Khương Ngữ gọi rất nhiều món ăn, mọi người ở phòng đơn chứ không phải phòng tiêu chuẩn nên không có phòng nào ngồi ăn được, vẫn là Tần Thời Dư ra mặt mượn một phòng nghỉ, một bàn nhỏ uống trà, hai cái sô pha nhỏ và bốn cái ghế, đủ cho sáu người.
Mặc dù sơ sài nhưng mọi người vẫn ăn rất vui vẻ, mỗi khi nghĩ đến bộ dạng Tôn Linh Thiến đang tức đến phát điên thì Thư Họa không khỏi bật cười: “Nhưng nói ra thì cô ta giàu thật đấy, bỏ ra bốn mươi nghìn nhân dân tệ để ngăn chúng ta không được ăn ở phòng ăn riêng, cứ như chúng ta không ăn bữa này thì chết vậy, nghĩ cái gì vậy chời?”
Khương Ngữ cắn một miếng bào ngư, híp mắt hưởng thụ: “Có lẽ cô ta muốn chúng ta biết cô ta rất giàu có, có tiền thì có thể làm được rất nhiều việc?”
Giản Thương đáp: “Ví dụ như?”
Khương Ngữ nói: “Ví dụ như chúng ta không được phép ăn trong nhà hàng.”
Mọi người lại không nhịn được cười, vậy thì Tôn Linh Thiến đã làm được rồi, chỉ là không biết có vui hay không thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT