Đương nhiên số 67 biết chuyện này, nên anh ta lập tức thấy sốt ruột, miễn cưỡng cười nói: “Tôi cũng đã đi đến nước này rồi, Khương Ngữ, xin cô hãy để tôi làm một ứng viên thực tập sinh đầy đam mê đi.”
“Hơn nữa, nếu cô cho bọn họ nhiều điểm như vậy, bọn họ sẽ có nhiều hơn một nghìn ba trăm điểm, sẽ rất bất lợi cho cô đấy, lỡ như ở vòng tiếp theo cả hai người bọn họ đều vươn lên dẫn đầu, chẳng phải cô sẽ không thể vào được top 5 sao?”
Số 22 không khỏi nhìn về phía anh ta, đây chính là lý do vừa rồi anh ta dùng để thuyết phục bọn họ không cho Khương Ngữ điểm quá cao, không ngờ đến khi tình thế gây bất lợi cho anh ta, anh ta lại lập tức dùng cùng một lý do đó để thuyết phục đối phương.
Số 22 cũng không vội, dùng lý lẽ phản bác lại anh ta: “Sao mà thế được, nếu muốn trở thành ứng viên thực tập sinh ở vòng tiếp theo, chắc chắn chúng ta sẽ phải trả một số điểm tương tự như của số 100, nếu giữ lại được chín trăm điểm là quá tốt rồi.”
Vậy mà số 67 còn có chút thông minh, trả lời: “Vòng tiếp theo là vòng cuối cùng, thứ mọi người theo đuổi không phải là điểm số, mà là chỉ tiêu ứng viên, nếu không cho dù điểm số của anh có cao đến đâu mà không được nằm trong danh sách ứng viên thì cũng vô ích.” Anh ta nhìn xung quanh rồi nói: “Ở vòng này có tổng cộng năm nhóm, nếu mỗi nhóm chỉ có một và chỉ một người được đề cử, vậy có thể trực tiếp chọn ra năm người được đề cử, nếu muốn trở thành thực tập sinh ở vòng tiếp theo thì cần phải có số điểm cao hơn so với thí sinh được chọn ra ở vòng này, những người được một nghìn ba trăm điểm đối với Khương Ngữ đều là một mối nguy hiểm.”
Số 22 và số 23 bất mãn nhìn số 67, số 67 cũng không chịu yếu thế: “Nếu một nghìn sáu trăm bốn mươi điểm này chia đều cho ba người chúng ta, vậy thì điểm số của mọi người sẽ khá cân bằng, vòng này chúng ta kiếm được điểm của Khương Ngữ, vòng tiếp theo chúng ta sẽ phải dựa vào năng lực của bản thân, các nhóm khác có thể được chia cho một trăm điểm đã là tốt rồi, các cô mỗi người có thể có được hơn hai trăm điểm thì nên cảm thấy hài lòng đi.”
Số 22 nói: “Vậy theo những gì mà anh nói, người được chia nhiều điểm nhất chắc là anh hả, anh đóng góp ít nhất, nhưng lại muốn nhận nhiều nhất, chênh lệch gần hai trăm năm mươi điểm đấy.”
[Chậc chậc, vừa rồi còn lo lắng số 100 bất cẩn, hóa ra là cô ta đang giả heo ăn thịt hổ, nhìn xem, chỉ bằng một câu nói nhẹ nhàng, trong nháy mắt đã khiến cho liên minh giữa số 67, 22 và số 23 tan rã.]- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
[Chỉ cần có sự hỗ trợ của số 22 và số 23, số 100 xem ra khá ổn.]
[Nhưng số 67 nói cũng đúng, nếu cho số 22 và số 23 nhiều điểm như vậy, lỡ như ở vòng tiếp theo cả hai người bọn họ đều trở thành người được đề cử, rất có khả năng số 100 sẽ bị loại khỏi top 5.]
[Đúng vậy, đây cũng là một vấn đề, nếu số 22 và 23 đều kiên quyết không chịu nhượng bộ, loại bỏ số 100, cô ấy không chỉ mất bảy trăm điểm, thậm chí cô ấy còn không thể trở thành ứng viên cho vị trí thực tập sinh, như thế lại càng bất lợi, vì vậy chỉ có thể mạo hiểm thôi.]
Như những gì khán giả đã phân tích, cho dù điều kiện mà Khương Ngữ đưa ra vô cùng hấp dẫn, số 22 và số 23 cũng sẽ không có ý nhượng bộ, dù sao thì bây giờ nhượng bộ chính là làm tăng thêm một đối thủ cạnh tranh cho bản thân.
Số 22 phớt lờ số 67, trực tiếp nói với Khương Ngữ: “Tôi và số 23 đồng ý với phương án mà cô đưa ra.”
“Cô trở thành ứng cử viên có một nghìn điểm, vẫn có cơ hội rất lớn để trở thành một thực tập sinh chính thức, nhưng nếu bị loại, cô không những mất đi tư cách của một ứng cử viên mà thậm chí chỉ còn lại hơn một nghìn điểm, ở vòng tiếp theo, cô cũng không thể chắc chắn rằng có thể thuyết phục người khác chấp nhận cô, rủi ro sẽ càng nhiều hơn.”
Số 22 càng nói càng cảm thấy số 100 không có bất cứ lý do gì để từ chối mình, anh ta tự tin nói: “Thế nào, nếu cô có thể chấp nhận thì chúng tôi sẽ chọn cô, còn nếu không thể chấp nhận được thì chúng tôi chỉ đành phải loại cô.”
Khương Ngữ ngẩng đầu nhìn anh ta, giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ: “Tôi không thể chấp nhận được.”
Số 22 và số 23 sửng sốt, không ngờ Khương Ngữ sẽ từ chối.
Ngược lại, số 67 tỏ ra vô cùng vui mừng, quở trách số 22 và số 23: “Tôi cảm thấy điểm số của hai người cũng ngang ngang nhau thôi, nếu không phải có Khương Ngữ, điểm cao nhất của đội các anh cùng lắm cũng chỉ được tám, chín trăm, sao có thể kiếm được nhiều điểm như vậy chứ, cứ như Khương Ngữ, có khoảng một nghìn điểm là được rồi.”
Giang Minh Tuyền bước ra khỏi phòng họp, thông báo: “Còn một phút nữa là đến vòng tuyển chọn ứng viên thực tập sinh đầu tiên, mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng, tiến vào theo thứ tự.”
Số 22 khó hiểu nhìn Khương Ngữ: “Cô chắc chắn không đồng ý à?”
Khương Ngữ nhìn anh ta: “Trò chơi này nhìn qua thì có vẻ người đi đầu tiên sẽ bị động, nhưng trên thực tế người đi sau mới là người gặp nhiều bất lợi.”
Mọi người không đề phòng bị cô đột nhiên bật chế độ giảng dạy, không hiểu rõ ý của cô là gì.
Khương Ngữ cười nói: “Mọi người đừng chỉ nhìn chằm chằm vào số điểm trong tay tôi, tại sao không thử nghĩ xem nếu tôi bị loại, hướng đi tiếp theo sẽ như thế nào.”
Cô nhìn về phía số 22 và số 23: “Đúng là khi tôi bị loại với một nghìn điểm, sẽ để lại cho các anh một nghìn sáu trăm bốn mươi điểm để chia, nhưng các anh chia như thế nào? Tiếp theo, đến phương án chia điểm mà số 22 nhắc tới, nhưng phương án này yêu cầu “hơn một nửa” số người đồng ý, nói cách khác, cho dù số 22 anh chia hết một nghìn sáu trăm điểm này cho số 67, cậu ta cũng có thể không đồng ý.”
“Chỉ cần số 67 không đông ý, anh sẽ bị loại với hơn bốn trăm điểm còn lại của mình, tương tự, số 23 đi đến bước này, cho dù anh ta có đề ra bất cứ phương án gì, nhưng chỉ cần số 67 không đồng ý, anh ta cũng sẽ giống như anh, bị loại với ba trăm điểm còn lại.”
“Mà quy tắc của vòng này là mỗi nhóm chỉ có một ứng viên thực tập sinh duy nhất, nói cách khác, sau khi tôi bị loại, chỉ cần số 67 không đồng ý với phương án mà hai người các anh đưa ra thì cả hai người đều sẽ bị loại, đến lúc đó toàn bộ một nghìn sáu trăm bốn mươi điểm đó đều sẽ thuộc về anh ta, vị trí thực tập sinh được đề cử cũng thuộc về anh ta.”
Số 22 và số 23 đều cau mày, bọn họ chỉ nghĩ bọn họ có nhân số nhiều, vào thời điểm bỏ phiếu sẽ có lợi thế, nhưng lại không nghĩ đến những chuyện sau đó, bởi vì bọn họ cảm thấy không ai có thể từ chối lời đề nghị của bọn họ…
Số 67 lúc này đã thực sự lo lắng: “Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ như vậy!”
Khương Ngữ không phản bác lại anh ta, chỉ nghiêng đầu mỉm cười: “Thật không? Rõ ràng chúng ta có thể thành lập một nhóm ba người, tại sao cậu lại chọn bốn người? Còn cố tình chọn hai người có điểm cao hơn cậu.”
“Điểm chia cho hai người so với chia cho ba người, ai cũng biết là hai người thì sẽ được chia nhiều hơn đúng không? Hơn nữa hai người thì sẽ dễ kiểm soát hơn, nhưng cậu lại chọn bốn người.”
Số 23 tiếp lời: “Bởi vì bốn người có thể lấy được càng nhiều điểm hơn.” Anh ta nhìn về phía số 67, có lẽ số 67 đã biết chuyện này từ chỗ Diệp Thần, cho nên ngay từ đầu anh ta đã hạ quyết tâm phải lấy hết số điểm của bọn họ.
Đương nhiên số 67 vẫn không chịu thừa nhận: “Tôi thật sự bị oan mà, một người kém cỏi như tôi sao lại có thể suy nghĩ ra nhiều kế sách như vậy chứ.”
Số 22 nói: “Có hay không thì tự anh biết!”
Khương Ngữ vẫn bình thản nhìn về phía bọn họ như cũ: “Được rồi, đừng tranh cãi nữa, không sao đâu, tôi chỉ muốn nói cho các anh biết là điểm mấu chốt của trò chơi này không phải là một trò chơi tính điểm, mà là theo trình tự.”
Nói xong cô lại trở nên im lặng, chơi trò xếp hộp tính điểm để ba người còn lại có thời gian suy nghĩ.
Khán giả lại vô cùng phấn khích:
[A a a, đây là plot twist gì thế này.]
[Thực sự, cô ấy thực sự chính là người của chúng ta “Full Tune” mà, chẳng những thông minh, mà cũng rất lắm mưu nhiều kế. Tôi còn đang nghĩ cô ấy sẽ thuyết phục bọn họ như thế nào, hoàn toàn không nghĩ tới cô ấy có thể “vừa đe dọa vừa dụ dỗ”.]
[Số 67 đúng là trộm gà không thành còn mất nắm gạo, anh ta vừa nghe Diệp Thần nói nước đi này sẽ thành công thì đã lập tức chạy tới thực hiện, nhưng anh ta lại không nghe mọi người nói có phương pháp phá vỡ tình hình này.]
[Sự thật đã chứng minh, dù cho có bất cứ vấn đề gì xảy đến với số 100 này thì cô ấy đều có thể giải quyết bằng thực lực, ha ha ha ha.]
Lúc này, giọng nói của Giang Minh Tuyền vang lên: “Vòng tuyển chọn đầu tiên đã bắt đầu, mời mọi người vào phòng họp nhỏ theo thứ tự!”
Số 22 không nhịn được hỏi Khương Ngữ: “Cô tính sẽ chia điểm như thế nào?”
Khương Ngữ nhỏ giọng nói: “Số 22 và số 23 mỗi người bốn trăm, phần còn lại sẽ thuộc về tôi, số 67 vốn dĩ đến đây là để hỗ trợ, không cần phải chia.”
Sắc mặt của số 67 tối sầm lại, nhưng lúc này anh ta đã không còn sự lựa chọn nào khác, tỉ lệ điểm là do anh ta đề xuất, không có ý định cạnh tranh vị trí thực tập sinh cũng là do anh ta nói, dưới ống kính này anh ta cũng không thể tự vả mặt mình được.
Số 22 còn có ý muốn cò kè mặc cả: “Tôi biết Diệp Thần cũng sẽ chia cho hai người anh em của anh ta hai trăm điểm, thật ra thì cô có một nghìn năm trăm điểm là quá dư dả rồi, hay là chia cho chúng tôi nhiều hơn một chút, như thế thì chúng tôi vẫn có chưa đến một nghìn điểm, cũng không ảnh hưởng gì đến cô cả.”
Khương Ngữ khẽ nghiêng đầu: “Tôi đã nghĩ rồi, tôi có thể có một nghìn điểm, số 67 không cần chia, phần còn lại đều cho các anh.”
Số 22 ngạc nhiên, Khương Ngữ vẫn mang dáng vẻ ngoan ngoãn như cũ, giọng điệu cũng nhẹ nhàng bình thản: “Không sao đâu, các anh cũng có thể loại tôi, tôi có thể chiến đấu ở vòng tiếp theo.”
Số 22 và số 23: “…”
Tên yêu ma này tới từ nơi nào vậy!
[Ha ha ha, ẩn ý của đại lão là nếu như chọn tôi, chúng ta đôi bên cùng có lợi, nếu không chọn tôi, chúng ta sẽ đồng quy vu tận, để đám tiểu nhân hưởng lợi.]
[Dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất để nói ra những lời tàn nhẫn nhất, thử hỏi mọi người có sợ không.]
[A a a! Cô ấy thực sự quá trâu bò! Cảm giác như cô ấy đã quăng lưới câu cá ngay từ đầu rồi!]
[Cho nên mới nói, làm người phải chừa cho mình một đường lui, để sau này còn có thể vui vẻ gặp nhau, việc cư xử giữa các mối quan hệ xã hội vẫn rất quan trọng.]
[Cô gái này thật là, mọi người đều cho điểm để trở thành ứng cử viên, cô ấy thì hay rồi, vậy mà còn kiếm lợi, phí công mọi người lo lắng cho cô ấy suốt thời gian qua.]
Giản Thương dẫn nhóm của mình tới, đúng lúc nghe được những lời nói “vô cùng đáng thương” này của Khương Ngữ, vội vàng an ủi: “Chị sẽ bị loại à? Không sao đâu.” Cậu ta chỉ vào người bạn ở bên cạnh mình nói: “Vòng tiếp theo chị có thể nhờ hai người này giúp đỡ.”
Khương Ngữ khựng lại một chút, gật đầu nhỏ giọng trả lời: “Cảm ơn.”
Sau đó cô bước nhanh về phía phòng họp nhỏ, số 22, số 23 và số 67 đứng phía sau nhìn theo với ánh mắt phức tạp.
Giản Thương khó hiểu gãi đầu: “Sao vậy?”
Ba người cũng không biết là ăn ý như thế nào, đồng thời lắc đầu, đi theo sau Khương Ngữ vào phòng họp.
Giản Thương nói: “Ba người bọn họ đã áy náy đến như vậy rồi, có phải họ đã lừa Khương Ngữ khá nhiều không?” Sau đó, cậu ta tính thử số điểm còn lại của mọi người rồi lén lút nói: “Tôi nghĩ tôi có thể chiếm vị trí đầu tiên.”
Cậu ta nhìn vào camera với vẻ mặt đắc ý: “Muốn giúp đỡ người khác, trước tiên phải chiếm được nó đã…”
Khán giả cười chết.
[Giản Bảo, tốt nhất là cậu nên chăm sóc tốt cho bản thân mình đi, dựa theo cách phân chia của cậu, số 100 sẽ có điểm cao hơn cậu đấy!]
[Cười chết mất, đấy là áy náy đó hả? Đấy là đang buồn bực đó, tên đại lão yếu đuối đó ăn thịt người không chớp mắt, thật đáng sợ!]
[Tôi thật sự muốn xem biểu cảm của họ khi biết được số 100 đã thông qua.]
Sau đó, cô không phụ sự mong đợi của mọi người, khi Giản Thương bước ra từ một phòng họp nhỏ khác đã phải trợn tròn mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy tấm thẻ ứng cử viên trên tay Khương Ngữ: “Chị trở thành ứng cử viên rồi! Sao lại thế được?” Cậu ta nhìn ba người ở phía sau cô: “Mấy người mềm lòng?”
Cả ba người: “…”
[Ha ha ha, không một ai có trái tim sắt đá hơn bọn họ đâu, được chứ?]
[Nhưng thật tiếc là nó không thể so với chỉ số thông minh của số 100 được.]
Trong lúc khán giả đang cười đùa vui vẻ, những ứng cử viên tiếp theo vẫn không ngăn được sự hồi hộp, Diệp Nguyên Dục, Hạng Thần, Giản Thương và cô gái số 38 được nhóm của Thư Họa chọn trông có vẻ cũng rất mạnh mẽ và có năng lực.
Thư Họa cũng không hề tỏ ra khó chịu hay gì, cười hì hì chạy tới tìm Khương Ngữ: “Ai da, tôi bị ép khô luôn rồi, chỉ còn lại hơn bốn trăm điểm, xem ra không thể mơ tưởng gì đến vị trí thực tập sinh được rồi, đành phải trở thành người đóng góp lực lượng vậy.”
Bởi vì những lời này, có không ít người đều nhìn về phía cô ta, ở vòng tuyển chọn thứ hai, điểm số không còn là trọng điểm nữa, thứ mà mọi người cần nhất chính là một người cộng tác không có dã tâm muốn làm thực tập sinh.
[Tôi bắt đầu mong chờ sự xoay chuyển tình thế của số 99, mặc dù hiện tại cô ta bị ép chỉ còn bốn trăm điểm, nhưng phía sau cô ta vẫn còn có đại lão đấy!]
[Những người đang âm thầm quan sát cần phải cẩn thận hơn, thợ săn thường sẽ xuất hiện với thân phận là con mồi!]
[Cho nên cô ta sẽ sử dụng chiến lược như thế nào khi chỉ còn bốn trăm điểm đây, tò mò chết đi được.]
Khương Ngữ dẫn Thư Họa vào một góc, giữa đường còn bắt gặp số 67 với khuôn mặt ủ rũ.
Vào lúc chính thức chia điểm, Khương Ngữ cũng không làm đến mức quá tuyệt tình, những gì mà cô nói với người phỏng vấn chính là kế hoạch trước đó, mặc dù số 22 và số 23 không đạt được số điểm như mong đợi, nhưng vẫn kiếm được hơn một trăm điểm, nếu ở trong nhóm khác, kết quả tốt nhất cũng chỉ được như thế này mà thôi, sau khi buổi đề cử kết thúc, ngược lại cả hai người đều đã sẵn sàng thừa nhận việc thua cuộc này.
Chỉ có số 67, người duy nhất “bị thương” vẫn cố giữ vẻ mặt nghiêm túc, nếu không có camera ở đây, chắc chắn anh ta đã tỏ thái độ với Khương Ngữ rồi.
Khương Ngữ liếc nhìn anh ta, nhỏ giọng nói: “Ở vòng hai, người có điểm thấp hơn mới là người có lợi thế nhất.”
Vẻ mặt của số 67 hơi cứng lại, nghi ngờ nhìn về phía cô, Khương Ngữ nói: “Nếu Diệp Nguyên Dục đã nhờ cậu đến giúp đỡ tôi, sao tôi có thể thực sự mặc kệ cậu được chứ.”
Số 67 có vẻ hơi khó hiểu, Khương Ngữ lại nói nhỏ: “Không phải tôi đã nói rồi sao, trọng tâm của trò chơi này không phải là điểm số, mà là thứ tự.”
“Vừa rồi chúng ta là một nhóm bốn người, nếu như tôi bị loại, mọi quyết định đều sẽ thuộc về người cuối cùng.”
Số 67 bày ra vẻ mặt mờ mịt, Khương Ngữ chỉ đành phải trực tiếp nói thẳng ra: “Cậu có thể tìm một nhóm ba người.”
Cuối cùng số 67 cũng đã hiểu ra, ánh mắt sáng lên, đúng vậy, chỉ cần tìm một nhóm ba người, dù cho người trước mặt có đưa ra kế hoạch gì, chỉ cần anh ta không đồng ý, đến cuối cùng anh ta vẫn có thể lấy được toàn bộ số điểm của mọi người cùng với vị trí ứng cử viên. Anh ta âm thầm tính toán, nếu như thu được hết số điểm của tất cả mọi người về túi của mình, thì điểm số của anh ta nhất định sẽ không thua kém gì so với vòng đầu tiên!
[Này, nếu nói như vậy, sao tôi cứ có cảm giác vòng hai lại dễ hơn vòng một nhỉ.]
[Nhưng đây là hành động nghẹt thở gì của số 100 vậy? Hóa ra trước đây đều là đang giúp đỡ số 67 sao? Cô ấy không nhìn thấy vẻ mặt vừa rồi của số 67 hả?]
[Đây là bệnh thánh mẫu đấy à.]
Có vài người xem không vui:
[Đừng có vội vàng chụp mũ cho người khác như thế, có kẻ mắc bệnh thánh mẫu nào lại đi giả heo ăn thịt hổ lừa đảo người khác à.]
[Đừng vội la hét, từ đầu tới cuối đều bị vả mặt rồi, tại sao còn không chịu rút ra bài học nữa, đại lão làm như vậy chắc chắn là có lý do.]
[Tôi có xu hướng nghĩ đại lão đang đào hố.]
[Cô ấy còn có thể đào hố gì nữa?]
[Cứ chờ xem, nếu bạn có thể suy nghĩ thấu đáo thì bạn đã là người ở trên màn hình kia rồi, chứ không phải còn ngồi đây gõ chữ đâu.]
Sau khi mọi người thấy số 67 chuẩn bị giải tán nhóm bốn người của số 22 và số 23, thì cuối cùng cũng có người phản ứng lại:
[Có khi nào là khả năng này không, mục đích thực sự của đại lão chính là lợi dụng số 67 để khiến cho tất cả mọi người đều thành lập nhóm ba người.]
[Ai da! Chắc chắn là vì lý do này, có tổng cộng mười bảy người, trong vòng này chọn ra năm ứng cử viên thực tập, hiện tại còn dư lại mười hai người, có thể tạo thành ba nhóm bốn người, mà cũng có thể tạo thành bốn nhóm ba người.]
[Để đảm bảo người ít điểm nhất có thể giành chiến thắng, vậy thì phải lập một nhóm ba người mới được, số 67 kia vừa lắm lời vừa vô liêm sỉ, nếu muốn chiến thắng thì nhất định sẽ thành lập một nhóm ba người, hơn nữa tám chín phần mười là anh ta sẽ không để cho số 22 và số 23 thành lập nhóm bốn người.]
[Cứ như vậy, một khi đã có hai nhóm ba người, những người còn lại buộc phải lập thành nhóm ba người, dù sao nếu nhóm sáu người trực tiếp mất đi một suất, sẽ có một số người không vui.]
[Đầu óc như vậy thực sự đáng sợ quá đấy, còn có điều gì mà cô ta không tính kế không?]
Sự thật chứng minh, thực sự không hề có chuyện đó, đặc biệt là ở phần tiếp theo, mọi người khi nhìn thấy đều vô cùng kinh ngạc.
Sau khi số 22 và số 23 bị số 67 quấy rối, không ai muốn vào cùng nhóm với bọn họ, bọn họ chỉ đành phải vào chung nhóm với số 99, lúc này mọi người mới phát hiện ra Khương Ngữ đã lên kế hoạch một cách chặt chẽ từ đầu tới cuối.
[Vậy nên việc số 22 và số 23 có điểm cao vốn không phải do đại lão tốt bụng, mà thực ra là nó được dành riêng cho số 99 sao…]
[Vãi! Hóa ra các đại lão đã trải sẵn đường cho đồng đội ở vòng hai rồi!]
[Một nhóm người nhìn thì tốt bụng và vô hại, nhưng tâm nhãn còn nhiều hơn cả cái sàng*, Giản Bảo thực sự là người ngây thơ nhất trong số bọn họ.]
*Tâm nhãn còn nhiều hơn cả sàng: “Tâm trí có nhiều mắt hơn cái sàng” là một phép ẩn dụ, ý chỉ những người có nhiều suy nghĩ, tính toán như những chiếc lỗ của cái sàng gạo. ( truyện đăng trên app TᎽT )
[Không hiểu tại sao tôi lại muốn cười, cảm thấy nếu các đại lão đều có cùng một bộ não thì sẽ khá rắc rối đấy, đến cuối cùng, hình như bản thân đang tự ngáng đường chính mình.]
Ở vòng tuyển chọn đầu tiên, đạo diễn đã khiến khán giả phải hồi hộp, cô ấy chỉ quay phim năm nhóm ra vào căn phòng họp nhỏ và người cuối cùng nhận được bảng tên ứng cử viên thực tập, cũng không phát sóng kết quả chia điểm chung cuộc của mọi người, đến lúc này phòng phát sóng trực tiếp mới đăng tải bảng điểm cuối cùng của mọi người, khán giả bấy giờ mới kịp phản ứng lại.
Thì ra Diệp Nguyên Dục và Hạng Thần sau khi biết quy tắc của vòng đầu tiên thì đã phát hiện ra điểm mấu chốt về lợi thế điểm cao của đội bốn người và lợi thế điểm thấp của đội ba người, vì vậy căn cứ vào các điều kiện mà cả hai hiện có, bọn họ đã “bóc lột” hai thành viên trong nhóm của mình.
Diệp Nguyên Dục chắc chắn sư muội không có ý muốn tranh giành vị trí thực tập sinh, nên đã để lại cho sư đệ hai trăm điểm và chia cho sư muội tám trăm điểm để bổ sung điểm cho sư đệ ở vòng hai; hai đồng đội của Hạng Thần sợ Hạng Thần sẽ bị tụt lại quá xa nên họ cũng đã hào phóng cho đi không ít, mọi người cũng phát hiện ra những người trong nhóm Thư Họa vẫn chưa tìm ra được điểm mấu chốt, nên hai người bạn dự định vào vòng hai sẽ tạo thành một nhóm, đến lúc đó ai có thể chiến thắng thì sẽ đi tiếp, mỗi người còn lại được ba trăm điểm.
Chỉ có bạn bè của Giản Thương là không có ý định tranh giành vị trí thực tập sinh, họ chỉ đơn thuần muốn Giản Thương có thể đứng đầu và trở nên nổi tiếng, cho nên bọn họ đã đóng góp hết tất cả số điểm của mình, mỗi người còn lại hai trăm điểm thì để lại cho Khương Ngữ dùng để cộng điểm cho vòng hai.
Nhìn tình hình của các nhóm tại hiện trường, khán giả cười đến đau bụng.
Ở vòng bình chọn đầu tiên, mỗi nhóm đi vào một phòng họp nhỏ riêng biệt, sau khi ra ngoài, mọi người đều đã rút ra được bài học nên đều ăn ý giữ bí mật điểm số của bản thân, đề phòng bị để ý, lúc này mọi người chỉ có thể dựa vào chiến lược có thể có của đối thủ ở vòng một để suy đoán điểm số của những người khác.
Ví dụ như số 67 cảm thấy Diệp Nguyên Dục chắc chắn đã chia điểm cho sư đệ và sư muội của mình, điểm số của hai người đó nhất định sẽ rất cao, vì thế đã dùng lời ngon tiếng ngọt nhằm muốn thành một nhóm với họ, hai người kia dường như cũng không nhìn thấu được chút tâm tư này của anh ta, vậy nên đã đồng ý với yêu cầu này.
Điểm thú vị từ góc nhìn của thượng đế chính là ở chỗ này, thấy những nhóm ứng viên tạo cho nhau cảm giác rằng điểm của đối phương rất cao, kết quả cả một nhóm đó không phải hai trăm thì chính là ba trăm điểm, ngay cả khi cả ba người cộng lại thì cũng không vượt quá được một nghìn điểm, muốn cười cũng không cười nổi.
[Ha ha, nghĩ đến vẻ mặt của số 67 sắp tới, thật sự làm cho người ta cảm thấy vui vẻ.]
[Nếu không phải đã xem toàn bộ quá trình, có lẽ tôi cũng đã nghĩ bốn trăm điểm của số 67 là rất thấp, nhưng không ngờ lại có nhiều người hai trăm và ba trăm điểm như vậy, ha ha ha.]
Đặc biệt là sau khi một người trong nhóm của Hạng Thần hợp tác với hai người trong nhóm của Giản Thương, tràn ngập trên màn hình đều là: [Hai trăm điểm và ba trăm điểm sẽ không có tương lai đâu!]
[Mau tỉnh lại đi, ha ha ha.]
Người duy nhất có điểm cao hơn một chút chính là một người khác trong nhóm của Hạng Thần, anh ta đã thành lập một nhóm với nhóm của Thư Họa ở vòng trước, người trong nhóm đó đã sử dụng lối suy nghĩ truyền thống của mọi người, người được đề cử dùng điểm để mua một vị trí, chỉ là số điểm dùng đến chính là điểm của Thư Họa, nhưng cho dù như thế, cơ sở của bọn họ cũng không cao, cùng lắm cũng chỉ được bốn trăm hoặc năm trăm điểm mà thôi.
Cuối cùng chỉ còn lại số 22 và số 23, những người bị số 67 gây khó khăn, lựa chọn duy nhất là Thư Họa.
Đến vòng thứ hai mọi người đều đã có kinh nghiệm, không báo điểm ngay từ đầu, mà bọn họ trực tiếp thảo luận nên sử dụng bao nhiêu phần trăm điểm để xây dựng “nhóm điểm tích lũy”.
Số 67 tự cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng, đắc ý liếc nhìn số 22 một cái, giả vờ giả vịt nói với những thành viên trong nhóm: “Dù sao đây cũng là vòng cuối rồi, nên tôi sẽ cống hiến hết mình cho mọi người, chúng ta hãy đặt toàn bộ điểm vào đi, một trăm phần trăm, thế nào?”
Số 22 và số 23 cũng cho rằng hai người trong nhóm Diệp Nguyên Dục có số điểm cao nhất, nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của số 67, số 22 cười lạnh: “Đúng vậy, vòng cuối cùng rồi, cược hết đi.” Dù sao nếu như bọn họ không thể thắng được thì bọn họ cũng sẽ không để cho số 67 chiếm được tiện nghi.
Các nhóm khác cũng có ý tưởng này, cố gắng giành tối đa lợi thế khi cạnh tranh, sau khi biết mọi chuyện đã được định trước kết quả, người biết bản thân mình không thể chiến thắng cũng đồng ý giúp người khác thành công.
Số 67 không biết là vì sợ bị người ta chỉ trích hay là vì muốn hưởng thụ sự kinh ngạc của mọi người nên lại đề nghị: “Vậy thì chúng ta đừng nói về điểm số nữa, cứ để lại sự bất ngờ đến cuối cùng đi?”
Giang Minh Tuyền ở ngoài phòng quan sát xem các nhóm khác cũng đang cười vô cùng sung sướng như những khán giả kia, đề nghị với đạo diễn: “Vòng này chúng ta cứ công khai đề cử ra bên ngoài đi, nhất định sẽ rất vui.”
[Như vậy xem ra “Full Tune” không phải là “người tốt”, ai cũng dở tệ, chạy nhanh đi, chúng ta cùng chờ mong màn trình diễn của số 67 nhé!]
Số 67 không hề hay biết gì, vẫn còn đang im lặng đắm chìm trong niềm vui sướng khi bản thân sắp trở thành thực tập sinh.
Khi nghe nói sư muội của Diệp Nguyên Dục có tám trăm điểm, anh ta không kìm được mà lộ ra vẻ mặt đắc ý, kết quả lại nghe nói sư đệ kia chỉ có hai trăm điểm, biểu cảm của anh ta cứng lại, buột miệng nói: “Bao nhiêu? Sao có thể thế được?”
Đến khi đã xác định chàng trai đó thực sự chỉ có hai trăm điểm thì sắc mặt anh ta lập tức tái xanh đi: “Mấy người đang đùa tôi à!”
Sư muội của Diệp Nguyên Dục tỏ vẻ bối rối: “Chúng tôi đùa anh? Vì sao chúng tôi lại phải đùa giỡn với anh?”
Số 67 kìm nén cơn tức giận: “Vì sao điểm của mấy người lại thấp như vậy?”
Sư muội nói: “Ha, Diệp Thần nói, ở vòng hai, người có điểm thấp sẽ chiếm ưu thế, vậy nên đàn anh đã lấy hết điểm đi rồi.” Cô ấy nói: “Diệp Thần đã nói chuyện này ở vòng một rồi, à, đúng rồi, lúc đó anh đi rồi nên không nghe thấy.”
Số 67 lại nhìn về phía Khương Ngữ, Khương Ngữ cũng mang vẻ mặt mờ mịt, như thể không hiểu vì sao anh ta lại nhìn cô.
Số 67 nghẹn họng, chỉ cảm thấy tức giận mà không có chỗ trút, nghẹn đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng.
[Ha ha ha ha, bất ngờ chưa, số 100 có thể nghĩ đến thì sao Diệp Thần lại không nghĩ đến được chứ.]
[Thật sự, thế mà số 67 lại nghi ngờ số 100 lừa dối anh ta? Sao một cô gái ngoan ngoãn như số 100 lại lừa dối anh ta được?]
[Thật sự không có cạm bẫy nào à?]
[Tôi cảm thấy không có, cùng lắm là đôi bên cùng có lợi mà thôi.]
[Ha ha, hay cho câu đôi bên cùng có lợi.]
[Tóm lại là vì bạn xứng đáng, không có mũi khoan thì đừng hòng làm nghề sứ*, chỉ số thông minh không phải là thứ mà người khác muốn lừa là lừa được đâu.]
*Không có mũi khoan đừng hòng làm nghề sứ: Nghĩa rộng ra là “liệu sức mà làm”, mũi khoan là một vật dụng vô cùng quan trọng đối với công việc thủ công như làm gốm sứ, cho nên ý của câu này là nếu bạn không có điều kiện hay khả năng để hoàn thành một công việc gì đó thì cũng đừng miễn cưỡng nhận lấy.
Cuối cùng số 67 đã đóng góp hết tất cả số điểm mà mình có, sau đó buồn bã ra về.
Số 22 và số 23 thấy như vậy thì tâm trạng rất vui vẻ, nhưng với minh chứng mẫu của nhóm này, mọi người cũng phát hiện ra điểm mấu chốt cốt lõi của trò chơi này, số 22 và số 23 nhìn vẻ mặt của Thư Họa, lúc này mới nhận ra từ đầu đến cuối thì những thứ này đều nằm trong sự sắp đặt hoàn hảo của số 100, không khỏi thấy tâm phục khẩu phục: “Số 100 thật lợi hại, có lẽ con hắc mã này sẽ khiến cho mọi người phải ngạc nhiên đến choáng váng.”
Thư Họa kiêu ngạo hất hất cằm: “Chứ sao, đại lão vô cùng lợi hại.”
Vòng thứ hai đều là nhóm ba người, càng không có chuyện gì trì hoãn thêm, chỉ là khi điểm của Thư Họa được đọc lên, mọi người vẫn không khỏi thấy ngạc nhiên.
“Bao nhiêu cơ?” Giản Thương trợn tròn mắt, không thể tin được hỏi lại.
Thư Họa tế nhị lắc lắc túi điểm: “Hai nghìn hai trăm ba mươi chín nha!”
Giản Thương vội vàng hỏi Diệp Nguyên Dục: “Anh Diệp, anh có bao nhiêu điểm?”
Diệp Nguyên Dục liếc nhìn Khương Ngữ, bình tĩnh nói: “Hai nghìn một trăm.” Vốn dĩ anh ấy còn nghĩ sư đệ mình đã nắm chắc phần thắng, nhưng không ngờ đến vòng cuối cùng này Khương Ngữ lại còn giữ nhiều điểm như vậy.
Giản Thương cảnh giác nhìn về phía Khương Ngữ: “Chị bao nhiêu điểm, đừng nói với tôi là có ba nghìn nhé!”
[Ha ha ha, đã nhìn ra rồi, Giản Bảo có một sự ám ảnh với số 100, vậy mà lại đoán được là ba nghìn điểm!]
[Cậu bé đáng thương bị sốc đến ngốc luôn rồi, số 22 và số 23 còn có nhiều điểm như vậy, sao có thể chỉ có ba nghìn điểm chứ.]
Khương Ngữ cũng bị cậu ta chọc cười, đôi mắt hoa đào cong lên, nhỏ giọng nói: “Chỉ có hơn một nghìn tám trăm điểm thôi.”
Giản Thương tức giận nói: “Chỉ có? Chị nói cái này mà là chỉ có thôi à? Tôi có hơn một nghìn bảy trăm điểm mà còn nghĩ có thể giành được vị trí đầu tiên đây này!”
Cậu ta nhớ đến cái gì đó, lại hỏi Hạng Thần: “Anh Thần, còn anh thì sao?”
Hạng Thần mỉm cười: “Chưa được một nghìn tám trăm.”
Giản Thương mở to mắt, khiếp sợ nói: “Vậy mà tôi lại là người cuối cùng! Mấy người đúng là một đám hồ ly xảo quyệt!” Vừa nói, cậu ta vừa cầm túi điểm của mình lên, sợ hãi nói: “May mà tôi còn có chút tham vọng muốn giành vị trí thứ nhất nên không để lại quá nhiều cho chị Ngữ, nếu không tôi đã là người bị loại rồi!”
Điểm của cậu ta so với người kế cuối chỉ kém nhau ba trăm điểm.
[Ha ha, may mà không giành tình cảm quá nhiều, nếu không thì thật sự sẽ xong đời rồi.]
[Tôi sai rồi, trước đây tôi không nên mắng Giản Bảo là lão lục*, so với những người này, cậu ta thực sự chính là một đứa trẻ đơn thuần.]
*老六 (Lão lục) : Là một từ thông dụng trên mạng. Nó có hai nghĩa, thứ nhất ám chỉ một người dường như không thể nhìn thấy sự sống chết của đồng đội và đứng lên bảo vệ khẩu súng của mình. Loại thứ hai đề cập đến những người chiếm đất có ý tưởng độc đáo. Trong game CSGO, mỗi bên chỉ có 5 người thi đấu và Lão lục là tên gọi đùa để chỉ những người chơi là người tự do ngoài đội hoặc đóng vai Lão lục (kẻ trộm).
[Mặc dù như vậy, nhưng nếu không xét đến số 99, thì vị trí số một rất có khả năng sẽ thuộc về số 100.]
[Loại bỏ khả năng này đi, điểm của cô ấy vốn dĩ đã cao rồi, cứ cho là cô ấy muốn trấn lột số 22 và số 23 để lấy một trăm điểm thì bọn họ cũng chỉ có thể đồng ý mà thôi.]
[Số 100 chắc chắn là MVP* của trò chơi này rồi, Diệp Thần và Hạng Luật mãi đến khi thảo luận về quy tắc thì mới phát hiện ra vấn đề, nhưng cô ấy dường như đã tìm ra được điểm cốt lõi ngay sau khi nghe quy tắc, thậm chí ở vòng thứ hai đưa cho số 99 bao nhiêu điểm cô ấy cũng đã tính tới rồi…]
*MVP: Là từ viết tắt của Most Valuable Player, là từ dùng để chỉ người chơi được đánh giá là quan trọng nhất, có thành tích tốt nhất trận và có những ảnh hưởng lớn đến kết quả trận đấu.
[Nói không sai, lúc ấy Dư Thần vừa mới công bố quy tắc, cô ấy đã hỏi về thứ tự vấn đề, ngay lúc đó cô ấy đã nghĩ xong chiến lược rồi.]
[Tôi đột nhiên bắt đầu mong chờ mùa “Full Tune” này, nếu số tiếp theo mà Dư Thần cũng tham gia trò chơi này thì sẽ rất thú vị!]
[Lần sau hãy ghi lại trận đấu đi, chúng tôi muốn xem đấu trường Tu La*!]
*Đấu trường Tu La: Thường dùng để mô tả chiến trường bi thảm, cảnh tượng tàn khốc.
[Không biết chị gái nhỏ này còn có cách nào khác để trốn thoát hay không.]
[Thật ra trước đây tôi cũng không tin, nhiều đại thần như vậy sao có thể bị một cô gái lừa gạt được, nhưng hiện tại tôi cảm thấy độ tin cậy khá cao, với loại đầu óc này, tôi cảm thấy còn có thể lừa gạt thêm mấy người nữa.]
[Vậy sau khi chương trình kết thúc ghi hình, bọn họ có cuộc nói chuyện riêng nào không? Đấu trường Tu La sắp bắt đầu rồi sao?]
[Đạo diễn đừng tắt phát sóng trực tiếp, hãy cho chúng tôi tiếp tục xem phần hậu trường Khang Khang* nổi bật đi…]
*Khang Khang (康康): Là một từ vựng được giới trẻ sử dụng trên internet, ban đầu được dùng để chỉ tiếng Phúc Kiến, thường được dùng như một tính từ để mô tả cuộc sống theo hướng tốt đẹp.
Khương Ngữ vẫn không hề biết chỉ vì biểu hiện của cô mà khán giả càng thêm tin tưởng rằng cô là một trap girl, vào lúc này, sau khi chú ý thấy Giản Thương liên tục liếc nhìn sang đây mới bất chợt nhận ra, trước khi chương trình bắt đầu cô đã giải quyết xong Diệp Nguyên Dục và Hạng Thần, vẫn còn có một Giản Thương khác đang chờ cô!
Hơn nữa Tần Thời Dư cũng ở đây!
Với sự ngưỡng mộ của nhóm nhân vật chính với Tần Thời Dư, liệu bọn họ có thể gặp mặt để trò chuyện sau khi buổi ghi hình này kết thúc không?
Giản Thương là một người dễ hòa nhập, nhìn bên ngoài thì có vẻ rộng rãi, nhưng thực chất cậu ta không phải là một người dễ trêu chọc, nếu cậu ta kéo cô theo…
Một hình ảnh quá đẹp đẽ, cô không dám nghĩ đến, nhưng nếu không được thì cô phải nghĩ cách tách Tần Thời Dư ra khỏi nhóm nhân vật chính.
Cô không quan tâm nhóm nhân vật chính nghĩ gì về mình, nhưng cô vẫn phải tôn trọng số tiền mười triệu bồi thường vì việc vi phạm hợp đồng kia.
Về việc làm thế nào để tách bọn họ ra…
Khương Ngữ suy nghĩ một chút, cảm thấy đã đến lúc sử dụng “Bàn tay vàng” của mình.
Cô bắt đầu thay đổi vẻ điềm tĩnh trước đây, liên tục lén nhìn Tần Thời Dư, như thể chỉ cần sau khi nghe một tiếng “tách” từ đạo diễn, cô sẽ lao tới ngay.
Sau đó, sau một tiếng “tách” từ đạo diễn, mọi người còn chưa kịp nói chuyện thì đã nghe thấy một giọng nữ trong trẻo từ ngoài cửa truyền đến: “Anh Thời Dư!”
Khương Ngữ vừa quay đầu lại, lập tức nhìn thấy “Bàn tay vàng” của cô – Triệu Xu Nùng.
Chậc, đến vô cùng đúng lúc. Chỉ là cô ta không thân thiện với cô cho lắm, lạnh lùng trợn mắt nhìn cô.
Triệu Xu Nùng lấy cớ bận việc để gọi Tần Thời Dư đi trước.
Mặc dù đã đồng ý với Diệp Nguyên Dục và những người khác đây là thời điểm tốt nhất để vạch trần bộ mặt thật của Khương Ngữ, nhưng trong sách, những cảnh đầu tiên này Khương Ngữ sẽ dây dưa với Tần Thời Dư, sau đó những thứ này đều bị lấy ra đổi trắng thay đen dùng để làm vũ khí tấn công anh trong vụ bạo lực mạng, đương nhiên Triệu Xu Nùng muốn ngăn chặn tình huống này.
Đặc biệt là khi có nhiều camera như vậy, mà Khương Ngữ lại có dáng vẻ như sắp sửa ra tay với Tần Thời Dư, Triệu Xu Nùng càng phải cảnh giác hơn.
Dù sao thì bây giờ nhóm nhân vật chính cũng đã tập hợp lại, vạch mặt Khương Ngữ trễ hơn một chút cũng không sao.
Bên này Khương Ngữ thấy “Bàn tay vàng” rất đáng tin, thầm thở phào nhẹ nhõm, kết quả cô nhìn thấy Diệp Nguyên Dục, Hạng Thần và Giản Thương đang cùng nhìn về phía cô.
Khương Ngữ: … Có chuyện gì thế này? Giản Thương thì thôi đi, chẳng phải trước chương trình Diệp Nguyên Dục và Hạng Thần đều đã rất thất vọng rồi sao? Bọn họ còn nhìn cô làm gì?
Cô nghĩ như vậy, sau khi lấy được điện thoại di động từ nhân viên công tác, chân như bôi dầu lẻn chạy ra ngoài với lý do “ba cái gấp”.
Mặc dù cô không sợ bị lật xe, nhưng để đối diện trực tiếp thì lại có hơi xấu hổ, đương nhiên nguyên nhân chính là cô thực sự sợ người.
Giản Thương đã chậm một bước: “Lại để chị ấy chạy mất rồi.” Không có micro, cậu ta nói chuyện càng không thèm để ý gì nữa: “Tôi còn muốn xác nhận một chuyện với chị ấy.”
Hạng Thần nói: “Bài viết hôm qua là chuyện gì vậy? Chắc chắn cô ấy sẽ không thừa nhận, nếu không hôm nay cô ấy cũng sẽ không tránh mặt chúng ta.”
Diệp Nguyên Dục đi tới, lạnh lùng nói: “Tránh mặt chứng tỏ đó là sự thật, hơn nữa rõ ràng Tần Thời Dư không phải là anh trai của cô ấy.”
“Mặc dù tôi cũng đoán được rồi.” Giản Thương nói: “Nhưng các anh không tò mò sao? Tôi cảm thấy hôm nay cô ấy hơi khác.” Lại nhìn về phía Diệp Nguyên Dục: “Cô ấy chơi trò chơi mô phỏng đầu tư còn tốt hơn cả Diệp Thần anh nữa.”
Hạng Thần nói: “Hình như cô ấy rất am hiểu về việc đầu tư? Mấy ngày trước, cô ấy đã giới thiệu cho tôi vài cổ phiếu, quả thực là giá tăng khá cao.”
Diệp Nguyên Dục: “…”
“Trước đây cô ấy đã từng hỏi tôi về vấn đề đầu tư, có phải cô ấy đã giới thiệu Hoa Đạt Phi Ngữ, cổ phần của Lữ Xương cho cậu không?”
“Sao cậu biết?” Hạng Thần vừa nói xong đã hiểu ra ngay: “Là cậu nói với cô ấy cái đó à…”
Giản Thương nghe thấy vậy thì lập tức tham gia vào cuộc vui: “Chị ấy xem hợp đồng giúp tôi, hỏi tôi vé của giải đấu DAC*, các anh có ai đi xem không?”
*Giải đấu DAC: Viết tắt của Giải đấu Dota 2 Asia Championships. Dota 2 là một trò chơi đấu trường trận chiến trực tuyến nhiều người chơi được Valve Corporation phát triển, dựa theo một mod game nổi tiếng – Defense of the Ancients, từ trò chơi Warcraft III: Reign of Chaos.
Toàn thân Diệp Nguyên Dục toát ra một luồng khí lạnh.
Giản Thương: “…”
Được rồi, cậu ta đã biết đó là ai rồi.
Hạng Thần tức giận bật cười: “Không nên nghi ngờ chỉ số thông minh của cô ấy, cô ấy quả thực rất thông minh.” Giọng điệu của anh ấy đột nhiên nhẹ lại: “Làm sao bây giờ, tôi bỗng nhiên không muốn buông tha cho cô ấy nữa.”
Giản Thương không khỏi run lên: “Anh Thần, anh đừng cười như vậy, tôi sợ lắm.”
Hạng Thần ngừng cười, đang định nói gì đó thì bỗng nhiên nghe thấy có người đang bàn tán: “… Thật sao? Là Khương Ngữ? Thật sự đã bị vệ sĩ của cô Triệu dẫn đi rồi sao?”
“Mà này, cái cô Triệu kia thật sự là vị hôn thê của Dư Thần à?”
“Độ tin cậy cũng khá cao đấy, cô ấy tốt nghiệp một trường đại học danh giá, lại có nhan sắc, rất xứng đôi với Dư Thần, nếu không thì Khương Ngữ cũng không đến nỗi sẽ bị xử lý.”
“Nhắc mới nhớ, Khương Ngữ đã đi theo ai, sao lại có được câu hỏi chứ?”
“Dù thế nào đi chăng nữa, cô ta cũng quá tự cao, còn giám mạnh bạo mơ tưởng đến Dư Thần một cách trắng trợn, chắc chắn cô Triệu sẽ không bỏ qua cho cô ta. Ai da, cô ta là người được cho rằng sau khi ra mắt sẽ đứng trên đỉnh cao, chỉ e rằng sau này sẽ không bao giờ được gặp lại cô ta nữa!”
Ba người liếc nhìn nhau, Giản Thương nói: “Hình như chị ấy gặp rắc rối rồi? Có muốn đi xem thử không?”
Diệp Nguyên Dục lạnh lùng nói: “Tự làm sai thì khó mà sống.” Nói xong, anh ấy cất bước đi ra ngoài.
“Này, anh Diệp, chờ tôi với, tôi cũng về ký túc xá.”
Bên này Khương Ngữ đã được đưa đến quán cà phê ở tầng một, bởi vì tổ tiết mục đã đặt bàn trước nên trong quán cà phê không có nhiều khách hàng ngoại trừ một vài nhân viên công tác.
“Cô rất có năng lực đấy.” Triệu Xu Nùng ngồi trên ghế dài, nhìn Khương Ngữ từ trên xuống dưới: “Trần Nhã Liên đã sắp xếp câu trả lời cho cô?” Ngoại trừ mẹ kế của Tần Thời Dư ra, cô ta không thể nghĩ ra được bất cứ ai sẽ có đủ bản lĩnh để có thể đưa câu trả lời cho Khương Ngữ nhanh như thế: “Sử dụng loại công nghệ cao nào?”
Khương Ngữ ngồi xuống rồi mới trả lời cô ta: “Không phải.”
Triệu Xu Nùng cười lạnh: “Chắc không phải cô định nói với tôi là tất cả những câu hỏi đó đều do cô tự giải ra đâu nhỉ.”
Khương Ngữ nói: “Tôi nghĩ là cô sẽ không tin đâu.”
Triệu Xu Nùng: “…”
“Nói nhảm, đương nhiên là tôi không tin!”
Khương Ngữ cảm thấy chuyện này không có cách nào để giải thích được, nếu đổi thành cô thì có khi cô cũng sẽ không tin.
Triệu Xu Nùng nhìn dáng vẻ của cô, không biết vì sao không thể trút giận ra được, không biết vì sao hôm nay cô gái này lại tức giận như vậy, từ trước đến nay cô ta vẫn luôn cư xử rất đúng mực, luôn để mặt mộc ngoan ngoãn như một học sinh ba tốt trong trường, bây giờ cô ta lại buông ra những lời lẽ hung ác như thể bản thân là một khối u ác tính của xã hội này.
Cô ta hít một hơi thật sâu rồi nói: “Tôi cứ nghĩ cô không dám đến tham gia chương trình này.” Triệu Xu Nùng thực sự nghi ngờ.
Trong phần thứ ba của cuốn sách, nhóm nhân vật chính sẽ thay phiên nhau xuất hiện trong chương trình với tư cách là khách mời, lúc đó Khương Ngữ mới có cơ hội để chinh phục từng người một, hiện tại cô ta đã tập hợp đủ tất cả mọi người lại với nhau, cứ nghĩ Khương Ngữ sẽ sợ hãi và tránh né, nhưng không ngờ rằng cô không những không tránh đi mà còn trở nên vô cùng nổi bật.
Không biết là vì lá gan của cô lớn hay là vì cô quá tự tin.
Khương Ngữ thở dài: “Tôi cũng không nghĩ tới, nhưng mà vì tiền vi phạm hợp đồng, tôi không có tiền.” Quá nghèo.
Triệu Xu Nùng: “…”
“Không có tiền?” Cô ta tức giận bật cười: “Hay là như vầy đi, tôi sẽ cho cô một trăm triệu, với điều kiện là cô phải ly hôn với Tần Thời Dư, rời khỏi chương trình này, không bao giờ làm phiền đến anh ấy nữa, thế nào?”
Khương Ngữ suy nghĩ theo bản năng, nếu cô ta thật sự muốn cho thì mười triệu là đủ rồi, bồi thường xong tiền vi phạm hợp đồng hôn nhân với Tần Thơi Dư rồi thì cô sẽ là người hoàn toàn tự do.
“Ha ha, cô nghĩ tôi sẽ nói như vậy sao?” Triệu Xu Nùng nhìn biểu cảm của cô, cuối cùng cũng tìm lại được sự tức giận: “Nghĩ đẹp đấy! Cho dù tôi có mấy chục triệu tiền tiêu vặt, tôi cũng sẽ không cho kẻ có lòng tham không đáy như cô một xu nào đâu!”
Khương Ngữ: ”…“
Không phải là quá đau lòng rồi sao, rõ ràng bọn họ đều là bia đỡ đạn, dựa vào đâu cô ta là thiên kim nhà giàu có vòng quan hệ đơn giản, còn cô lại là một con quỷ nghèo khổ kiêm trap girl, tức quá.
Triệu Xu Nùng thoạt nhìn cũng khá tức giận: “Tôi tự hỏi sao cô lại đến đây, hóa ra là đến để thị uy với tôi, cô cũng rất thông minh đấy, biết trước camera thì bọn họ sẽ không tiện đối đầu với cô, lại biết bọn họ đều thích người thông minh nên cả một đoạn thời gian đều cố làm cho mình nổi bật, cô đã nghĩ ra được cái cớ nào để lừa bọn họ chưa?” Cô ta nhớ đến những chuyện mà nhân vật cực phẩm này đã làm trong cuốn sách kia, tức giận rút điện thoại di động ra: “Vốn dĩ tôi muốn chừa cho cô một đường sống, nếu cô vẫn bản tính không đổi, vậy thì đừng trách tôi không khách khí.”
Cô ta lắc lắc điện thoại, lúc này Khương Ngữ mới phản ứng lại được, hóa ra cô ta là người tốt “Rảnh rỗi sinh nông nổi” kia.
Triệu Xu Nùng click mơ album ảnh ra: “Những bài đăng trên chỉ là một phần nhỏ, còn có những thứ thú vị hơn nữa, đây đều là những thứ mà tôi lấy được từ những người đàn ông mà cô đã từng tiếp xúc qua, nói thật, tôi cũng thấy rất khâm phục cô…”
“Giải thích sao đây? Có muốn tôi vạch trần cô ngay bây giờ không?” Triệu Xu Nùng uy hiếp: “Kể cả khi bọn họ thích những người thông minh, bọn họ cũng sẽ không tha thứ cho sự lừa dối của cô, đúng chứ?”
Vốn dĩ cô định nói với cô ta là bản thân sẽ không tham gia kỳ tiếp theo của chương trình này nữa, nhưng Khương Ngữ không nói thêm gì cả, mong đợi nhìn cô ta: “Vậy cô cứ đăng đi.”
Quả nhiên là “Bàn tay vàng” của cô, cô không cần phải chăm sóc mấy cá mà nguyên chủ để lại nữa, cô cũng không cần phải nói lời từ chối với tổ tiết mục bên kia nữa, thật tuyệt.
Nói như vậy, tất cả mọi chuyện đều đã được giải quyết! Tiếp theo chỉ cần chờ đến kỳ hạn hai năm trôi qua rồi ly hôn với Tần Thời Dư là mọi chuyện sẽ ổn thỏa!
Triệu Xu Nùng cho rằng cô bị dọa cho sợ rồi, nhấn mạnh: “Cô chắc chứ? Chỉ cần cô ly hôn, chuyện của cô và những người khác như thế nào tôi sẽ không quan tâm đến. Cô không nghĩ bản thân còn trẻ mà lại thân bại danh liệt, sau này không thể tiếp tục làm việc nữa sao?”
“Còn về chương trình này, trước đây là do tôi sơ suất, không ngờ cô lại ngu ngốc đến mức dám trực tiếp giả vờ mình là một học sinh xuất sắc, nhưng nếu cô đã kiên trì như vậy thì cứ thử đi, để xem cô có thể tồn tại đến cuối chương trình này không!”
Khương Ngữ còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy một giọng nói ôn hòa quen thuộc: “Vốn dĩ tôi nghĩ tổ chương trình “Full Tune” sẽ luôn công bằng và khách quan, thế nhưng không ngờ lại xuất hiện tình huống đe dọa thí sinh thế này.”
Khương Ngữ và Triệu Xu Nùng đều sửng sốt, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Hạng Thần không biết đã xuất hiện phía sau bọn họ từ khi nào, dường như anh ấy chỉ nghe được câu nói cuối cùng của Triệu Xu Nùng, trực tiếp hỏi Triệu Xu Nùng: “Không biết Khương Ngữ đã làm gì sai mà cô Triệu lại muốn ngăn cản cô ấy xuất hiện trong chương trình nhỉ?”
Khương Ngữ chớp mắt, mặc dù trong sách Hạng Thần có vẻ dịu dàng và điềm tĩnh, nhưng thực ra anh ấy không phải là loại người quá nhiệt tình đối với người ngoài, vì sao anh ấy lại ra mặt bảo vệ cô?
Có thể bời vì anh ấy là một trong những người trong nhóm nhân vật chính, nên khi Triệu Xu Nùng nghe vậy thì cũng không tức giận mà chỉ nói: “Chẳng lẽ anh không thấy bài đăng ngày hôm qua sao?” Nói đến đây, cô ta liếc mắt nhìn Khương Ngữ một cái, cười lạnh nói: “Ở đây tôi còn có một thứ càng thú vị hơn nữa kìa, anh có muốn xem không?”
Hạng Thần nghe vậy thì nhìn cô ta: “Bài viết hôm qua là do cô đăng?”
Khương Ngữ thầm nghĩ, không hổ là luật sư, thật tỉ mỉ và nghiêm cẩn.
Quả nhiên, Hạng Thần nhìn về phía Triệu Xu Nùng: “Cô Triệu, cô làm thế là đang xâm phạm quyền riêng tư đấy.”
Triệu Xu Nùng mang vẻ mặt “anh đang kể chuyện cười sao” nói: “Ảnh chụp màn hình các cuộc trò chuyện mà tôi có được đã nhận được sự đồng ý của bọn họ, sao có thể là xâm phạm quyền riêng tư. Hơn nữa, bây giờ là lúc để ý đến chuyện đó sao? Anh có thể rõ ràng tí được không? Anh chưa xem những bản lịch sử trò chuyện đó sao?”
Hạng Thần nói: “Sao tôi biết được những gì mà cô đăng là thật hay giả.”
Triệu Xu Nùng lập tức trở nên tức giận, trừng mắt nói: “Anh có ý gì? Ý của anh là tôi hãm hại cô ta? Vậy mà anh lại tin cô ta chứ không tin tôi?”
Hạng Thần vẫn mang dáng vẻ ôn hòa như cũ, hỏi lại với giọng điệu ôn hòa: “Nếu không thì sao?”
“Thứ nhất, tôi và cô Triệu đây không thân thiết; thứ hai, sao cô có thể khiến cho tôi tin một người một chân đạp mấy thuyền sẽ gộp hết tất cả đối tượng mập mờ của người đó vào cùng một nhóm? Thứ ba, tôi tận mắt thấy cô đang áp bức cô ấy; thứ tư, …” Anh ấy nói tới đây thì nhìn về phía Khương Ngữ.
Khương Ngữ để lộ ra vẻ mặt mờ mịt, lại nghe Hạng Thần nói tiếp: “Trong một hoàn cảnh bình thường, người làm chuyện trái với lương tâm sẽ không thể nào có dáng vẻ bình tĩnh như thế này được.”
Khương Ngữ: “…”
Cô vẫn cứ có cảm giác anh ấy đang mắng cô mặt dày, nhưng cô không có bằng chứng.
Triệu Xu Nùng nhất thời nghẹn lại, thế mà lại không biết phải phản bác lại như thế nào.
Thấy Hạng Thần đang muốn minh oan cho mình, Khương Ngữ vội vàng nói: “Cô ấy không vu oan cho tôi, quả thực là do tôi sai, tôi không nên qua lại nhiều người như vậy…” Cô dừng lại một chút, thật sự cô cũng không muốn đội cái nồi “mập mờ” này, nên cô đã dùng một lý do uyển chuyển hơn để thoái thác: “Tôi không nên không biết giữ khoảng cách khi ở cùng với người khác, thực sự xin lỗi vì đã khiến cho mọi người phải hiểu lầm.”
Hạng Thần nhướng mày nhìn cô: “Không biết giữ khoảng cách?”
Khương Ngữ giả vờ như không nghe thấy, nói với Triệu Xu Nùng: “Yên tâm, tôi cũng sẽ rời khỏi chương trình.” Suy nghĩ một hồi, cô lại nhỏ giọng bổ sung thêm: “Chỉ cần trả tiền thưởng thực tập sinh cho tôi thôi là được, tôi thật sự rất thiếu tiền.”
Hạng Thần nghe vậy thì không khỏi nhìn về phía Triệu Xu Nùng, Triệu Xu Nùng nghiến răng: “Tôi chỉ biết cô là một trap girl, nhưng tôi lại không biết cô còn là một bạch liên hoa* chính hiệu đấy.”
*Bạch liên hoa: Ám chỉ những cô gái tỏ vẻ trong sáng, ngây thơ, nhưng thật ra rất thủ đoạn và đầy toan tính.
Khương Ngữ: “…”
Cô thử suy nghĩ lại một lúc, thấy hành vi vừa rồi của mình quả thật rất giống bạch liên hoa.
Vậy thì… “Tôi với bọn họ chỉ là bạn bè thôi, nhưng bọn họ đều thích nói chuyện phiếm với tôi, tôi biết làm sao giờ? Nếu tôi trực tiếp từ chối thì không phải sẽ khiến cho bọn họ tổn thương sao?” Khương Ngữ ăn nói hùng hồn: “Nếu cô có bản lĩnh thì kêu tổ tiết mục của chương trình phong sát tôi đi, tôi đang chờ đây!”
Triệu Xu Nùng: “…”
Điều này khiến người khác khá khó chịu, nó khiến cô giống như một đứa trẻ đang bắt chước cách nói chuyện của người lớn, nhưng lại làm cho người nghe cảm thấy cô có hơi đáng yêu.
Cảm thấy cô đáng yêu, mẹ nó có phải cô ta điên rồi không?
Bị Khương Ngữ cắt ngang như vậy, Triệu Xu Nùng và Hạng Thần không biết nên nói thêm gì, một người cảm thấy đối phương là cô chiêu ỷ thế hiếp người, một người lại cảm thấy đối phương không có đầu óc, coi lòng tốt của mình như lòng lang dạ thú.
Hai người đấu mắt với nhau một lúc, mãi đến khi điện thoại di động của Hạng Thần đột nhiên vang lên một tiếng, anh ấy cúi đầu nhìn thoáng qua, gõ nhanh vài chữ, sau đó nói với Khương Ngữ: “Đi thôi.”
Khương Ngữ nhìn Triệu Xu Nùng rồi lại nhìn sang Hạng Thần, sau đó đứng dậy đi theo Hạng Thần.
Điều này làm cho Triệu Xu Nùng càng thêm tức giận, hậu quả là kiên quyết đá cô ra khỏi chương trình.
