Chẳng lẽ Trà Trà là nhân vật quan trọng của cuộc chiến Phong Thần này?
Ý thức được điều này, Thông Thiên cau mày.
Phong Thần là chuyện vạn tiên đại kiếp, nhưng trong suy nghĩ của hắn, xưa nay Đào Tửu chưa bao giờ ở trong vạn tiên này, nhưng bây giờ…
Nhưng rất nhanh sự nghiêm nghị trong mắt hắn biến mất, thay vào đó là liều lĩnh kiên định.
Hắn sẽ bảo vệ người hắn muốn bảo vệ, coi như là làm trái ý trời thì có sao.
…
Tám chuyện với Vân Tiêu đến quá trưa, Đào Tửu lại biết được chút chuyện thú vị lúc đại lão vừa làm giáo chủ.
Mãi cho đến khi trời sắp tối, nàng mới hài lòng trở lại Bích Du Cung.
Đang nghĩ xem tối nay muốn ăn cái gì lại đã thấy đại lão đáng lẽ đang bế quan lại đã bày xong đồ ăn chờ nàng.
Dưới ánh đèn rực rỡ, đại lão dáng người như ngọc, ngồi ở chỗ đó rất là đẹp mắt, tâm tình Đào Tửu có chút phức tạp.
E hèm!! Cái loại cảm giác này, giống như công tử đi chơi một ngày bên ngoài, về đến nhà đã thấy người vợ bé hiền lành dịu dàng đang đợi mình.
Dù sao cũng có chút chút ấm áp.
"Sư phụ, người bế quan nhanh thật đấy." Đào Tửu bước chậm đến, cười lấy lòng.
Đại lão tự mình xuống bếp, còn kiên nhẫn chờ đợi mình, không thể không lấy lòng tử tế.
“Lại đi tìm Vân Tiêu rồi?” Thông Thiên cười nhạt: "Đồ ăn vừa làm xong, nhanh ăn đi."
"Dạ vâng, sư phụ vất vả rồi." Đào Tửu khéo léo đáp lời, gắp một gắp cho vào trong miệng.
Sao? Hương vị lại có chút kỳ quái... không cùng trình độ với những lần trước.
Rồi nàng đột nhiên nhớ tới hôm đó Tri Chích nói, đại lão căn bản không biết nấu đồ ăn, những đồ ăn trước kia đều là đi mua.
Chẳng lẽ lại đổi đầu bếp? Nhưng mà...Món này không ngon đến thế, một đầu bếp thì không thể làm ra món ăn có vị kém như thế được.
"Sao? Đồ ăn không ngon à?"
Thấy động tác của nàng dừng lại, biểu cảm có chút kỳ lạ, giáo chủ đại nhân nhịn không được hỏi.
Ánh mắt đại lão giống như có chút mong chờ?...Chẳng lẽ hôm nay chính tay hắn nấu?
Nếu đã nói như vậy, vậy thì cho hắn mặt mũi đi, cứ giả bộ như không biết lúc trước hắn lừa nàng đi.
Nàng mím môi lắc đầu, nở nụ cười nhẹ: "Không phải...Vẫn được, sư phụ nấu đều ngon hết."
Trong lòng lại thở dài: Đúng là khó nuốt quá.
Cũng may là còn có thể miễn cưỡng nuốt xuống, không thì nàng nghĩ có khi còn không thể giả vờ được.
Đào Tửu ăn một miếng thức ăn cần ít nhất ba miếng cơm, vất vả lắm mới ăn xong một bát cơm, nghĩ bụng một kiếp hôm nay xem như là qua rồi.
Lại thấy đại lão vẫn luôn ngồi cạnh nàng, thuận tay liền cho nàng thêm một bát cơm: "Vi sư còn sợ thức ăn này không hợp khẩu vị của ngươi, nhìn ngươi ăn nhanh như thế cũng yên tâm, ngươi cứ ăn từ từ, chỗ này đều là của ngươi."
Đào Tửu lại bị nhét cho một bát cơm:...Cho nên, nàng đây coi như là quá tốt bụng sao, kết quả lại tự làm hại mình rồi?
"Sư phụ, người không nếm thử sao?" Đào Tửu trưng ra vẻ mặt cảm động, nghĩ thầm đồ ăn chính ngươi làm ra mà còn không biết mùi vị như thế nào sao?
Nhưng mà hiển nhiên đại lão không nhận thức được chuyện này: "Không cần, vi sư thấy ngươi ăn ngon đến như thế, liền biết thức ăn này hương vị không thể tồi được."
Mịa, quả nhiên là nàng quá tốt bụng, nhấc đá tảng tự đập lên miệng mình.
Sớm biết thế này, ngay từ đầu nàng nên ghét bỏ phun đồ ăn ra, cây ngay không sợ chết đứng xót xa nói cho hắn biết: Thức ăn này thực sự quá khó ăn.
Nhưng...có thể làm gì được đây, miệng mình tự khen, bản thân phải chịu.
Thế là nàng lại cho vào trong dạ dày của mình bát cơm với đồ ăn khó ăn kia.
"Vi sư đi với ngươi." Giáo chủ đại nhân chủ động cùng đi.
Hai người tản bộ ở bên hồ, đi đến đình nghỉ mát.
"Vào đây ngồi một chút, vi sư có thứ đồ cho ngươi."
Hả? Có cái gì cho nàng thì cho luôn đi, còn muốn đến trong đình để cho, cứ phải làm cho thần bí như vậy.
Hai người ngồi yên, Thông Thiên từ tốn lấy ra một hộp gỗ lim vuông vức tinh xảo.
"Mở ra xem xem." Giáo chủ đại nhân cầm hộp đẩy đến trước mặt Đào Tửu.
Quà tặng à? Đào Tửu có chút hiếu kỳ, mở hộp ra, thấy bên là một đôi vòng tay ngọc màu trắng.
Chỉ cần nhìn qua kết cấu, nàng liền biết ngọc này chất lượng nhất định là tốt nhất.
"Sư phụ, đây là?"
"Không phải ngươi thích ngọc sao, đôi vòng tay bắt mắt không?"
Nàng thích ngọc?
À...Là chuyện ngọc bội trước kia à, đâu ra mà nàng thích ngọc, nàng chỉ thích bảo bối thôi.
Nhưng mà…
"Sao sư phụ lại đột nhiên nhớ đến việc đưa ta cái này?"
"Vi sư tặng đồ cho đồ đệ của mình còn cần lý do nữa hả?" Giọng của đại lão rất bình thản, mang theo chút kiêu ngạo.
Đào Tửu không khỏi bĩu môi, được, ngươi là đại lão lợi hại.
Nghĩ lại, nàng vẫn cầm vòng ngọc lên đeo vào tay, dù sao thứ này ngoài đẹp mắt ra thì còn là Linh Bảo mà.
Trông thấy động tác nhỏ của nàng, ánh mắt Thông Thiên ánh lên vẻ chế nhạo, khẽ cười nói: "Vừa rồi đùa ngươi thôi, tiểu nha đầu trí nhớ kém thế, hôm nay là sinh nhật ngươi đấy."
...Sinh nhật nàng? Đào Tửu nghĩ ngợi, hình như đúng là vậy.
Từ khi nàng đi vào thế giới này thì cũng chuyển qua luôn là sinh nhật của Đồ Sơn Trà, vừa đúng lúc lại chính là hôm nay.
Mà lại còn vừa vặn là tuổi mười sáu.
"Hì hì..." Sau khi mơ mộng một chút, nàng cười rạng rỡ: "Tạ ơn sư phụ."
Thật ra vẫn có chút cảm động, dù sao ở cái thế giới này, mỗi lần sinh nhật đều có đại lão tặng quà, đương nhiên cũng có đến mấy lần là nàng chủ động đòi.
Mà hôm nay lại là đại lão chủ động nhắc đến, chủ động tặng quà.
Đào Tửu cười híp mắt nhìn đại lão, cũng đúng lúc này, nàng đột nhiên phát hiện, hình như sắc mặt sư phụ có hơi tái nhợt?
Lúc nãy ăn cơm ánh đèn quá sáng, nàng không cảm nhận được, bây giờ xung quanh đình những tinh thạch kia phát ra ánh sáng màu vàng nhạt, sắc mặt đại lão vẫn như cũ không tốt lắm.
Mặc dù bình thường hắn là tiểu bạch kiểm, nhưng một bên thì là trắng trẻo hồng hào, một bên này lại là trắng bệch như tuyết.
Chẳng lẽ hôm nay hắn bế quan, không phải là...Thiếu chút nữa thì tẩu hỏa nhập ma đấy chứ?- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
"Sư phụ, có phải cơ thể người có chút khó chịu không?"
"Ừm." giáo chủ đại nhân gật nhẹ đầu, rất thẳng thắn nói: "Vi sư bị thương."
Đào Tửu vốn dĩ còn cố ý khéo léo hỏi: Thì ra người thẳng thắn như vậy nha, không sợ bị hại đến uy danh của đại lão chút nào nhỉ.
"Cho nên, bắt đầu từ ngày mai, ngươi đi bế quan cùng một chỗ với vi sư, giúp vi sư chữa thương."
???
Đào Tửu không nhịn được mặt đầy dấu chấm hỏi, nàng bế quan cùng một chỗ?
Để làm gì? Song tu* à?
*Trong giới tu luyện có một loại phương pháp tu luyện như thế này, gọi là nam nữ song tu. Mọi người có thể thấy trong phương pháp tu luyện của Mật Tông Tây Tạng, trong những tượng phật điêu khắc hay là bức tranh vẽ tượng phật, thấy một thân người nam ôm một thân người nữ đang tu luyện. Đôi khi thân người nam biểu hiện hình thức là phật, ôm một người nữ không một mảnh vải che thân; cũng có hóa thân của phật, biến thành tượng kim cương đầu trâu mặt ngựa, ôm một thân người nữ, cũng không một mảnh vải che thân.
**Thường nam nữ song tu sẽ là những đôi yêu nhau
Không không không, nàng nghĩ cái gì vậy.
Mà người cũng hoang mang còn có cả Tri Chích, đại lão bị thương rồi? Không phải chứ.
Nhưng đầu óc của nó xoay chuyển rất nhanh, rất mau nó liền nghĩ tới một loại khả năng.
Té ra là, cái người buổi chiều kia...chính là đại lão.
Có điều...hơ hơ ha ha, không nghĩ bản thân mình lại lợi hại như thế, ngay cả đại lão nó cũng làm cho bị thương được.
"Đồng ý với hắn đi, đây chính là cơ hội tốt để ngươi tiến bộ."
Làm người khác bị thương mà Tri Chích không thấy áy náy chút nào...ngược lại còn hơi mừng thầm, cùng Thông Thiên bế quan một chỗ, có thể thấy Đào Tửu rất được tin tưởng.
Đến lúc đó tiến hành thu thập lệ khí Tru Tiên Trận, nhất định là ổn hết.
Được Tri Chích gợi ý rõ ràng, Đào Tửu lập tức cười hì hì đáp: "Có thể giúp sư phụ chữa thương, đúng là vinh dự của đồ nhi, đồ nhi nhất định sẽ biểu hiện tốt một chút."
Tri Chích nghe thấy lời này luôn cảm thấy có chút khó chịu, khóe mắt không khỏi giật giật: Diễn vừa thôi, ngươi biểu hiện cái gì chớ.
Nhưng mà người ta cả hai người đều không cảm thấy có vấn đề gì.
Thông Thiên tâm tình còn vui vẻ nói: "Ừ, Trà Trà có lòng như thế, vi sư rất vui."
Nghe lời này, Đào Tửu không biết bằng cách nào đã cảm thấy tai có chút nóng.
Nàng gượng gạo lảng sang chuyện khác: "Sư phụ, chúng ta quay về đi."
"Ừm." Thông Thiên bình thản đáp lại, trong lòng nghĩ ngợi, để Trà Trà bế quan cùng một chỗ, ở ngay trong tầm mắt hắn, nàng cũng không thể lại lén lút trốn ra ngoài.
Trước đó nàng chuồn đi gặp ai, hắn đều biết được, nhưng người kia đều là nhân vật quan trọng trong đại chiến Phong Thần lần này.
Cho nên, hắn tuyệt đối không thể lại bỏ mặc nàng ở ngoài.
Nhưng mà, ngày thứ hai, không chờ bọn họ bế quan, Đa Bảo đã tới cầu kiến.
***
Sáng sớm, Đào Tửu thu dọn đồ đạc
Nàng là người đã quen sống hưởng thụ, cho dù muốn bế quan cũng không thể để bản thân chịu thiệt thòi, nhất là phải đặt chuyện ăn uống trước tiên.
Thế là đem đồ ăn vặt với điểm tâm gom góp khắp nơi trước đó, toàn bộ cho vào bên trong không gian của Tri Trích. ( truyện trên app T Y T )
Một bên còn giả bộ cảnh cáo Tri Chích: "Ài, những thứ này ngươi có thể nếm thử, nhưng mà đừng có ăn hết của ta."
...Tri Chích thấy đống núi nhỏ bị nàng bỏ vào kia, mắt không khỏi giật giật.
Nghĩ ai cũng giống ngươi à, ăn nhiều như thế là muốn thành heo sao?
Khi Đào Tửu thu dọn xong, lúc chuẩn bị đi tìm đại lão, vừa ra khỏi cửa liền thấy Đa Bảo.
Thấy Đa Bảo vẻ mặt trước khi đi gấp gáp, Đào Tửu đại khái đoán được là có chuyện gì.
"Đại sư huynh, sao huynh lại tới?"
Đa bảo được nàng gọi, chân đang bước tới tạm dừng lại.
"Chào buổi sáng tiểu sư muội, ta tìm sư tôn nói chút chuyện." Đa Bảo quay sang nàng, trên mặt nở ra một nụ cười dịu dàng.
Nghe nói tiểu sư muội và người trên đảo Kim Ngao là bạn nhậu, chuyện này vẫn nên là không cho nàng biết đi, tránh cho nàng đau lòng buồn bực, sau này ít người muốn chơi cùng nàng.
"A, vậy muội đưa sư huynh vào."
"Đừng đừng, không cần đâu." Đa Bảo vội vàng từ chối: "Không phải chuyện gì to tát, tiểu sư muội cần gì phải đi vào nhìn khuôn mặt cứng nhắc của sư tôn."
...Được rồi, không muốn nàng biết à, nhưng mà nàng đã sớm biết rồi.
Đúng lúc Đào Tửu chuẩn bị trở về phòng, Đa Bảo cũng nhẹ nhàng thở ra, đại lão lại đột nhiên đi ra.
"Có chuyện gì, nói thẳng ra là, Trà Trà không còn nhỏ nữa, có thể đi theo nghe một chút."
Nghe thấy giọng nói của Thông Thiên, Đa Bảo không khỏi run lên một chút, cũng không dám ngước mắt lên nhìn đối phương.
Hỏng rồi hỏng rồi, nói xấu sư tôn lại bị sư tôn bắt ngay tại trận, chuyện này làm sao mà tốt cho nổi.
Hắn ở bên cạnh Đào Tửu không ngừng nháy mắt: Tiểu sư muội, giúp đỡ chút.
Đào Tửu cũng rất biết đạo lý, lập tức cho hắn ánh mắt "Cứ để đấy cho ta."
Rồi liền vội vã chạy đến trước mặt đại lão, trưng khuôn mặt nhỏ ra: "Sư phụ, ta đều đã chuẩn bị xong đồ cả rồi, còn đặc biệt chuẩn bị cả rượu hoa đào cho người, khi nào thì chúng ta bắt đầu bế quan vậy."
Thông Thiên nhìn động tác lấy lòng nhỏ của nàng, giọng nói không thể không nhẹ nhàng: "Không vội, chờ chuyện bên này của sư huynh ngươi xử lý xong rồi chúng ta đi bế quan."
Đa Bảo lấy dũng khí nhìn về phía sư tôn nhà mình, thấy sư tôn chẳng những không có không vui mà vẻ mặt còn ôn hòa, trong lòng tỏ ra ngưỡng mộ sùng bái Đào Tửu vô cùng.
Tiểu sư muội đúng là lợi hại, nhìn xem có thể dỗ được sư tôn tốt như thế.
"Nói đi, hôm nay có chuyện gì." Lúc giáo chủ đại nhân hướng mắt về phía Đa Bảo, đã khôi phục sự lạnh lùng thường ngày.
Khụ, hắn biết, hắn không có bản lĩnh như tiểu sư muội này rồi.
"Sư tôn, chuyện có liên quan đến mười đệ tử trên đảo Kim Ngao..."Đa Bảo có chút chần chừ, mắt đầy lo âu nhìn Đào Tửu một chút.
Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Đào Tửu cố tình nói bằng giọng như không để ý: "Đảo Kim Ngao à, mấy người bọn hắn thật ra còn uống rượu cực kỳ trâu bò, lừa đem rất nhiều rượu của ta đi, không phải là uống nhiều quá gây chuyện đấy chứ?"
...Nghe lời này của tiểu sư muội, sao giống như tình cảm qua lại cũng rất bình thường?
Người lừa gạt tiểu sư muội...sẽ không có tình cảm quá sâu đậm nhỉ?
Đa Bảo tự trấn an mình hai lần, khẽ cắn môi, mở miệng nói: "Mười tiên trên đảo Kim Ngao...tất cả đều đã bỏ mạng trong cuộc chiến giữa triều Thương và Tây Kỳ."
Nói xong lời này, hắn không nhịn được cúi đầu đỏ mắt, mặc dù hai bên giao tình rất ít, nhưng dù sao đều là đệ tử của Tiệt giáo.
"Sao lại vậy..." Đào Tửu yên lặng nghẹn ngào, có chút bàng hoàng.
Mặc dù biểu cảm là giả vờ, nhưng trong lòng cũng nặng nề không ít.
Đang lúc kinh ngạc, nàng ngước mắt nhìn về phía đại lão.
Lại thấy nét mặt của hắn bình tĩnh, không nhìn ra cảm xúc gì, con ngươi thâm thúy không gợn sóng, như một vũng mực đen.
Sau một lát im lặng, Thông Thiên mở miệng nói: "Tất cả đều là số mệnh của bọn họ."
"Trước đó vi sư đã cảnh cáo, sự thật như thế nào đều do mọi người lựa chọn. Đã lựa chọn thì phải gánh với hậu quả tương ứng, sau này loại chuyện như thế không cần báo với vi sư."
Ngữ khí của hắn giống như ngày thường bình tĩnh, nhưng Đào Tửu biết, dưới bề ngoài lạnh lùng của đại lão kia là một trái tim ấm nóng.
Nếu không phải thế, hắn sau đó cũng sẽ không vì đệ tử của Tiệt giáo, bày ra nhiều trận đánh ác chiến như vậy.
Ai da, cái loại tính tình khó chịu này, sao nàng lại cảm thấy có chút chua xót.
Người chua xót còn có cả Đa Bảo, hắn nghĩ, trong lòng sư tôn chắc chắn cũng rất khó chịu, thậm chí so với tiểu sư muội còn đau buồn hơn, chỉ là sư tôn mặt đơ không quen bộc lộ thôi.
Dù sao, mười tiên ở Kim Ngao bọn họ cũng là đệ tử rất lợi hại của Tiệt giáo.
Bây giờ nhanh như thế đã bị đưa lên Phong Thần đài, đây không phải là tát vào mặt Tiệt giáo bọn họ sao!?
Mà bình thường hai vị sư bá ở trước mặt sư tôn tư thái đều rất kém, bây giờ đệ tử của Tiệt giáo bọn hắn bại dưới tay đệ tử của các sư bá, cái này chẳng phải là cơ hội để các sư bá nở mày nở mặt hay sao?
Thông Thiên nhìn đồ đệ lớn nhỏ đều là bộ dạng tâm tình không tốt liền nhíu mày.
"Đa Bảo, trên đảo Kim Ngao có rất nhiều thứ đáng ghét, ngươi đi xử lý đi."
...??? Đào Tửu lại một lần nữa mặt lại đầy dấu hỏi, đại lão làm sao mà có được cái tư duy nhảy vọt như thế vậy, xoay chuyển chủ đề gượng gạo như thế.
Nhưng Đa Bảo thì nhanh chóng đáp lại: "Vâng, đệ tử lập tức đi xử lý."
Tâm tình của Đa Bảo rõ ràng đã phấn chấn hơn, hắn biết, quả nhiên trong lòng sư tôn không bình tĩnh được như ngoài mặt.
Mười tiên vừa mới chết, hắn gấp gáp muốn quét sạch sẽ những dấu vết bọn họ để lại, có thể thấy được trong lòng rất tức giận về biểu hiện không tốt này của bọn họ.
Hừ, cũng phải thôi, những thứ rác rưởi là do những kẻ đáng ghét để lại, nên nhanh chóng dọn dẹp, tránh mỗi lần thấy là lại nhớ tới hành động vĩ đại đầy mất mặt của bọn hắn!
Nhìn đại sư huynh nhà mình kia lúc rơi đi hùng dũng oai vệ, khí phách phong thái hiên ngang, Đào Tửu nhất thời có chút khó hiểu.
Cái này...Cảm xúc của tiên nhân đều khó lường như thế sao?
Nhưng mà chẳng kịp chờ nàng thắc mắc xong, đại lão ở bên cạnh thản nhiên nói: "Đi thôi, chúng ta đi bế quan."