Xuyên Qua Chi Lê Cẩm Nông Gia Hằng Ngày

Chương 15 - Ăn khoai tây


5 tháng

trướctiếp

Đã beta lần 1 - 21/4/2024

***

Nếu Lê Cẩm đã hạ quyết tâm sẽ dung nhập với thời đại này thì hiển nhiên phải giao lưu với người xung quanh.

Trên người hắn giống như mang theo một ma lực đặc biệt, chỉ cần chủ động tán gẫu thì sẽ nhanh chóng hòa nhập với tập thể, đương nhiên hiện thực thì không hề có ma lực quỷ quái nào cả, vấn đề nằm ở EQ.

Lê Cẩm vừa về đến sân thì thấy ánh lửa mờ nhạt của đèn dầu từ từ sáng lên bên cửa sổ.

Lúc này Lê Cẩm mới hoàn toàn ý thức được việc thế giới này không có điện thoại, không có máy tính, không mạng Internet, càng không có điện. Chỉ có nhà ở bằng đất, đèn dầu, giấy dầu dán cửa sổ, còn có một phu lang đang chờ hắn về nhà.

Vốn dĩ là người xa lạ, chỉ ngắn ngủn một hai ngày ở chung đã làm Lê Cẩm cảm thấy được an ủi. Một bác sĩ hiện đại luôn sống lẽ loi, đến cổ đại chợt có gia đình của bản thân mình.

Lê Cẩm dùng nước rửa sạch lưỡi hái, treo lên tường trong nhà bếp phơi khô, sau đó vén tay áo rửa sạch tay mới vào nhà.

Tần Mộ Văn lo lắng Lê Cẩm cắt cỏ bị lưỡi hái làm bị thương.

Trước kia Lê Cẩm chưa từng chạm qua mấy thứ này, chỉ sợ cầm lưỡi hái như thế nào hắn cũng không biết, lỡ như tự làm bản thân bị thương thì sao?

Nếu không phải bây giờ thân thể không tiện, Tần Mộ Văn thật sự muốn đi gọi Lê Cẩm về. Y…Chỉ cần y hiểu rõ Lê Cẩm đau lòng y, dù cho chuyện khổ sở hay việc nặng nhọc y đều sẽ làm hết.

Lê Cẩm về đến sân Tần Mộ Văn liền nôn nóng, mong ngóng Lê Cẩm vào nhà.

Nhưng tiếng bước chân đi qua phòng ngủ thẳng đến nhà bếp, sau đó là tiếng nước vang lên, tuy Tần Mộ Văn sốt ruột nhưng cũng không lên tiếng. Chờ Lê Cẩm vào phòng Tần Mộ Văn đã gấp không chịu nổi mà nắm lấy tay hắn, dưới ánh đèn dầu mờ nhạc cẩn thận quan sát.

Hôm qua bưng chén canh bị nóng đến nổi bọng nước, hôm nay lại có thêm không ít vết thương mới.

Vết thương như này Tần Mộ Văn cũng từng bị, hai năm trước y cũng là tiểu thiếu gia mười ngón tay không cần động, gả cho Lê Cẩm bị ép phải học cách cắt lúa mì. Đó là lần đầu tiên y cắt lúa, vết thương trên tay chồng chất, không chỉ vết thương do cỏ cứa, mà còn có vết thương cho dùng sức nắm lưỡi hái dẫn đến nổi bọng nước.

Bây giờ Tần Mộ văn dùng đôi tay mang theo vết chai nhẹ nhàng vuốt ve bọng nước trên tay Lê Cẩm, dù cho đã dùng nước rửa sạch nhưng vẫn còn sót lại ít tơ máu trên miệng vết thương.

Vết thương hiện giờ của Lê Cẩm giống như vết thương năm đó của Tần Mộ Văn, nhưng lúc đó không ai đau lòng cho Tần Mộ Văn cả, chỉ bắt y phải tiếp tục nỗ lực làm việc.

Bị thương nhiều lần, bây giờ Tần Mộ Văn cắt lúa đã không còn sợ bị cỏ cứa nữa, miệng vết thương chậm rãi tạo thành vết chai bảo vệ y. Không nói cũng biết mấy năm nay y đã trải qua bao nhiêu khổ cực, nhưng Tần Mộ Văn không hề oán hận, y đã quen rồi.

Lê Cẩm nhìn vẻ mặt đau lòng của thiếu niên, an ủi nói: “Đều là vết thương nhỏ, ngủ một giấc là lành.”

Năm đó hắn làm bác sĩ đến bệnh viện thực tập, ngẫu nhiên cũng sẽ bị dao phẫu thuật sắc bén quẹt trúng, về sau luyện tập nhiều mới quen tay. Công việc nào cũng có cái khó của nó, Lê Cẩm cũng không có bệnh công chúa, vết thương nhỏ này hắn thật sự không để tâm.

Hai ngày nay Tần Mộ Văn đều nói rất ít, bởi vì trước kia Lê Cẩm khinh thường thân phận ca nhi của y, chán ghét y.

Thậm chí không cho y nói chuyện với hắn, giống như nói chuyện với ca nhi là đang hạ thấp bản thân.

Lúc trước Lê Cẩm cùng thiếu niên nói chuyện, cơ bản y đều là gật đầu hoặc lắc đầu. Chỉ có câu trả lời nào không thể hiện được bằng động tác y mới hé miệng nói ra thành tiếng.

Bây giờ thiếu niên quên mất quy củ lúc trước Lê Cẩm đặt ra cho y, nói: “Vết thương nhỏ cũng không thể mặc kệ, càng không thể đụng nước mà!”

Thiếu niên đã nói liền không dừng được: “Ngày mai khẳng định vết thương không khỏi được, trước tiên huynh cứ để yên việc ruộng đất được không? Chờ ta có thể xuống gường thì chúng ta cùng nhau làm.”

Lê Cẩm rút tay ra, thuận tay điểm điểm mũi thiếu niên, cười nói: “Ta không quý giá như vậy, là con nhà nông trước kia ta không chịu làm việc là lỗi của ta, bây giờ ta phải học cách làm.”

Thiếu niên chỉ cảm thấy chóp mũi nơi Lê Cẩm đụng trúng mang cảm giác tê dại, không biết đây là phản ứng bình thường trong thời gian ở cử hay là nguyên nhân khác. Có lẽ là do thái độ ôn hòa của Lê Cẩm, mặt mày tuấn lãng nhưng không có nét thô bạo của trước kia, chỉ còn khí chất văn nhân cao quý.

Thiếu niên thật nhanh đem suy nghĩ trong lòng nói ra: “A Cẩm, nương huynh trước khi qua đời bảo huynh giữ đạo hiếu 27 tháng, sau đó tham gia khoa cử….Hiện đã qua hai năm, giờ đã tháng sáu, chờ đến tháng chín năm nay thời gian giữ đạo hiếu cũng kết thúc. Sang đầu xuân tháng hai năm sau vừa vặn là thời điểm thi đồng sinh.”

Thiếu niên từng tập viết chữ, cũng từng đọc sách, trong nhà còn có ca ca tham gia khoa cử nên y tương đối quen thuộc quy trình thi cử, lời nói ra cũng có trình tự rõ ràng.

Lê Cẩm: “…..?”

Không phải chỉ làm ruộng sau đó kiếm tiền nuôi gia đình sao? Chẳng lẽ còn phải vượt qua ‘phó bản’ khoa cử nữa?

Nhìn thần sắc nghi hoặc của Lê Cẩm, thiếu niên nhỏ giọng hỏi: “A Cẩm, chẳng lẽ huynh quên rồi sao?”

Lê Cẩm không trả lời, hắn không quen nói dối.

Hắn thật sự không biết còn có chuyện như vậy.

Hiện giờ được thiếu niên nhắc nhở, Lê Cẩm cũng nhớ đến những lúc nói chuyện với người trong thôn, bọn họ đều khen ‘không hỗ danh là người đọc sách’, ‘người đọc qua sách thánh hiền quả là không giống chúng ta’…

Lúc trước căn bản Lê Cẩm không để trong lòng, dù sao cũng là những lời khách sáo, trước đây khi hắn khen con nhà người ta cũng sẽ nói mấy câu như ‘thông minh lanh lợi’, ‘học thật giỏi’.

Lê Cẩm mặt không biểu tình nghĩ, người dân cổ đại thuần phác, khen ai cũng không phải chỉ khen cho có, đây là thật lòng khen ngợi. Các thôn dân nói hắn là người đọc sách cho nên hắn cần nghĩ tới chuyện bản thân phải tham gia khoa cử…..

Lê Cẩm xoa xoa đầu thiếu niên nói: “Mấy hôm trước uống rượu uống đến mơ hồ, đầu óc hỗn độn.”

Thiếu niên không nghi ngờ hắn, chủ động nói: “A Cẩm là người đọc sách, nếu không thì mấy ngày nay ôn tập công khóa (bài tập), chờ mấy ngày sau ta xuống giường, ta sẽ cắt cỏ.”

….Thì ra nói tới nói lui nảy giờ chính là vì chuyện đi cắt cỏ.

Thiếu niên sợ Lê Cẩm không đáp ứng, đem bàn tay mình xòe ra, rõ ràng so với bàn tay Lê Cẩm còn nhỏ hơn một chút, lòng bàn tay đều là vết chai.

“Tay của ta không sợ cỏ cứa, cứa cũng không đau.”

Lê Cẩm đem tay y nhét lại trong chăn, nói: “Tay quá nhỏ, lưỡi hái đệ còn cầm không hết, ý kiến bị bác bỏ.”

Lúc này đến phiên thiếu niên sửng sốt.

Y……y cầm không hết lưỡi hái nhưng y biết cắt lúa mì với cắt cỏ mà!

Tính tình Tần Mộ Văn ngoan ngoãn, tuy y vẫn muốn kiên trì với chính kiến của bản thân nhưng Lê Cẩm đã cự tuyệt y, lúc này cũng đành nghe lời đem tay nhét lại trong chăn.

Lê Cẩm bị bộ dáng ngoan ngoãn này lấy lòng.

Nhìn đường mạch nha và đường mật trên bàn tựa hồ không vơi đi, chỉ có túi mức quả thiếu hai viên, Lê Cẩm nghĩ chắc không phải thiếu niên không thích ăn, mà là y thấy thứ này tương đối quý giá nên luyến tiếc.

*****

Lê Cẩm vào bếp làm một quả trứng chần lòng đào, thả thêm một viên đường mạch nha, hương vị mang theo một chút ngọt, chính là vị thiếu niên thích.

Còn bản thân hắn, Lê Cẩm phát hiện có một sọt khoai tây dưới bếp, đem nướng trực tiếp trên bếp củi, còn thường xuyên lật mặt khoai tây, dùng khoai tây làm món chính.

Hiện giờ hắn đã lên lịch tập luyện mỗi ngày, hắn sẽ không ăn thịt heo và móng heo, nhưng có thể đem móng heo hầm canh cho thiếu niên, thịt heo có thể làm thành thịt kho tàu, đều cho thiếu niên ăn. 

Hắn đang rèn luyện cơ thể, thịt có thể ăn chỉ có thịt bò, thịt gà, ức gà,…thịt heo hàm lượng mỡ cao, người muốn tăng cơ không thể ăn nhiều. Tiếc là thịt bò không dễ mua, cũng chỉ có thể dựa vào ức gà và trứng luộc bổ sung protein.

Lê Cẩm bưng cháo bột và món trứng của thiếu niên vào phòng. Nhóc con ăn ít, cháo bột còn dư thì để lại cho thiếu niên ăn, còn Lê Cẩm thì vào bếp gặm khoai tây và một quả trứng luộc.

*****

Lúc này Lý Trụ Tử mới chạy xe bò về nhà, nghe tức phụ kể hôm nay Lê Cẩm xuống ruộng cắt cỏ, chưa kịp nghĩ đã trực tiếp chạy đến nhà Lê Cẩm.

Lý Trụ Tử ở cửa gọi vài tiếng Lê Cẩm mới ra mở cửa.

Lý Trụ Tử cũng biết chắc chắn phu lang Lê Cẩm đang nghỉ ngơi bên trong gian nhà chính, hắn ta là một hán tử không nên đi vào. Vì thế hắn ta cũng không dị nghị, theo Lê Cẩm vào nhà bếp. Vừa vào Lý Trụ Tử lập tức ngây người, nhìn nửa củ khoai tây ngay cả nói cũng lắp ba lắp bắp.

“Ngươi, ngươi ăn cái này sao?”

Lúc trước thuế cao, sản lượng thu hoạch không nhiều lắm, nhà nào cũng từng ăn khoai tây qua ngày. Nhưng hiện giờ Hoàng đế nhân từ, hạ thấp thuế đất, người dân trong thôn đã lâu không đem khoai tây làm món chính.

Thần sắc Lê Cẩm thản nhiên, không hề có cảm giác bị phát hiện cuộc sống nghèo túng gian khổ, hắn nói: “Tạm thời ta chỉ có thể ăn như vậy.”

Chờ bán được đợt dược liệu tiếp theo hắn liền có thể mua một ít thịt dê thịt bò, bảy phần nhờ vào rèn luyện ba phần nhờ vào chế độ ăn uống, đương nhiên hắn phải làm tốt cả hai. Nhưng lời này vào tay Lý Trụ Tử liền trở thành ‘Trong nhà ta nghèo, chỉ có thể ăn cái này.’

Lý Trụ Tử chỉ vào thịt heo và móng heo nằm một bên, nói: “Không phải còn có thịt sao? Gạo và mỳ có thể đến nhà ta lấy.”

Lê Cẩm chia phân nửa thịt ba chỉ cho Lý Trụ Tử, nói: “Trụ Tử ca vẫn luôn chiếu cố ta, thịt này coi như ta cảm ơn ngươi. Còn gạo và mỳ ta cũng không thể lấy không, hôm nay ta bán dược liệu kiếm được tiền, không thể tiếp tục để Trụ Tử ca tiếp tế lương thực, vẫn nên tính sổ rõ ràng.”

Lý Trụ Tử vội xua tay nói không cần, trong thôn gia cảnh hắn ta tương đối tốt, có xe bò, đốn củi một ngày có thể kiếm được hơn mười ba văn. Càng không nói đến tức phụ hắn ta thường xuyên làm công việc may vá, tiền sinh hoạt cho cả nhà cũng được coi là đầy đủ.

Lê Cẩm nói: “Trước kia ta là một tên không ra gì, làm không ít chuyện sai trái, đều nhờ Trụ Tử ca vẫn luôn giúp đỡ, đồ cảm ơn này nhất định phải nhận. Tuy không nhiều nhưng sau này ta sẽ đưa thêm.”

Lý Trụ Tử chỉ có thể nhận lấy, đến nỗi Lê Cẩm nói về sau đưa thêm hắn cũng không để trong lòng. Không phải người cùng thôn đều có qua có lại sao? Hắn ta nhận thịt heo của Lê Cẩm, ngày mai giúp Lê Cẩm cắt cỏ là được.

Mấy ngày sao Lý Trụ Tử thấy Lê Cẩm cơm sáng không thể rời khoai tây, nếu không phải Lê Cẩm còn ăn thêm hai quả trứng luộc, Lý Trụ Tử thật sự muốn mang Lê Cẩm đến nhà hắn ta ăn cơm.

Nếu không nghèo đến nổi không có gạo và mì thì ai lại tự ngược đãi bản thân như vậy?

Nhưng thấy trong đồ ăn Lê Cẩm có trứng gà, Lý Trụ Tử vẫn nhịn không được cảm khái: “Hiện tại xem như Lê Cẩm biết thương phu lang, trong nhà có thứ gì tốt đều dành cho nhóc con cùng phu lang, bản thân thì mỗi ngày ăn khoai tây.”

Lê Cẩm: “???”

*****

Móng heo hầm

Thịt kho tàu


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp