Xuyên Qua Chi Lê Cẩm Nông Gia Hằng Ngày

Chương 9 - Tin tưởng


5 tháng

trướctiếp

Beta lần 1 - 21/4/2024

***

Lê Cẩm ngoài mặt bình tĩnh nhưng bên trong tràng đầy sự khiếp sợ.

Lúc nảy hắn nói lời đó với thiếu niên chẳng qua chỉ là thuận miệng đùa một chút, bây giờ nghĩ lại không phải là đã trắng trợn đùa bỡn người ta sao?

Lê Cẩm thoạt nhìn là kiểu người ấm áp, khiêm tốn nhưng thật ra rất ít khi bộc lộ tình cảm.

Tâm địa hắn cũng đơn giản, người nào tìm hắn giúp đỡ chỉ cần không phải chuyện gì quá khó khăn hắn đều sẽ giúp một tay, nhưng muốn thật sự bước vào lòng hắn thì lại là chuyện khác.

Đời trước, lúc Lê Cẩm còn học Đại học, bởi vì tướng mạo xuất chúng, thành tích lại xuất sắc, hoa khôi trường liền một lòng hướng về hắn.

Nhưng hắn đều năm lần bảy lượt cự tuyệt.

Hoa khôi cũng là một cô gái kiên trì, dù cho Lê Cẩm đã nói rõ ràng là “không muốn yêu đương” nhưng cô vẫn bền bỉ như cũ, theo đuổi đóa hoa cao lãnh Lê Cẩm này.

Kết quả, tám năm học qua đi vẫn chưa có được trái tim Lê Cẩm, hoa khôi đành từ bỏ.

Sau đó Lê Cẩm làm việc ở bệnh viện, vị bác sĩ nam cùng ký túc xá cũng theo đuổi hắn.

***

“Năm đó, sự việc hoa khôi theo đuổi cậu rầm rộ cả khoa ai cũng biết, Lê Cẩm, cậu có phải hay không…là gay? Nếu được thì chúng ta có thể thử xem sao?”

Lê Cẩm: “…?”

***

Cuối cùng vẫn là không có thử gì hết, Lê Cẩm chưa bao giờ là người dễ dàng thay đổi nguyên tắc của bản thân, từ trước tới nay không hề có ngoại lệ.

Cho nên tóm lại, Lê Cẩm không nói chuyện yêu đương, càng không làm ra những chuyện khiến người khác hiểu lầm. Làm bạn bè không ảnh hưởng đến cuộc vui, lại càng không cần nghĩ đến chuyện tình cảm.

Lê Cẩm nghĩ bản thân chỉ mới tiếp xúc với thiếu niên ngày đầu tiên, dù có động tay động chân thì cũng có thể giải thích dựa trên quan hệ của bệnh nhân với bác sĩ.

Nhưng bác sĩ ai lại đi đùa giỡn người bệnh!

Lý Trụ Tử nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lê Cẩm từ từ muốn nứt ra, vui vẻ nói: “Đừng lo tẩu của ngươi, nàng là phụ nữ nên nghĩ nhiều hơn, có hơi keo kiệt. Mấy thứ này coi như là đồ ta cảm ơn ngươi, chúng ta là huynh đệ không nói chuyện tiền bạc.”

Thời gian trước, lúc trong nhà Lê Cẩm không còn gì ăn, Lý Trụ Tử cũng đem gạo qua, khi đó tức phụ của Lý Trụ Tử cực kỳ không vui lòng.

Nhà bọn họ nhiều miệng ăn, gạo cũng cần dùng tiết kiệm, cháo còn không hay nấu, kết quả nam nhân nhà nàng liền đem cho Lê Cẩm một túi gạo, tức phụ Lý Trụ Tử trực tiếp nổi điên.

Lý Trụ Tử tưởng Lê Cẩm nhớ đến chuyện này nên sắc mặt mới như vậy, vội giải thích một chút.

Trong lòng Lê Cẩm thở dài một tiếng, lúc này cũng không còn khách khí, nhận đồ Lý Trụ Tử đưa, nói lời cảm ơn liền trở về.

*****

Lúc về tới nhà, quả nhiên nhóc con đã khóc lóc đòi ăn.

Thiếu niên muốn dỗ nhưng dỗ không được.

Lê Cẩm nhanh chóng nấu một chút sữa dê đút cho nhóc con.

Lúc này trời đã về chiều. 

Vào mùa hè, mặt trời xuống núi phủ xuống ánh chiều tà, từ sân nhìn qua song cửa sổ liền thấy một thiếu niên trong ngực ôm đứa nhỏ ngồi trên giường.

Thân ảnh hai người được hoàng hôn phủ xuống một màu cam hồng, một người đút nhóc con uống sữa, người còn lại ánh mắt nhu thuận nhìn người kia.

Hình ảnh người một nhà yên bình, hạnh phúc.

Thoạt nhìn thì yên bình.

Cho trẻ con uống sữa quả thật không hề dễ dàng, ở đây lại không có núm cao su và bình sữa, toàn phải dựa vào Lê Cẩm dùng muỗn đút, nhóc con một ngụm nuốt không hết sẽ lại phun ra.

Tần Mộ Văn nhìn Lê Cẩm, trong lòng lại lo lắng muốn chết, cho nên ánh mắt kia cũng không phải ánh mắt nhu thuận hay là ái mộ mà là đang sợ Lê Cẩm đột nhiên tức giận đánh người.

Tần Mộ Văn biết, vốn dĩ Lê Cẩm khinh thường thân phận ca nhi của y, bây giờ không phải mỗi y là ca nhi mà ngay cả nhóc con cũng vậy…Tần Mộ Văn thực sự lo lắng.

Nhưng Lê Cẩm thấy nhóc con phun sữa cũng chỉ nhíu nhíu mày, buông chén, từ đống đồ Lý Đại Ngưu đưa tìm được một cái khăn sạch sẽ mềm mại, sau đó nhẹ nhàng chèn vào cổ nhóc con. Vậy thì có dơ thì cũng dơ khăn vải trước chứ không dơ quần áo.

Cho nhóc con uống sữa xong, Lê Cẩm thật sự đã đói đến bụng dán vào lưng.

Hôm nay hắn vội qua vội lại lâu như vậy cũng chỉ mới ăn một cái bánh trứng, nhưng Lê Cẩm lựa chọn hoàn thành trách nhiệm cùng nghĩa vụ với nhóc con trong nhà trước sau đó mới tùy tiện nấu một ít mì sợi.

Túi mì sợi này là Lý Trụ Tử đưa cho Lê Cẩm, hắn ta nói: “Trong này có một ít mì sợi, còn có ít bánh bao và cải trắng, mấy ngày nay tốt nhất đừng để phu lang ngươi xuống giường nếu không sẽ sinh bệnh, về sau điều dưỡng cũng khó khăn.”

Lê Cẩm đun nước sôi nấu cho mình một chén mì, nghĩ một chút lại thêm một quả trứng chần vào chén canh cho thiếu niên.

Hắn nhìn thấy trong túi Lý Trụ Tử đưa còn có một khối nhỏ màu vàng, bẻ một chút nếm thử thì là đường liền thuận tay thêm đường vào chén của thiếu niên.

Hắn đem đồ ăn đến bàn nhỏ đầu giường, nhìn thiếu niên ôm nhóc con đã ăn no đang mơ màng ngủ, nói: “Con ngủ rồi thì đệ đặt con xuống đi, lại ăn thêm ít canh.” Vừa nói xong, Lê Cẩm bỗng dừng một chút.

Sắc mặt thiếu niên đỏ bừng.

Lê Cẩm: “…..” Hắn thật sự không cố ý, chuyện ăn canh này khi nào mới có thể trôi qua đây!

Nhóc con này a, tuy rằng sắp ngủ đến nơi nhưng một khi đặt xuống giường liền há to miệng khóc, giống như sợ phụ thân và a cha không để ý đến mình.

Lê Cẩm vừa định ôm nhóc con, Tần Mộ Văn lập tức bế lên, nói: “Ta ôm trước một lát, huynh mau ăn mì đi nếu không mì nở ra ăn không ngon.”

Lê Cẩm thấy cũng đúng chỉ đành ăn cho xong.

Tần Mộ Vân vẫn luôn lén lút quan sát sắc mặt Lê Cẩm, y phát hiện chỉ có lúc nhóc con làm dơ quần áo Lê Cẩm mới nhíu mày một chút.

Những lúc khác vẻ mặt Lê Cẩm vẫn không có thay đổi gì, tựa như hắn không hề ghét bỏ thân phận ca nhi của nhóc con, ngược lại, giống như bởi vì đây là con của hắn cho nên Lê Cẩm chăm sóc vô cùng cẩn thận, bản thân ăn chưa no cũng nhất định phải ôm một cái.

Tần Mộ Văn đã hoàn toàn yên tâm.

Y ở trong thôn ngây ngốc hai năm, cũng đã chứng kiến không ít chuyện dơ bẩn.

Ví dụ như cuối thôn có một nhà rất nghèo nhưng lại có đến sáu đứa con, hán tử trong nhà nhân lúc buổi tối cả nhà đều say ngủ, trộm dùng chăn làm ngộp chết nha đầu nhỏ nhất, lại giả vờ như tiểu nha đầu tự làm mình ngộp chết.

Chính là vì muốn đem tiểu nha đầu bán cho viên ngoại ở trấn trên, cùng đứa con đã chết của viên ngoại kết minh hôn, nhận được mười lượng. Tức phụ của tên đó cũng là một người đanh đá, sau khi phát hiện ra sự việc liền nháo cả ngày, làm cho người toàn thôn đều biết.

Nhưng làm cho lòng Tần Mộ Văn trở nên lạnh lẽo chính là việc người trong thôn cảm thấy “không phải chỉ là một tiểu nha đầu sao, còn không biết có nuôi lớn được hay không, đổi được mười lượng cũng không đến nổi tệ, trong nhà ngươi không phải còn tới năm đứa khác sao?”

Rất ít người cảm thấy đồng cảm với nữ nhân mất con kia.

Lúc trước, Tần Mộ Văn vẫn luôn lo lắng Lê Cẩm cũng có suy nghĩ muốn đem con của mình làm ra chuyện mua bán dơ bẩn như vậy. Sau khi thấy nhóc con là ca nhi, Tần Mộ Văn càng lo lắng hơn.

Nhưng hiện tại thấy Lê Cẩm vừa ăn xong liền muốn ôm nhóc con vào lòng, nhẹ nhàng vuốt lưng cho con, Tần Mộ Văn nghĩ chắc chắn Lê Cẩm sẽ không làm ra loại chuyện như vậy.

Lê Cẩm nói: “Trong chén có thêm trứng chần, nhân lúc còn chưa nguội đệ mau ăn đi.”

Thai phụ sau khi sinh cần ăn canh bồi bổ, mỗi lần ăn ít nhưng mỗi ngày phải ăn nhiều bữa.

Lê Cẩm nghĩ, lúc nảy thiếu niên cũng chỉ húp canh, bây giờ chắc cũng đã đói mới làm thêm một quả trứng chần.

Tần Mộ Văn bưng chén, dưới đế chén đã không còn nóng, y nếm trước một ngụm canh, thật ngọt, mắt Tần Mộ Văn sáng lên. Trước kia còn ở nhà y thích ăn đường, sau khi gả cho Lê Cẩm thì đã lâu không được ăn.

Kỹ thuật luyện chế đường ở cổ đại còn lạc hậu, bình thường đều sử dụng củ cải đường, cũng vì mía phương bắc không đủ ngọt. Hiện giờ ở kinh thành cũng chưa phổ biến việc dùng mía để làm đường, 30 cân củ cải đường cũng chưa chắc có thể làm ra được một cân đường.

Lê Cẩm đem hết biểu tình của Tần Mộ Văn thu vào mắt.

“Đệ thích ăn đường sao?”

Tần Mộ Văn buông muỗng, gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

Lê Cẩm tiếp tục ôm nhóc con không nói gì, trong lòng đã có suy tính.

Thiếu niên uống một nửa chén canh mới thật cẩn thận ăn đến trứng chần, bên trong là lòng đào cho vào miệng là tan ngay. Không thể không khen, tay nghề làm trứng chần của Lê Cẩm thật tốt, có thể thấy lúc trước đã làm không ít lần.

Cơm nước xong, Tần Mộ Văn nghe tiếng Lê Cẩm múc nước rửa chén ở bên ngoài, trong lòng thêm một chút yên bình. Nếu…nếu Lê Cẩm có thể luôn như vậy thì tốt rồi.

Tần Mộ Văn nhìn nhóc con ngủ say bên cạnh, nhỏ giọng nỉ non: “Có phải a cha quá tham lam không?”

*****

Lê Cẩm rửa chén xong lại tắm nước lạnh một chút, hiện tại hắn cố ý muốn rèn luyện thân thể, không để ý nước nóng hay lạnh, nhưng hắn vẫn chờ hơi lạnh trên người bay đi một chút mới vào nhà. Lúc này thiếu niên đã ngủ rồi, trên bàn là một cái đèn dầu, ánh lửa lung lay.

Không biết sao thiếu niên dịch tới tuốt bên trong giường, rõ ràng thân thể không thoải mái lại cố gắng chỉ nằm một chỗ nho nhỏ.

Y nghĩ Lê Cẩm cũng thật yêu thích nhóc con nên đặt bé nằm ở giữa hai người chứ không đem giấu phía trong vách, cũng coi như là một sự tin tưởng.

Lê Cẩm nhìn nhóc con liền nhớ đến việc đi khuấy cháo bột, trẻ nhỏ hay tỉnh giấc lúc nửa đêm, lúc tỉnh thì sẽ khóc lớn đòi ăn.

Cháo bột khuấy không dễ tan, giờ khuấy trước chờ đến giữa đêm có lẽ sẽ tan đều, mềm mịn, nhóc con dễ ăn hơn.

Có nhóc con bên cạnh, lại còn cùng chung chăn gối, hình như cũng không phải việc gì khó chấp nhận.

Tần Mộ Văn ngủ rất nông, nhưng Lê Cẩm làm bác sĩ nhiều năm so với y còn dễ tỉnh hơn. Lúc nhóc con vừa thức đã được Lê Cẩm bế lên, Tần Mộ Văn mơ mơ màng màng cảm thấy có người vuốt ve đầu mình vì thế còn chưa hoàn toàn tỉnh dậy đã ngủ tiếp.

Sáng hôm sau thức dậy, Tần Mộ Văn thấy Lê Cẩm chỉ mặt áo trong, dây lưng bị nhóc con nắm trong tay, lộ ra một vùng ngực.

Mà Lê Cẩm còn chưa nhận ra y đã tỉnh, một tay ôm con một tay đút con ăn bột khuấy sữa dê. Chờ lúc Lê Cẩm thả nhóc con xuống liền cùng Tần Mộ Văn mắt to trừng mắt nhỏ.

Lê Cẩm: “…..”

Thật vô liêm sĩ mà! Ai đời bác sĩ lại phanh ngực lộ ti trước mặt bệnh nhân???

*****

Trứng chần


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp