Edit: QuiinYue
***
Buổi sáng ngày hôm sau, Giản Úc tỉnh lại, cậu vừa lật chăn để chuẩn bị bước xuống giường, bỗng đầu hơi choáng váng, suýt nữa thì ngã lăn ra khỏi giường.
Cậu vội vàng chống tay vào mép giường, thấp thỏm ngồi ngay lại.
Cũng chính lúc này, cậu mới phát hiện đầu mình quay cuồng dữ dội, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ.
Giản Úc vốn đã quen với thể trạng yếu ớt này của mình, nghỉ một lát rồi đưa tay sờ lên trán.
Quả nhiên là sốt rồi.
Rõ ràng mấy ngày nay cậu vẫn luôn chăm sóc bản thân rất cẩn thận, không ngờ vẫn bị ốm.
Giản Úc mím môi, chậm rãi lần mò xuống giường, vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó mang dép lê, lững thững đi xuống tầng.
Khi bước vào phòng ăn, cậu mới phát hiện Lục Chấp cũng đang ở đó.
Hắn mặc một bộ đồ ở nhà màu xám, ngồi trước bàn ăn dùng bữa. Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ, phủ lên người hắn một lớp ánh sáng dịu dàng.
Ngày thường lúc Giản Úc rời giường thì Lục Chấp đã sớm đi làm rồi, xem ra hôm nay là một ngoại lệ.
Giản Úc đi đến bàn ăn ngồi xuống, khẽ chào: "Chào buổi sáng, Lục tiên sinh."
Lục Chấp vốn đang cúi đầu ăn sáng, nghe thấy lời chào yếu ớt này thì ngẩng đầu lên, ánh mắt điềm tĩnh nhìn về phía Giản Úc.
Tuy rằng mọi ngày Giản Úc có chút yếu ớt, nhưng cả người luôn toát ra vẻ sinh động, ánh mắt lúc nào cũng sáng trong, giọng nói khi trò chuyện thường có chút nhấn nhá ở cuối câu.
Thế nhưng sáng nay cậu lại rũ mắt đầy mệt mỏi, sắc mặt trắng bệch đáng sợ, môi cũng hơi khô.
Lục Chấp đặt đồ ăn trong tay xuống, mở miệng gọi: "Giản Úc."
Giản Úc nhấc mắt lên, giọng khàn khàn: "Vâng?"
Cậu vốn nhỏ tuổi, giờ lại mặc một chiếc áo ngủ cổ tròn bằng cotton, đôi mắt trong veo ngước nhìn, trông càng ngoan ngoãn hơn.
Lục Chấp hỏi cậu: "Bệnh à?"
Giản Úc mím môi, cúi đầu: "Vâng, hình như bị sốt."
Lục Chấp còn chưa kịp nói gì thì dì Trương vừa lúc bưng một khay bánh bao từ bếp đi ra, cười tươi: "Cậu Giản, hôm qua cậu nói muốn ăn bánh bao súp nhân thịt đúng không? Nhanh nào, vừa mới hấp xong đấy."
Giản Úc gắng gượng ngẩng đầu lên, mỉm cười với dì Trương: "Cảm ơn dì."
Chính cú ngẩng đầu này khiến dì Trương nhận ra điều bất thường, dì thốt lên: "Trời ơi, cậu Giản, cậu bị bệnh rồi à? Mặt cậu nhợt nhạt quá!"
Giản Úc chậm rãi gật đầu.
Dì Trương lập tức lo lắng: "Vậy không được rồi, ăn xong thì đến bệnh viện khám một chút nhé."
Giản Úc đáp: "Vâng."
Dì Trương không yên tâm để Giản Úc đi một mình, vội quay sang Lục Chấp: "Lục tiên sinh, ngài xem..."
Lục Chấp đã dùng xong bữa sáng, hắn đặt tách cà phê xuống, nhìn Giản Úc nói: "Tôi tiện đường, đưa cậu đến bệnh viện luôn."
Giản Úc còn chưa kịp phản ứng thì dì Trương đã mừng rỡ reo lên: "Thế thì tốt quá! Vậy tôi yên tâm rồi!"
Giản Úc hơi bất ngờ nhìn Lục Chấp: "Như vậy có làm phiền anh không?"
Lục Chấp nhàn nhạt đáp: "Không sao."
Thế là mọi chuyện được quyết định như vậy.
Vì sắp ra ngoài, Giản Úc lại lên lầu lần nữa để thay quần áo.
Khi Giản Úc từ phòng ngủ đi ra, cậu thấy Lục Chấp đã thay đồ xong từ lúc nào, trên tay cầm chìa khóa xe, đang đứng đợi cậu.
Giản Úc hơi tăng tốc bước chân, đi đến trước mặt hắn, một lần nữa lên tiếng: "Hay là... tôi tự đi viện cũng được."
Lục Chấp nói thẳng: "Đi thôi."
Mấy dự án gần đây đều đã đi vào giai đoạn kết thúc, tạm thời Lục Chấp rảnh rỗi đôi chút. Chỉ là quãng thời gian rảnh ấy cũng chẳng kéo dài được lâu, rất nhanh sau đó hắn sẽ lại bắt tay vào dự án mới.
Lục Chấp cầm chìa khóa xe, đi trước dẫn đường.
Thấy vậy, Giản Úc vội vàng theo sau.
Nhưng việc theo kịp bước chân hắn lại không dễ dàng gì. Cậu thở ngày càng dốc, hơi thở bắt đầu dồn dập.
Vốn dĩ chân Lục Chấp đã dài, một bước của hắn bằng hai bước người khác, giờ thêm việc Giản Úc đang ốm, lại càng khó mà bắt kịp.
Đi được nửa đoạn, dường như nhận ra điều này, Lục Chấp hơi bước chậm lại.
Nhờ vậy Giản Úc mới có thể đuổi kịp, cậu khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Rất nhanh, cả hai đã xuống tới hầm để xe.
Lúc này Giản Úc mới phát hiện Lục Chấp có đến vài chiếc xe, phần lớn đều là xe sang phiên bản giới hạn.
Vì tài xế không có mặt, nên hôm nay Lục Chấp tự lái.
Hắn chọn một chiếc Bentley màu đen, mở ra cửa ghế phụ, rồi đứng sang một bên, ra hiệu cho Giản Úc lên xe.
Giản Úc nén khó chịu trong người, chầm chậm nhấc chân bước vào xe.
Chỉ là, động tác tưởng như đơn giản ấy lại khiến đầu óc cậu choáng váng, suýt nữa ngã xuống.
Ngay giây phút sắp ngã, một đôi tay lớn và ấm áp giữ lấy vai cậu. Cùng lúc ấy, giọng nói trầm lạnh mang nét đặc trưng của Lục Chấp vang lên: "Không sao chứ?"
Giản Úc lắc lắc đầu: "Không sao."
Khoảng cách giữa hai người gần hơn, mùi gỗ thoảng nhẹ, mát lạnh mà thanh sạch trên người hắn phả vào mũi, khiến đầu óc mơ màng của cậu cũng tỉnh táo đôi phần.
Xác nhận cậu không sao, Lục Chấp mới lùi lại, kéo giãn khoảng cách.
Sau một phút chật vật, cuối cùng hai người cũng lên xe.
Trên xe, Giản Úc không còn chút sức lực nào, ngả người tựa vào lưng ghế, môi mím chặt, cố chịu đựng từng đợt choáng váng, bàn tay trắng bệch nắm chặt lấy vạt áo, đầu ngón tay đến cả chút huyết sắc cũng chẳng còn.
Lục Chấp liếc nhìn cậu một cái, không nói gì thêm, lập tức khởi động xe, lao đi với tốc độ nhanh nhất tới bệnh viện.
20 phút sau.
Giản Úc nằm trên giường bệnh, đưa tay để bác sĩ truyền dịch.
Hôm nay cậu vẫn mặc rất kín, khoác một chiếc áo măng tô dài màu nâu, bên ngoài còn quấn thêm khăn choàng màu trắng.
Lúc mặc áo phao thì ít nhiều gì trông vẫn hơi tròn tròn một chút, giờ thay sang bộ đồ này, lại càng khiến vóc dáng của cậu thêm mảnh khảnh, vòng eo dường như chỉ cần một cánh tay là ôm trọn.
Bác sĩ tên là Lâm Bác Vũ, đeo kính gọng vàng, khoác áo blouse trắng, là một người vô cùng ôn hòa nhã nhặn.
Sau khi châm kim xong, anh ta đứng dậy, dịu giọng trấn an Giản Úc đang nằm trên giường bệnh: "Chỉ là cảm sốt thông thường thôi, truyền xong là ổn rồi."
Giản Úc tựa vào đầu giường, gắng gượng nở nụ cười: "Cảm ơn bác sĩ."
"Đó là trách nhiệm của tôi." Lâm Bác Vũ nói xong liền kiểm tra lại chai truyền dịch, "Tôi ra ngoài trước nhé, lát nữa quay lại rút kim cho cậu."
"Vâng."
Giản Úc nằm trên giường bệnh, da cậu trắng bệch đến mức như thể sắp hoà làm một với tấm ga trải giường trắng tinh.
Lục Chấp nhìn bình thuốc đang truyền, sau đó đi theo Lâm Bác Vũ ra khỏi phòng bệnh.
Chỉ khi vào đến văn phòng bác sĩ, Lục Chấp mới thản nhiên hỏi Lâm Bác Vũ: "Thể trạng của Giản Úc rất yếu, có thể bồi bổ lại được không?"
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, hắn đã bắt gặp Giản Úc phát bệnh đến hai lần, lần đầu còn suýt nữa mất mạng.
Mặc kệ nói thế nào, Giản Úc cũng là đối tượng kết hôn hợp đồng của hắn, hắn cũng không ngại quan tâm thêm một chút.
Lâm Bác Vũ là bạn thân nhiều năm của Lục Chấp, nên cũng chẳng khách sáo, nói thẳng: "Có người trời sinh thể chất yếu, bồi bổ thế nào cũng không khá lên được, Giản Úc chắc là thuộc dạng đó. Nhưng cụ thể vẫn phải làm kiểm tra toàn diện mới biết chắc được."
Lục Chấp "ừ" một tiếng, liếc thấy trên bàn làm việc của Lâm Bác Vũ có một cuốn sổ tay tuyên truyền sức khỏe, hắn tiện tay cầm lên lật vài trang.
Lâm Bác Vũ nhìn hắn vẫn còn đứng trong văn phòng chưa rời đi, khẽ nhướn mày: "Lạ thật đấy, tôi còn tưởng cậu nói mấy câu xong là đi ngay, một kẻ cuồng công việc như cậu mà cũng chịu lãng phí thời gian à?"
Thân hình Lục Chấp cao lớn, nghiêng người tựa vào cạnh bàn, hờ hững đáp: "Mấy ngày nay hơi rảnh."
"Bảo sao." Lâm Bác Vũ cười nói: "Đúng rồi, chẳng phải cậu sắp kết hôn với Giản Úc sao? Hiếm có thật đấy, tôi cứ tưởng một người lạnh lùng như cậu cả đời cũng không chịu lấy vợ cơ."
Lục Chấp lật sang một trang sổ tay, không ngẩng đầu lên: "Muốn kết thì kết thôi."
Thực ra, quan hệ giữa họ phức tạp hơn những lời hắn nói rất nhiều.
Nhà họ Lục là một đại gia tộc, từ đời ông nội hắn đã có đủ mối quan hệ chằng chịt phức tạp. Chưa bàn đến cả đại gia đình, chỉ riêng một nhà bốn người nhỏ kia cũng đã mỗi người một tâm cơ.
Người nhà họ Lục đã sớm sắp đặt sẵn đối tượng kết hôn cho hắn, nhưng Lục Chấp lại nhất quyết không thuận theo.
Lâm Bác Vũ tiếp tục hỏi: "Thế cậu có thích đứa nhỏ đó không?"
Động tác lật trang của Lục Chấp khựng lại, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm: "Cậu nghĩ sao?"
Lâm Bác Vũ lập tức hiểu ý, không nhịn được nói: "Cậu ấy trông vẫn còn nhỏ lắm mà, cậu đúng là đồ cầm thú!"
Lục Chấp đặt cuốn sổ tay xuống, giọng lạnh băng: "Chỉ là giao dịch thôi, ai cũng hiểu rõ cả."
Lâm Bác Vũ tỏ ra không đồng tình: "Tôi thấy đứa nhỏ đó khá ổn mà, hay hai người cứ sống với nhau luôn đi."
Tuy nhiên, lời còn chưa dứt, Lục Chấp đã rời khỏi văn phòng, rõ ràng chẳng mấy để tâm đến những gì anh ta nói.
Lâm Bác Vũ. " ...... "
Được rồi, cũng không phải chuyện của anh.
Lâm Bác Vũ không khỏi thở dài — thật lòng mà nói, anh rất mong Lục Chấp có một người bầu bạn bên cạnh. Bởi vì trước kia, Lục Chấp quá đỗi cô đơn.
Trong phòng bệnh.
Giản Úc lặng lẽ ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cũng không biết là qua bao lâu, ngoài cửa phòng bỗng vang lên tiếng động.
Cậu thu hồi ánh mắt, nhìn về phía đó.
Là Lục Chấp và Lâm Bác Vũ cùng nhau bước vào.
Lục Chấp là người kiệm lời, không nói nhiều khi không cần thiết, lần này cũng theo lệ thường mà đứng im một chỗ.
Nhưng dù hắn không nói lời nào, thì sự hiện diện của hắn vẫn mạnh mẽ đến mức khiến người khác không thể phớt lờ — chỉ riêng khí thế quanh người thôi cũng đủ để làm người ta lạnh sống lưng.
Lâm Bác Vũ đút hai tay vào túi áo blouse trắng, bước đến, cười nói: "Tới lúc rút kim rồi. Bây giờ thấy đỡ hơn chưa?"
Giản Úc gật đầu: "Tốt hơn nhiều rồi."
Sau khi truyền xong chai thuốc, cơn sốt của cậu đã hạ, đầu óc cũng tỉnh táo hơn không ít.
Lâm Bác Vũ vừa rút kim vừa nói: "Truyền cho cậu toàn thuốc tốt nhất đấy, dù sao cũng ghi vào sổ nợ của Lục Chấp, cứ thoải mái mà dùng."
Lục Chấp lạnh lùng liếc nhìn Lâm Bác Vũ, định buông lời châm chọc, nhưng vô tình lại bắt gặp ánh mắt của Giản Úc.
Giản Úc đang mở to đôi mắt nhìn hắn, ánh mắt trong veo, sáng rực.
Lời đến bên miệng bị Lục Chấp cố nuốt trở ngược vào trong.
Giản Úc hoàn toàn không hay biết gì về những suy nghĩ phức tạp trong lòng Lục Chấp, chỉ cảm thấy rất vui.
Thì ra đây là cảm giác được ôm đùi vàng sao? Quả thật quá tuyệt vời.
Nghĩ đến kiếp trước của mình, đến cả tiền chữa bệnh cũng không có, cuối cùng phải chết lạnh dưới gầm cầu, mà giờ đây lại có thể dùng thuốc tốt nhất...
Lâm Bác Vũ rút kim xong, hỏi Giản Úc: "Tiếp theo cậu định đi đâu?"
Giản Úc không hiểu vì sao anh lại hỏi vậy, nhưng thấy anh có vẻ rất thân với Lục Chấp, nên cũng nghiêm túc trả lời: "Bắt xe về nhà."
"Về nhà? Đừng về nữa." Lâm Bác Vũ hứng chịu cái nhìn lạnh lùng của Lục Chấp, không sợ chết mà tiếp tục nói: "Lục Chấp phải đến tập đoàn, cậu cũng đi theo luôn đi."
Giản Úc ngơ ngác: "Hả? Tôi đi làm gì?"
Vẻ mặt của Lâm Bác Vũ đầy ý cổ vũ: "Đi kiểm tra đột xuất đó."
Cậu vô thức quay sang nhìn Lục Chấp.
Chẳng phải bọn họ chỉ là hôn nhân hợp đồng thôi sao, đâu cần phải kiểm tra đột xuất chứ?