Thời gian một lần nữa trở lại hiện tại, Khương Ngữ nhìn chằm chằm vào hotsearch liên quan tới việc cô gian lận:

[Đã xem phát sóng trực tiếp chưa? Ai mà tin được, một sinh viên khoa Diễn xuất của Học viện Điện ảnh đã đè bẹp Đại học B và Đại học Q chứ.]

[Tin tức chính xác, ngân hàng đề của tổ chương trình thực sự đã bị lộ, câu hỏi vượt ải hôm nay đều đã được đổi ngay trong đêm.]

[Dù không khác quy tắc ngầm lắm, nhưng dù gì đến cuối cùng chúng tôi vẫn nói đó là may mắn, thế nhưng còn cố trèo lên đầu những người đang nghiêm túc tranh tài, thật quá đáng.]

[Muốn chiến thắng sắp phát điên rồi.]

[Nếu không có cô ta, Tiểu Trương nhà tôi đã có thể làm thực tập sinh rồi! Tổ chương trình không xử lý chuyện này sao?]

Đương nhiên cũng có người đưa ra ý kiến phản đối:

[Nếu câu hỏi đã được thay đổi ngay trong đêm, vậy chắc chắn là để phòng tránh gian lận rồi, hơn nữa trong tổ chương trình cũng có ban điều chỉnh tạm thời, các cô gái nhỏ đều đã làm rất tốt.]

[Tôi cũng cảm thấy không phải gian lận, phải biết rằng một học sinh kém sẽ phải ôn tập mấy ngày trước khi thi, cuối cùng còn phải ghi chép lại một chút mới đảm bảo, việc ghi nhớ nhiều câu hỏi như vậy chỉ trong một đêm quả thực là điều viển vông.]

[Đây là nghịch lý, nếu có thể ghi nhớ được nhiều câu hỏi như vậy trong một đêm, vậy đúng là học sinh xuất sắc rồi, mà học sinh xuất sắc thì không cần gian lận.]

Tuy nhiên những ý kiến này, từng cái đều bị bác bỏ:

[Nếu ngân hàng đề đã có thể bị lộ một lần thì cũng có thể bị lộ lần hai, nói về ban tạm thời, hiện nay trong kỳ thi đại học còn có các thiết bị gian lận công nghệ cao, huống chi là một chương trình giải trí, tuồn tin gấp thì có gì khó.]

Đặc biệt là sau khi để lộ chuyên ngành khoa Diễn xuất của Học viện Điện ảnh và thành tích môn Văn hóa trong kỳ thi tuyển sinh đại học của Khương Ngữ, những lời nói này đều biến mất, thay vào đó tất cả đều là chửi rủa:

[Quy tắc ngầm trên cả mặt dày!]

[<Full Tune> Cho một lời giải thích đi, bởi vì chúng tôi thích học sinh xuất sắc, thích họ nghiêm túc và cố gắng trong môi trường cạnh tranh tích cực nên mới thích <Full Tune>, nếu lần này <Full Tune> bao che cho Khương Ngữ thì từ giờ tôi sẽ không bao giờ xem chương trình này nữa.]

[Không phải là <Full Tune> đã biết hết rồi chứ, sau này cũng giống như các chương trình khác, giúp nhà tư bản nâng đỡ người mới không cod não sao?]

[Chả trách khi xem livestream, vừa mới đặt câu hỏi đã bị block.]

[Khương Ngữ cút khỏi <Full Tune>!]

[Rời khỏi <Full Tune> chưa đủ đâu, loại người có tác phong bất chính như này nên biến khỏi giới giải trí luôn.]

...

Việc mở ghi hình <Full Tune 3> lúc đầu đã thu hút rất nhiều sự chú ý, bản thân Diệp Nguyên Dục và những người khác đều đã có lượng fan hâm mộ nhất định, kết quả làm ra một con hắc mã* thì cũng thôi đi, đằng này lý lịch của Khương Ngữ còn hoang đường như vậy, cộng thêm một số vấn đề còn sót lại từ quá khứ của bản thân cô, nhanh chóng khiến dư luận xôn xao bàn luận.

(*) hắc mã: không lường trước được thực lực với người cạnh tranh

Tổ chương trình thông báo cho Khương Ngữ đến tòa nhà Truyền hình và Điện ảnh Quả Cam: “... Có thể sẽ có một vài phóng viên tung tin vịt, một mình cô bị chặn khá nguy hiểm, như này đi, vừa hay bên kia cũng có người muốn đến đó, cô đi thẳng xuống tầng hai dưới lòng đất của New World Plaza, có một chiếc xe RV màu xám bạc, tôi sẽ chào hỏi bọn họ và nhờ bọn họ cho cô đi cùng."

Khương Ngữ cất điện thoại và đi về phía gara dưới tầng hầm.

Chẳng mấy chốc trong phòng nghỉ tạm thời, Tần Thời Dư đã nhận được thông báo. Đương nhiên, người nhận điện thoại là bạn kiêm trợ lý của anh.

Cúp điện thoại, Hứa Lạc Hoa cười với Tần Thời Dư đang ngồi trên ghế salon chơi điện thoại: "Chuyện phiền phức đến, cậu gặp xui rồi."

Thấy Tần Thời Dư vẫn không động đậy, Hứa Lạc Hoa tiến lại gần, thấy anh lại đang xem hạng mục thể thao mạo hiểm, anh ấy giành lấy điện thoại di động của anh nói: "Bác sĩ Lục nói, trong vòng hai năm cậu không được đụng đến những thứ này nữa."

Tần Thời Dư vẫn không thèm để ý, rất nghe lời: "Biết rồi." Thuận thế cầm một lon cà phê đen mở ra uống.

Hứa Lạc Hoa nói: "Cậu không tò mò tổ chương trình nhờ chúng ta làm gì sao?"

Trả lời anh ấy là Tần Thời Dư lại uống thêm một ngụm cà phê đen.

Hứa Lạc Hoa nhìn bộ dạng này của anh, trong lòng thầm thở dài: "Thế giới này rõ ràng có nhiều điều tuyệt vời như vậy, vì sao cậu không có hứng thú với cái gì thế, cậu cứ như này bảo tôi phải làm sao mới có thể yên tâm rời đi đây."

Cuối cùng Tần Thời Dư cũng nói: "Cậu chỉ đi làm việc thôi, đừng nói như thể sắp rời khỏi thế giới này thế."

"Cút đi!" Hứa Lạc Hoa cười mắng một tiếng, nhưng trong lòng lại thấy hơi khó chịu.

Ba của anh ấy đã từng là quản gia của nhà ông ngoại Tần Thời Dư, cho nên từ nhỏ anh ấy và Tần Thời Dư đã quen biết nhau, cũng bởi vì sàn sàn tuổi nhau, nên thường xuyên chơi đùa cùng nhau, anh ấy còn nhớ khi còn nhỏ Tần Thời Dư rõ ràng là một đứa trẻ trắng trẻo đáng yêu, thi thoảng sẽ nghịch ngợm quậy phá khiến người ta dở khóc dở cười, được mọi người cực kỳ yêu thích, nhưng không biết từ khi nào, anh bắt đầu thay đổi như thế.

Là khi ba Tần ngầm chiếm đoạt sản nghiệp nhà họ Thư, hay là lúc mẹ Tần đến chết vẫn không muốn nhìn mặt anh? Hay là khi anh với tư cách là cậu chủ cả nhà họ Tần nhưng lại bị mẹ kế và con riêng muốn đối xử với anh thế nào cũng được? Hay là... Khi ông nội Thư ra đi...

Hứa Lạc Hoa thầm thở dài, con người có đôi khi quá thông minh cũng không phải chuyện tốt, nếu như Tần Thời Dư là một người bình thường, biết đâu cũng sẽ ấm ức và suy sụp, có lẽ sẽ đầy căm hận, nhưng anh lại quá thông minh, tuổi còn nhỏ đã như thể trải qua ngàn buồm và nhìn thấu lòng người, đồng thời còn là một người học một biết mười nâng cao tầm nhìn - Anh cảm thấy thế giới này cũng không có ý nghĩa gì.

Chờ đến khi bọn họ phát hiện vấn đề này, thì anh đã có khuynh hướng thù ghét con người nghiêm trọng.

