Vấn tâm

Chap4


10 tháng


Mộ Triều Vân nằm  trên cành bồ đề nhìn xuống Vô Trần đang quét sân bên dưới

"Hòa thượng, hôm nay là sinh thần thứ mười lăm của ngươi, ta trùng hợp cũng  mới phổ được một khúc nhạc xem như là quà, muốn nghe thử không?"

Vô Trần đang quét sân nghe tiếng hắn nói khựng lại một lát
" Được"  

Rồi tiếp tục công việc ...

Hậu viện sau tự có một tiểu cái đình; kê sẵn một bộ bàn ghế đá ,trên bàn là một chiếc đàn tranh và hai vò rượu.

Mộ Triều Vân và Vô Trần ngồi đối diện nhau ,y nhíu mày liễu nhìn hai vò rượu
"Trong tự cấm rượu."

Mộ Triều Vân nhàn nhạt nhìn hai vò rượu rồi cười lớn
"Ta sắp phải rời đi rồi, chỉ muốn cùng ngươi say sưa một lần..."

Vô Trần không nói gì. Hắn cũng không cười nữa.

Hắn đưa tay lên chiếc đàn thử gảy vài tiếng  rồi mới bắt đầu đàn...

Tiếng đàn buồn bã như tâm trạng thiếu nữ đang yêu mà không dám bày tỏ... Giống như cố gắng giãi bày lại không thể nói thành tiếng. Cũng có cố chấp,cũng có hy vọng...

Người ta thường nói: "Dù là họa hay nhạc trong mỗi chúng nó đều có hồn, đều có thể nói lên tâm trạng của người đã tạo ra chúng."

Tiếng đàn vừa dứt,hắn ngước lên nhìn thẳng vào mắt Vô Trần_lúc này còn đang ngẩn người
"Hay không?"

Y hơi hoàn hồn
"Ừm,khúc vừa rồi tên là gì?"

Mộ Triều Vân để chiếc đàn qua một bên, mở bình rượu uống một ngụm
"Không có tên."

Ngừng một lát, hắn nghiêm túc hỏi lại y
"Vô Trần,ngươi có biết ý nghĩa của nó là gì không?"

Không phải hòa thượng mà là Vô Trần...

Vô Trần im lặng nhìn xuống chiếc đàn. Y hiểu,chỉ là y đã là người xuất gia không thể có thứ tình cảm đó,hơn nữa cả y và hắn đều là nam nhân...

Mộ Triều Vân bật cười,đưa hũ rượu về phía y 
"Thử chút đi,coi như là tiễn ta ."

"Người xuất gia không uống rượu."

Mộ Triều Vân chỉ cười khẽ một tiếng... Bị từ chối rồi!
Hắn cầm hũ rượu uống một ngụm lại một ngụm.

Vô Trần vốn là thiên tài âm luật nói y hoàn hảo cũng không ngoa,y có thể hiểu được ý nghĩa của các loại nhạc phổ. Thậm chí y có thể đàn lại một đoạn nhạc vừa nghe một cách dễ dàng... Chỉ là y có muốn hay không thôi!

Y cái gì cũng tốt,chỉ đáng tiếc...

Sáng hôm sau

Mộ Triều Vân đeo tay nải trên vai đứng ở bên ngoài tự,hắn lưu luyến nhìn vào bên trong . Giờ này chắc y đang tụng kinh nhỉ?

"Ngươi đúng thật là không đi tiễn ta một đoạn thật sao?"

Khẽ thở dài, hắn  dắt con lừa cùng xuống núi.

Trong phòng Vô Trần một tay lần tràng hạt,một tay vẫn đang gõ mõ,miệng vẫn lẩm nhẩm tụng kinh ...

Chính là... tiếng gõ mõ của y lại rối loạn không đồng điệu .... Cũng giống như tâm y lúc này.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play