơi cụp mắt, mái tóc hơi dài không rối lắm, tóc mái bồng bềnh rũ trước trán khiến cậu trông trẻ trung hơn.
Hôm nay Sầm Uý cũng công khai chuyện kết hôn lên trang cá nhân khiến cho rất nhiều bạn học cũng phải ngỡ ngàng, ngơ ngác.
Trong mắt các bạn học, Sầm Uý luôn là người thuận buồm xuôi gió.
Anh có thể gọi là gương mặt vàng trong làng đầu thai, ngoại hình cũng xuất sắc, ra nước ngoài học tập rồi lại về nước kế thừa sản nghiệp vốn là chuyện dĩ nhiên.
Khi mọi người tưởng rằng khi một doanh nghiệp kiểu cũ rơi vào tay Sầm Uý thì anh sẽ đổi mới toàn bộ nhưng không ngờ anh lại chọn mở con đường mới trên con đường đã có sẵn.
Giống như mở nhánh đường trong game vậy, người khác không biết doanh nghiệp mà anh phải tiếp quản là một doanh nghiệp truyền thống đã cũ, có mâu thuẫn với việc đổi mới và đang đi xuống dốc, chỉ là việc đi xuống không quá rõ ràng thôi.
Nhưng tất cả mọi người đều biết nó đang lung lay và sẽ sụp đổ.
Tư tưởng của thế hệ trước cũng tiến bộ, dẫn dắt thời đại nhưng đến lúc này cũng bị hạn chế bởi tuổi tác và tư duy.
Cho dù ông nội không có yêu cầu đặc biệt gì với Sầm Uý nhưng Sầm Uý vẫn cảm thấy áp lực và trách nhiệm khó có thể trốn tránh.
Điều duy nhất anh không đồng tình chính là ông nội đề nghị anh dựa vào việc kết hôn để tổ chức lại tài nguyên.
Hôn nhân không thể duy trì sự phát triển của gia tộc họ nhưng mặt khác quả thực người lớn trong nhà đã bước đến tuổi xế chiều của cuộc đời.
Hơn nữa càng già càng cố chấp, ông nội cũng không định chấp nhận phẫu thuật, chỉ hy vọng điều trị bảo tồn, ông không muốn chịu giày vò nữa, cuối cùng biến thành mong cháu trai lập gia đình.
Sầm Uý đã comeout rất nhiều năm rồi, năm đó người lớn trong nhà tưởng vì nguyên nhân của bố anh nên cũng không dày vò, đay nghiến.
Không ngờ sau nhiều năm kết hôn đồng tính được chấp nhận, Sầm Uý vẫn không thể thoát được kiếp bị giục kết hôn.
Bậc trưởng bối có tư tưởng tiến bộ cho rằng kết hôn với một người đàn ông cũng chẳng sao cả khiến cho Sầm Uý không còn gì để nói.
Là một người thừa kế của một doanh nghiệp cũ, phong thái làm việc của nhà họ Sầm cũng được nhưng vẫn còn một số chỗ bảo thủ, cứng nhắc.
Tam thập nhi lập* chính là một khuôn phép điển hình.
*Tam thập nhi lập được hiểu là khi chúng ta 30 tuổi mới có thể đủ trưởng thành để tự lập, tự gây dựng sự nghiệp cho mình. Theo Khổng Tử điều này thường để áp dụng cho giới đàn ông và con trai. Đối với những người bình thường thì 30 tuổi bắt đầu gây dựng sự nghiệp. Và phát triển sự nghiệp của chính bản thân mình. Trước độ tuổi này thì cả sự nghiệp lẫn tình cảm cá nhân thường rất bất ổn định do còn quá non trẻ.
Bây giờ biến thành cho dù anh thích con trai hay con gái đều không thể ảnh hưởng đến tam thập nhi lập.
Mấy năm nay Sầm Uý cũng đi tham dự rất nhiều hôn lễ, đồng tính dị tính đều có cả.
Trong tiệc rượu mọi người thấy Sầm Uý thì đều cảm thán tại sao khi học đại học anh không yêu đương, lãng phí quá.
Đoạn tình cảm giữa Sầm Uý và Thẩm Kha cũng có rất nhiều người thấy ở trên mạng xã hội của nhà thiết kế Thẩm Kha, còn trang cá nhân của Sầm Uý thì chẳng có gì, dường như đều là công việc.
Hôm nay thông báo trên trang cá nhân ở Wechat của Sầm Uý dường như luôn ở trong trạng thái 99+.
[Tôi không nhìn nhầm chứ!]
[Lướt qua rồi lại lướt lại thì phát hiện ra là cậu kết hôn?]
[Chúc mừng nhé! Bao giờ thì gửi thiệp mời cưới đây?]
Người biết Sầm Uý có người yêu cũ không nhiều, hôm nay lại nhìn thấy Sầm Uý khoe chứng nhận kết hôn, người đàn ông đứng bên cạnh Sầm Uý mặt mũi cũng thanh tú, da dẻ trắng trẻo, đeo kính trông rất nho nhã, khác hẳn với phong cách người yêu cũ Thẩm Kha.
Từ phần bình luận có thấy rất nhiều người hoàn toàn không biết Sầm Uý có người yêu cũ, tần suất đăng lên trang cá nhân của anh cũng không cao, là kiểu người không thích show ân ái như những người khác.
Người biết Sầm Uý có một đoạn tình cảm như vậy và biết luôn nguyên nhân chia tay thì tâm trạng vô cùng phức tạp.
Đa số đều cho rằng Sầm Uý bị cắm sừng, không nuốt trôi cục tức này nên mới kết hôn chớp nhoáng.
Thời sinh viên Sầm Uý không có hứng thú gì với tình yêu, có thể tham gia các hoạt động xã hội nhưng muốn tiến thêm một bước với anh thì rất khó.
Có một số người là như vậy, ngoài mặt thì dịu dàng, ôn hòa nhưng trên thực tế lại không hề dễ đến gần, giống như mặt nước vậy, khi đến gần sẽ lo lắng liệu mình có bị rơi xuống vực sâu hay không.
Vậy nên Thẩm Kha tốn rất nhiều công sức mới theo đuổi được Sầm Uý nhưng đáng tiếc, theo đuổi được rồi mới phát hiện ra người yêu như này có cũng như không vậy.
Sầm Uý rất cẩn thận, săn sóc nhưng công việc của anh quá bận, gánh nặng thừa kế đè lên vai khiến mỗi lần hẹn hò trông anh không vui vẻ gì mà tràn đầy tâm sự.
Nhưng anh có thể phối hợp làm tròn vai của một người bạn trai, ban đầu Thẩm Kha không phát hiện ra, sau này anh ấy mới nhận ra sự bắt nguồn của tình yêu này chẳng qua là một loại cam chịu của anh.
Thẩm Kha theo đuổi quá dồn dập, quay đầu lại thì anh ấy không hề khiến Sầm Uý rung động.
Điều mà họ muốn không giống nhau, điều mà Sầm Uý muốn là một cuộc sống ổn định, sáng đi làm tối tan làm về nhà.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Còn điều mà Thẩm Kha muốn là những chuyến bay về đêm, sàn catwalk xa xỉ, cần bạn đời và fan đều cuồng nhiệt như nhau, cho anh ấy những lời ca ngợi sáo rỗng.
Mà Sầm Uý hoàn toàn không dính dáng đến sự điên cuồng.
Nói cách khác nếu một ngày nào đó Sầm Uý bỗng điên cuồng, không phải tìm thấy chân ái vậy thì chính là điên rồi.
Lúc chia tay ở quán rượu Thẩm Kha đã nhấn mạnh Sầm Uý không lãng mạn.
Sau này anh ấy và Sầm Uý lại nói chuyện một lần trong điện thoại, giải thích nguồn gốc của câu nói này.
"Sự lãng mạn của anh không phải lãng mạn ở vẻ bề ngoài mà giống như sách công thức mẫu, mặc dù em biết anh sẽ không đi tìm khuôn mẫu".
"Nhưng Sầm Uý, em nghĩ thông rồi, nguyên căn là do anh không yêu em".
Yêu cầu về bạn trai của nhà thiết kế thời trang rất cao, người yêu cũ của anh ấy ai cũng giống như người mẫu nam và đều là người trong giới.
Sầm Uý có thể coi là con mồi ngoài ý muốn của anh ấy vì sau khi săn được thì mới phát hiện đối phương căn bản không quan tâm mình.
Từ lúc chia tay đến lúc nhận được điện thoại của Thẩm Kha, Sầm Uý đều vô cùng bình tĩnh, điều này cũng nằm trong dự đoán của Thẩm Kha.
Anh ấy cũng từng xin lỗi anh qua email, khẩu khí trong điện thoại cũng giống như buông bỏ rồi: "Ngoại tình là lỗi của em, lý trí mách bảo em rằng phải chấm dứt tình cảm với anh thì hẵng bắt đầu một tình cảm mới".
Thẩm Kha ngừng một lát, còn chưa nói xong thì Sầm Uý đã nói không sao đâu.
Thẩm Kha cười: "Nhìn đi, không sao đâu của anh chính là không quan tâm đó".
"Anh chỉ là không yêu em thôi", Thẩm Kha im lặng trong giây lát rồi hỏi: "Sầm Uý, anh thực sự chưa từng thích ai sao?"