Nực cười hơn là chuyện này lại do chính Tần Thời Dư nói ra, cũng may mắn thay trong lòng anh ít nhiều vẫn còn lo lắng cho nhà họ Thư, biết tình trạng này không ổn, nên đã chủ động tìm đến bác sĩ tâm lý và luôn tích cực phối hợp.

Nhưng anh vẫn là bệnh nhân khiến bác sĩ đau đầu nhất, so với những người chống lại việc điều trị thì còn khó khăn hơn. Những người đó dù sao vẫn có thể đạt được hiệu quả như mong muốn thông qua những dấu vết để lại kích thích, có thể bắt đầu điều trị từ những người và sự việc mà bọn họ quan tâm, nhưng Tần Thời Dư lại luôn thể hiện ra rằng bản thân rất thoải mái như thế này, thậm chí ba Tần, hay kẻ thứ ba thượng vị làm mẹ kế và em trai ngoài giá thú kia cũng đều không để tâm, ngược lại khiến bác sĩ không biết chữa trị thế nào, bởi vì chính bản thân anh đã làm mọi thứ một cách hoàn hảo.

"Một cá nhân thì không thể không có cảm xúc, nhân cách chống đối xã hội cũng chỉ là thiếu sự đồng cảm và lòng xấu hổ mà thôi, cậu ấy như này có thể là một cơ chế phòng vệ để tự bảo vệ bản thân, vô cùng đau khổ, dùng câu nói 'Tôi không quan tâm' để tự nói với chính mình rằng đó là do cậu ấy không muốn, chứ không phải bọn họ cướp đi." Đây là chẩn đoán của bác sĩ Lục về căn bệnh của anh, nhưng ngay sau đó lại đảo ngược kết luận này: "Cậu ấy, có lẽ còn có một khả năng khác."- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Hứa Lạc Hoa còn nhớ rõ gương mặt bác sĩ Lục khi đó tràn đầy lo lắng: "Còn có một loại khả năng nữa chính là cậu ấy thật sự không coi trọng người nhà họ Tần, bởi vì chỉ cần cậu ấy muốn, cậu ấy có thể khiến cho nhà họ Tần xong đời bất cứ lúc nào, một 'Người' cũng sẽ không thèm để tâm đến một lũ 'Kiến hôi'."

Hứa Lạc Hoa vô thức kháng cự lại phán đoán nguy hiểm này, hỏi: "Không thể nào, nếu cậu ấy coi nhà họ Tần như lũ kiến hôi, vậy sao nhà họ Tần vẫn còn rất tốt?"

Bác sĩ Lục nói: "Có người đối xử với lũ kiến hôi có thể là trực tiếp nghiền chết, cũng có người lại thích nhìn bọn chúng bị nước dìm chết hơn, bị lửa thiêu, tò mò liệu bọn chúng còn có thể sống khi bị cắt đôi không..."

Hứa Lạc Hoa sợ hãi vội vàng xua tay: "Không thể nào, tuy Tần Thời Dư không phải người rất hiền lành, nhưng điểm xấu xa nhất ở cậu ấy cùng lắm chỉ là thích đổ thêm dầu vào lửa, nhìn người ta gặp họa, nhất định không có ý nghĩ đáng sợ như vậy."

Bác sĩ Lục nói: "Đó chỉ là một cách ví von mà thôi, cậu thử hồi tưởng lại một chút xem, người nhà họ Tần có thật sự không bị ảnh hưởng một chút nào từ cậu ấy sao?"

Vẫn nghe theo, Hứa Lạc Hoa lập tức nhớ tới Trần Nhã Liên, không đề cập đến những việc nhỏ nhặt khác, chỉ riêng chuyện học của Tần Thời Dư, đã khiến bà ta gần như sụp đổ.

Biết Tần Thời Dư có chỉ số IQ cao và thành tích tốt, bà ta đã nghĩ mọi cách để ngăn cản anh ra nước ngoài du học, kết quả là Tần Thời Dư lại quay lại thi vào Học viện Công nghệ Quang Hoa của Đại học B, đã vậy, trường anh theo học còn là Học viện Thương mại.

Mọi người đều biết, người thừa kế của một gia tộc lớn, chuyên ngành đa phần đều chọn Học viện Thương mại, dù không được coi trọng thì Tần Thời Dư vẫn là cậu chủ cả hợp pháp của nhà họ Tần.

Cho nên khi đó có rất nhiều người trong giới đều tập trung chú ý vào Tần Thời Dư, cho rằng cậu chủ cả nhà họ Tần vốn luôn biểu hiện không tranh giành quyền thế này chuẩn bị sắp chính thức ra tay cướp đoạt Tần Thị, thậm chí có không ít người đều thấy rất khả quan, suy cho cùng thì dù cho Trần Nhã Liên có bôi nhọ đến đâu thì cũng không thể che đậy được sự ưu tú của anh.

Sợ đến mức ba Tần và Trần Nhã Liên lo lắng đề phòng mấy năm, ba Tần liều mạng vạch ra đủ loại chiến lược nhằm mở rộng tầm ảnh hưởng của Tần Thị chỉ để chứng minh rằng mình là người mạnh mẽ và có quyết định sáng suốt nhất Tần Thị, Trần Nhã Liên dùng đủ mọi thủ đoạn để chèn ép Tần Thời Dư, kết quả là sau tốt nghiệp Tần Thời Dư lại gia nhập giới giải trí.

Sau khi Tần Thời Dư ký kết hợp đồng với Truyền hình và Điện ảnh Quả Cam, đã lâu không thấy về lại nhà cũ của Tần Thị để thu dọn hành lý, Hứa Lạc Hoa không yên tâm nên đi cùng, cho nên anh ấy nhớ rõ lúc ấy Trần Nhã Liên đã chết lặng khi biết được tin tức này, có lẽ có may mắn, nhưng nhiều hơn cả là sự suy sụp và oán hận, mấy năm qua bà ta đã làm rất nhiều chuyện, làm ra bao nhiêu điều xấu xa, chịu đựng vô số lời chế giễu, kết quả nói cho bà ta biết, bà ta chỉ là một tên hề tự mình đa suy diễn.

Bây giờ ngẫm lại, Tần Thời Dư có lẽ cũng không phải hành động theo ý mình, mà chỉ là đang đùa bỡn người nhà họ Tần mà thôi…

Mà những điều này cũng là bởi vì còn có nhà họ Thư làm sợi dây trói buộc anh, nên anh vẫn còn băn khoăn việc trừng trị nhà họ Tần, nếu như anh thật sự không có vướng bận, lại cảm thấy sống không có ý nghĩa gì...

Hứa Lạc Hoa thực sự không dám nghĩ.

"Tóm lại, trước hết cứ cố gắng để cho cậu ấy sinh ra cảm xúc, dù là không tốt, khiến người khác chán ghét cũng được, có cảm xúc có nghĩa là có vướng bận." Bác sĩ Lục đề nghị như vậy.

Cho nên Hứa Lạc Hoa từng cảm thấy Tần Thời Dư lựa chọn giới giải trí quả thật cũng là vì để điều trị cho mình, thứ nhất bản thân cái vòng này cũng đủ phức tạp, thứ hai diễn xuất cũng có thể trải nghiệm nhiều loại cảm xúc khác nhau, ngặt nỗi người này quá ưu tú, tính đến giờ thấy không ít lùm xùm, nhưng chính anh lại thuận buồm xuôi gió, vấn đề tâm lý hoàn toàn không cải thiện được mấy.

Đương nhiên bác sĩ Lục nói, phương pháp hữu hiệu nhất là yêu đương, Tần Thời Dư cũng đồng ý. Phụ nữ xuất sắc xinh đẹp, có EQ và IQ cao, người bình thường không dễ dàng gặp được, bên cạnh Tần Thời Dư thì lại rất nhiều, nhưng bất kể người ta làm gì để lấy lòng, theo đuổi, anh đều thờ ơ, đến cái tay cũng không cho người ta đụng vào, như thể sẵn sàng thoát thỏi hồng trần bất cứ lúc nào, cuối cùng tất cả đều không giải quyết được gì.

Cho nên hiện tại cũng chỉ có thể bắt đầu từ sự chán ghét với nhà họ Tần.

Chuyện này cũng không khó, dù Tần Thời Dư ở đâu, Trần Nhã Liên cũng như hình với bóng, sau khi anh bước vào giới giải trí, Hứa Lạc Hoa còn tưởng bà ấy sẽ phải yên tĩnh một thời gian, kết quả không bao lâu đã tìm được một người mà Tần Thời Dư không thể từ chối.

Hứa Lạc Hoa giơ tay nhìn đồng hồ nói: "Đi thôi, chúng ta còn phải đón người đi cùng."

Tần Thời Dư đứng dậy đi ra ngoài cùng anh ấy, Hứa Lạc Hoa nói: "Cậu cũng không tò mò là ai sao?"

Vẻ mặt Tần Thời Dư không quan tâm, nhưng vẫn cho bạn mình một chút thể diện: "Là ai?"

"Lại trả lời lấy lệ với tôi rồi." Hứa Lạc Hoa bất mãn, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Là Khương Ngữ, chủ đề về việc cô ấy gian lận đang là một chủ đề nóng và được tìm kiếm nhiều nhất, tổ chương trình muốn xác nhận một chút."

"Cậu có cảm thấy cô ấy gian lận không?"

Tần Thời Dư nói: "Không."

Hứa Lạc Hoa có chút bất ngờ: "Sao lại như thế? Tôi tưởng Trần Nhã Liên giúp cô ấy."

"Biểu hiện hôm nay của cô ấy hóa ra là thật sao? Ý của cậu là cô ấy thật sự rất thông minh?"

"Không đúng, nếu thông minh thật sự thì sao lại làm ra loại chuyện mặt dày như vậy? Kể cả thông minh không liên quan gì đến phẩm chất đạo đức, nhưng cô ấy có đầu óc tốt như vậy, sao lại nghĩ đến việc học ở Học viện Điện ảnh."

Hứa Lạc Hoa ôm một bụng thắc mắc, Tần Thời Dư lại chỉ miễn cưỡng đáp lại một câu: "Tóm lại là cô ấy có lý do." Không hề có chút tò mò hay hứng thú nào cả.

Hứa Lạc Hoa hơi bất đắc dĩ sau cũng lại cười trên nỗi đau của người khác nói: "Nhưng dù như thế nào, mục tiêu hôm nay của cô ấy chắc chắn là cậu, không biết hôm nay sẽ dùng cách gì để thu hút sự chú ý của cậu."

"Ơ kìa! Kia có phải là cô ấy không?" Ánh mắt Hứa Lạc Hoa sáng rực nhìn người cách đó không xa.

Mặc dù anh ấy cũng không thích Khương Ngữ, nhưng ở giai đoạn hiện tại, cô là người có khả năng khơi dậy cảm xúc của Tần Thời Dư nhất.

"Con gái ân nhân cứu mạng." Để anh không thể từ chối đối phương, nhưng mấy chuyện chung thân đại sự như kết hôn này, cho dù Tần Thời Dư không quan tâm, vì chất lượng cuộc sống của mình, anh cũng không dễ dàng thỏa hiệp, không phải sao? Anh thực sự không thích người khác xen vào không gian sống của mình.

Nếu như Hứa Lạc Hoa biết người nào đó đã lấy hôn nhân của mình làm quân cờ, dùng một tờ thỏa thuận để mở ra trò chơi này, có lẽ sẽ bị tức chết. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Tần Thời Dư đưa mắt nhìn Hứa Lạc Hoa, cuối cùng vì để lỗ tai được yên tĩnh nên không nói gì, mặc dù anh thích xem lùm xùm của người khác, nhưng bản thân lại không thích phiền phức.

Khương Ngữ cũng không ngờ sẽ gặp Tần Thời Dư, sau đó hai chân bất giác xoay 180°, quẹo vào cầu thang bộ, chỉ có hai tầng mà thôi, nên không đi thang máy cũng được.

Hứa Lạc Hoa nhìn theo bóng lưng của cô mà kinh ngạc: "Ô hô! Hôm nay chơi trò vờ tha để bắt thật sao? Như kia thì tý nữa có còn ngồi xe của chúng ta nữa hay không đây?"

Tần Thời Dư nhíu mày: "Chắc chắc vẫn phải ngồi thôi."

Anh đoán đúng.

Khương Ngữ đi đến trước xe RV mà tổ chương trình đã nói với cô, nhìn thấy bên trong là Tần Thời Dư và Hứa Lạc Hoa, tâm trạng bình tĩnh đến bất ngờ - Cô là tù trưởng châu Phi mà, quá bình thường.

(*) Tù trưởng châu Phi: nhóm người đứng đầu và được tôn vinh nhất ở châu Phi, có quyền hạn tuyệt đối tại các bộ lạc địa phương, đại diện cho những người giàu có và nhiều vợ.

Chẳng cần phải cân nhắc, cô lên thẳng xe, so với đối mặt với phóng viên xa lạ có ác ý, ở cùng Tần Thời Dư vẫn tốt hơn nhiều, chí ít thì anh cũng lười để ý đến cô.

Đúng vậy, không giống với hai lần trêu trọc trước đó, Tần Thời Dư hiện tại trong trí nhớ của nguyên chủ chính là bộ dáng coi cô như người xa lạ.

Cũng không phải lạnh nhạt, thấy cô đi lên, anh thậm chí còn lịch sự lên tiếng chào.

Nhưng như vậy mới trông càng đáng sợ hơn nhỉ?

Đối với người mạnh mẽ can thiệp vào cuộc sống của mình, thậm chí anh ngay cả chán ghét, thờ ơ như vậy cũng không có, chuyện này chỉ có thể chứng tỏ mọi việc nguyên chủ làm với anh mà nói đều không quan trọng gì, không đáng để anh bận tâm, hoặc là có thể đùa giỡn cô trong lòng bàn tay bất cứ lúc nào.

Tóm lại cảm thấy thế nào cũng không tốt, Khương Ngữ đột nhiên hiểu ra vì sao sau khi nguyên chủ có "Vọng tưởng nhân gian" này, nhưng lại có thể dễ dàng phản bội anh, thậm chí còn điên cuồng công kích anh, nói theo một ý nghĩa nào đó, phớt lờ còn khiến người ta cảm thấy bị sỉ nhục hơn là chán ghét.

Nhưng đó là đối với người muốn thiết lập quan hệ tình cảm với anh, Khương Ngữ chỉ muốn nhanh chóng phủi sạch quan hệ với anh, cảm thấy cảm giác như vậy vô cùng tốt, vì vậy hoàn toàn thả lỏng...

Mười phút sau khi xe lái ra khỏi gara, Hứa Lạc Hoa lộ ra vẻ mặt không nói lên lời nhìn Khương Ngữ ngọt ngào dựa lên kính ngủ ngon, không nhịn được nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ là để cậu thấy nhan sắc khi ngủ xinh đẹp và thuần khiết 'Như trẻ con', khơi dậy nội tâm mềm mại của cậu?"

Tần Thời Dư không biết vì sao cũng có chút buồn ngủ, nghe vậy miễn cưỡng đáp: "Cậu cũng nên đọc ít tiểu thuyết thiếu nữ lại đi."

Hứa Lạc Hoa hừ một tiếng, cảm thấy có chút bất mãn đối với kiểu “lười biếng chán đời” của Khương Ngữ, trên đường đi còn chờ đợi xem cô sẽ nghĩ ra chiêu trò gì đến quyến rũ Tần Thời Dư, khơi nên cho Tần Thời Dư sự hứng thú, nhưng Khương Ngữ đã ngủ suốt cả chặng đường đến Tòa nhà Quả Cam, cô tỉnh dậy khi xe vừa dừng lại, sau đó liền đứng lên nói cảm ơn rồi xuống xe, mọi thứ diễn ra một cách liền mạch.

Hứa Lạc Hoa trố mắt nhìn bóng lưng cô rời đi: "Có phải cô ấy giả vờ ngủ không?"

Rồi lại nhìn Tần Thời Dư còn đang buồn ngủ, tức giận nói: "Nhưng chiêu này của cô ấy rất có hiệu quả, đã thành công thu hút sự chú ý của tôi."

Tần Thời Dư: “...”

Điều này là không thể, vô đạo đức, chủ yếu là vì anh không thích màu xanh lá cây.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play