Đào Tửu chết rồi, chẳng ai biết tại sao nàng chết.
Lúc nàng đi ra ngoài chơi có nhặt được một cái bát, đêm nằm mơ thấy cái bát này biến thành một hồ nước lớn, nàng rơi vào trong cái hồ đó chết đuối.
"Khục...khục"
Đào Tửu ho khan mấy tiếng rồi tỉnh lại, mở mắt nhìn quanh, thấy mình vẫn còn ở bên hồ, lẽ nào vẫn chưa tỉnh khỏi giấc mơ hay sao?"
nàng đưa tay muốn nhéo chính mình, nhưng căn bản không sờ được mặt mình, tay kia gần như cũng trong suốt.
"Quả nhiên là vẫn còn đang mơ."
Đào Tửu lẩm bẩm một câu, đang chuẩn bị nhắm mắt ngủ tiếp, đột nhiên bên tai truyền đến một giọng của trẻ con: "Ầy, ngươi vẫn còn đang ngủ à, ngươi có biết là ngươi đã ngủ đến chết không."
Ngủ đến chết ư? Đúng là ngủ đến chết thật.
Đào Tửu nghĩ như vậy, nhưng nàng căn bản không quan tâm đến giọng nói kia, dù sao đó cũng chỉ là giấc mơ thôi!
Nàng không nghĩ rằng ngay sau đó nàng bị đối phương trực tiếp lôi người dậy: "Này! Ta bảo ngươi đừng có ngủ nữa cơ mà, chúng ta thương lượng một chút về việc bồi thường đi."
"Cái gì mà bồi thường cơ?" Đào Tửu hơi bực bội vì giấc ngủ bị quấy rầy, căn bản cũng không nghĩ sâu xa rằng tại sao đối phương có thể chạm vào nàng.
Khi nàng mở mắt ra, nhìn thấy trước mặt là một đứa trẻ, hai con ngươi không khỏi sáng lên: "Đúng là một đứa trẻ xinh đẹp, trắng trắng mềm mềm như làm bằng ngọc."
Trước ánh mắt của nàng, đứa bé kia dường như hơi xấu hổ, chỉ tay về phía nàng, rất thẳng thắn dứt khoát, nghiêm mặt nói: "Chuyện ngươi bị chết đuối là do sai lầm của ta, nói đi, ngươi muốn bồi thường cái gì, ngoại trừ sống lại, ta đều có thể đáp ứng ngươi."
"...Cái...cái gì?" Đào Tửu nhất thời không kịp phản ứng, thì ra chuyện nàng bị chết đuối ở trong mơ là do đứa nhỏ này? Nàng liền xua tay: "Được rồi được rồi, chẳng qua chỉ là một giấc mơ thôi."
“Coi như là ngươi bồi thường cho ta, ta cũng không thể mang nó đi mà.”
Đứa trẻ kia nghe xong lời này, mới biết hóa ra người trước mắt này vẫn tưởng mình đang nằm mơ? Ngây thơ quá nhỉ, bản thân mình chết rồi mà vẫn không biết.
Thế là nó tốt bụng nhắc nhở: "Không phải là mơ đâu, ngươi thật sự đã chết rồi, chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra mình bây giờ gần như là một linh hồn trong suốt sao?"
Không đợi Đào Tửu kịp phản ứng, nó đã kéo Đào Tửu vào một gian phòng, chỉ vào một thi thể: “Đây này, đó chính là xác chết của ngươi đấy."
Cái quái gì cơ, kịch bản của cái giấc mơ này cũng kịch tính quá rồi đấy, Đào Tửu bay tới bên cạnh "xác chết" của mình, tuy chưa chạm vào xác, nhưng nhận thấy hình như tim cũng không còn đập nữa.
Ngay khi nàng cảm thấy giấc mơ này cũng quá là chân thực rồi, đột nhiên nàng trở về bên cạnh cái hồ.
"Cái bát ngươi nhặt được tên là Tuyết Hồ, chỗ này chính là không gian ở trong Tuyết Hồ, ta cũng được xem là chủ nhân của không gian này, ngươi cứ gọi ta là Tri Chích là được rồi."
Đứa trẻ tiếp tục giải thích.
"Ngươi ngã vào Tuyết Hồ bị chết đuối, coi như là số phận đi, bây giờ để ngươi quay về là chuyện không thể.”
Đứa trẻ dừng một chút rồi lại nói: "Nhưng nếu như ngươi thật sự muốn sống lại thì cũng không phải là không có cách, vừa hay ta cần tìm một ký chủ để làm nhiệm vụ, ngươi trở thành ký chủ của Tuyết Hồ, đợi tích đủ điểm công đức liền có thể thay đổi tất cả, xuyên thẳng về thời điểm trước khi ngươi chết nha."
Nói xong những lời này, Tri Chích ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào Đào Tửu còn đang thất thần, vẻ mặt vô cùng mong đợi nói: "Thế nào? Có hứng thú không?"
Đầu óc Đào Tửu lúc này vẫn hơi loạn, giờ mà còn cho rằng mình đang nằm mơ thì cũng ngốc quá rồi!"
Mặc dù mọi thứ trước mắt quá là kỳ lạ, nhưng mà....cũng không phải là không có khả năng, nàng thật sự đã chết rồi.
Thì ra cảm giác lúc chết là như này....Có điều cũng tốt, dù sao nàng cũng không có gì phải lo lắng nữa, cuộc sống hàng ngày ngoại trừ công việc chính là ăn với ngủ thì cũng không có quá nhiều thứ phải nghĩ.
Vì thế Đào Cửu liếc Tri Chích một cái: "Không hứng thú, dù sao tiếp tục sống cũng rất vô vị, nếu đã chết rồi thì cũng cứ chết đi."
Nói rồi nàng nhìn xung quanh một chút, ngoài hồ nước bên cạnh ra, cách đó không xa còn có một khu vườn, thấy được cả chim hót hoa thơm.
Nàng miễn cưỡng nói thêm một câu: "Chỗ này cũng không tệ, ta không nghĩ tới chết rồi lại còn có thể ở một nơi đẹp như thế này."
"Ấy ấy...dừng lại dừng lại.” Trên mặt của đứa trẻ như tạc từ ngọc kia lập tức hiện lên sự cảnh giác: "Nơi này là của tiểu gia ta, ngươi đừng có mà nghĩ đến!"
"Không phải ngươi nói ta muốn cái gì đều bồi thường sao?"
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Đào Tửu, đứa trẻ nhỏ này nhíu mày, tròng mắt đảo một vòng, lập tức nảy ra một ý tưởng: "Không phải ngươi bảo tiếp tục sống thì vô vị sao, vậy ta dẫn ngươi đến một cuộc sống vừa đặc sắc vừa thú vị, ngươi thấy thế nào?"
"Đặc sắc đến mức nào? Thú vị như thế nào?" Giọng điệu của Đào Tửu thờ ơ, có vẻ không tin lắm.
Tri Chích cười ranh mãnh: "Cái này à, ngươi thử một lần là sẽ biết thôi ~ "
Ngay sau đó, Đào Tửu cảm thấy trước mắt mình tối sầm, lại rơi vào hôn mê.
Đợi Đào Tửu tỉnh lại lần nữa, chỉ thấy mình đang ở giữa một vùng rừng núi, đập vào mắt đều là cây cối xanh um tươi tốt, ở đó còn có cả chim hót véo von.
"Đây lại là chỗ nào?" Đào Tửu theo bản năng hỏi.
Giọng nói hào hứng của tiểu Tri Chích phát ra từ trong đầu của nàng: "Không phải ngươi muốn đi đến một cuộc sống đặc sắc sao, trước tiên ta giúp ngươi chọn một thế giới tương đối quen thuộc, chỗ này là thế giới của Phong Thần, mấy năm nữa sẽ trở nên hỗn loạn, cũng không thể gọi là quá thú vị."
"Thế giới của Phong Thần?" Đào Tửu phản ứng một chút: "Nhưng mà bảng danh sách của Phong Thần này, lại có cả Trụ Vương Đát Kỷ kia mà?"
"Đúng đúng đúng chính là hắn, thế nào, có phải là rất kích động không!"
Kích động cái quái, Đào Tửu chửi thầm trong lòng, từ dưới đất định bò dậy, nhưng mà đất chỗ này lại khiến cho toàn thân nàng đau nhức.
Nhưng nàng không ngờ rằng chỗ này không những không đứng được, mà còn phát hiện ra một chuyện cực kì phi thường. #editor: mầm nhỏ xinh xinh#
"A a a" Đào Tửu không nhìn được muốn hét lên, nhưng mà trên thực tế âm thanh phát ra lại là một tiếng ư ử kéo dài.
"Chuyện gì thế này!" Nhìn bộ lông xù và móng vuốt của mình, Đào Tửu trong lòng chất vấn Tri Chích: "Tại sao ta lại biến thành một con chó rồi?"
"Chó cái gì mà chó, đây rõ ràng là hồ ly!"
"Hồ ly?" Đào Tửu phản ứng lại một chút: "Chẳng lẽ ta chính là yêu nữ Đát Kỷ một thời kia sao?"
Tri Chích ở bên trong không gian không nhịn được lườm một cái, ngay cả giọng điệu cũng kém đi mấy phần: "Làm sao mà như thế được, thân thể ta tìm cho ngươi này so với con hồ ly kia lợi hại hơn nhiều, ngươi thử đếm xem ngươi có mấy cái đuôi."
Đuôi? Đào Tửu quay đầu hồ ly nhìn một chút, kéo lấy một chùm lông tơ trắng như tuyết ở phía sau.
Một, hai, chín cái đuôi?
"Ta chính là Cửu Vĩ Hồ trong truyền thuyết sao?"
"Đúng không, thân thể mà ta tìm cho ngươi này cũng quá là lợi hại rồi!" Thấy nàng ý thức được rồi, Tri Chích có chút đắc ý nói: "Cửu Vĩ Hồ này chính là loài hồ ly cao quý mạnh mẽ nhất còn sống."
"Lợi hại cỡ nào thì cũng vẫn chỉ là một con hồ ly mà thôi." Đào Tửu căn bản không nhận ý tốt của nó, nghĩ đến một chuyện lại không thể không hỏi: "Không phải chính là loài hồ ly cao quý nhất còn sống sao? Thế tại sao toàn thân ta gầy còm lại còn bẩn như thế."
Giờ ngay cả đứng lên cũng rất khó khăn. Đào Tửu cố dùng bốn chân hồ ly, tốn rất nhiều sức lực cuối cùng cũng đứng lên được, bởi vì chưa quen thuộc nên khi bốn cái chân chạm đất, nàng nhất thời còn hơi lảo đảo.
Nhắc tới vấn đề này, Tri Chích có chút lúng túng: "Ách cái này sao. Bởi vì xuất thân của ngươi là Cửu Vĩ Hồ, cho nên chị em trong tộc ghen ghét, thừa dịp cha mẹ ngươi không ở đấy liền đem ngươi ném ra đây."
"Cho nên ta đường đường là Cửu Vĩ Hồ linh thiêng liền trở thành cô nhi đáng thương, ăn xin để sống qua ngày?"
Không thể không nói, Đào Tửu ngược lại tiếp nhận thân phận này rất nhanh. ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Ha ha." Tri Chích cười khan hai tiếng, nói: "Kỳ thực cái này cũng xem như là mạng lớn, thực ra bọn họ là trực tiếp đem tiểu hồ ly ném xuống vách núi."
"Được rồi được rồi, chỉ cần đừng bắt ta phải đi quyến rũ tên vua chúa già nua bạo ngược là được." Trong đầu Đào Tửu vẫn còn ấn tượng với hình ảnh nhân vật Trụ Vương trong bộ phim truyền hình.
"Yên tâm, ta lợi hại như thế, đâu cần ký chủ phải đi làm mấy loại chuyện như câu dẫn đó."
Nói đến đây, Tri Chích lúc đầu còn hơi ngượng ngùng, lập tức dỗ dành: "Nhiệm vụ chúng ta làm đều là chú trọng đến những người lợi hại, phải làm nhanh và chính xác, lúc cần động thủ nhất định phải động thủ, lúc cần dùng thần lực nhất định phải dùng thần lực!"
Đào Tửu nghe xong không khỏi được rùng mình, nói: "Nhưng hiện tại ta yếu như thế, ngay cả bước đi còn không vững, tay thì không có, còn định động thủ như thế nào hả?
"Ngươi đừng có vội." Tri Chích giọng điệu đầy ung dung: "Chờ ngươi tu tiên xong, thì sẽ có bộ dáng của con người, tay chân đều có đủ.”
Đào Tửu giơ một chân hồ ly lên lắc lắc: "Thôi thôi, được đến đâu thì hay đến đó."
Dù ngoài mặt nàng không biểu lộ gì, nhưng trong lòng vẫn có chút hưng phấn, đây chính là Cửu Vĩ Hồ, đại hồ ly tinh của giới hồ ly, đến lúc đó mình lại tu thành tiên rồi, chẳng phải sẽ rất tuyệt vời hay sao!
Dù sao cũng là một thân phận nhặt được, vậy nên cũng phải đi ngao du một lần cho thật tốt.
Đúng lúc này, Tri Chích đột nhiên nói: "Có người đến, ngươi mau giả vờ đáng thương, tranh thủ cơ hội để người ta nhặt ngươi về đi."
Nói xong nó liền im lặng, cũng không biết là cố tình hay là như thế nào.
Hồ ly Đào Tửu bị bỏ lại một mình, có chút ngơ ngác, có người đến? Ở đâu? Tại sao nàng không phát hiện ra?
Một lát sau, quả nhiên có một chàng trai trẻ mặc áo xanh xuất hiện ở đỉnh núi trước mặt, đang cưỡi mây đạp gió bay tới chỗ nàng.
Chàng trai ưa nhìn như thế, hy vọng là có thể nhanh chóng có được.