Sầm Uý cũng suy nghĩ mười mấy giây rồi nói: "Anh cũng thử chung đụng với em".
Anh nhớ đến sự theo đuổi của Thẩm Kha và 5 lần từ chối của mình: "Anh đã từng nói với em, anh bị…"
Thẩm Kha: "Lãnh cảm?"
Anh ấy ồ một tiếng: "Cũng cảm ơn anh làm phong phú lịch sử tình trường của em, yêu nhau ba tháng em hoàn toàn "ăn chay", cấm dục, cảm giác vô cùng thất bại".
"Mặc dù không có đạo đức nhưng em thấy việc em ngoại tình cũng là lỗi của anh".
Sầm Uý không thể phản bác rồi lại nói một câu xin lỗi.
Dường như Thẩm Kha cũng đang sắp xếp từ ngữ, phải mười mấy giây sau anh ấy mới nói: "Sầm Uý, liệu anh có cần phải đi khám bác sĩ tâm lý không?"
Chắc hẳn đối phương cũng biết việc nhà Sầm Uý xảy ra chuyện từ người bạn thuở nhỏ của Sầm Uý, cũng là người ngoại tình với Thẩm Kha -Nguyên Trầm.
Ngữ khí của anh ấy mang theo sự quan tâm lịch sự: "Em có cảm giác anh quan tâm công việc là vì đang trốn tránh cái gì đó".
Sầm Uý ừ một tiếng rồi nói: "Anh cũng từng khám rồi".
Khẩu khí của anh ấy vẫn hàm chứa ý cười như trước kia: "Vẫn không ăn thua gì cả".
Cuộc nói chuyện của anh và Thẩm Kha kết thúc bằng câu nói: nếu không có gì thay đổi thì chắc là anh sẽ độc thân cả đời của Sầm Uý.
Nhưng nửa tháng sau, Sầm Uý kết hôn rồi.
Ánh mắt của anh rơi lên người bạn đời trẻ tuổi ở bên cạnh, anh hàng lông mày hơi cau lại và cả bàn tay đang nắm chặt quai túi đeo chéo của Sở Lại.
Cảm xúc của Sở Lại vô cùng ổn định nhưng yêu cầu lại đặc biệt.
Lúc này Sầm Uý đột nhiên căng thẳng rồi bất giác nhớ lại lúc mình và Sở Lại đi đăng ký với nhau, anh nhìn thấy thông tin gia đình của Sở Lại.
Lại nhớ đến buổi sáng hôm đó, giọng nói bình tĩnh khi nhắc đến người cha đã mất, người mẹ đã tái hôn của Sở Lại.
Cậu không nói rõ trước kia trải qua như thế nào nhưng trên người để lại những dấu vết nặng nề.
Có lẽ Sở Lại không nhận ra trông cậu có vẻ bình thản như cơn gió nhẹ, lạnh lùng như bông tuyết rơi, nhẹ nhàng giống như bay lơ lửng nhưng trên thực tế cậu giống lung lay sắp đổ vậy.
Điều cậu cần và giờ giấc làm việc nghỉ ngơi của cậu hoàn toàn không hề hợp với sở thích nuôi chó, đây đều là động lực để cậu thử lưu lại trên thế giới và sống tiếp.
Sở Lại cũng rơi vào hồi ức, cậu ghét những hồi ức mà mình không khống chế được nhớ lại như vậy.
Cậu nghĩ nếu thực sự có chậu suy tưởng thì tốt biết mấy.
Một giây sau cậu nghe thấy có người gọi tên mình, ngay sau đó cậu rơi vào một cái ôm mạnh mẽ.
"Sở Lại, tôi muốn ôm em rồi".
Sở Lại sa vào cái ôm ấm áp đó.
Mặc dù Sầm Uý là một người bận rộn nhưng anh vẫn không mất đi phẩm chất sinh hoạt.
Lần đầu tiên sau khi ngồi nói chuyện với anh thì Sở Lại đã có ấn tượng sâu sắc với mùi hương trên cơ thể của anh.
Bố của Sở Lại là một người thợ mộc, vậy nên từ nhỏ đến lớn âm thanh cậu nghe nhiều nhất chính là tiếng gõ lên mặt gỗ, mùi hương ngửi nhiều nhất chính là mùi gỗ.
Mùi thơm đó rất khó để làm thành nước hoa, Sở Lại cũng không để ý đến mấy cái đó cũng không đặc biệt thử bao giờ.
Chỉ là thỉnh thoảng đi trung tâm thương mại, đi qua quầy chuyên bán nước hoa thì cậu sẽ nghĩ liệu có thể tìm thấy mùi hương ở sâu trong kí ức của mình không?
Mùi hương trên người Sầm Uý rất dễ khơi gợi lại hồi ức của Sở Lại.
Hồi ức thường khiến người ta chua xót, ngày hôm sau cậu nhớ đến mình đã khóc thì cảm thấy rất xấu hổ nhưng lại cảm thấy sở thích của cậu cũng không phải là vô sỉ nhưng cậu vẫn rất khó mở lời.
Trong phút chốc cậu hơi bất ngờ nhưng một giây sau cậu đã tự nhiên chấp nhận cái ôm của Sầm Uý, tận hưởng cảm giác thoả mãn mà anh đeo đến cho mình.
Giọng cậu ủ rũ: "Anh chào hỏi đều chào như vậy sao?"
Sầm Uý cười nói: "Không phải buổi chiều đã chào hỏi rồi sao?"
Anh xoa đầu chàng trai ở trong lòng, cảm thán một câu: "Em thực sự 25 tuổi rồi à? Sao tôi cứ có cảm giác như vừa tốt nghiệp cấp ba vậy".
Sở Lại ôm chặt hơn, lắng nghe nhịp tim của Sầm Uý, giọng nói cũng hơi mơ hồ: "Vậy anh kết hôn với tôi là phạm pháp rồi".
Họ ôm nhau dưới ánh hoàng hôn của buổi chiều tà, bà cụ đứng ở ban công trên tầng hỏi người phụ nữ ở bên cạnh: "Mẹ nhìn nhầm rồi sao? Hình như là A Uý đó".
Người phụ nữ ở bên cạnh trông khá giống với Sầm Uý, mặc dù đã biết hôm nay Sầm Uý dẫn người yêu về nhưng bà vẫn hơi bất ngờ.
Tuyên Dung Thanh nói: "Chắc là người yêu của thằng bé đó, A Uý nói với con là người yêu thằng bé họ Sở".
Bà cụ đầu tóc đã bạc phơ, trông nét mặt rất hiền từ, phúc hậu.
Bà cụ đẩy chiếc kính lão, hai người đàn ông đang ôm nhau xuất hiện trong tầm mắt cũng không đem lại cho người ta cảm giác chướng mắt.
Có thể do ngoại hình quá xứng đôi, chỉ nhìn không cũng thấy ngọt ngào, huống hồ tay Sầm Uý còn đang xoa xoa đầu của đối phương.
Bà cụ nói: "Mẹ còn tưởng A Uý dẫn người về là để dỗ cho mẹ vui nữa đó. Dung Thanh, con nói xem có phải A Uý thuê một người bạn trai về không?" ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Bà cụ cũng rất hiểu thời thế: "Mẹ nghe nói bây giờ thanh niên đều thích đối phó với người lớn như vậy, thế là không tốt đâu".
Mẹ của Sầm Uý-Tuyên Dung Thanh thở dài một hơi: "Con cũng lo lắm nhưng hiện tại trông có vẻ không phải đối phó".
Thấy hai người ở phía dưới nắm tay nhau đi vào trong nhà, bà bèn đưa tay ra đỡ bà cụ: "Chúng ta cũng đi xuống thôi".
Mãi đến khi ngồi vào bàn, Sầm Uý vẫn không nhịn được nhìn Sở Lại.
Sở Lại cũng biết mình đỏ mặt nhưng ở trước mặt phụ huynh của Sầm Uý cũng không tiện nói anh đừng nhìn nữa nên cậu chỉ có thể đá nhẹ vào chân của Sầm Uý.
Sầm Uý không phản ứng gì, thế là Sở Lại bèn nhéo vào eo anh một cái.
Khoé môi của Sầm Uý hơi nhếch lên, anh rời tầm mắt đi rời trả lời câu hỏi của mẹ: "Vâng, đây là người yêu con, Sở Lại".
Tuyên Dung Thanh biết yêu cầu kỳ lạ của nhà họ Sầm nên nhân lúc bố chồng chưa xuống, bà hỏi con trai: "Con đừng có nói với mẹ là năm sau định ly hôn nhé?".
Sở Lại nhìn Sầm Uý.
Sầm Uý lắc đầu: "Trừ khi bé cưng muốn rời xa con thôi".
Sở Lại tự nhiên hơi mắc ói, nghĩ bụng có phải hôm đó con người này nghe thấy Thẩm Quyền Chương gọi mình như vậy không?
Nhưng trong lòng cậu hiểu rõ, thứ cậu buồn nôn không phải Sầm Uý.
Bàn tay nắm tay cậu của người đàn ông đứng bên cạnh rất mạnh mẽ, mười ngón tay đan vào nhau khiến Sở Lại cảm thấy vô cùng hài lòng.
Sở Lại nghĩ: Nếu có thể đánh giá thì cậu chắc chắn sẽ cho anh Sầm 5 sao.