Xuyên Qua Chi Lê Cẩm Nông Gia Hằng Ngày

Chương 10 - Hái thảo dược


5 tháng

trướctiếp

Đã beta lần 1 - 21/4/2024

***

Nói thật, hiện tại Lê Cẩm đối với dáng người của cơ thể này rất không hài lòng, mặc quần áo vào còn đỡ, cởi ra liền lộ dáng vẻ suy nhược.

Trong mắt Lê Cẩm, cơ ngực và cơ bụng là yêu cầu tất yếu của nam nhân dưới 35 tuổi nói chung, vì vậy hắn đặt nhóc con xuống, xoay người cột lại dây áo.

Tần Mộ Văn có chút ngây ngốc.

Trước kia, Lê Cẩm lúc trong phòng là một bộ dạng biến nhác, còn chưa tắm rửa đã cởi quần áo lên giường nằm, dù nửa đêm ra ngoài đại tiện cũng không hề để ý đến sự tồn tại của y.

Nhà vệ sinh ở vùng nông thôn cổ đại đều là hầm cầu, vì tránh cho đi tiểu đêm sơ ý hụt chân té, mỗi nhà đều sẽ chuẩn bị bô riêng, nửa đêm cũng không cần phải đến hầm cầu.

Kết quả, dù bây giờ quần áo Lê Cẩm nửa kín nửa hở cũng không muốn cho y nhìn, không đúng, lời này có hơi…mang ý nghĩa khác nha.

Tần Mộ Văn mờ mịt, y tuyệt đối không có ý nghĩ muốn xem ngực Lê Cẩm!

Lê Cẩm hoàn toàn không biết trong lòng Tần Mộ Văn đang suy nghĩ lung tung, càng không biết trước kia thiếu niên đã đem dáng người hiện tại của hắn từ trên xuống dưới nhìn thấy hết.

Lê Cẩm mặc xong quần áo ra ngoài rửa tay rửa mặt, dùng phương pháp cổ đại, một cành liễu cho thêm một chút muối để đánh răng. Xong hết thảy, hắn lại đun một ít nước ấm cho thiếu niên rửa mặt.

Thiếu niên quả thực thụ sủng nhược kinh*, nhẹ giọng cảm ơn, cúi đầu nghiêm túc rửa mặt đánh răng.

*Được sủng ái mà lo sợ

Lê Cẩm nhàn nhạt nói: “Cảm ơn cái gì, nếu đệ đã gả cho ta thì chính là phu lang của ta, chúng ta đã là người một nhà. Việc nhỏ này không cần cảm ơn.”

Tối hôm qua hắn vốn nghĩ rằng sẽ ngủ không được, dù sao hắn và thiếu niên cũng không có cơ sở tình cảm, bỗng dưng hắn xuyên qua lại có thêm mối quan hệ phu phu, cùng ngủ một giường.

Kết quả, không biết do quá mệt mỏi hay là do dáng vẻ thiếu niên ngủ ngoan ngoãn, không có chút đề phòng ảnh hưởng đến hắn, hắn thực nhanh liền ngủ mất.

Nửa đêm thức dậy một lần cho nhóc con ăn cháo bột sữa dê, ăn xong trời cũng sắp sáng. Lúc ấy Lê Cẩm không ngủ tiếp mà nằm tự hỏi con đường tiếp theo nên bước như thế nào, quay trở về chắc là không thể, hắn còn nhớ rõ bản thân đã bị xe tải lớn đâm trúng.

Dù không chết thì nửa đời sau cũng trở thành người tàn phế, nhưng nghĩ kỹ một chút, có ai bị xe tải chính diện đâm trúng mà còn có thể sống sót? Xác suất này cực kỳ nhỏ.

Lê Cẩm nghĩ, hắn có thể mượn xác hoàn hồn, vô cớ có thêm vài năm tuổi thọ quả không dễ dàng mà.(ý nói được sống lại thì phải bị xe tải đâm chớt)

Yêu cầu trước mắt là phải sớm thích nghi với hoàn cảnh cổ đại phong kiến này, cùng phu lang và nhóc con nổ lực ngày ngày để có cuộc sống tốt hơn.

Ý muốn khôi phục cuộc sống độc thân trong đầu Lê Cẩm vừa thoáng xuất hiện đã bị hắn cho qua. Ở cổ đại, việc ly hôn mang lại tổn thương cực lớn cho nữ tử và ca nhi, lời đồn đáng sợ, chuyện bị viết hưu thư truyền ra sẽ ảnh hưởng không tốt đến thiếu niên.

Hơn nữa bây giờ bọn họ đã có con, là một nhà ba người hoàn chỉnh, Lê Cẩm thật sự không thể làm ra chuyện bỏ chồng bỏ con.

Tuy rằng đời trước Lê Cẩm luôn độc thân cũng nhưng không thể hiện là hắn sợ hôn nhân, chỉ là nhiều năm không gặp được người thích hợp có thể khiến hắn rung động.

Hiện tại phu lang hắn tướng mạo ngây thơ, lông mày cong cong, đôi mắt vô cùng sinh động. Thiếu niên mắt hai mí, đuôi mắt hơi rủ xuống, lông mi rất dài, lúc y bình tĩnh đối diện với một người sẽ làm người ta cảm thấy như một động vật nhỏ ngây thơ vô tội. Mũi không phải quá cao, nhưng xuất hiện trên gương mặt này vô cùng hài hòa. Dù Lê Cẩm đã thấy qua rất nhiều minh tinh nhưng cũng không thể không thừa nhận diện mạo thiếu niên rất xuất sắc, đặt ở thời hiện đại chắc sẽ kéo theo một đống fan mama.

Lê Cẩm nghĩ, thôi thì tới đâu hay tới đó.

Diện mạo cùng tính cách của thiếu niên đều rất hợp với hắn, nuôi thêm một người hay nuôi thêm một nhà cũng là nuôi, không phải hắn không có năng lực này. Cho nên, nhiệm vụ hiện tại là kiếm tiền nuôi gia đình, còn làm sao kiếm thì phải từ từ suy nghĩ.

Phụ cận thôn bọn họ có sông có núi, hắn có thể lên núi đốn củi sau đó lên trấn bán cho nhà giàu như Lý Trụ Tử, nhưng hắn không có xe bò, chẳng lẽ muốn hắn dựa vào sức lực đôi bàn chân khiêng củi lên trấn sao? Lê Cẩm thấy với sức lực hiện tại chắc chắn là không được.

Hôm qua Lý Trụ Tử dùng xe bò đem hắn từ trấn về mất thời gian ba chén trà nhỏ, tính toán một chút, là tầm một tiếng rưỡi, còn là đi bằng xe bò.

Nếu đổi thành đi bộ, chắc mất đến hai tiếng rưỡi.

Thân thể hiện tại của hắn thật không thích hợp cho việc đốn củi, bất quá chờ sau khi hắn luyện tập kha khá thì có thể xem việc này như rèn luyện thân thể, còn có thể lên trấn đổi một ít tiền, một mũi tên trúng hai đích.

Lê Cẩm thấy thân thể cùi bắp này không trồng trọt được cũng không đốn củi được, liệu hắn có tay nghề thợ mộc hay tay nghề nào khác không? Dường như chỉ còn một con đường, chính là như lời Lý Trụ Tử đề nghị, đi y quán thử xem.

Lê Cẩm đem cháo bột khuấy sữa dê cho nhóc con để trong ấm sành, dùng khăn che lại tránh cho bị nguội, để dành đùi gà kho thanh đạm, còn có một chén trứng gà chần long đào cho thiếu niên.

Lê Cẩm nói: “Ta cùng Lý Trụ Tử ca lên trấn một chuyến, kiếm ít tiền mua gia cụ*, trong ấm sành có cháo bột cho nhóc con, khi nào con tỉnh đệ đút một chút, bên này là cơm sáng của đệ, buổi trưa ta sẽ về ăn cơm.”

*Đồ dùng sinh hoạt trong gia đình.

Thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu, trong mắt lộ ra sự ỷ lại xen lẫn một chút sợ hãi. Trong trấn…hoa khôi Phiêu Hương Uyển chính là ở trên trấn!

Lê Cẩm thấy ánh mắt y, nghĩ đến sự đánh giá của người trong thôn đối với hắn, tròng lòng liền hiểu rõ. Nhưng chuyện này cũng không thể biện minh được.

Hắn hỏi: “Đệ ở nhà một mình sợ sao?”

Thiếu niên lắc đầu: “Không sợ, ta sẽ chăm sóc con thật tốt, huynh cứ yên tâm.”

Lúc Lê Cẩm ra cửa, thiếu niên đột nhiên hô to một tiếng: “A Cẩm, huynh…trên đường cẩn thận.”

Rốt cuộc Tần Mộ Văn cũng không dám nói “đi sớm về sớm”.

Lê Cẩm nói: “Buổi trưa mang đồ ăn ngon về cho đệ.”

Hắn là người một khi đã nói thì sẽ giữ lời.

*****

Lê Cẩm nhìn trời, vốn dĩ thức sớm, bây giờ chắc vừa hơn 6 giờ. Lê Cẩm đến trước nhà Lý Trụ Tử, vừa lúc Lý Trụ Tử ăn cơm sáng xong, trên xe bò có một nửa là những bó củi đã cột chắc.

Sau khi Lý Trụ Tử thấy Lê Cẩm hai mắt đều trợn tròn.

“Thật là hiếm thấy nha, hôm nay ngươi dậy sớm như vậy.” 

Qua một lát, hắn ta cười nói: “Đứa nhỏ nhà ngươi buổi sáng uống sữa làm phiền đến ngươi sao?”

Tức phụ Lý Trụ Tử dọn xong chén đũa bước ra, nhớ đến nam nhân nhà mình nói Lê Cẩm đã trị hết đau chân cho hắn, vốn dĩ nàng không tin nhưng hôm qua trước khi trời tối nàng cùng mấy người trong thôn ra sông giặt quần áo có nói chuyện mấy câu, lúc đó mới tin đây là sự thật.

Nàng hiếm khi tươi cười hỏi Lê Cẩm: “Nhà Lê Cẩm có thêm một tiểu hán tử mập mạp sao?”

Kỳ thực lời này mang ý muốn chúc mừng, tối hôm qua Lý Trụ Tử nói cho nàng trong nhà Lê Cẩm có thêm một tiểu hán tử. Lúc nói ra cũng nghĩ Lê Cẩm sẽ tự hào trả lời “Đúng vậy”, sự thật thì vả mặt luôn đến rất nhanh.

Lê Cẩm nói: “Là ca nhi nhưng ta rất thích.”

Lý Trụ Tử: “…..”

Tức phụ Lý Trụ Tử: “…..?”

Bọn họ nhìn vẻ mặt Lê Cẩm, không giống như nói đùa, nhưng xã hội chính là như vậy, ca nhi vẫn luôn không được coi trọng.

Tức phụ Lý Trụ Tử thân là nữ tử, có thể cảm nhận được sự cam khổ đó, khô khan nói: “Vậy cũng chúc mừng nha, là con đầu lòng, sinh còn chưa quen, đến đứa thứ hai thì sẽ không nguy hiểm như vậy nữa.”

Lý Trụ Tử còn chưa phục hồi sau khiếp sợ, hắn ta nghe nói Lê Cẩm hầm canh gà cho phu lang, sinh ca nhi mà còn hầm canh gà sao??? Lý Trụ Tử ủy khuất thay con gà.

Lê Cẩm không muốn nói đến đề tài này, tóm lại đó là nhóc con của hắn và phu lang, hắn thương là được.

“Trụ Tử ca, bây giờ ngươi muốn lên núi nhặt thêm củi sao?”

Lý Trụ Tử nghe thấy đứa nhỏ là “ca nhi” cũng không còn vẻ hưng phấn, trả lời: “Đúng vậy, nhân lúc còn sớm, nhặt thêm một chốc, chứa đầy xe thì đem lên trấn bán.”

Hiện tại số củi trên xe là từ mấy gốc cây to được chẻ đồng đều, loại củi này giá cao hơn một chút, số lượng khoảng một thạch, chính là mười đấu, tầm khoảng 125 cân, tổng cộng có giá hai mươi văn. Nửa xe còn lại Lý Trụ Tử định nhặt cành khô, loại này dùng tiện hơn, giá không đến mười hai văn.

Lê Cẩm nói: “Ta cùng ngươi lên núi, mấy ngày trước ta ở tiệm sách đọc được một quyển bách khoa toàn thư về thảo dược, định lên núi thử vận may, hái được thảo dược còn có thể bán cho y quán.”

Lý Trụ Tử cũng biết trong nhà Lê Cẩm hiện tại khó khăn liền đáp ứng: “Được.”

Tuy rằng hắn ta không cảm thấy Lê Cẩm có thể hái được dược liệu gì, nhưng so với việc Lê Cẩm chỉ ở nhà chơi bời lêu lỏng thì tốt hơn.

*****

Vì có Lý Trụ Tử dẫn đường, lên núi cũng tương đối an toàn.

Lý Trụ Tử còn giới thiệu cho Lê Cẩm: “Núi chỗ chúng ta có sói, nhưng không phải nguyên bầy nên cũng không dám vào thôn, bất quá cũng cần chú ý không nên vào sau núi, nếu bị sói cắn cũng không có người cứu.”

Lê Cẩm nói: “Cảm ơn Trụ Tử ca."

Trong lúc nói chuyện hắn nhìn thấy vài cọng Hoàng cầm, loại thảo dược này chủ yếu dùng rễ cây trị các loại bệnh về đường hô hấp, hiện giờ đúng lúc thời gian thảo dược đơm hoa, cũng là lúc tốt nhất để thu thập.

Người ngoài nghề xem cho vui, người trong nghề chú trọng ánh mắt cùng tay nghề.

Công hiệu của Hoàng cầm chủ yếu ở bộ rễ, Lê Cẩm lấy cái xẻn mang theo ra, trước tiên bới đất xung quanh sau đó dùng tay khéo léo nhổ ra.

Lý Trụ Tử nhặt mấy cây củi, phát hiện huynh đệ này của hắn ta quả thực có chút tài nghệ, ít nhất hắn ta không nhận ra loại cây cỏ này, hơn nữa hắn ta cũng không thể cẩn thận nhổ thảo dược như vậy.

Lý Trụ Tử biết mỗi năm y quán đều phái người tới các thôn xung quanh thu thập dược liệu, những người kia thủ pháp chuyên nghiệp, chậc, giống hệt Lê Cẩm bây giờ.

Lý Trụ Tử nghĩ, dù sao bọn họ là người thường, có thể nhận biết thảo dược đã là không tồi, lở như nhổ lên hỏng chỗ nào thì y quán liền không thu mua. Hơn nữa, nếu thảo dược quá ít mà còn lẫn cỏ dại, y quán cũng không cần vì đại phu sẽ mất nhiều thời gian phân loại ra.

Lê Cẩm kinh ngạc phát hiện, núi này có thật nhiều thảo dược, tuy rằng bị cỏ dại che lấp nhưng hắn đều có thể phân biệt rõ ràng, đem thảo dược mình cần cẩn thận thu thập, thậm chí loại dược liệu như Thăng ma, Ngũ vị tử cũng đều có, hắn đều chọn những cây tốt nhất để thu thập.

Thời gian không đến hai mươi phút, Lê Cẩm đã hái được một đống, vừa lúc Lý Trụ Tử cũng nhặt củi xong, hai người liền nhanh chóng xuống núi.

Tức phụ Lý Trụ Tử mới đầu nghe Lê Cẩm muốn hái thảo dược còn có chút không tin, giờ nhìn trong tay Lê Cẩm là các loại thảo dược nàng không nhận ra, được phân loại chỉnh tề, nhất thời cảm thấy bản thân đã đánh giá sai người ta.

Lý Trụ Tử nói: “Tức phụ, lấy cho huynh đệ ta cái sọt với mấy sợi bông.”

Lê Cẩm dùng sợi bông đem mấy thảo dược đã phân loại cột chặt lại, để vào trong sọt. Nói tạm biệt với tức phụ của Lý Trụ Tử, ngồi lên xe bò lắc lư chạy lên trấn.

*****

Hoàng Cầm

Thăng Ma

Ngũ Vị Tử


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp