Xuyên Qua Chi Lê Cẩm Nông Gia Hằng Ngày

Chương 13 - Trả tiền


5 tháng

trướctiếp

Đã beta lần 1 - 21/4/2024

***

Tần Mộ Văn ôm con, không dám nhìn thẳng Lê Cẩm.

Tuy y nhận công việc may vá này là vì muốn kiếm thêm tiền chi tiêu trong nhà, nhưng đã không tuân thủ lời hứa phải nghỉ ngơi thật tốt với Lê Cẩm. Nếu đổi lại việc này xảy ra với người có tính tình đanh đá, chắc chắn không chỉ không thấy chột dạ mà còn dám phản bác “Không phải là muốn giúp nhà chúng ta sống tốt hơn sao”.

Nhưng Tần Mộ Văn xuất thân từ phủ Thượng thư, phụ thân là Thượng thư, ngay cả chủ mẫu và di nương trong gia đình cũng không ai dám nói chuyện với Thượng thư đại nhân như vậy.

Hơn nữa, a cha y là ca nhi, ngày thường tính tình hiền hậu, có hoàn cảnh gia đình ảnh hưởng nên Tần Mộ Văn được dạy dỗ trở nên ngoan ngoãn, cơ bản sẽ không ngỗ nghịch hay cải lại lời phu quân nói.

Lần này nhận việc cũng là vì những ca nhi có quan hệ tốt với y đến thăm, thuận tiện đưa y mấy thứ này.

“Gần đây trong trấn có một vị lão gia mới chuyển đến, nha hoàn và gia đinh trong nhà bọn họ phải ăn mặc giống nhau, không phải chỉ thêu nhiều hơn mấy cái túi tiền và khăn tay thôi sao? Giá cả cũng cao hơn so với trước kia nha! A Văn, ta mạo muội làm chủ nhận giúp ngươi.”

Tần Mộ Văn nghĩ bây giờ y vẫn luôn rãnh rỗi nằm trên giường không có gì làm, trong lòng hơi buồn chán, không bằng nhân lúc này thêu một ít đồ đổi lấy tiền mua thêm vải dệt tốt may quần áo cho nhóc con.

Vì thế Tần Mộ Văn nói cảm ơn, nhận lấy đồ vật.

Bằng hữu vất vả lắm mới có thời gian đến thăm, rất muốn ngắm nhóc con của Tần Mộ Văn.

“A Văn, thật tốt, ngươi có thể sinh con bình an.”

“Là một tiểu hán tử sao?”

“Mau ôm tới cho ta nhìn xem.”

Tần Mộ Văn ngượng ngùng nói: “Không phải, là một ca nhi.”

Y đem bế nhóc con lên, bọn họ nhìn thấy giữa mày đứa bé có nốt chu sa nho nhỏ, lập tức bầu không khí có chút ngưng trệ, trong lòng ai cũng cảm thấy thương sót.

“Ca nhi…A Văn, sao số ngươi lại khổ như vậy!”

“Cũng may Lê Cẩm không có tiền cưới người khác, lần tiếp theo ngươi có thể sinh ra một tiểu hán tử.”

Vốn dĩ Tần Mộ Văn cũng lo lắng Lê Cẩm ghét bỏ giới tính của con, nhưng từ tối hôm qua cho đến sáng hôm nay, Lê Cẩm đối xử với nhóc con vô cùng ôn nhu. Giấc ngủ của y vô cùng nông, không nghĩ rằng ngủ một giấc tỉnh dậy đã thấy nhóc con nằm trong lòng Lê Cẩm ăn cháo bột…

Nhìn dáng vẻ liền biết Lê Cẩm cho con ăn không chỉ một lần.

Tần Mộ Văn nằm mơ cũng không nghĩ tới Lê Cẩm đối với đứa con là ca nhi vẫn sẽ ôn nhu chăm sóc như vậy. Trước đây y nghĩ, nếu có thể sinh ra một tiểu hán tử xem như giúp Lê gia không tuyệt hậu, cũng hy vọng nhờ đó mà Lê Cẩm hồi tâm chuyển ý, không suốt ngày rượu chè.

Nhưng trời không chiều lòng người, giới tính nhóc con không phải cứ muốn là sẽ được như ý.

Vậy mà biểu hiện của Lê Cẩm ngày càng ra dáng một nam nhân chân chính, một nam nhân có thể quán xuyến việc nhà chứ không còn là người chỉ biết ăn cơm mềm.

Trên mặt tần Mộ Văn không hề có nét sầu bi, y cười nói: “Ca nhi thì cũng là con ruột mà! Nhóc con rất giống phụ thân, lớn lên nhất định rất xinh đẹp.”

Bọn họ nhìn Tần Mộ Văn tươi cười bỗng nhiên không biết nên nói như thế nào. Sở dĩ quan hệ bọn họ tốt là vì hoàn cảnh giống nhau cho nên mới thân thiết, ngày thường không có gì làm còn có thể trò chuyện.

Trước kia lúc bọn họ nói chuyện Tần Mộ Văn chỉ an tĩnh ngồi nghe, không nói một lời. Nhưng ai cũng biết tình huống của Tần Mộ Văn, dù sao Lê Cẩm cũng là một tên không ra gì, Tần Mộ Văn gả cho hắn nhất định sống không tốt.

Nên trước giờ thái độ của bọn họ đối với Tần Mộ Văn đều là thương hại.

Chỉ là không nghỉ tới, bây giờ Tần Mộ Văn không cần bọn họ thương hại. Giống như một tên ăn mày đột nhiên có nhà ở, những người bình thường cao cao tại thượng bố thí cho tên ăn mày bây giờ dù cho có thúc ngựa cũng không thể đuổi kịp.

Trong lòng bọn họ có cảm giác chêch lệch khó nói, đây là lần đầu tiên Tần Mộ Văn ở bên cạnh bọn họ lộ ra tươi cười.

Bọn họ ra về, ai về nhà nấy, tuy không ai nói với ai câu nào nhưng họ đều biết, về sau gặp Tần Mộ Văn bọn họ không thể dùng ngữ điệu cao cao tại thượng nói chuyện với y nữa.

Bọn họ nhìn như thương hại nhưng giọng điệu nói chuyện có bao nhiêu ý muốn khoe khoang cùng lén lúc thọc một nhát dao chỉ sợ ngay cả bản thân họ cũng không phát hiện.

*****

Thật ra Lê Cẩm không nghĩ tới đồ may vá trong sọt là đồ dùng để kiếm tiền, hắn chỉ thấy lạ sao cái sọt này lại đầy như vậy.

Lê Cẩm vừa hỏi, Tần Mộ Văn giống như sợ hãi liền nhỏ giọng nói.

“Là ta nhận công việc này, một túi tiền được thêu đẹp mắt kiếm được một văn tiền, hai cái khăn tay cũng được một văn. Vải cùng kim chỉ đều là của chủ thuê, thêu xong phải đưa lại toàn bộ.”

Lê Cẩm nhíu mày, lại hỏi: “Đệ thêu một cái túi tiền mất bao lâu?”

“Một canh giờ có thể thêu được ba cái, khăn tay thì được nhiều hơn.”

Một canh giờ chính là hai tiếng, nói cách khác, tính theo cách một ngày thêu tám tiếng, là bốn canh giờ, tổng cộng có thể thêu mười hai túi tiền, cũng chỉ kiếm được mười hai văn.

Lê Cẩm đem sọt nguyên liệu đếm đếm nói: “Tổng cộng hai mươi cái túi, hai mươi khăn tay, đệ tính thêu đến khi nào?”

Thiếu niên do dự một chút, cẩn thận nói: “Bảy ngày sau sẽ giao cho chủ thuê….”

Chủ yếu là y mới sinh con xong, những người kia cũng không dám để y nhận nhiều, dù sao y cũng phải chăm sóc con nhỏ.

Lúc trước chưa sinh con, buổi sáng Tần Mộ Văn ra ruộng làm cỏ, sau đó có thể ngồi thêu cả ngày, buổi tối vào phòng vẫn tiếp tục thêu.

Tuy nhiên, mấy vật phẩm giá cao không phải lúc nào cũng có, vì vậy trước kia trung bình một ngày chỉ kiếm được mười văn.

Nhưng dù chỉ làm bảy ngày, Lê Cẩm vẫn thấy quá hao tốn sức lực.

Thêu thùa phải cẩn thận từng đường kim mũi chỉ, không nhẹ nhàng như đứng bên cạnh xem.

Tuy Lê Cẩm đã tiếp nhận thiếu niên cùng nhóc con, nhưng tình cảm vẫn cần từ từ chậm rãi bồi dưỡng, cho nên Lê Cẩm không trực tiếp ra lệnh cho thiếu niên từ chối công việc này, chỉ hỏi: “Thân thể có chịu nổi không?”

Tần Mộ Văn gật đầu: “Ta đã thêu được ba túi tiền, A Cẩm, ta có thể…”

Lê Cẩm hiện hiểu rõ, thiếu niên chính là loại người không chịu được nhàn rỗi. Y vì cái nhà này đã mệt nhọc hai năm, bỗng được ‘ở cữ’ làm y cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.

Lê Cẩm không nói gì, trong lòng tính toán, chờ thiếu niên làm xong công việc lần này, về sau sẽ không cho y tiếp tục làm nữa.

Tần Mộ Văn thấy Lê Cẩm không có ý trách cứ, trong lòng càng thêm luống cuống: “A Cẩm, huynh tức giận sao?”

Lê Cẩm: “Hửm?”

“Lúc trước huynh bảo ta nằm trên giường nghỉ ngơi thật tốt, ta lại không nghe lời, huynh…nếu huynh tức giận ta sẽ đem mấy thứ này trả lại.”

Nội tâm thiếu niên mẫn cảm, y đã quen lúc trước Lê Cẩm động một tí là đánh là chửi, nhưng hôm nay Lê Cẩm lại đối xử tốt với y, y cũng không dám cậy sủng mà kiêu, chỉ mong sinh hoạt như trước kia không bao giờ xuất hiện trở lại.

Lúc trước Lê Cẩm làm bác sĩ gặp qua không ít người, nhưng trước nay chưa từng thấy ai giống thiếu niên, ấm áp, mềm mại đến kỳ lạ.

Lê Cẩm nói: “Nếu đệ nhàn rỗi không có chuyện gì cũng có thể làm, nhưng không được để bản thân mệt mỏi.”

Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: “Mấy ngày sau ta lên trấn mua chút vải về, nếu đệ không thể ngồi yên thì làm cho ta bộ quần áo, được không?”

Lê Cẩm thấy nửa câu đầu xem như là lời dặn của bác sĩ, nhưng nữa câu sau….có bác sĩ nào bảo bệnh nhân may đồ cho mình không?

Sau khi nghe, đôi mắt thiếu niên lập tức sáng lên, nhanh chóng gật đầu: “Được!”

*****

Lê Cẩm làm cơm trưa tương đối thanh đạm, hái chén mỳ rau xanh nhưng mỗi chén có thêm một quả trứng. Trong nhà còn một ít rau dại, luộc sơ trộn với nước tương, dấm, muối cùng dầu mè cũng tạo nên một hương vị mới.

Vừa ăn xong Lý Đại Ngưu liền đem bàn cờ tướng tới.

"Lê Cẩm, ngươi nói muốn bồi ta chơi cờ, tới đây, để ta lĩnh giáo ngươi!

Lê Cẩm thấy cũng vừa lúc nên trả tiền chăn đệm cho Lý Đại Ngưu.

Lý Đại Ngưu nhìn thấy Lê Cẩm dọn chén, lén lút nghĩ Lê Cẩm quả là không giống trước kia, còn biết dọn dẹp.

Phải biết rằng, trước kia lúc phụ thân và nương Lê Cẩm còn sống, Lê Cẩm tự đem mình thành phế vật, chai dầu có ngã cũng không biết đỡ lên, lúc này vậy mà còn đem chén phu lang ăn xong dọn xuống, thay đổi cũng thật lớn!

Nếu như Lý Đại Ngưu biết Lê Cẩm không chỉ dọn chén đũa mà còn nấu mỳ, đánh trứng, làm đồ ăn không chừng sẽ rớt cả hàm.

Lê Cẩm vừa rửa chén xong đi ra, Lý Đại Ngưu liền kéo tay hắn muốn chơi cờ.

Lê Cẩm rút cánh tay, nói: “Đừng vội, để ta trả tiền cho ngươi.”

“Trả tiền?” Nhìn túi tiền nặng trĩu của Lê Cẩm, Lý Đại Ngưu kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy ngươi đã kiếm được tiền sao?”

Người đọc sách đúng là không giống người bình thường, nói kiếm tiền liền kiếm được tiền.

Lê Cẩm nhướng mày, nói: “Ta không có thói quen thiếu tiền người khác.”

Lý Đại Ngưu: “???” Người trước kia tìm Lý Trụ Tử mượn tiền là giả sao?

Lúc trước quả thực Lê Cẩm tựa như dây tơ hồng quấn lấy một nhà Lý Trụ Tử, chẳng trách tức phụ Lý Trụ Tử vẫn luôn không cho Lê Cẩm sắc mặt tốt.

Lý Đại Ngưu từ trong ngực móc ra tờ giấy, nói: “Ta chỉ biết cuối cùng ngươi phải trả ta hơn 200 văn, đây là trưởng thôn viết. Chăn là dùng bốn cân bông và bốn thước vải, một cân bông 15 văn, một thước vải 3 văn, tổng cộng 72 văn. Đệm to đủ cho một giường là 55 văn, ngươi lấy hai cái là 110 văn. Còn khăn cùng tã lót tính ngươi 20 văn, tổng cộng là 202 văn.”

Hắn ta không biết tính toán, càng không biết chữ, đây đều là lời trưởng thôn nói sau đó hắn ta nhớ kỹ.

Lê Cẩm trực tiếp lấy tiền trả cho Lý Đại Ngưu, 202 văn là tiền sinh hoạt trong một tháng của gia đình trong thôn.

Lý Đại Ngưu có thể trực tiếp đưa nhiều đồ như vậy cho hắn ôm về, ân tình này hắn sẽ nhớ kỹ, dù đã trả tiền nhưng Lê Cẩm vẫn theo Lý Đại Ngưu ra cửa thôn chơi một chút.

Lê Cẩm đi cờ vững vàng, đi một bước tính trước hai bước, Lý Đại Ngưu thật mau đã bị Lê Cẩm đánh không còn manh giáp.

Không đến một chén trà nhỏ, Lý Đại Ngưu thua liên tiếp ba ván đã tái mặt.

Bất tri bất giác, xung quanh bọn họ đã vây quanh không ít hán tử đã làm xong việc đồng án. 

Người trong thôn đều biết Lý Đại Ngưu mê cờ tha thiết, trong thôn hiếm có đối đối thủ. Vốn dĩ bọn họ định xem Lê Cẩm bẻ mặt, dù sao Lê Cẩm cũng chỉ là một bao cỏ.

Lần trước nghe nói Lê Cẩm giúp Lý Đại Ngưu giải cờ không chừng chỉ là mèo mù vớ được chuột chết, chó ngáp phải ruồi. Kết quả, không nghĩ tới cờ nghệ của Lý Đại Ngưu trước mặt Lê Cẩm liền trở nên lép vế.

Lần này ánh mắt mọi người nhìn Lê Cẩm đều thay đổi.

Người này thật sự có hiểu biết nha!

Nghe nói tháng hai sang năm hắn còn muốn thi tú tài phải không? Nếu thi đậu, liền trở thành quan!

Nhưng Lê Cẩm không nghĩ nhiều như vậy, hắn còn đang muốn thu hoạch lúa mì xong sẽ trồng rau để ăn đây!

*****

Rau Trộn


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp