Đào Tửu thực sự bắt đầu cuộc sống bế quan không biết xấu hổ cùng đại lão.

Cái gọi là không biết xấu hổ chủ yếu là chỉ Đào Tửu.

Lúc đại lão ngồi xuống tu luyện, nàng ở một bên ngả người đi ngủ.

Lúc đại lão nghỉ ngơi, nàng ở một bên vui chơi giải trí.

Dù sao bế quan thì cũng là một chuyện nghiêm túc.

Chẳng qua chủ ý của Thông Thiên chỉ là muốn để nàng ở trong tầm mắt, còn nàng thì vẫn lười biếng tu hành, hoàn toàn không thèm quan tâm gì sất.

Trong lúc bế quan, từ khi Tri Chích nói cho Đào Tửu Tam Tiêu tiên tử đã rời đảo, nàng cũng sớm không có khỏi thăm tin tức bên ngoài.

Mãi cho đến ngày hôm đấy, Thông Thiên đang nhắm mắt ngồi thiền đột nhiên mở to mắt, ánh mắt sâu xa nhìn hạt dưa mà Đào Tửu đang đập một lát.

Sau một khắc im lặng, giọng nói của hắn có chút nặng nề: "Tam Tiêu sư tỷ của ngươi đã đi rồi."

...Khụ...Khụ…

Đào Tửu bị hạt dưa kẹt trong cổ họng: Sớm biết như vậy thì thà để cho Tri Chích nói cho nàng, ít nhất thì còn sớm chuẩn bị tâm lý.

Nhìn tiểu đồ đệ ho đến khó chịu, ánh mắt Thông Thiên lóe lên một tia đồng cảm.

Ai da, năng lực chịu đựng quá kém.

Đào Tửu dừng lại một lúc lâu, cuối cùng cũng nuốt được hạt dưa kia xuống, hỏi vội: "Sư phụ, Tam Tiểu sư tỷ có chuyện gì vậy, chúng ta mau đến xem xem sao?"

Mí mắt Thông Thiên nhấc lên, nhìn nàng một chút, âm thanh bình tĩnh quá mức: "Cùng lắm là số trời đã định, sau này có cơ hội thì sẽ gặp lại."

Ngụ ý là không cần phải đi gặp.

Thấy đại lão tiếp tục nhắm mắt ngồi xuống, Đào Tửu chả còn tâm tình nào để mà ăn hạt dưa.

"Tri Chích, ngươi nói không phải đại lão đều sống mệt mỏi như thế à."

Sống mệt mỏi?

Tri Chích còn chưa kịp phản ứng, lại nghe Đào Tửu tiếp tục nói: "Rõ ràng trong lòng rất khó chịu, lại vẫn cứ muốn làm ra bộ dạng như không có gì."

"Bộc lộ một chút sự yếu đuối của mình khó đến vậy à."

Lần này Tri Chích đã nghe rõ, nó nghĩ về những đại lão mà mình đã gặp, ây dà ~ cũng không phải tất cả đều thế.

Ừ thì có điều…

"A ~ Giáo chủ Thông Thiên mặc dù mặt mũi thì rất được, chỉ là mấy vạn năm nay hắn đều như thế, cũng không có cái gì là không tốt cả, ít nhất thì sẽ không dễ dàng bị người khác nhìn thấu."

Thấy Tri Chích không hiểu ý mình, Đào Tửu không nói thêm gì nữa, chỉ buồn bã lấy ra một vò rượu.

Đương nhiên nàng biết như này sẽ không dễ bị người khác nhìn thấu, nhưng mà nơi này cũng không có người ngoài, bộc lộ cảm xúc một chút thì có sao?

A...Hay có thể nói là, trong lòng hắn, nàng cũng chỉ là một người ngoài?

Hừ, đúng là một suy nghĩ khiến cho người ta tức giận.

.....

Cứ như vậy, hai người lại tiếp tục bế quan thêm một thời gian nữa.

Từ sau chuyện của Tam Tiêu tiên tử, Đào Tửu không còn ngồi ăn uống chờ nhiệm vụ, mà đã bắt đầu chăm chú tu luyện.

Cũng không phải là bị kích thích, chẳng qua cảm thấy là quá rảnh rỗi.

Được ông trời ưu ái cơ hội cho như thế, nàng không tu luyện cho tốt thì thật có lỗi với mong muốn làm nữ chính tài ba.

Mà ngay lúc chuyện tu vi của Đào Tửu vừa có một sự đột phá nhỏ, giáo chủ đại nhân cuối cùng lại quyết định xuất quan.

Bởi vì có một số chuyện cần hắn ra mặt, cho nên Đa Bảo đã tới Bích Du Cung nhiều lần.

"Sư phụ, Quảng Thành Tử, đệ tử của Ngọc Hư Cung đang ở bên ngoài cầu kiến." Ngọc Hư Cung, đó cũng chính là nơi Nguyên Thủy Thiên Tôn ở.

Trong đại điện của Bích Du Cung, giáo chủ đại nhân yên lặng ngồi ở chủ vị, đứng bên cạnh là tiểu đồ đệ, người thưa chuyện ở dưới đài chính là đại đệ tử Đa Bảo đạo nhân.

Thấy lúc Đa Bảo đề cập đến Quảng Thành Tử, giọng nói không thể che giấu được sự tức giận, Thông Thiên cau mày: "Để hắn vào đi."

Rất nhanh Đa Bảo đã dẫn một vị đạo nhân áo xanh vào, chính là Quảng Thành Tử ở dưới trướng của Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Nhìn người tới đây dáng người có hơi mập mạp, Đào Tửu nhếch miệng, không có đẹp trai bằng Đa Bảo sư huynh à nha.

"Đệ tử Quảng Thành Tử bái kiến sư thúc."

Thấy Quảng Thành Tửu đối với sư tôn nhà mình ngược lại còn cúi người bái kiến, rất là lễ độ, Đa Bảo đứng thẳng một bên càng không khỏi lộ ra ánh mắt khinh thường, đồ đạo đức giả! Toàn ra vẻ!- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Thông Thiên đang không thấy được vẻ mặt của đại đồ đệ, lãnh đạm nói: "Lần này ngươi đến đây, có chuyện gì muốn gặp ta?"

"Khởi bẩm sư thúc, ta dạy cho Khương Thượng tôn sư pháp chỉ của sư phụ, giúp Tây Kỳ đánh vua Trụ, không ngờ lại gặp đồ đệ Hỏa Linh Thánh Mẫu của sư thúc ở Giai Mộng Quan, hai bên tranh đấu, đệ tử may mắn thắng được đối phương, bây giờ Hỏa Linh Thánh Mẫu đã lên Phong Thần đài, lần này đệ tử đặc biệt đến đây để trả lại mũ Kim Hà cho nàng.”

Nói rồi, Quảng Thành Tử lấy mũ Kim Hà ra, Đa Bảo thấy vậy liền giật lấy.

Xí, hắn đoạt bảo bối của sư muội ta, còn cố ý đến trả, giả bộ người tốt cái quần què!

Mà thấy Quảng Thành Tử nói chuyện không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti, Đào Tửu trong lòng không khỏi thán phục hắn đúng là một nam tử hán.

Phải biết rằng, với tính tình bao che khuyết điểm kia của sư phụ, ngươi thắng rồi lại còn tới khoe mẽ, đây còn không phải là tới cửa đòi đánh hay sao?

Cho dù có là số trời đã định, hắn cũng sẽ không từ bỏ ý định đâu.

Quả nhiên chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của giáo chủ đại nhân lọt vào tai: "Ngày hôm đó tam giáo cùng bàn bạc chuyện Phong Thần, trong đó có những trung thần nghĩa sĩ lên bảng, còn có những người không trở thành tiên mà thành thần linh, tất cả đều có hết, đều là duyên phận của hai bên, cho nên thần linh thì phải có tôn ti trật tự, chết thì cũng phải có trước có sau.”

“Tiệt giáo của ta cũng tự nhiên mà có rất nhiều, cái này là số trời.”

“Quảng Thành Tử, ngươi đi nói là Khương Thượng, hắn có Đả Thần Tiên, cũng như ta có giáo hạ môn nhân ngăn người của hắn, mặc cho hắn đánh.

Trước đó ta đã khuyên bảo qua nhiều đồ đệ, nếu có người không nghe, muốn lên Phong Thần đài kia, thì cũng chẳng liên quan đến Khương Thượng. Ngươi đi ra đi!"

"Đa tạ sư thúc thông cảm." Quảng Thành Tử vội vàng cúi xuống lần nữa, đứng dậy đi ra ngoài cung.

Vừa đi còn nghĩ, ai nói sư thúc của Tiệt giáo không dễ nói chuyện vậy, đây không phải dễ nói chuyện à.

Đợi hắn rời đi rồi, Đa bảo mới có chút tức giận nói: "Sư tôn, đối phương rõ ràng là cố ý đến làm sỉ nhục chúng ta, tại sao người lại dễ dàng thả hắn đi như vậy?"

"Ồ?" Giáo chủ đại nhân đổi sang tư thế ngồi thoải mái dễ chịu, một tay chống sau đầu: "Ngươi nói hắn sỉ nhục ta như thế nào?"

Đa Bảo nhịn không được nói: "Hắn mắng ta là dạy tà đạo, 'Không phân biệt được người có lông kẻ có sừng, hạng người sinh ra từ trứng ẩm ướt, tất thảy đều có thể chung sống.' Hắn chỉ là thắng môn hạ đệ tử của ta, vậy mà lại dám dõng dạc nói Ngọc Hư đạo pháp của hắn là 'Tôn pháp tối cao', đệ tử trong lòng không phục."

Nghe thấy vậy, Thông Thiên không khỏi cười nhẹ một tiếng: "Ta cũng là loài có lông vũ, vậy sư phụ của hắn là người như nào? Ta hóa thành lông vũ, vậy sư phụ của hắn cũng thành một loại lông vũ, lời này nói ra đúng là buồn cười."

Không đợi Đa Bảo trả lời, giọng nói của Thông Thiên lại thay đổi: "Cùng lắm thì, nếu ngươi không phục, vậy nên đem bản lĩnh thật sự tới đọ sức. Tuy nói là Phong Thần đều có số trời, nhưng số trời có hạn, các ngươi cũng nên tận tâm tận lực, không uổng phí cuộc sống này."

*Chúng ta đều biết, trong tiểu thuyết phong thần diễn nghĩa, thì phong thần, chính là một sự kiện, được xiển giáo và triệt giáo, cùng nhau lập ra, để tuyển chọn 365 vị chính thần, phục vụ cho thiên đình, và phong thần bảng ,chính là một thứ cực kỳ quan trọng ,để thực hiện nghi lễ này. Nói nôm na là, khi chết đi, nếu các vị tiên có tên trong bảng phong thần thì sẽ không hồi sinh được nữa. 

Nam chính điền tên sư đồ của mình vào bảng phong thần cũng là bất đắc dĩ. 

Đa bảo nghe lời này, lập tức hiểu ra, trước đây đệ tử của Tiệt giáo nhiều người chết như vậy, hắn đều nghe lời sư tôn dạy bảo, chưa từng rời khỏi Bồng Lai một bước.

Bây giờ nghĩ lại, đúng là hắn hẹp hòi.

"Sư phụ, vậy ta lập tức đuổi theo ra ngoài đánh cho Quảng Thành Tử kia một trận."

"Không vội." Thông Thiên khoát tay: "Những sư đệ kia các sư muội đã đánh giùm rồi."

Quả nhiên, lời vừa dứt, bên ngoài liền truyền đến một giọng nói.

"Sư thúc, đệ tử lại đến làm phiền ạ." Người đang nói chính là Quảng Thành Tửu vừa đi không lâu.

***

Quảng Thành Tử vào trong điện, vội vàng bái lễ với Thông Thiên: "Xin sư thúc tha thứ cho đệ tử vô trạng."

Nhìn người đến quần áo rách nát đầu tóc rối bù, giáo chủ đại nhân cau mày.

Lại biết mà còn hỏi: "Quảng Thành Tử, sao ngươi lại quay trở lại, còn ăn mặc như thế này?"

"Thực ra...Thực ra là các môn hạ đệ tử của sư thúc quá hung dữ." Giọng nói của Quảng Thành Tử vội vã: "Đệ tử ra đến cửa cung, gặp phải rất nhiều môn hạ của sư thúc đến vì Hỏa Linh Thánh Mẫu, đệ tử không đỡ nổi, đành phải đến bái kiến sư thúc, xin sư thúc cho đệ tử trở về."

Nghe hắn nói như vậy, cả Đa Bảo và Đào Tửu đều không nhịn được muốn cười.

Đa Bảo: Đánh hay lắm, nếu hắn ra tay, thì sẽ không chỉ đơn giản là phá cho y phục rách rưới, đầu bù tóc rối như vậy.

Thông Thiên gật nhẹ đầu: "Ừm, Hỏa Linh có giao tình tốt với rất nhiều đệ tử, chỉ là bọn họ nhất thời tức giận, đánh ngươi một trận cũng là chuyện có thể hiểu."

Nghe thấy lời này, trong lòng Quảng Thành Tử lộp bộp một tiếng, chẳng lẽ chuyện hắn bỗng dưng bị đánh này...là vô ích?

Lại nghe Thông Thiên nói tiếp: "Bọn họ đã ra tay rồi, có lẽ sẽ không so đo với ngươi nữa, ngươi cứ đi đi."

...Quảng Thành Tử có chút chần chừ, dáng vẻ vừa mới nãy của những người kia, không thể là đơn giản tức giận một lần, nếu hắn cứ như vậy mà ra ngoài, chắc chắn sẽ còn phải chịu thêm một trận tơi bời nữa.

"Thế nào?" Thấy hắn đứng im, giáo chủ đại nhân liếc hắn một cái: "Ngươi vậy là còn lời gì muốn nói hả?"

"Sư thúc, đệ tử đương nhiên là tin, nhưng mà đám người ngoài hiểu lầm đệ tử rất sâu."

Quảng Thành Tử nghĩ ngợi, vì sự an toàn của bản thân, để đảm bảo thì, mắt hắn nhìn Đa Bảo cách đó không xa: "Không bằng...Không bằng để Đa Bảo đạo huynh đưa đệ tử đi một đoạn đường."

"Ngươi muốn Đa Bảo đưa ngươi đi?"

Thông Thiên hé môi mỏng, nhìn thoáng qua Đa Bảo: "Đa Bảo, ngươi có nghe thấy không?"

"Đệ tử tuận mệnh." Đa Bảo cao giọng đáp, bên trong ánh mắt mang theo một sự kích động hưng phấn: "Đệ tử chắc chắn sẽ hộ tống Quảng Thành Tử ra ngoài thật tốt."

"Thật tốt" hai chữ bị hắn cố ý nhấn mạnh, Đào Tửu nghe thấy không nhịn được cười trộm.

Quảng Thành Tử này đúng là xui xẻo, để ai tiễn hắn thì thôi đi, lại cứ một mực để Đa Bảo ghét hắn nhất đưa đi.

Thấy Đa bảo trả lời, Quảng Thành Tử chắp tay với Đa Bảo: "Làm phiền đại huynh rồi."

Ít lâu sau, hai người đi tới ngoài cửa Bích Du Cung, đám người giữ ở ngoài cửa thấy Đa Bảo đi cùng Quảng Thành Tử, quả nhiên không hẹn mà cùng nhường đường.

Quảng Thành Tử trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may hắn đã tính toán trước, nếu không mình đi ra sẽ lại bị những kẻ không nói lý được này đánh cho một trận.

Đợi bọn họ đi xa rồi, Quy Linh Thánh Mẫu, người dẫn đầu trong đám đệ tử, khoát tay với mọi người.

"Đi rồi đi rồi, tất cả mọi người tản đi, có Đa Bảo sư huynh ra tay, Quảng Thành Tử kia chắc chắn sẽ không thuận lợi được đâu."

Không lâu sau, Đa Bảo đã đưa Quảng Thành Tử đến ngoài sơn môn của Tiệt giáo.

"Đa tạ đạo huynh đưa tiễn, vậy tại hạ cáo biệt."

Nhìn bộ dáng rất lễ độ kia của đối phương, Đa Bảo tức giận tới mức trực tiếp lôi ra một cây Khốn Tiên Tác*.

*Khốn Tiên Tác, tên như ý nghĩa, chính là dùng để trói buộc người, căn cứ miêu tả chính là, Khốn Tiên Tác có thể rắn chắc trói lại Vũ Luyện cấp bậc trở xuống bất kỳ tu sĩ nào.

"Đạo huynh đây là có ý gì?" Quảng Thành Tử chưa kịp chuẩn bị, liền bị Đa Bảo vây lại.

"Ý gì ấy hả?"

Thấy ánh mắt sợ hãi của đối phương, Đa Bảo ngoài mặt người nhưng trong lòng không cười nói: "Ngươi đánh đồ đệ của ta tới mức lên Phong Thần đài, còn diễu võ giương oai đến đây dạy ta pháp bảo, thế nào, sợ rồi à?"

"Đạo huynh, đây là hiểu lầm..."

"Hiểu lầm?" Trên mặt Đa Bảo hiện ra vẻ khoa trương kinh ngạc: "Ngươi hại đồ đệ của ta, còn dám để ta dẫn ngươi đi, đúng là hiểu lầm lớn thật nha."

...Thấy đối phương giơ nắm đấm lên, Quảng Thành Tử vô thức nuốt một ngụm nước bọt: "Đạo huynh, có chuyện muốn nói thì nói sau, nhưng sư thúc đã coi trọng để ngươi hộ tống ta ra đảo..."

Ngụ ý là, mệnh lệnh của sư tôn ngươi cũng không thể vi phạm chứ.

Nghĩ đến chuyện Quảng Thành Tử nhất định là không biết, đệ tử của Tiệt giáo quen việc xỏ lá chơi đểu nha.

Chỉ thấy nét mặt của Đa Bảo giật giật: "Ây da, ngươi đúng là biết tìm chỗ dựa nhỉ."

"Ngươi cũng đừng quên, đó là sư tôn của ta, đương nhiên cũng là chỗ dựa của ta."

"Mà sư tôn ta cũng chỉ là để ta hộ tống ngươi ra đảo, không để cho đệ tử của người làm hại ngươi, cũng không có nói ta không được phép đánh ngươi."

Nói xong rồi, không đợi Quảng Thành Tử mở miệng, hắn trực tiếp lôi ra cái bao tải chụp lên đầu của đối phương.

"Đạo huynh, ngươi làm gì vậy?" Quảng Thành Tử không hiểu ý, mắt tối sầm lại, sau một khắc cái mông ê ẩm: "Ai da ~ "

"Đạo huynh ngươi bị tê liệt rồi." Đa Bảo gạt hắn một cước ngã trên mặt đất, rồi cầm một cái chày cán bột lên đánh cho một trận tơi bời.

Một bên còn vừa đánh vừa mắng: "Để ngươi diễu võ giương oai như thế, để ngươi thuận lợi đi khoe mẽ này...Đánh đồ đệ của lão tử còn dám để lão tử đưa ngươi đi, chịu trận đánh này của lão tử là đáng đời..."

Mà Quảng Thành Tử từ lúc mới bắt đầu nói đạo lý đến lúc sau cầu xin tha thứ, cuối cùng là chẳng còn âm thanh gì nữa.

Cũng không phải bị đánh đến ngất xỉu, Đa Bảo toàn dùng lực rất mạnh, mặc dù rất đau, nhưng hắn là một người đã tu tiên, đâu có dễ dàng ngất đi như vậy.

Chỉ là hắn phát hiện, hắn càng nói chuyện, đối phương càng đánh mạnh hơn.

Đợi Đa Bảo đánh mệt rồi, mới dùng bí quyết để thả Quảng Thành Tử ra.

Lúc hắn đi ra từ trong bao bố thì làm gì còn ai bên cạnh, Đa Bảo người ta đã sớm bay trở về Bích Du Cung trình diện rồi.

Trong Bích Du Cung, vừa rồi Đào Tửu nhìn tinh thần rất sảng khoải của Đa Bảo, không nhịn được tò mò.

"Đại sư huynh, Quảng Thành Tử kia sao rồi?"

"Không biết, chắc là trên người rất thảm."

"Ơ hay? Không phải huynh đánh sao, sao huynh lại không biết được?" Đào Tửu có chút bất mãn.

Lại nghe thấy Đa Bảo nói: "Ầy, ta sợ nhìn thấy hắn mặt mũi bầm dập, không xuống tay được nên đã cho hắn vào một cái bao tải to."

...Oài...Đào Tửu không khỏi bật ngón cái với hắn, đúng là cái người độc ác nha!

Thấy động tác của tiểu nha đầu, giáo chủ đại nhân đang ngồi trên ghế lớn khóe miệng nhếch lên.

Sau này, việc tính toán nợ nần nên để hắn làm.

Thông Thiên vung tay lên, bốn thanh bảo kiếm xuất hiện.

"Đa Bảo, ngươi đem bốn thanh bảo kiếm này tới Giới Bài Quan bày một Tru Tiên Trận, Quảng Thành Tử đã cười ta dạy dỗ không bằng hắn, liền xem xem đệ tử của Xiển giáo có ai dám vào trận này! Nếu như sư bá của ngươi bên kia có ý kiến gì, cứ tới tìm bản tọa."

Quảng Thành Tử vào trong điện, vội vàng bái lễ với Thông Thiên: "Xin sư thúc tha thứ cho đệ tử vô trạng."

Nhìn người đến quần áo rách nát đầu tóc rối bù, giáo chủ đại nhân cau mày.

Lại biết mà còn hỏi: "Quảng Thành Tử, sao ngươi lại quay trở lại, còn ăn mặc như thế này?"

"Thực ra...Thực ra là các môn hạ đệ tử của sư thúc quá hung dữ." Giọng nói của Quảng Thành Tử vội vã: "Đệ tử ra đến cửa cung, gặp phải rất nhiều môn hạ của sư thúc đến vì Hỏa Linh Thánh Mẫu, đệ tử không đỡ nổi, đành phải đến bái kiến sư thúc, xin sư thúc cho đệ tử trở về."

Nghe hắn nói như vậy, cả Đa Bảo và Đào Tửu đều không nhịn được muốn cười.

Đa Bảo: Đánh hay lắm, nếu hắn ra tay, thì sẽ không chỉ đơn giản là phá cho y phục rách rưới, đầu bù tóc rối như vậy.

Thông Thiên gật nhẹ đầu: "Ừm, Hỏa Linh có giao tình tốt với rất nhiều đệ tử, chỉ là bọn họ nhất thời tức giận, đánh ngươi một trận cũng là chuyện có thể hiểu."

Nghe thấy lời này, trong lòng Quảng Thành Tử lộp bộp một tiếng, chẳng lẽ chuyện hắn bỗng dưng bị đánh này...là vô ích?

Lại nghe Thông Thiên nói tiếp: "Bọn họ đã ra tay rồi, có lẽ sẽ không so đo với ngươi nữa, ngươi cứ đi đi."

...Quảng Thành Tử có chút chần chừ, dáng vẻ vừa mới nãy của những người kia, không thể là đơn giản tức giận một lần, nếu hắn cứ như vậy mà ra ngoài, chắc chắn sẽ còn phải chịu thêm một trận tơi bời nữa.

"Thế nào?" Thấy hắn đứng im, giáo chủ đại nhân liếc hắn một cái: "Ngươi vậy là còn lời gì muốn nói hả?"

"Sư thúc, đệ tử đương nhiên là tin, nhưng mà đám người ngoài hiểu lầm đệ tử rất sâu."

Quảng Thành Tử nghĩ ngợi, vì sự an toàn của bản thân, để đảm bảo thì, mắt hắn nhìn Đa Bảo cách đó không xa: "Không bằng...Không bằng để Đa Bảo đạo huynh đưa đệ tử đi một đoạn đường."

"Ngươi muốn Đa Bảo đưa ngươi đi?"

Thông Thiên hé môi mỏng, nhìn thoáng qua Đa Bảo: "Đa Bảo, ngươi có nghe thấy không?"

"Đệ tử tuận mệnh." Đa Bảo cao giọng đáp, bên trong ánh mắt mang theo một sự kích động hưng phấn: "Đệ tử chắc chắn sẽ hộ tống Quảng Thành Tử ra ngoài thật tốt."

"Thật tốt" hai chữ bị hắn cố ý nhấn mạnh, Đào Tửu nghe thấy không nhịn được cười trộm.

Quảng Thành Tử này đúng là xui xẻo, để ai tiễn hắn thì thôi đi, lại cứ một mực để Đa Bảo ghét hắn nhất đưa đi.

Thấy Đa bảo trả lời, Quảng Thành Tử chắp tay với Đa Bảo: "Làm phiền đại huynh rồi."

Ít lâu sau, hai người đi tới ngoài cửa Bích Du Cung, đám người giữ ở ngoài cửa thấy Đa Bảo đi cùng Quảng Thành Tử, quả nhiên không hẹn mà cùng nhường đường.

Quảng Thành Tử trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may hắn đã tính toán trước, nếu không mình đi ra sẽ lại bị những kẻ không nói lý được này đánh cho một trận.

Đợi bọn họ đi xa rồi, Quy Linh Thánh Mẫu, người dẫn đầu trong đám đệ tử, khoát tay với mọi người.

"Đi rồi đi rồi, tất cả mọi người tản đi, có Đa Bảo sư huynh ra tay, Quảng Thành Tử kia chắc chắn sẽ không thuận lợi được đâu."

Không lâu sau, Đa Bảo đã đưa Quảng Thành Tử đến ngoài sơn môn của Tiệt giáo.

"Đa tạ đạo huynh đưa tiễn, vậy tại hạ cáo biệt."

Nhìn bộ dáng rất lễ độ kia của đối phương, Đa Bảo tức giận tới mức trực tiếp lôi ra một cây Khốn Tiên Tác*.

*Khốn Tiên Tác, tên như ý nghĩa, chính là dùng để trói buộc người, căn cứ miêu tả chính là, Khốn Tiên Tác có thể rắn chắc trói lại Vũ Luyện cấp bậc trở xuống bất kỳ tu sĩ nào.

"Đạo huynh đây là có ý gì?" Quảng Thành Tử chưa kịp chuẩn bị, liền bị Đa Bảo vây lại.

"Ý gì ấy hả?"

Thấy ánh mắt sợ hãi của đối phương, Đa Bảo ngoài mặt người nhưng trong lòng không cười nói: "Ngươi đánh đồ đệ của ta tới mức lên Phong Thần đài, còn diễu võ giương oai đến đây dạy ta pháp bảo, thế nào, sợ rồi à?"

"Đạo huynh, đây là hiểu lầm..."

"Hiểu lầm?" Trên mặt Đa Bảo hiện ra vẻ khoa trương kinh ngạc: "Ngươi hại đồ đệ của ta, còn dám để ta dẫn ngươi đi, đúng là hiểu lầm lớn thật nha."

...Thấy đối phương giơ nắm đấm lên, Quảng Thành Tử vô thức nuốt một ngụm nước bọt: "Đạo huynh, có chuyện muốn nói thì nói sau, nhưng sư thúc đã coi trọng để ngươi hộ tống ta ra đảo..."