Khương Ngữ đang suy nghĩ nên thu dọn hành lý như thế nào để quay trở về thành phố B thì nghe thấy Hạng Thần nói: “Hy vọng có thể gặp lại cô trong buổi ghi hình tiếp theo của chương trình.”
???
Khương Ngữ khó hiểu ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy khuôn mặt với nụ cười ôn hòa đặc trưng của Hướng Thân và cả ánh mắt không mang quá nhiều ý cười, tổng thể lại cảm giác có chút đáng sợ, tại sao khi ở trước mặt Triệu Xu Nùng lại mang một bột mặt khác vậy?
Khương Ngữ nhẹ giọng nói: “Không được đâu, tôi thật sự chỉ muốn kiếm tiền thưởng thôi.”
Cô nhìn quanh: “Cảm ơn anh đã giúp tôi, tôi sẽ không đến tổ chương trình nữa…”
Lời còn chưa nói xong, cô đã nhìn thấy Giản Thương đang đứng dựa vào cột trụ trên hành lang nói chuyện Diệp Nguyên Dục, cậu ta cười hì hì nói: “Không thể được. Chị Ngữ, chị lợi hại như vậy thì sao mà đi được, chị chính là mục tiêu của tôi, hãy cho tôi một cơ hội để đánh bại chị.”
Khương Ngữ kinh ngạc: “Sao các anh lại ở đây?”
Ba người khựng lại, Giản Thương ho khan một tiếng nói: “Chúng tôi chuẩn bị quay về ký túc xá, đúng lúc tình cờ nhìn thấy chị ở bên trong, nghe người ta nói chị bị mấy người áo đen dẫn đi, sợ chị gặp nguy hiểm, cho nên anh Thần mới đến đây xem thử.”
Diệp Nguyên Dục nói thẳng: “Mọi người đều nghi ngờ cô gian lận, tôi nghĩ cô cần phải chứng minh bản thân mình.” Nghe thì có vẻ như là đang khuyên bảo, nhưng thực ra lại mang theo sự lạnh lùng.
Khương Ngữ nhìn lướt qua bọn họ, rốt cuộc cũng hiểu rõ ý của bọn họ là gì.
Cái gì mà đi ngang qua, rõ ràng là cố ý đến đây để chặn đường cô.
Tương tự, với trí thông minh của bọn họ, làm sao mà họ không thể phân được chuyện thật hay giả, thực ra trong thâm tâm bọn họ cũng nghi ngờ cô đang gian lận, trong đó có lẽ bao gồm cả những tin đồn trên mạng về việc cô một chân đạp mấy thuyền, cô không nói gì, bọn họ sẽ đích thân kiểm chứng.
Theo thói quen của chương trình “Sở điều tra sự vụ toàn năng”, kỳ tiếp theo sẽ bắt đầu với hình thức thử thách không giới hạn, quá trình ghi hình sẽ không quá cứng nhắc như thử thách của hôm nay, các khách mời sẽ có độ tự do rất cao.
Đến lúc đó chỉ cần suy nghĩ của cô không bắt kịp, chỉ trong tích tắc mọi chuyện sẽ bị bại lộ.
Giống như nguyên chủ trong cuốn sách ban đầu, ở giai đoạn đầu cô ta đã kiếm được rất nhiều lưu lượng dựa vào việc gian lận, nhưng về sau này, cô ta đã phải trả một cái giá thật đắt, cuối cùng cô ta bất chấp tất cả dứt khoát đi theo con đường nổi tiếng nhờ thị phi, danh tiếng nát bấy.
Chỉ có thể nói khổng hổ là nhóm nhân vật chính, chính trực nhưng cũng không thiếu sự sắc sảo.
Nếu cô chỉ là cô, có lẽ cô và bọn họ có thể trở thành bạn tốt, đáng tiếc nhiệm vụ bây giờ của cô là phải tránh xa bọn họ, nhanh chóng quay về với cuộc sống bình thường ở nhà.
Khương Ngữ thở dài: “Lịch sử trò chuyện mà Triệu Xu Nùng đăng lên đều là sự thật, thực sự xin lỗi, là tôi sai, sau này tôi sẽ không đến làm phiền mọi người nữa, còn về việc tôi có gian lận hay không…” Cô ngẩng đầu nhìn bọn họ: “Các anh nghĩ tôi có gian lận không?”
Những chuyện khác thì có thể Khương Ngữ sẽ nói dối, nhưng nói đến chỉ số thông minh thì không ai có thể nghi ngờ cô.
Ba người đều không nói gì, theo lẽ thường mà nói thì quả thực là cô không thể có kết quả tốt như vậy được, nhưng với tư cách là những người cùng tham gia cuộc thi, bọn họ lại mơ hồ cảm nhận được cô thực sự có năng lực, nếu không bọn họ cũng sẽ không bị kích thích nghiêm túc đối xử với cô như một đối thủ thực sự, nhưng đây cũng là điểm vô lý, bọn họ cũng nhận ra Khương Ngữ dường như không thông minh đến thế.
Khương Ngữ không biết phải giải thích như thế nào: “Mấy ngày trước tôi có mơ một giấc mơ, mơ thấy tôi ở một thời gian và không gian khác vô cùng thông minh và hiếu học, cô ấy luôn là một học sinh xuất sắc, cuối cùng trở thành một nghiên cứu sinh tiến sĩ tại Đại học Q, sau khi tỉnh dậy tôi phát hiện dường như những chuyện học hành tốt đó tôi đều đã trải qua, cho nên hôm nay khi vượt thử thách tôi mới cảm thấy những câu hỏi đó đều khá đơn giản.”
Ba người mặt không biểu cảm nhìn cô: ”…“
Khương Ngữ mang vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không phải vị thám tử nổi tiếng kia đã nói rồi sao? Sau khi loại bỏ hết những yếu tố không thể xảy ra, những cái còn sót lại dù có khó tin đến đâu thì đó vẫn là sự thật.”
Tin cô cái quỷ ấy, chẳng lẽ bọn họ chỉ vì muốn loại trừ khả năng cô gian lận mà tin rằng cô từ một sinh viên năm ba hệ biểu diễn thuộc Học viện điện ảnh lại biến thành tiến sĩ của Đại học Q chỉ sau một đêm?
Giản Thương nói: “Chi bằng chị nói là chị thi trượt đại học, tự bản thân sa ngã đi.”
Hai mắt Khương Ngữ sáng lên: “Ý kiến hay nha.”
Giản Thương: … Cô quả nhiên là một người phụ nữ tồi tệ thích lừa gạt người khác.
Khương Ngữ đột nhiên thở dài, cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Nói cho cùng thì các anh hiểu được bao nhiêu về tôi?”
Cả ba người sửng sốt, bọn họ nhận ra thật ra bọn họ không hiểu gì về Khương Ngữ, trước khi họ thấy được bài đăng, cô ở trong mắt bọn họ chỉ là một cô gái xinh đẹp, có chút thông minh, là một cô gái nhỏ cứ vô tình hay cố ý tán tỉnh bọn họ, nhưng cô thực sự là người như thế nào? Bọn họ không biết.
Khương Ngữ thấy ba người đã bị hù cho sợ, chuẩn bị rời đi.
Hôm nay cô dám chơi nổi như vậy thứ nhất là vì tiền thưởng, thứ hai là vì cô chắc chắn không có mấy người thực sự hiểu rõ cô, ở giai đoạn này, mục tiêu đối tượng tấn công chính của nguyên chủ là Tần Thời Dư, với nhóm nhân vật chính còn lại thì đang trong giai đoạn nói chuyện mập mờ như thói quen, còn nhóm bạn “cùng chí hướng” thì đều là tình bạn plastic*, chỉ cần cô biến mất một khoảng thời gian, cô sẽ trở thành người qua đường trong cuộc sống của bọn họ, thỉnh thoảng nhắc tới làm chủ đề của một vài câu chuyện, con đường danh lợi từ trước đến nay đều là như vậy.
*Tình bạn plastic: Thường được dùng để chỉ những tình bạn trong giới giải trí, tức là chỉ tỏ ra thân thiết trước mặt công chúng để tạo đề tài hoặc là tình bạn rất dễ tan vỡ vì xung đột lợi ích và tranh giành tài nguyên.
Khương Ngữ hoàn toàn không lo lắng việc sẽ gặp lại nhóm nhân vật chính, Triệu Xu Nùng là một trong những nhà đầu tư, chỉ cần cô ta không muốn để cô tham gia vào tổ chương trình, bọn họ còn có thể làm gì khác được?
Điện thoại di động của mọi người đồng thời vang lên, Khương Ngữ cứ tưởng là tổ chương trình đã gửi thông báo gì đó, nhưng mà…
#[FullTune3] Có quy tắc ngầm, thực tập sinh Khương Ngữ gian lận.#
Nhìn dòng hot search đang leo top này, cả ba người Diệp Nguyên Dục không hẹn mà cùng nhìn về phía Khương Ngữ.
Khương Ngữ: ”…“
Hai giờ sau, Khương Ngữ ngồi trong phòng họp nhỏ của tổ chương trình với vẻ mặt vô cảm, nhìn bản hợp đồng trước mặt mà cảm thấy vô cùng đau lòng: Triệu Xu Nùng, sao cô ta lại như thế này, đường đường là một nhà tư bản nhưng lại không thể ảnh hưởng đến quyết định của đạo diễn, có còn là Bàn tay vàng nữa không vậy?