Vấn tâm

Chap3


10 tháng


Lúc này Mộ Triều Vân đã mười hai tuổi còn Vô Trần mười một tuổi

"Tiểu hòa thượng,ngươi cùng ta xuống núi mua ít đồ đi." 

Vô Trần gấp quyển kinh phật lại, cẩn thận để lên giá xong xuôi mới quay qua nhìn hắn

“Ta phải đi xin phép trụ trì”

Hắn vui vẻ lôi kéo tay y đi

“Không cần,không cần, ta đã xin phép cho cả hai rồi!”

Y thật sự rất muốn hỏi_sao ngươi chắc chắn rằng ta sẽ đi?

Ra đến ngoài ,một con lừa đã được chuẩn bị từ trước. Y không hề nhìn nhầm,đúng là một con lừa…

Mộ Triều Vân vô tư khoác tay lên vai y đắc ý dào dạt

“Ai xuống núi hay xuất sơn đều dắt theo ngựa giống hệt nhau, còn chúng ta dắt theo lừa không giống bất kì ai. Ngươi thấy có phải rất sáng tạo không?”

"...." ngươi đúng là có bệnh!

******

Hắn đưa đến trước mặt y một sâu hồ lô

“Cho ngươi này!”

Y đang quét sân bất ngờ nhìn sâu hồ lô trước mặt,rồi nhìn đến hắn nghi hoặc

“Hôm trước thấy ngươi cứ nhìn vào nó nên hôm nay ta mua về cho ngươi đấy!”

Y hơi ngượng ngùng

“Như vậy... Hình như không hay...”

Thấy y như vậy hắn càng muốn trêu chọc

“Sao vậy? Tiểu hòa thượng ngươi  ngượng ngùng hả?!”

Giọng Vô Trần nhỏ xíu

“Ừn, nếu ngươi... Ta không từ chối nữa...”

Mộ Triều Vân cười vui vẻ 

“Tối nay ra sau núi ngắm trăng cùng ta được không?”

“Được”

......…

“Trăng hôm nay thật sáng!”

Y tốt bụng nhắc nhở 

“Ân.Vì hôm nay là ngày rằm!”

Hắn vươn vai nằm dài ra phía sau,được một khắc lại chống tay nhìn y

“Tiểu hòa thượng,khi lớn rồi ngươi có dự định gì không?”

Vô Trần  vẫn chăm chú nhìn lên bầu đầy sao 

“ Một lòng tu hành, đi khắp muôn nơi khổ độ chúng sinh.”

“Nhàm chán!”

Vô Trần  quay người lại đối mặt với hắn

“Còn ngươi?”

Giọng Mộ Triều Vân có chút lười biếng 

“Hành y cứu người.”

Vô Trần không khách khí vạch trần hắn 

“Y thuật của ngươi vốn rất kém,tốn hơn ba năm cũng không thuộc hết được tên các loại thảo dược.Còn muốn hành y cứu người ?”

Mộ Triều Vân đưa tay sờ mũi ,hắn cố tình đọc xuyên tạc tất cả tên các loại thảo dược chỉ vì muốn được Vô Trần  ân cần để ý.

Chậc ... Xem ra là tự mua dây buộc mình a!

“Được rồi từ giờ ta sẽ cố gắng học y thuật thật tốt để sau này có thể đi khắp nơi cùng ngươi. Ngươi truyền giảng phật pháp,ta hành y giúp người . Ngươi xem chúng ta đúng là trời sinh một đôi!”

Vô Trần khẽ cười. 

Đó là lần duy nhất Mộ Triều Vân thấy y cười. Cũng là lần duy nhất y cười thoải mái như vậy!

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play