Edit: QuiinYue
***
Nhưng không ngờ Lục Chấp lại nhìn cậu, bình tĩnh nói: "Cậu muốn đi không?"
Giản Úc càng thêm ngơ ngác: "Được đi thật sao?"
Lục Chấp trả lời: "Được."
Không bao lâu nữa hai người sẽ kết hôn, đưa Giản Úc tới tập đoàn cũng là chuyện nên làm, vừa để cho cậu làm quen, vừa là một lời cảnh báo cho phía nhà họ Lục.
Giản Úc ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."
Cậu đoán Lục Chấp dẫn mình đến tập đoàn hẳn là có mục đích khác, ít nhất chắc chắn không phải vì chuyện hoang đường như kiểm tra bất ngờ. Chỉ là những vòng vo trong đó cậu chẳng hiểu, cũng không muốn phí công suy đoán, cứ phối hợp với Lục Chấp là được rồi.
Lâm Bác Vũ thấy sự việc đã thành, anh tỏ ra hết sức hài lòng, đích thân tiễn hai người ra khỏi bệnh viện.
-
Nửa tiếng sau, tại Tập đoàn Lục thị.
Tập đoàn Lục thị tọa lạc tại trung tâm thành phố, là một tòa nhà thương mại cao đến mấy chục tầng.
Giản Úc xuống xe, đi theo Lục Chấp bước vào bên trong.
Lúc này, Trần Hoài đã đứng chờ sẵn ở cửa, vừa thấy họ đi tới liền cung kính chào: "Lục tổng, cậu Giản."
Những nhân viên ở tầng một vốn còn đang bận rộn làm việc, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lục tổng của bọn họ dẫn theo một cậu trai trẻ tới công ty, ai nấy đều sửng sốt.
Phải biết rằng, hình tượng thường ngày của Lục Chấp chính là một vị tổng tài kiệm lời, khí chất lạnh lùng nghiêm nghị khiến người khác không dám lại gần. Ai mà ngờ được hắn lại có thể dính dáng đến chuyện yêu đương chứ.
Trước đây trong tập đoàn cũng từng lan truyền tin đồn rằng tổng giám đốc Lục sắp kết hôn, nhưng mọi người đều cho là tin vịt, không ngờ hôm nay lại thực sự được thấy tận mắt.
Chỉ là, kinh ngạc thì kinh ngạc, cũng chẳng ai dám nhìn trân trân, chỉ dám nhân lúc làm việc mà lén liếc vài cái.
Tất nhiên là Lục Chấp cảm nhận được những ánh mắt kia, hắn vốn là trung tâm của đám đông, đã sớm quen với điều này.
Hắn nghiêng đầu nhìn sang Giản Úc bên cạnh, cho rằng ít nhiều gì cậu cũng sẽ cảm thấy không được tự nhiên.
Nào ngờ Giản Úc rất thoải mái, chẳng hề có chút lúng túng hay căng thẳng nào khi bị người khác nhìn chăm chú.
Lục Chấp thấy thế, cũng không nhìn cậu nữa.
Hai người sóng bước đi tới thang máy chuyên dụng dành riêng cho tổng giám đốc.
Cùng lúc đó.
Trong một nhóm chat nội bộ chỉ dành cho nhân viên, cuộc trò chuyện đang vô cùng sôi nổi.
[Tin nóng! Lục tổng dẫn theo vị hôn phu tới công ty rồi!]
[Lục tổng cũng sẽ kết hôn á? Thế giới quan của tôi tan vỡ mất!!]
[Vị hôn phu thế nào? Có đẹp trai không? Có đẹp trai không hả?!]
[Tôi vừa liều mình chụp lén được một tấm, đợi tí tôi gửi lên nhóm!]
[Ảnh]
[Trời ơi! Cậu trai này đẹp quá đi mất! Đôi mắt kia, sống mũi kia, bờ môi kia — cái gì cũng đâm trúng tim tôi hết!!]
[ Á á á á á!! Tôi mê chết cái kiểu khí chất trong trẻo, khuôn mặt lại đáng yêu thế này, giờ khắc này tôi muốn trở thành Lục tổng quá đi!]
[Thôi được rồi, lo làm việc đi, hôm nay không xong việc là ăn chửi cả lũ đấy.]
[ Đột nhiên không cười được nữa.]
[ Không cười +1.]
[ .......]
Giản Úc theo Lục Chấp đi lên tầng cao nhất.
Tầng này là nơi đặt văn phòng tổng giám đốc, từ ánh sáng đến nội thất đều được thiết kế vô cùng tinh tế.
Lúc này, mấy thư ký đã đứng sẵn, nghiêm túc đợi lệnh.
Lục Chấp quay sang nói với Giản Úc: "Tôi có một cuộc họp ngắn, cậu vào phòng làm việc đợi tôi."
"Vâng." Giản Úc ngoan ngoãn gật đầu.
Mấy thư ký liếc nhìn nhau, trong mắt ai nấy đều hiện rõ vẻ tò mò, nhưng vì có Lục Chấp ở đó nên chẳng ai dám mở miệng.
Chờ Lục Chấp dẫn người vào phòng họp, Giản Úc mới một mình đi vào văn phòng của hắn.
Văn phòng của Lục Chấp rộng gần trăm mét vuông, vừa sáng sủa vừa thoáng đãng, ngay chính diện là một ô cửa sổ sát đất khổng lồ, từ đó có thể nhìn toàn cảnh thành phố.
Bên trong văn phòng được bài trí khá đơn giản — một bàn làm việc, một dãy giá sách lớn, thêm một khu vực tiếp khách. Bên hông còn có một căn phòng nhỏ đóng kín, hẳn là chỗ nghỉ ngơi thường ngày của Lục Chấp.
Giản Úc đưa mắt nhìn quanh một vòng rồi đi đến ghế sô pha ở khu vực tiếp khách, ngồi xuống.
Không nghĩ tới cậu vừa ngồi xuống, cửa phòng liền mở ra.
Giản Úc quay lại nhìn.
Chỉ thấy một người đàn ông tóc vuốt ngược ra sau, mặc bộ vest đỏ chói lóa, hùng hổ xông vào.
Vừa bước vào, người kia đã lao thẳng đến chỗ Giản Úc đang ngồi, nói lớn: "Cậu là Giản Úc?"
Giản Úc nhất thời không hiểu chuyện gì, chỉ hơi ngơ ngác gật đầu: "Đúng vậy."
Người kia hớn hở vỗ tay một cái: "Lâm Bác Vũ đúng là không lừa tôi, tôi còn tưởng mình đi công cốc cơ!"
Dứt lời cậu ta liền ngồi phịch xuống ghế đối diện Giản Úc, hào hứng tự giới thiệu: "Chào anh dâu, tôi là Tần Diễn, là anh em thân thiết với anh Lục."
Ánh mắt Giản Úc khẽ mở to.
Anh... anh dâu?
Cậu vô thức định đính chính cách gọi này, nhưng rồi lại nghĩ đến chuyện mình sắp kết hôn với Lục Chấp thật, nên đành im lặng.
Cậu có hơi ngượng ngùng nói: "Chào anh."
Tần Diễn chẳng khác gì một chú chó husky tràn đầy năng lượng, phấn khích nói: "Anh dâu, tôi nghe nói về cậu từ lâu rồi, ban đầu còn tưởng là tin đồn. Không ngờ cậu thật sự sắp kết hôn với anh Lục nhà tôi à?"
Ngoại trừ chút lúng túng lúc ban đầu, Giản Úc rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, mỉm cười đáp: "Đúng vậy."
Cậu và Lục Chấp đã ký hợp đồng rồi, vậy thì trong thời gian thực hiện thỏa thuận, tất nhiên phải phối hợp diễn tròn vai vị hôn phu.
Giản Úc cứ ngỡ Tần Diễn sẽ hỏi những câu kiểu tra khảo lý lịch, không ngờ người kia đột nhiên ghé sát lại, thần bí hỏi nhỏ: "Anh dâu, cậu có thấy ở với anh Lục rất khó không?"
Giản Úc chớp chớp mắt: "Hả?"
Sao người này lại không đi theo kịch bản gì hết vậy?
Tần Diễn làm như rất hiểu biết nói: "Anh Lục của tôi có tiếng là khó ở chung, cả người lạnh như cục băng ấy, ai đụng vào người đó cũng bị đông cứng luôn."
Giản Úc thầm gật đầu đồng ý trong lòng, nhưng tất nhiên cậu không thể hùa theo chê bai Lục Chấp được, bèn đáp: "Không đâu, Lục tiên sinh là người rất tốt."
Không chỉ cung cấp cho cậu chỗ ăn uống chơi bời, mà một năm sau còn định đưa cậu tấm chi phiếu 50 triệu. Xin hỏi trên đời này còn ai tốt hơn được nữa?
Tần Diễn sững người, vẻ mặt khó tin: "Anh dâu, sao cậu có thể nói ra được mấy câu như vậy thế? Chẳng lẽ đây là tình nhân trong mắt hóa tây thi sao?
Giản Úc cười đến cong cả mắt: "Không phải, Lục tiên sinh thật sự rất tốt."
"Làm gì có chuyện đó..." Tần Diễn còn định nói thêm.
Đúng lúc ấy, một giọng nói lạnh lùng vang lên ngoài cửa: "Tần Diễn, cút khỏi văn phòng của tôi."
Tần Diễn vừa nghe đến giọng nói này lập tức im re, ngồi ngay ngắn như học sinh tiểu học.
Giản Úc có chút buồn cười, quay đầu nhìn Lục Chấp: "Lục tiên sinh, anh họp xong rồi sao?"
"Ừ." Lục Chấp đặt tập tài liệu trong tay lên bàn làm việc, ánh mắt sâu thẳm nhìn Giản Úc một cái.
Vậy mà Giản Úc đánh giá hắn là một người tốt?
Cũng không biết chỗ nào trên người hắn sinh ra loại ảo giác này cho cậu.
Lục Chấp không nghĩ nhiều, quay sang nói với Giản Úc: "Đầu óc Tần Diễn có vấn đề, đừng nói chuyện với cậu ta nhiều."
Giản Úc khẽ cười, không đáp.
Bình thường Lục tiên sinh rất ít khi nói cười, nhưng hai người bạn thân hắn kết giao lại rất thú vị.
Một người là Lâm Bác Vũ, một người là Tần Diễn.
Bên này, Tần Diễn nhảy dựng lên: "Anh Lục, sao lại nói em như thế? Hôm nay em đến đây là để thăm anh dâu mà!!"
Vẻ mặt Lục Chấp hờ hững: "Bây giờ đã gặp được, cậu có thể đi rồi."
Tần Diễn: "......"
Khí thế Tần Diễn lập tức yếu đi, lí nhí nói: "Giờ cũng tới trưa rồi, chẳng lẽ hai người không định tiện thể mời em ăn một bữa sao? Dạo gần đây em bị tịch thu hết tiền tiêu vặt rồi, lâu lắm chưa được ăn no..."
Tần Diễn là cậu ba của nhà họ Tần, trên còn có hai anh trai ruột, cả hai đều rất có năng lực.
Tần Diễn không cần quan tâm đến chuyện làm ăn của gia đình, nên từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa, ăn chơi vô độ. Cũng vì vậy mà mỗi lần phạm lỗi gì, hai ông anh lại cắt tiền tiêu vặt của cậu ta.
Lúc này, Lục Chấp lạnh lùng đáp: "Không mời."
Tần Diễn: " ....."
Nói thì nói như thế, cuối cùng Lục Chấp vẫn dẫn Tần Diễn đi ăn cùng.
Ba người rời khỏi tập đoàn.
Trên đường, Lục Chấp hỏi Giản Úc: "Cậu muốn ăn gì?"
Buổi sáng Giản Úc vừa truyền dịch, coi như một bệnh nhân, đương nhiên ý kiến của cậu là chính.
Giản Úc hơi sững người. Có ba người ở đây, cậu không ngờ Lục Chấp lại hỏi ý mình.
Cậu hơi kinh ngạc ngước nhìn hắn.
Bắt gặp ánh mắt cậu, Lục Chấp hỏi: "Sao thế?"
"Không có gì." Giản Úc khẽ lắc đầu, rồi nói: "Ăn món Hoa được không?"
Cậu muốn uống chút canh nóng.
Lục Chấp gật đầu: "Được."
Lúc này, bên cạnh vang lên tiếng thì thầm của Tần Diễn: "Ờm, em có thể gọi món được không?"
Lục Chấp liếc nhìn cậu ta một cái: "Không thể."
Tần Diễn: ".....Ồ."
Cậu ta nhanh chóng điều chỉnh tâm lý, xác định lại vị trí của bản thân: "Một bóng đèn thì không nên đòi hỏi gì cả, được bám theo ăn ké là hạnh phúc lắm rồi."
Kế tiếp suốt trên đường đi, Tần Diễn ngồi bên cạnh Giản Úc, ríu rít nói chuyện.
Phần lớn là mấy chuyện trong giới hào môn, như vợ chồng cắm sừng nhau, nhà nào lòi ra con riêng... toàn chuyện cẩu huyết.
Ban đầu Giản Úc không hứng thú lắm, nhưng Tần Diễn kể quá sinh động, khiến người ta như thể đang chứng kiến tận mắt, nên cậu cũng không nhịn được mà chen vào vài câu.
Lúc này, Lục Chấp – từ đầu vẫn im lặng – bỗng nói với Giản Úc: "Ít nghe mấy chuyện đó thôi."
Giản Úc ngơ ngác chớp mắt: "Hả?"
Đôi mắt cậu rất sáng, trong veo như mắt nai con. Khi nghiêm túc nhìn ai đó, rất dễ khiến người ta sinh cảm giác thiện cảm.
Lục Chấp hơi dừng lại, rồi nói: "Nghe nhiều dễ ngu người."
Giản Úc còn chưa kịp đáp, Tần Diễn đã nhảy dựng lên: "Anh Lục, ý anh là em ngu hả?!"
Lục Chấp thản nhiên liếc cậu ta: "Cậu nghĩ sao?"
Tần Diễn: "......"
Giản Úc thấy bộ dạng này của Lục Chấp, lại cảm thấy có chút mới mẻ.
Cậu phát hiện, trước mặt bạn bè, rõ ràng Lục Chấp thoải mái hơn thường ngày một ít.
Như vậy cũng tốt, lúc nào cũng căng thẳng như dây đàn thật sự rất mệt.
Chẳng bao lâu sau, bọn họ đến một nhà hàng món Hoa.
Nhà hàng này rất cao cấp, mỗi ngày chỉ tiếp tối đa mười bàn, lại còn cần đặt trước.
Đương nhiên, với sự hiện diện của Lục Chấp, bọn họ không cần phải đặt bàn trước. Quản lý nhà hàng đích thân ra đón tiếp, vừa đi vừa kính cẩn trò chuyện với hắn.
Giản Úc không cần phải ứng phó ai, nên tập trung chú ý vào khung cảnh xung quanh.
Cách bài trí của nhà hàng này rất đặc biệt, mang đậm phong cách sơn thủy điền viên, có non bộ, trúc xanh, sương khói lượn lờ như chốn bồng lai tiên cảnh.
Quản lý đưa họ vào một phòng riêng, cúi người đưa thực đơn: "Xin mời các vị gọi món."
Sau khi gọi món xong, quản lý cầm thực đơn lui ra ngoài.
Tần Diễn lập tức hào hứng: "Lần trước em cũng định đến đây, tiếc là kín chỗ, không đặt được."
Nói rồi, cậu ta như nhớ ra điều gì, mắt long lanh nhìn Giản Úc: "Anh dâu, về sau tôi có thể thường xuyên đi ăn cơm với cậu không? Như vậy anh Lục sẽ dẫn tôi đi ăn cùng."
Giản Úc mỉm cười, nhưng không dễ dàng đồng ý.
Hôm nay Lục Chấp hỏi ý kiến cậu, chắc là trường hợp đặc biệt thôi. Sau này thì chưa chắc, nên cậu cũng không thể hứa bừa với Tần Diễn.
Huống hồ, một năm sau khi hợp đồng kết thúc, cậu sẽ rời đi.
Chẳng mấy chốc, vài nhân viên phục vụ bê đồ ăn lên.
Bọn họ gọi tổng cộng bảy món, món nào cũng sắc hương vị đầy đủ.
Giản Úc đặc biệt thích ăn món cá chua cay trong đó.
Thịt cá mềm ngon, vị chua cay hòa quyện vừa phải, đúng là danh xứng với thực của nhà hàng chỉ phục vụ mười bàn mỗi ngày.
Cách ăn của Giản Úc rất nhã nhặn, tư thế ngồi ngoan ngoãn. Tuy cậu rất thích đồ ăn ngon, nhưng vẫn ăn từ tốn, chậm rãi. Hơn nữa, cơ thể cậu không khỏe lắm, nên khẩu phần ăn cũng không nhiều.
Tuy nhiên, trong lúc ăn một miếng cá, Giản Úc vô tình cắn trúng một miếng ớt.
Cậu vô thức hít một hơi, không ngờ miếng ớt trượt qua cổ họng, lập tức cay rát hơn.
" Khụ khụ khụ......."
Giản Úc không nhịn được mà quay đầu sang một bên, đưa tay che miệng, ho sặc sụa.
Cậu vốn có bệnh hen suyễn, lần ho dữ dội này lại khiến tình trạng trở nên nghiêm trọng hơn, ho đến mức không thể ngừng lại được.
Lục Chấp thấy cậu ho mãi không dứt, mắt cũng hoe đỏ vì gắng sức, lập tức đưa tay đỡ lấy Giản Úc, để cậu ngồi thẳng dậy một chút, rồi trầm giọng trấn an: "Giản Úc, đừng ho nữa, càng ho sẽ càng nặng thêm đấy."
Người bị hen suyễn chính là như vậy, chỉ cần ho dữ một trận là rất dễ khởi phát cơn hen.
Giản Úc tựa vào khuỷu tay Lục Chấp, thở hổn hển, hàng mi ướt đẫm, trông vô cùng khó chịu.
Nghe lời Lục Chấp, cậu cố gắng kiềm chế cơn ho, nhưng vành mắt lại càng thêm ươn ướt.
Cậu vô thức nắm chặt lấy vạt áo của Lục Chấp.
Lục Chấp liếc nhìn tay cậu, rồi ngước lên, đưa cốc trà lên miệng cậu: "Uống chút đi."
Giản Úc cúi đầu, nhấp một ngụm. Khi ngẩng đầu lên, môi đã ướt đẫm giọt nước, cũng nhờ thế mà trông hồng hào có chút sức sống hơn.
Tần Diễn ngồi ở đối diện gấp đến mức đi qua đi lại, nhưng lại chẳng biết làm gì, chỉ có thể vò đầu bứt tai, nhìn Giản Úc với vẻ đầy lo lắng: "Anh dâu, cậu cảm thấy đỡ hơn chút nào không?"
"Đỡ rồi."
Vài phút sau, rốt cuộc Giản Úc cũng không còn ho nữa.
Cậu ngồi thẳng người, buông vạt áo trong tay ra.
Lúc này cậu mới phát hiện mình đã nắm chặt đến mức làm nhàu cả vạt áo của Lục Chấp, đủ để thấy ban nãy cậu đã cố gắng đến mức nào.
Giản Úc có phần ngại ngùng, giọng khàn khàn vì ho: "Lục tiên sinh, áo anh..."
Tất nhiên Lục Chấp không để ý chuyện nhỏ này, nhàn nhạt nói: "Không sao."
Nói rồi, hắn nhớ tới lời Lâm Bác Vũ từng nhắc đến, tiện thể hỏi Giản Úc: "Sức khỏe của cậu không tốt, có muốn đi khám tổng quát không?"
Giản Úc mím môi, khẽ lắc đầu: "Không cần đâu."
Với thân phận là người xuyên sách, cậu hiểu rõ cơ thể này hơn bất kỳ ai. Bình thường đã yếu sẵn, lại có bệnh hen suyễn, hai năm nữa còn mắc một chứng nan y.
Căn bản chẳng cần đến bệnh viện kiểm tra gì nữa, cậu đều biết rõ hết rồi.
Thấy cậu không muốn, Lục Chấp cũng không ép. Dù sao giữa hai người bây giờ cũng chưa thân thiết đến mức có thể miễn cưỡng đưa đối phương đi bệnh viện.
Đúng lúc đó, điện thoại trong túi áo Lục Chấp reo lên.
Hắn lấy ra xem, thấy người gọi đến thì khẽ nhíu mày, cầm máy đứng dậy đi ra ngoài.
Chờ hắn đi rồi, Tần Diễn ngồi xuống bên cạnh Giản Úc, vẫn chưa hết sợ hãi: "Anh dâu, lúc nãy cậu ho dữ quá, may mà có anh Lục ở đây, không thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa."
Giản Úc gật đầu: "Ừ, nhờ có anh ấy cả."
Nghĩ kỹ lại, Lục Chấp đã giúp cậu không ít lần.
Chủ yếu là vì tính cách Lục Chấp khá vững vàng bình tĩnh, gặp chuyện gấp sẽ lập tức tìm cách giải quyết nhanh nhất.
Nghĩ đến đây, Giản Úc theo bản năng nhìn ra ngoài qua cửa kính.
Lúc này, Lục Chấp đang nghe điện thoại, sắc mặt nghiêm túc vô cùng, cậu chưa thấy hắn lạnh lùng như thế bao giờ.
Cách cửa kính, không thể nghe rõ bên ngoài nói gì.
Giản Úc bất giác hỏi: "Lục tiên sinh đang nghe điện thoại của ai thế?"
Tần Diễn cũng liếc ra ngoài, bĩu môi: "Còn ai vào đây nữa? Chắc chắn là điện thoại từ nhà anh ấy rồi."
Giản Úc chợt nhớ, hôm được Trần Hoài đến đón, anh ta từng nhắc qua rằng quan hệ giữa Lục Chấp và gia đình không mấy tốt đẹp.
Tần Diễn vốn là người chính trực, ghét chuyện bất công, huống hồ Lục Chấp lại là người mà cậu ta rất kính trọng, thế là không nhịn được, nói liền một tràng như trút nước: "Nhà anh Lục phức tạp lắm. Mẹ anh ấy từng kết hôn một lần, có một người con trai, sau này không biết thế nào lại tái hôn với ba anh Lục, rồi sinh ra anh ấy. Nhưng bà mẹ này lại thiên vị cực kỳ, rõ ràng đều là con ruột, thế mà lại chẳng thèm quan tâm đến con út, chuyện gì cũng lo cho con cả."
Tần Diễn tức tối nói tiếp: "Nhất thời tôi cũng không nói rõ được, tôi ví dụ cho cậu hiểu. Chuyện từ mười mấy năm trước rồi, có lần mẹ anh ấy dắt hai anh em ra phố, thấy có người bán kẹo hồ lô. Lúc đó đã khuya, chỉ còn đúng một xiên cuối cùng. Rõ ràng là anh Lục nói muốn ăn, vậy mà bà ấy lại mua cho tên kia."
Nghe đến đó, ánh mắt của Giản Úc khẽ thay đổi, lại một lần nữa nhìn ra ngoài.
Lục Chấp đứng lặng bên khóm trúc xanh, gương mặt lạnh lùng, dáng vẻ cô đơn.
Dường như đầu dây bên kia đã nói gì đó khiến hắn không vui, hắn im lặng giây lát, cuối cùng chỉ lạnh nhạt buông một câu, rồi thẳng tay cúp máy.
Giản Úc hơi giật mình.
Cậu dường như xuyên qua hình ảnh lúc này mà thấy được một cậu thiếu niên muốn ăn kẹo hồ lô. Có lẽ bị mẹ đối xử thiên vị như thế, trong lòng cũng từng bị tổn thương sâu sắc. Nhưng điều biểu hiện ra bên ngoài, lại chỉ là sự lạnh lùng và cứng cỏi y hệt như bây giờ.
Người ta không cho, hắn cũng sẽ không hạ mình đi cầu xin.
Dù hai người chưa ở bên nhau lâu, nhưng trong mắt Giản Úc, Lục Chấp chính là kiểu người như vậy.