Edit: QuiinYue
***
Khi Lục Chấp bước vào phòng bao lần nữa, hắn đã khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng thường thấy. Thoạt nhìn, hoàn toàn không thể nhận ra điều gì khác thường.
Nhưng Giản Úc biết, Lục Chấp lúc này còn trầm lặng hơn bình thường. Tuy cũng là không nói một lời, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác biệt.
Dường như Tần Diễn cũng cảm nhận được điều đó. Cậu ta không đủ can đảm để trực tiếp đối mặt với một Lục Chấp như vậy, liền có chút lúng túng mở miệng: "À, em có vài người bạn đang ở gần đây, em định tranh thủ đi chơi với họ một chút."
Anh Lục thế này thực sự quá đáng sợ, ngay cả không khí xung quanh cũng như đặc quánh lại, cậu ta vẫn nên nhanh chóng chuồn đi thì hơn.
Lục Chấp liếc nhìn Tần Diễn một cái, khẽ gật đầu xem như đồng ý.
Tần Diễn thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cậu ta nhìn sang Giản Úc đang ngồi đối diện với vẻ mặt thản nhiên điềm tĩnh, trong lòng bất giác sinh ra vài phần khâm phục: khó trách Giản Úc lại có thể trở thành anh dâu tương lai của mình, lá gan này, đúng là không phải người bình thường nào cũng có được.
Kỳ thực, Giản Úc cũng muốn rời đi.
Sáng nay cậu tới tập đoàn "kiểm tra đột xuất" đã xong nhiệm vụ rồi, giờ cũng chẳng còn việc gì nữa, phải không?
Nhưng cậu liếc nhìn Lục Chấp đang đứng bên cạnh, trong đầu bất chợt hiện lên bóng dáng đơn độc đứng bên rặng trúc khi nãy.
Giản Úc nghĩ, thôi thì đừng vội đi.
Ít nhất cũng nên ở lại với Lục Chấp thêm một lúc nữa.
Nghĩ vậy, Giản Úc chủ động đứng dậy, hỏi Lục Chấp: "Lục tiên sinh, có muốn ra ngoài một chút không?"
Lục Chấp "ừ" một tiếng không rõ ý, rồi xoay người bước ra ngoài.
Giản Úc tạm biệt Tần Diễn, sau đó cũng nhanh chóng đuổi theo.
Hai người sóng vai bước đi, xuyên qua khung cảnh trang trí trong nhà hàng, tiến ra bên ngoài.
Một người khoác áo choàng đen, vẻ mặt nghiêm nghị, dáng đứng thẳng tắp, tự mang khí chất lạnh lùng khiến người ta không dám lại gần. Một người thì trông ngoan ngoãn, vì lạnh mà dậm chân vài cái, sau khi quen với nhiệt độ bên ngoài mới nở nụ cười tươi, giấu tay vào trong khăn quàng cổ để sưởi ấm.
Dưới những rặng trúc lưa thưa, hai bóng người ấy lại trở nên hài hòa đến kỳ lạ, như thể từ đầu đã nên là như vậy, không ai có thể chen chân vào nổi.
Tần Diễn nhanh tay chớp lấy cơ hội, lén chụp một bức ảnh hai người rồi gửi vào nhóm nhỏ của bọn họ, kèm theo chú thích: "Nhanh lên, mọi người mau đến nhận mặt anh dâu."
Lúc này Giản Úc và Lục Chấp đã ra tới đường lớn.
Giản Úc nghiêng đầu hỏi ý kiến Lục Chấp: "Lục tiên sinh, muốn dạo phố một chút không?"
Ánh nắng buổi chiều rọi xuống gương mặt cậu, làn da trắng mịn lấp lánh, thậm chí còn nhìn rõ được những sợi lông tơ nhỏ xíu.
Lục Chấp hỏi cậu: "Muốn mua gì à?"
Giản Úc ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, muốn mua."
Tốt nhất là có bán kẹo hồ lô bọc đường thì tuyệt.
Dù sao Lục Chấp cũng là "đùi vàng" của cậu, nếu có thể khiến đùi vàng vui vẻ một chút, biết đâu những ngày làm cá mặn nằm im của cậu cũng trôi qua dễ thở hơn?
Lục Chấp nhìn vào đôi mắt lấp lánh ánh sáng của Giản Úc, gật đầu đồng ý: "Đi thôi."
Hai ngày nay hắn cũng không có việc gì quá gấp, dành chút thời gian cũng chẳng sao.
Được Lục Chấp đồng ý, Giản Úc lập tức cong mắt cười vui vẻ.
Sau đó, cậu tung tăng bước trên phố, ánh mắt không ngừng quan sát những sạp hàng ven đường.
Lục Chấp đi bên cạnh Giản Úc, mắt nhìn thẳng, bước chân vững vàng.
Với khí chất như hắn, cho dù là đi giữa con phố đông người, cũng vẫn là một phong cảnh nổi bật không thể bỏ qua.
Có vài cô gái định lại gần xin số liên lạc, nhưng rồi đều bị khí chất "miễn người lạ đến gần" của hắn làm cho chùn bước.
Sau khi đi qua hai con phố, mắt Giản Úc bỗng sáng rực lên.
Cậu nhìn thấy một quầy hàng đang bán kẹo hồ lô bọc đường.
Cậu lập tức quay đầu nhìn sang Lục Chấp bên cạnh, hớn hở nói: "Lục tiên sinh, để tôi mời anh ăn kẹo hồ lô nhé!"
Âm cuối của cậu khẽ nâng lên, giọng nói mềm mại như tan ra trong nắng ấm đầu đông.
Lục Chấp khựng lại, liếc nhìn Giản Úc, trong mắt thấp thoáng vẻ nghi hoặc: "Sao tự nhiên lại mời tôi ăn cái này?"
Giản Úc cười đáp: "Không vì lý do gì cả, anh nhìn đi, xung quanh ai cũng ăn, mình cũng thử một chút xem?"
Lục Chấp im lặng trong giây lát, rồi gật đầu: "Đi thôi."
Giản Úc phấn khởi bước nhanh mấy bước đến hàng kẹo: "Làm ơn cho tôi hai xâu kẹo hồ lô!"
"Có ngay!" Người bán hàng nhanh nhẹn gói lại hai xâu kẹo, rồi nói, "Tổng cộng 16 tệ."
Giản Úc hào hứng nhận lấy túi, sau đó đưa tay vào túi áo định lấy điện thoại để thanh toán.
Nhưng giây tiếp theo, sắc mặt cậu hơi ngẩn ra.
Lục Chấp thấy cậu đứng yên, liền hỏi: "Sao vậy?"
Giản Úc có chút xấu hổ: "Tôi quên mang điện thoại rồi..."
Sáng nay cậu bị sốt, cả người cứ ngơ ngẩn, chỉ biết theo Lục Chấp đến bệnh viện, hoàn toàn quên mất chuyện điện thoại.
Sau khi nhận ra mình không thể thanh toán được, Giản Úc ngẩng đầu lên, mỉm cười tươi rói nhìn Lục Chấp: "Ờm... Lục tiên sinh, hay là anh thanh toán giúp tôi lần này nhé?"
Lục Chấp hơi nhướng mày: "Không phải cậu nói là mời tôi sao?"
Giản Úc lúng túng đáp: "Thật ra... anh không thấy tự mình mời mình cũng rất hợp lý à?"
Lục Chấp: " ....."
Hắn khẽ cong môi: "Tôi có thể cho cậu mượn tiền, nhưng phải tính lãi."
Giản Úc: "??"
Không hổ danh là nhà tư bản máu lạnh.
Cuối cùng, Lục Chấp vẫn trả tiền, cũng không hề nhắc đến chuyện hoàn lại.
Giản Úc cầm lấy xâu kẹo của mình, tâm trạng vui vẻ, cắn một miếng rồi mắt sáng rỡ lên, ngạc nhiên nói với Lục Chấp: "Ngon thật đó!"
Lục Chấp nhìn đôi mắt lấp lánh của cậu, cùng với một bên má phồng lên vì nhét đầy kẹo, trong mắt thoáng hiện chút ý cười, tuy chỉ thoáng qua rất nhanh: "Ừ."
Chẳng mấy chốc, Giản Úc đã ăn xong xâu kẹo của mình. Lúc này cậu mới phát hiện, Lục Chấp vẫn chưa ăn chút nào.
Cậu ngạc nhiên nhìn hắn: "Lục tiên sinh, anh không thích ăn kẹo hồ lô sao?"
Lục Chấp đáp: "Ừ, cho cậu đó."
Vừa nói, hắn vừa đưa xâu kẹo vẫn cầm trong tay ra cho Giản Úc.
Giản Úc không nhận, khẽ nhíu mày: "Anh không muốn nếm thử một miếng thật sao? Ngon lắm mà."
Giọng Lục Chấp nhàn nhạt: "Không ăn."
Từ một đêm mùa đông vào mười mấy năm trước, hắn cũng đã từ bỏ món kẹo hồ lô này rồi.
Thời gian trôi qua, khúc mắc trong lòng cũng đã phai nhạt từ lâu, chỉ là hắn không muốn ăn kẹo hồ lô này nữa mà thôi.
Giản Úc nhìn xâu kẹo ấy, mãi vẫn không đưa tay ra nhận.
Lục Chấp nhướng mày: "Chẳng phải cậu nói ăn ngon lắm sao? Vậy thì ăn luôn phần của tôi đi."
Giản Úc vẫn nhíu mày: "Nhưng mà....."
"Lòng tốt của cậu, tôi nhận rồi." Lục Chấp chăm chú nhìn cậu, ánh mắt thâm trầm, sau khi nghiêm túc nói xong câu này thì đưa tay nắm lấy bàn tay thon gầy của Giản Úc, nhét cây kẹo hồ lô vào tay cậu, rồi bổ sung thêm: "Tuy rằng tiền là do tôi trả."
Giản Úc: " ......"
Giây tiếp theo, cậu không chút do dự nhận lấy cây kẹo hồ lô, cắn một miếng to.
Đồ do tư bản bỏ tiền ra mua, ăn vào đúng là ngon thật.
-
Hôm đó trời bắt đầu lất phất tuyết, bầu trời xám xịt, nhiệt độ cũng giảm hẳn đi.
Giản Úc mặc áo khoác lông vũ và đi đôi ủng tuyết, trong tay còn ôm một túi sưởi, trang bị đầy đủ rồi dắt theo Tiểu Bạch ra sau biệt thự, đi kiểm tra khu vườn rau của cậu.
Đến nơi, Giản Úc nhìn mảnh đất bị tuyết phủ trắng xóa, chỉ lờ mờ thấy được chút sắc xanh của mầm rau, cậu xót xa thở dài: "Tiểu Bạch, cậu nói xem mấy cây rau của tôi có bị chết rét không?"
Tiểu Bạch phát hiện tâm trạng chủ nhân không vui, khuôn mặt cũng lập tức biến sắc, nụ cười thường ngày lập tức đổi thành vẻ mặt rầu rĩ, bĩu môi buồn bã đi theo chủ nhân.
Giản Úc lại thở dài: "Biết vậy thì đừng trồng vào mùa đông, chờ đến mùa xuân rồi trồng chẳng phải tốt hơn sao."
Nói xong, cậu thấy Tiểu Bạch cũng buồn rầu ra mặt, bèn giơ tay xoa xoa đầu nó.
Lầu hai, thư phòng.
Hôm nay là cuối tuần nên Lục Chấp không đến công ty.
Dù vậy, ở nhà hắn vẫn làm việc như thường. Hắn vừa kết thúc một cuộc họp video với đối tác nước ngoài, day day thái dương rồi bước đến trước cửa sổ sát đất, đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
Vừa vặn thấy giữa bãi tuyết sau biệt thự, có một lớn một nhỏ đang đứng đó, mặt mày ai nấy đều mang vẻ u sầu giống nhau như đúc.
Lục Chấp: "?"
Ngay sau đó hắn nhìn thấy Giản Úc xoa đầu con robot, miệng lẩm bẩm gì đó, rồi cả hai quay người đi vào trong biệt thự.
Giản Úc vừa vào đến nhà thì đụng ngay Lục Chấp đang từ trên tầng đi xuống.
Trong biệt thự có hệ thống sưởi nên Lục Chấp chỉ mặc một áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, hắn đi từng bước một xuống lầu, sắc mặt lạnh nhạt nhưng vẻ ngoài tuấn tú đến mức khiến người ta không thể dời mắt.
Giản Úc thu lại vẻ u buồn trên mặt, chào hỏi: "Chào anh, Lục tiên sinh."
Lục Chấp đưa tách cà phê trong tay cho người giúp việc bên cạnh, rồi mới lạnh nhạt hỏi: "Vừa rồi cậu ra ngoài làm gì vậy?"
Nhắc đến chuyện này, Giản Úc lại có chút ủ rũ, mím môi nói: "Tôi ra xem vườn rau mấy hôm trước mới trồng, hình như sắp chết cóng hết rồi."
Một khoảnh đất lớn như thế, nếu sau này thu hoạch được thì có biết bao nhiêu bát bắp cải xào giấm với canh củ cải chứ, nếu bị chết hết thì tiếc quá.
Lục Chấp nhìn bộ dáng héo queo của Giản Úc, khó có khi nghiêm túc giải thích: "Nhiệt độ hôm nay vẫn chưa thấp đến mức có thể làm cây chết rét."
"Thật á?" Đôi mắt Giản Úc lập tức sáng rực lên.
Bị ánh mắt lấp lánh kia nhìn chăm chú, Lục Chấp khẽ gật đầu: "Ừ."
Giản Úc vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa cảm thán: "Lục tiên sinh, chuyện này mà anh cũng biết sao?"
Từ khi chuyển vào ở trong biệt thự, cậu phát hiện ra một điều khiến người ta không thể không ngạc nhiên, đó là dường như Lục Chấp cái gì cũng biết, chuyện gì cũng giỏi.
Lục Chấp nhìn Giản Úc đang làm ra vẻ mặt vô cùng tán thưởng, thản nhiên nói: "Chỉ là kiến thức cơ bản thôi."
Giản Úc vẫn tiếp tục cảm khái: "Vậy mà tôi chẳng biết gì cả."
Lục Chấp hơi nhướng mày, không đáp lời.
Vừa vặn lúc này người làm đem cà phê đưa cho hắn, hắn nhận lấy rồi quay người trở lên tầng.
Giản Úc vẫn còn đắm chìm trong niềm vui "rau không bị chết rét", bỗng nhiên điện thoại trong túi reo lên.
Cậu móc ra xem thì thấy là mẹ của nguyên chủ gọi đến.
Giản Úc cũng đã hiểu được phần nào về bố mẹ của thân xác này.
Hai vợ chồng đó ham ăn biếng làm, ban đầu còn quản lý một xưởng nhỏ do đời trước để lại, kinh tế cũng tạm ổn, nhưng vì quản lý yếu kém nên chẳng mấy chốc xưởng đã phá sản.
Đã thế, hai người còn mê cờ bạc, sau khi xưởng sập thì ngày ngày lui tới các sòng bài, nợ nần chồng chất đến mức không cầm cự nổi. Cuối cùng lại nảy ra ý định gả con trai vào hào môn, chỉ để moi cho được một khoản tiền.
Giản Úc chẳng muốn nhận cuộc gọi này chút nào, dứt khoát ấn tắt.
Không ngờ bên kia lập tức gửi tin nhắn đến, bảo hôm nay cậu phải về nhà một chuyến, rõ ràng là không đạt được mục đích thì không buông tha.
Giản Úc bất đắc dĩ nhét điện thoại lại vào túi, xem ra hôm nay cậu buộc phải về một chuyến, nếu không với tính cách của cặp vợ chồng kia, rất có khả năng sẽ tìm thẳng đến tận biệt thự.
Cậu quay lên tầng, lấy khăn quàng cổ và găng tay mang vào, rồi mới rời khỏi nhà.