Ngụ ý là, mệnh lệnh của sư tôn ngươi cũng không thể vi phạm chứ.

Nghĩ đến chuyện Quảng Thành Tử nhất định là không biết, đệ tử của Tiệt giáo quen việc xỏ lá chơi đểu nha.

Chỉ thấy nét mặt của Đa Bảo giật giật: "Ây da, ngươi đúng là biết tìm chỗ dựa nhỉ."

"Ngươi cũng đừng quên, đó là sư tôn của ta, đương nhiên cũng là chỗ dựa của ta."

"Mà sư tôn ta cũng chỉ là để ta hộ tống ngươi ra đảo, không để cho đệ tử của người làm hại ngươi, cũng không có nói ta không được phép đánh ngươi."

Nói xong rồi, không đợi Quảng Thành Tử mở miệng, hắn trực tiếp lôi ra cái bao tải chụp lên đầu của đối phương.

"Đạo huynh, ngươi làm gì vậy?" Quảng Thành Tử không hiểu ý, mắt tối sầm lại, sau một khắc cái mông ê ẩm: "Ai da ~ "

"Đạo huynh ngươi bị tê liệt rồi." Đa Bảo gạt hắn một cước ngã trên mặt đất, rồi cầm một cái chày cán bột lên đánh cho một trận tơi bời.

Một bên còn vừa đánh vừa mắng: "Để ngươi diễu võ giương oai như thế, để ngươi thuận lợi đi khoe mẽ này...Đánh đồ đệ của lão tử còn dám để lão tử đưa ngươi đi, chịu trận đánh này của lão tử là đáng đời..."

Mà Quảng Thành Tử từ lúc mới bắt đầu nói đạo lý đến lúc sau cầu xin tha thứ, cuối cùng là chẳng còn âm thanh gì nữa.

Cũng không phải bị đánh đến ngất xỉu, Đa Bảo toàn dùng lực rất mạnh, mặc dù rất đau, nhưng hắn là một người đã tu tiên, đâu có dễ dàng ngất đi như vậy.

Chỉ là hắn phát hiện, hắn càng nói chuyện, đối phương càng đánh mạnh hơn.

Đợi Đa Bảo đánh mệt rồi, mới dùng bí quyết để thả Quảng Thành Tử ra.

Lúc hắn đi ra từ trong bao bố thì làm gì còn ai bên cạnh, Đa Bảo người ta đã sớm bay trở về Bích Du Cung trình diện rồi.

Trong Bích Du Cung, vừa rồi Đào Tửu nhìn tinh thần rất sảng khoải của Đa Bảo, không nhịn được tò mò.

"Đại sư huynh, Quảng Thành Tử kia sao rồi?"

"Không biết, chắc là trên người rất thảm."

"Ơ hay? Không phải huynh đánh sao, sao huynh lại không biết được?" Đào Tửu có chút bất mãn.

Lại nghe thấy Đa Bảo nói: "Ầy, ta sợ nhìn thấy hắn mặt mũi bầm dập, không xuống tay được nên đã cho hắn vào một cái bao tải to."

...Oài...Đào Tửu không khỏi bật ngón cái với hắn, đúng là cái người độc ác nha!

Thấy động tác của tiểu nha đầu, giáo chủ đại nhân đang ngồi trên ghế lớn khóe miệng nhếch lên.

Sau này, việc tính toán nợ nần nên để hắn làm.

Thông Thiên vung tay lên, bốn thanh bảo kiếm xuất hiện.

"Đa Bảo, ngươi đem bốn thanh bảo kiếm này tới Giới Bài Quan bày một Tru Tiên Trận, Quảng Thành Tử đã cười ta dạy dỗ không bằng hắn, liền xem xem đệ tử của Xiển giáo có ai dám vào trận này! Nếu như sư bá của ngươi bên kia có ý kiến gì, cứ tới tìm bản tọa."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play