Xuyên Qua Chi Lê Cẩm Nông Gia Hằng Ngày

Chương 11 - Kiếm tiền


5 tháng

trướctiếp

Đã Beta lần 1 - 21/4/2024

***

Kể từ hôm qua, việc Lê Cẩm một tay trị hết chân cho Lý Trụ Tử, địa vị Lê Cẩm trong lòng Lý Trụ Tử đã tăng lên một bậc. Nếu trước kia trong lòng Lý Trụ Tử, Lê Cẩm chỉ là bùn nhão không trét được tường* thì bây giờ tác phong Lê Cẩm có thể ví như lãng tử quay đầu còn quý hơn vàng**.

*Chỉ kẻ vô dụng.

**Con người dù có mắc phải sai lầm gì đi chăng nữa thì chỉ cần biết sai và nhìn lại bản thân để thay đổi thì vẫn chưa muộn.

Hiện tại mới hơn 7 giờ, ven đường đã có nhiều tức phụ cùng lão bà (bà già) cõng đòn gánh hoặc sọt tre, bọn họ đem trứng gà hoặc túi thêu vào trong trấn đổi tiền.

Đến lao động chính trong nhà dù là đàn ông trung niên hay hán tử khỏe mạnh cũng đang vội vội vàng vàng thu hoạch lúa mì trong ruộng nhà mình.

Lúc trước Lê Cẩm dựa vào thời tiết nóng bức phán đoán thời gian hẳn là vào tháng sáu, bây giờ nhìn thấy lúa mì chín vàng cùng với hình ảnh nhà nhà lao động, Lê Cẩm càng thêm xác định hiện tại đang là vụ mùa tháng sáu.

Ra ngoài thôn, đi dọc theo con đường đất không đến năm phút bắt gặp đầu tiên là con sông hôm qua giặt quần áo, kế tiếp là màu vàng rực rỡ của lúa mì hai bên đường.

Lê Cẩm phát hiện trong ruộng toàn là lúa mì, bất quá cũng không giống nhau. Có mấy mẫu chất lượng khả quan, hạt lúa to tròn no đủ, so với lúa mì ruộng bên cạnh cũng cao hơn.

Nhưng cũng có ruộng mọc không ít cỏ dại, lúa mì hấp thu không đủ dinh dưỡng nên thấp bé. Việc này phải xem người làm ruộng, nếu thường xuyên chăm sóc, làm cỏ thì lúa mì sẽ sinh trưởng tốt.

Đi về phía trước thêm một chút, Lê Cẩm thấy được một mẫu ruộng mà trong đó cỏ dại còn sinh trưởng tốt hơn lúa mì.

Lý Trụ tử chỉ vào mẫu ruộng kia, nói: “…Ai da, nhà ngươi nếu không lo gieo trồng cho tốt thì địa tô năm nay cũng không nộp nổi.”

Lê Cẩm: “…”Thì ra đó chính là ruộng phân cho nhà hắn!

Lý Trụ Tử nhìn sắc mặt Lê Cẩm nói: “Tuy rằng mọi người sống chung một thôn, trưởng thôn chỉ thu tượng trưng một túi bột mì xem như địa tô, nhưng năm nay sợ là nhà ngươi ngay cả một túi bột mì cũng không giao nổi. Ta biết ngươi là người đọc sách, không làm ruộng, năm kia ruộng đất đều do nương ngươi xử lý, năm ngoái thì đổi thành phu lang ngươi."

“Kết quả, tháng chín năm trước phu lang ngươi có thai, y còn có thể gieo hạt, đến năm nay thân thể nặng nề, không có thời gian làm cỏ mới thành như vậy.”

Lê Cẩm nhìn miếng đất đang tự hỏi không biết nên mua hạt giống rau nào về trồng, nhưng Lý Trụ Tử thấy hắn không nói lời nào, cho rằng người này đang muốn giận chó đánh mèo với phu lang.

Lý Trụ Tử nhanh nói: “Chuyện này cũng không thể trách phu lang ngươi, lúc nên làm cỏ bụng phu lang ngươi cũng đã lớn, không thể cong eo. Lúc ấy ngươi cũng không nói là muốn tìm người phụ giúp nên bây giờ ruộng đất mới hoang phế như vậy.”

Lê Cẩm dời mắt nhìn Lý Trụ Tử, nói: “Ta sẽ không khi dễ y nữa.”

Lời này nếu như Lê Cẩm nói ra vào lúc trước, khẳng định Lý Trụ Tử sẽ không để trong lòng.

Nam nhân trong thôn đánh tức phụ xong đều không phải cùng một bộ dáng này sao? Uống say vào thì đánh tức phụ, tỉnh lại thì khóc lóc xin lỗi, bảo đảm không bao giờ tái phạm. Loại nam nhân này đều có điểm chung là không có bản lĩnh, ruộng không biết làm, càng không muốn làm mấy việc như nấu cơm giặt quần áo.

Cưới tức phụ về không khác gì cưới một bảo mẫu, cả ngày không chỉ hầu hạ một nhà tướng công mà còn phải sinh con, không có việc gì làm thì may may vá vá bán lấy tiền mua gia cụ. Đương nhiên, tiền may vá phần lớn đều bị nam nhân trong nhà lấy đi uống rượu, lúc uống say lại bắt đầu đánh tức phụ, hình thành vòng tuần hoàn quen thuộc. Lúc trước Lê Cẩm chính là loại này, vì vậy Lý Trụ Tử đối với lời “Về sau ta sẽ không đánh phu lang” mà hắn nói vào tai này ra tai kia.

Nhưng lần này Lý Trụ Tử thấy không giống, tuy Lê Cẩm không có biểu tình thành khẩn hay nói lời bảo đảm, chỉ đơn giản “Ta sẽ không khi dễ y nữa” với ngữ khí bình tĩnh, làm Lý Trụ Tử có cảm giác lần này Lê Cẩm thực sự nghiêm túc.

Lê Cẩm cũng không tiếp tục đề tài này, xoay qua hỏi Lý Trụ Tử về đặc điểm một ít cây nông nghiệp cùng với giá cả.

Lý Trụ tử cũng không nghi ngờ hắn, dù sao Lê Cẩm tuy là một nam nhân nhưng mười ngón tay không dính nước*, bản thân là hán tử mà được người nhà chiều chuộng như tiểu thư khuê các cái gì cũng không rành.

*Câu gốc là: Mười ngón không dính dương xuân thủy: “Dương xuân thủy” là nước tháng ba, còn là mùa xuân, nước rất lạnh. Cả câu có ý nói vào tháng ba nước lạnh thì không cần phải đụng vào nước giặt quần áo, chỉ một gia đình có điều kiện tốt. Nguồn: Rungthanthoai.

Đương nhiên Lê Cẩm không biết trong lòng Lý Trụ Tử nghĩ gì, hắn chỉ muốn nhanh chóng có thêm hiểu biết về thế giới này, cải thiện điều kiện trong nhà.

“Sau khi kết thúc ngày mùa, người trong thôn sẽ để lại một ít rau dưa như cây cải dầu, rau hẹ, hành lá,..nhưng đều để lại cho gia đình ăn, chỉ có nhà trưởng thôn mới đem lên trấn bán.”

Lê Cẩm nghĩ, cơ bản ở cổ đại đều là mấy gia đình có điều kiện cùng họp lại một nơi tạo thành một thôn, trưởng thôn là người quyền lực nhất, phân chia ruộng đất, tuyên bố năm nay thôn nên trồng nên bán loại cây nào, thậm chí có thể lủng đoạn rau dưa bán trên trấn,

Bất quá Lê Cẩm cũng không định bán lương thực nhà mình, nhưng hắn muốn nhiều loại rau dưa, nếu có thêm một miếng đất trong nhà liền không sợ đói.

“Trụ Tử ca, hạt giống rau giá cả như thế nào?”

Lý Trụ Tử nói: “Vậy thì phải xem ngươi muốn bao nhiêu, giờ nhà ngươi chỉ có hai mẫu ruộng, nếu mỗi mẩu trồng hết một túi hạt giống thì bốn văn tiền. Bất quá giá cả cũng có thay đổi, hạt giống khác nhau thì giá cũng khác nhau.”

Lê Cẩm gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Hắn hỏi thêm giá cả một số loại cây khác, nhưng tránh cho Lý Trụ Tử hoài nghi, Lê Cẩm đều hỏi cây nông nghiệp. Dù sao thì nguyên chủ cũng chưa từng làm ruộng, không rõ ràng nhiều chuyện nên Lý Trụ Tử cũng không nghĩ nhiều.

Chờ tới được trấn trên thì đã qua 8 giờ.

Lý Trụ Tử muốn đem củi giao cho một gia đình giàu có trong trấn, vừa vào trấn liền chỉ hướng y quán cho Lê Cẩm.

“Tên y quán ta không nhớ rõ nhưng người trong thôn đều đến y quán kia xem bệnh, đại phu và chưởng quầy đều là người tốt, không bốc thuốc lung tung.”

Vốn dĩ trong trấn có tới ba y quán, Lý Trụ Tử chỉ y quán có vị trí tương đối hẻo lánh, không nằm trên đường chính nên giá cả mới tiện nghi.

Lê Cẩm cảm ơn xong liền cùng Lý Trụ Tử tách ra.

Lê Cẩm nói: “Trụ Tử ca, ta bán xong thảo dược thì về, chúng ta không cần về cùng nhau.”

Lý Trụ Tử đáp ứng: “Được, một lát ta còn phải dùng xe bò đi chở đồ, người về trước đi.”

Hai người đường ai nấy đi, Lê Cẩm cũng không đến hai y quán kia, thành thật đi theo hướng Lý Trụ Tử chỉ.

Kinh nghiệm của Lý Trụ Tử so với tự hắn mờ mịt tìm kiếm tốt hơn nhiều. Lại nói, có thể mở y quán trên đường chính chắc chắn sau lưng có chỗ dựa, chắc cũng không hiếm lạ gì dược liệu của hắn. Đến y quán Lý Trụ Tử nói không chừng mới có thể bán được dược liệu.

*****

Tại Hạnh Lâm Đường, vị học trò ở phía sau tủ gỗ đỏ thẩm canh y quán, buổi sáng y quán ít người bệnh nên có thời gian rãnh rỗi học một ít chữ. Chờ đến giờ Tỵ bốn khắc (10 giờ), người bệnh dần nhiều hơn, cậu ta phải vào hậu viện sắc thuốc, phải luôn canh lửa nên không có thời gian học chữ.

Cậu học trò trên Chu Quý, xem ra người trong nhà mong muốn cậu ta về sau có thân phận cao quý.

Chu Quý nghe được tiếng bước chân ngoài cửa truyền đến, nghĩ thầm, ai mà sáng sớm đã sinh bệnh rồi.

Ngước mắt lên nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ, người nọ tuy mặc áo vải thô, tóc cũng chỉ tùy tiện cột bằng dây lụa, nhưng dáng người cao ráo, mang phong thái nho nhã chỉ người đọc sách mới có.

Chu Quý liền nghĩ đây là một người đọc sách, nhưng người đọc sách sao lại đẹp như vậy. Thật ra cậu không nghĩ người trước mặt là một ca nhi tuấn mỹ, dù sao người này cũng thật cao, lúc bước vào vén rèm trúc còn phải cong lưng mới tránh cho đầu bị rèm trúc cọ trúng. Còn nữa, trên mặt người này không có nốt chu sa, chắc chắc là hán tử.

Chu Quý mở miệng: “Tiên sinh họ gì, muốn đến tìm đại phu xem bệnh bốc thuốc sao? Sư phụ đang ở phía sau, để ta đi gọi người.”

Lê Cẩm nói: “Kẻ hèn họ Lê, không phải đến tìm đại phu mà là đến bán thảo dược, không biết y quán có cần hay không?”

Chu Quý sửng sốt một chút, dược liệu trong y quán bọn họ đều là mỗi năm thuê người lên núi tìm. Không phải bọn họ không thu dược hái sẳn, chỉ là nhiều người không phân biệt được thảo dược cùng cỏ dại, càng không biết cách thu thập dược liệu dẫn đến dược liệu mà thôn dân hái đều không sử dụng được.

Chu Quý có chút chần chờ, vốn dĩ cậu ta nghĩ người này xuất thân phú quý. Tuy Lê tiên sinh ăn mặt không tốt nhưng quanh thân đều mang khí chất cao quý, không nghĩ tới người này chỉ muốn đến bán dược liệu.

Bởi vì tướng mạo người này nên Chu Quý mới chần chờ, cuối cùng vẫn là bị nhan sắc lấn ác lí trí, cậu ta nói: “Ngài đem thảo dược ra cho ta nhìn xem, nếu phân loại tốt lại không có hư tổn ta sẽ kêu sư phụ tới định giá.”

Lê Cẩm nói cảm ơn, từ trong sọt lấy ra một bó dược liệu đã phân loại tốt, dược liệu muôn phần tươi tốt, phía trên còn mang theo sương.

Chu Quý vừa thấy liền ngây ngẩn – Bởi vì dược liệu Lê Cẩm mang tới tuy không có nhiều loại quý hiếm, nhưng mỗi loại thảo dược đều được xử lý thật tốt, hơn nữa còn mỗi loại một bó, mở sợi bông ra, mỗi loại thảo dược không lẫn chút cỏ dại nào.

“Đây là Hoàng cầm, Thăng ma….còn cái này…”

Lê Cẩm nói: “Ngũ vị tử.”

Chu Quý thầm nghĩ, may mắn lúc nảy mình do dự, nam nhân trước mặt tuy là tới bán thảo dược nhưng là một người có tay nghề! Xử lý thảo dược so với người y quán bọ họ thuê còn khá hơn nhiều!

Tỷ như rễ Hoàng cầm có thể làm thuốc, mỗi một gốc Hoàng cầm này đều thật hoàn hảo! Hơn nữa độ lớn nhỏ bằng nhau, tất cả đều là thượng phẩm!

Chu Quý không dám chậm trễ, nhanh chóng đứng lên, khom lưng với Lê Cẩm nói: “Tiên sinh chờ một lát, ta đi gọi sư phụ.”

Lê Cẩm gật đầu: “Cảm ơn ngươi.”

Chốc lát sau, có người vén bức rèm phân chia đại sảnh với hậu viện tiến vào. Nhìn thấy dược liệu được xếp chỉnh tề trên bàn, nói: “Thật sự có Ngũ vị tử!”

Người nọ kiểm tra xong dược liệu mới nhìn Lê Cẩm, không nhịn được cảm khái một tiếng “tốt”, không uổng cho một thiếu niên tuấn mỹ.

“Thảo dược này đều do các hạ thu thập sao?”

Lê Cẩm gật đầu xác định.

“Bán hết toàn bộ sao?”

“Đúng vậy.”

Nam nhân độ 40 tuổi tự hỏi một chút, nói: “Tại hạ họ Ngô, là đại phu ở Hạnh Lâm Đường, số thảo dược này ta nhận tất cả, dựa theo giá thị trường, tổng cộng 300 văn. Nhưng thảo dược này dù là chất lượng hay hình dạng đều được xử lý rất tốt, ta trả ngươi thêm 10 văn, tổng cộng là 310 văn.”

Lê Cẩm nhận tiền, nói cảm ơn xong chuẩn bị rời đi.

Bên kia, Ngô đại phu ngăn hắn lại: “Lê tiên sinh, về sau ngươi có thường xuyên hái thuốc không? Nếu chất lượng vẫn như vậy, mỗi lần ta đều trả ngươi thêm 10 văn.”

Lê Cẩm cùng Ngô đại phu đứng thảo luận về số lượng và tần suất cung cấp dược liệu, hai người cùng nhau ước định ngày đầu tiên trong tuần của mỗi tháng sẽ cung cấp thảo dược cho Hạnh Lâm Đường.

Lần này vì thời gian có chút gấp gáp cho nên số lượng ít, lần sau Lê Cẩm quyết định hái nhiều hơn một chút.

Rời Hạnh Lâm Đường, túi tiền Lê Cẩm từ trống rỗng biến thành có thêm 310 văn. Hắn không nhịn được cảm khái, dù bất cứ đâu, tri thức vẫn là cách kiếm tiền tốt nhất và nhanh nhất!

*****

Lúa mì

Cải dầu

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp