Xuyên Qua Chi Lê Cẩm Nông Gia Hằng Ngày

Chương 14 - Cắt cỏ


5 tháng

trướctiếp

Đã beta lần 1 - 21/4/2024

***

'Sĩ, nông, công, thương' cấp bậc phân chia rõ ràng, vì vậy người nhà nông xem trọng nhất là người đọc sách.

Chẳng qua trước kia Lê Cẩm si mê hoa khôi Phiêu Hương Uyển trên trấn, học theo thiếu gia nhà giàu vung tiền như rác.

Thực tế nhà hắn nghèo như vậy làm gì có tiền!

Trong nhà Lê Cẩm cả lúc ăn Tết còn không có thịt, phải dựa vào phu lang hắn may vá kiếm tiền chi tiêu nên mới dẫn đến tình huống người người nhà nhà xem thường Lê Cẩm.

Ít nhất, sự thật chứng minh người nhà nông chất phát đều xem thường nam nhân vô dụng.

Huống chi trưởng bối nhà họ Lê ngoài miệng nói Lê Cẩm được tú tài trên trấn dạy dỗ, trở về thôn thì chưa từng một lần thấy Lê Cẩm cầm bút viết chữ!

Dần dà, mọi người cảm thấy cho Lê Cẩm đọc sách chính là ném tiền qua cửa sổ, mất trắng mà cái gì cũng không học nên hồn.

Đương nhiên, người trong thôn không nghị luận việc này trước mặt Lê Cẩm nhưng trong lòng ai cũng hiểu rõ.

Hôm nay Lê Cẩm cùng Lý Đại Ngưu chơi cờ bộc lộ tài năng làm người trong thôn đột nhiên cảm thấy…Người này lên trấn đọc sách, cũng học được một ít thứ không phải sao?

Chơi xong ván thứ ba, Lê Cẩm thấy người vây xem càng ngày càng đông, nói với Lý Đại Ngưu: “Phu lang ta vừa mới sinh con, ta không thể ra ngoài lâu, hôm nay đến đây thôi, lần tới ta cùng ngươi chơi tiếp.”

Lý Đại Ngưu cũng có ý này, hắn ta bị Lê Cẩm ngược thiếu chút muốn tự kỷ! Vốn nghĩ rằng là một nước cờ tốt, không nghĩ tới vừa vặn rơi vào bẫy của Lê Cẩm, bị con Xe ăn sạch hai con Pháo.

Lý Đại Ngưu nói: “Ta chơi không lại ngươi, lần tới chơi cờ ngươi nhớ nhường ta vài bước!"

Lê Cẩm không hề do dự đáp ứng: “Được.”

Lê Cẩm đi rồi, Lý Đại Ngưu từ trong đám người vây xem vui vẻ kêu tên một người.

“Nhị Cẩu Tử tới cùng ta chơi cờ nào! Chơi cờ với Lê Cẩm thật mệt mỏi, đi bước nào cũng bị tính kế.”

Nhị Cẩu Tử vẻ mặt đau khổ nhưng vẫn ngồi xuống đối diện Lý Đại Ngưu.

“Ca, ta chơi không lại ngươi…”

Lý Đại Ngưu móc túi tiền, lấy ra hai đồng tiền đưa cho Nhị Cẩu Tử.

“Hai văn này cho ngươi, cùng ta chơi mấy ván.”

Dù sao cũng là tiền, Nhị Cẩu Tử thuận tay nhận.

Đám người vây xem thấy túi tiền nặng trĩu của Lý Đại Ngưu, cười nói: “Đại Ngưu ca, ngươi phát tài nha!”

Lý Đại Ngưu nói: “Còn không phải do hôm qua Lê Cẩm đến nhà ta mua một ít chăn đệm sao? Hôm nay hắn trả tiền cho ta.”

Các thôn dân vây xem: “…..” Sao có thể là Lê Cẩm? Trong nhà Lê Cẩm nghèo đến kia sao lại có nhiều tiền như vậy?

Lý Đại Ngưu cũng mặc kệ đám người vây xem nghĩ cái gì, cảm khái nói: “Ta nói mà, người đọc sách quả thực lợi hại, tới hiệu sách trên trấn chép mấy quyển sách là có thể mua chăn bông. Đây đều là bông mới, bốn cân bông lận đó! Người nhà nông chúng ta thu hoạch lúa mì xong mới kiếm được bao nhiêu đó tiền.”

Trong giọng hắn ta mang theo sự ngưỡng mộ: “Lê Cẩm mua chăn bông từ nhà ta, ta đi tìm trưởng thôn tính tiền hộ. Số tiền trưởng thôn tính ra Lê Cẩm chỉ liếc nhìn qua đã trực tiếp đem con số nói lại với ta. Ta thấy thầy bói lúc trước nói không sai, Lê Cẩm quả là người có thiên phú học tập.”

Hiển nhiên có người không tin: “Nếu tiểu tử Lê Cẩm kia có thể dựa vào đọc sách để kiếm tiền thì sao nhà hắn lại không có gì để ăn, phải tìm người trong thôn mượn lương thực?”

Lời này quả nhiên có đạo lý.

Lý Đại Ngưu một bên chơi cờ, một bên nói: “Chắc là do trước kia không nghĩ đến? Bây giờ phu lang hắn mới sinh con, không thể làm việc, Lê Cẩm muốn có tiền nuôi gia đình nên ra ngoài kiếm chút đỉnh.”

Đúng là không thể phản bác được.

Lý Đại Ngưu tuy cờ nghệ kém Lê Cẩm nhưng tính tình tốt, ai chơi thắng hắn, hắn liền phục.

Nhờ lời Lý Đại Ngưu nói nên nhiều người hôm nay đến xem cờ đều thay đổi ấn tượng đối với Lê Cẩm. Nhưng thay đổi đến mức nào thì chính họ cũng không rõ, khi nào bọn họ chân chính tiếp xúc với Lê Cẩm mới có thể xác thực được.

*****

Lý Đại Ngưu chơi cờ xong về nhà, đem túi tiền giao cho tức phụ, hắn ta là trụ cột chỉ cần lo kiếm tiền là được, quản lý tiền bạc là chuyện của tức phụ.

Tức phụ hắn ta kinh ngạc: “Nhanh như vậy Lê Cẩm đã đem tiền trả cho ngươi sao?”

Một cái chăn, hai cái đệm dù cho đem lên trấn bán thì cũng mất mười ngày nửa tháng mới nhận được tiền.

Lý Đại Ngưu có hơi bất mãn với thái độ của tức phụ đối với Lê Cẩm: “Không phải thì sao? Hôm qua ngươi còn kêu ta tới tìm thôn trưởng viết giấy nợ, Lê Cẩm dù sao cũng là người đọc sách, chẳng lẽ còn quỵt sao?”

Tức phụ hắn ta đem túi tiền để vào chum nhỏ dưới giường, cũng không cùng nam nhân nhà mình so đo.

Dù sao có tiền là được, vốn dĩ thanh danh Lê Cẩm đã không tốt, dù có là huynh đệ ruột thì lấy nhiều đồ như vậy cũng cần tính sổ rõ ràng đúng không? 

Bất quá tốc độ trả tiền của Lê Cẩm nhanh như vậy đúng là không tồi, thoạt nhìn làm phụ thân rồi liền không giống trước đây, không còn sống cẩu thả bừa bãi.

*****

Lúc Lê Cẩm về đến nhà tiểu Bánh Bao đã ngủ ngon lành bên cạnh thiếu niên, mà thiếu niên lại đang cầm quần áo cũ của Lê Cẩm, nhìn dáng vẻ khoa tay múa chân chắc là đang đo kích cỡ.

Lê Cẩm không lên tiếng, buổi sáng hắn bảo thiếu niên rảnh thì làm quần áo cho hắn chỉ là muốn thiếu niên không nhận công việc may túi tiền. Dù sao thiếu niên cũng là người không chịu ngồi yên một chỗ, không bằng tìm việc gì nhẹ nhàng cho y làm.

Lê Cẩm vẫn là người có tính chiếm hữu, bây giờ đã xem thiếu niên và nhóc con trở thành người một nhà, cho nên…Lê Cẩm không hy vọng thiếu niên vất vả làm gì đó chỉ để kiếm tiền.

Tần Mộ Văn vừa cảm thấy có bóng đen phủ lên, chưa kịp phản ứng, quần áo trong tay đã bị Lê Cẩm lấy đi.

Lê Cẩm hỏi: “Sớm như vậy liền muốn may quần áo cho ta sao?”

Mặt Tần Mộ Văn đỏ lên, tuy y cùng Lê Cẩm đã tiếp xúc da thịt, lúc sinh con cũng là Lê Cẩm ôm nhóc con ra, cắt cuống rốn, nhưng mấy năm nay thành thân hai người bọn họ rất ít khi nói chuyện, hôn môi cũng không có, mỗi lần làm Lê Cẩm đều trực tiếp đi vào, không chút ôn nhu, chỉ có thô bạo cùng khinh thường.

Tần Mộ Văn cầm quần áo Lê Cẩm cẩn thận so kích cỡ, vẫn là lần đầu tiên làm việc này, lén lén lút lút còn bị Lê Cẩm phát hiện.

Lê Cẩm nói: “Quần áo có chút chậc, không nên lấy quần áo cũ đo, chờ ta mua vải về đệ đo trực tiếp là được.”

Thân thể hắn hiện giờ cũng mới 18 tuổi, đang lúc phát triển, nếu muốn may quần áo mới thì nên trực tiếp đo chiều rộng vai, chiều dài tay và chân hiện tại.

Tần Mộ Văn ngoan ngoãn đáp ứng.

*****

Tháng sáu âm lịch buổi trưa nắng nóng, may mà trong viện có cây hồng lớn, mang đến cảm giác râm mát.

Lê Cẩm ở dưới tàng cây tập hít đất, thân thể này quá yếu, cần phải đẩy mạnh rèn luyện. Cởi quần áo ra không có miếng cơ bắp, liếc mắt một cái toàn thấy xương sườn.

Hắn mới hít đất được mười tám cái đã muốn hết sức, nhưng Lê Cẩm vẫn cắn răng hít được ba mươi cái, sau đó tạm nghỉ ba phút rồi tiếp tục tập.

Đời trước Lê Cẩm là kiểu người không thể rời khỏi phòng tập thể hình, chỉ cần không tăng ca mỗi ngày hắn sẽ đến phòng tập thể hình rèn luyện một tiếng rưỡi, giãn cơ nửa tiếng. Cho nên đời trước hắn có cơ bắp hoàn mỹ, không vai u thịt bắp như huấn luyện viên mà là điển hình của việc mặc đồ thì gầy cởi ra thì đều là cơ bắp rắn chắc khỏe mạnh.

Lê Cẩm rèn luyện xong, xách nước tắm rửa.

Lúc này nắng không còn gắt như giữa trưa, hắn định đi cắt hết lúa mì và cỏ cho heo, dê ăn. Dù sao ruộng nhà hắn cỏ còn nhiều hơn lúa mì, làm sạch thì quá phí thời gian, không bằng cứ cắt bỏ hết.

Lê Cẩm hỏi thiếu niên để lưỡi hái ở đâu.

Thiếu niên ngẩn người, ngoan ngoãn nói chỗ để cho Lê Cẩm, thì ra ở chỗ để thớt trong nhà bếp.

Lê Cẩm nói: “Ta đi làm cỏ, hôm nay còn mua không ít hạt giống rau, sau này ruộng nhà chúng ta dùng để trồng rau ăn.”

Cổ đại phân công công việc của nam nữ đều rõ ràng, nếu nói giặt quần áo, nấu cơm, may vá là việc của nữ nhân và ca nhi, thì chuyện làm ruộng, đốn củi là của hán tử.

Hôm qua Tần Mộ Văn nhìn thấy Lê Cẩm đi giặt quần áo sợ tới mức mất hồn mất vía, lúc này nghe Lê Cẩm nói muốn đi cắt cỏ, so với chuyện Lê Cẩm giặt quần áo còn khó tin hơn, nhưng y há miệng thở một hơi cũng không biết nói thế nào.

Lê Cẩm nghĩ, quả thực thiếu niên tuổi nhỏ đều đem suy nghĩ viết hết lên mặt.

Lê Cẩm nói: “Đệ lại muốn tự đi cắt cỏ sao? Không cần ta làm việc này?”

Phu lang nhà hắn quả thực xem hắn như nít ranh chưa dứt sữa.

Thiếu niên tuy rằng không gật đầu cũng không lắc đầu nhưng cặp mắt to xác nhận đúng là có ý này. Lúc Tần Mộ Văn mới gả vào, chính nương của Lê Cẩm yêu cầu y như vậy.

“Lê Cẩm là người đọc sách không thể làm việc nhà nông, đôi tay kia của nó là dùng để cầm bút viết chữ, về sau những chuyện này đều là con làm, có biết không?”

Năm đó Tần Mộ Văn mới mười lăm tuổi, gia cảnh sa sút, y từ con trai Thượng thư mười ngón tay không động đến nước bắt đầu học làm việc nhà nông, hầu hạ người khác, đến giờ cũng đã hai năm.

Lê Cẩm xoa xoa đầu y, cười nói: “Dù sao việc nhà nông cũng là việc hán tử nên làm không phải sao? Sau này ta sẽ không giành việc giặt quần áo với đệ.”

Hắn cầm lưỡi hái cùng sọt ra cửa, không nhìn thấy thiếu niên bất tri bất giác lệ rơi đầy mặt, Tần Mộ Văn yên lặng khóc trong chăn.

Từ sau khi a cha qua đời đến nay…không có ai đối xửa tốt với y như vậy.

*****

Đời trước Lê Cẩm đã làm một ít việc nhà nông, dù sao hắn cũng là sinh viên y khoa, cũng từng nhân lúc nghỉ hè lên núi tìm hiểu đôi chút. Lúc rảnh còn giúp người trong thôn làm chút việc nhà nông, cắt lúa, đánh lúa đều học được khi đó.

Phụ thân và nương Lê Cẩm đều qua đời vào hai năm trước, nhà hắn ít người nên trưởng thôn chỉ phân cho hắn hai mẫu ruộng, dù sao ruộng nhiều thì mỗi năm nộp thuế cũng nhiều hơn, mà ruộng không ai làm thì thành đất hoang.

Lê Cẩm nguyên chủ đối với việc trưởng thôn thu hồi bớt đất nhà hắn rất không vừa lòng, hiên tại Lê Cẩm lại thấy đây là quyết định sáng suốt. Nhà hắn hiện tại có ba người, hai mẫu ruộng là đủ rồi.

Dù cho kiếp trước Lê Cẩm đã từng làm nông nhưng vẫn không bằng nông dân thường xuyên làm ruộng, bất quá đất nhà hắn ít, hai canh giờ đã cắt được một phần tư.

Vốn dĩ hán tử trong thôn thấy Lê Cẩm cầm lưỡi hái, định dạy ‘vị thiếu gia sống trong nhung lụa' này cách cắt cỏ, dù sao lúc chơi cờ bàn tay cầm quân cờ của Lê Cẩm khớp xương thon dài, làn da như bạch ngọc, so với tay cô nương còn đẹp hơn.

Tuy rằng động tác cắt cỏ có chút vụng về, nhưng qua một buổi trưa đám người xung quanh đều trơ mắt nhìn Lê Cẩm thuần thục cắt cỏ, động tác càng lúc càng nhanh.

Trời tối Lê Cẩm theo người trong thôn trở về, lúc trước người trong thôn đều xa lánh hắn, bây giờ không chỉ không lạnh mặt mà còn có người khen: “Bây giờ Lê Cẩm thật khác xưa.”

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp