Edit: QuiinYue
***
Lúc này, sắc mặt Giản Úc tái nhợt, tóc mái phía trước ướt đẫm mồ hôi lạnh, từng tiếng thở dốc dồn dập vang lên trong không khí tĩnh mịch.
Lục Chấp sực nhớ lời Trần Hoài từng nói về việc Giản Úc có thể bị hen suyễn.
Xem ra, đây chính là tình huống đó.
Hắn bước nhanh đến bên cửa sổ, mở toang cửa để luồng không khí tươi mát ùa vào phòng.
Sau đó hắn quay lại, đỡ Giản Úc đang nằm co quắp trên giường, cố gắng khiến cậu tỉnh táo hơn: "Giản Úc, cậu có bình xịt hen suyễn không?"
Giản Úc gần như sắp ngất rồi, cậu cố gắng mở mắt ra, lờ mờ nhìn thấy Lục Chấp.
Cậu mơ màng giơ tay, chỉ về phía một chiếc tủ: "...Ở... ở đó..."
Giọng nói yếu ớt, nhẹ như sợi khói.
Lục Chấp cũng chỉ có thể mơ hồ đoán được ý cậu, nhanh chóng bước tới mở tủ.
Quả nhiên bên trong có đặt bình xịt hen suyễn.
Hắn lấy ra, lắc mạnh vài cái, rồi nhanh chóng đặt đầu xịt vào miệng Giản Úc, để cậu ngậm lấy...
Giản Úc như người sắp chết đuối giữa biển sâu, trong khoảnh khắc cuối cùng bỗng có một bàn tay đưa tới kéo cậu lên.
Rốt cuộc cậu có thể hít thở rồi.
Cậu thở hổn hển, tham lam hớp từng ngụm không khí, cảm nhận luồng khí mát lành tràn vào phổi, cả người như được hồi sinh.
Trải qua một phen giày vò, trông cậu càng thêm yếu ớt, đôi mắt phủ một tầng sương mờ, hàng mi dài ươn ướt, như vừa mới khóc.
Bởi vì hàng năm đều sinh bệnh, nên thân thể này của cậu so với thanh niên bình thường khác có vẻ gầy yếu hơn, vóc dáng như một thiếu niên mới lớn.
Bàn tay của Lục Chấp to rộng, có thể dễ dàng đỡ lấy Giản Úc, hắn chăm chú quan sát tình trạng của cậu.
Cậu trai này thật sự quá yếu ớt, đầu hơi cúi, để lộ làn da trắng nõn sau gáy.
Đại khái tầm 5 phút sau, Giản Úc ngẩng đầu lên, hơi nước trong mắt đã ít đi nhiều, ánh nhìn dần trở nên trong trẻo sáng ngời. Cậu nhìn Lục Chấp, chân thành nói: "Lục tiên sinh, cảm ơn anh."
Nếu tối nay Lục Chấp không bất ngờ xuất hiện, có lẽ cậu đã âm thầm chết đi từ lúc nào.
Giọng điệu Lục Chấp lạnh nhạt: " Không có gì."
Dù chỉ là quan hệ kết hôn theo hợp đồng, nhưng hắn cũng không ngại việc dành cho đối phương sự chăm sóc cần thiết.
Có lẽ vì trong phòng khá ấm, Lục Chấp cởi chiếc áo vest đen bên ngoài, chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng, tay áo được xắn gọn gàng đến khuỷu, để lộ cánh tay rắn chắc.
Áo trắng quần đen, không chỉ khiến hắn càng thêm cao lớn tuấn tú, mà dường như còn mang theo chút ấm áp hơn ngày thường.
Hơi thở của Giản Úc dần ổn định.
Thấy cậu đã không sao, Lục Chấp đứng dậy: "Tôi ra ngoài trước, cậu nghỉ ngơi cho tốt."
Nói xong, hắn rời khỏi phòng Giản Úc, khẽ khép cửa lại.
Phòng ngủ trở về với sự yên tĩnh vốn có.
Giản Úc chậm rãi nằm xuống gối, trong lòng vẫn còn sợ hãi chưa tan.
Khó khăn lắm mới vượt qua được đêm dài, gần sáng cậu mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Hơn 10 giờ sáng hôm sau.
Giản Úc thức dậy, rửa mặt xong thì xuống lầu.
Chuyện xảy ra tối qua vẫn còn in đậm trong đầu, cậu theo bản năng đưa mắt nhìn quanh, không thấy bóng dáng Lục Chấp đâu.
Cậu đến phòng ăn, hỏi dì Trương: "Lục tiên sinh ra ngoài rồi ạ?"
Dì Trương cười nói: "Đúng vậy, hơn 7 giờ đã ra khỏi cửa rồi."
Giản Úc khẽ gật đầu.
Vốn dĩ cậu còn định cảm ơn hắn một lần nữa, xem ra tạm thời chưa có cơ hội.
Lúc này, dì Trương bưng một khay đồ ăn từ bếp đi ra, mặt đầy vẻ hiền hậu: "Hôm qua cậu bảo món bánh bao nhân gạch cua tôi làm rất ngon đúng không? Hôm nay tôi làm thêm cho cậu, vẫn giữ ấm suốt đấy.
Giản Úc thu lại dòng suy nghĩ, nở nụ cười cong cong nơi khóe mắt: "Cảm ơn dì Trương."
Tay nghề của dì Trương quả thật không tệ, từng chiếc bánh bao nhân gạch cua đều thơm phức, mọng nước. Giản Úc ăn liền hai cái, cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Vừa ăn, cậu vừa nghĩ tới một chuyện, liền hỏi: "Dì Trương, lúc nào Lục tiên sinh cũng bận như vậy sao?"
Dì Trương đáp ngay: "Đúng vậy, tôi làm ở biệt thự cũng mấy năm rồi, chưa từng thấy Lục tiên sinh nghỉ ngơi ngày nào. Mỗi ngày chưa đến 8 giờ đã ra khỏi nhà, nhiều khi còn ngủ lại ở tập đoàn, không về luôn ấy chứ."
"Vậy à..." Giản Úc chậm rãi cắn thêm một miếng bánh bao, để lại dấu răng ngay ngắn.
Nếu vậy thì... chẳng phải họ không có thời gian kết hôn sao?
Hiện tại đang là kỳ nghỉ đông năm 3 đại học của cậu, sau Tết sẽ phải quay về trường, mà Lục Chấp lại bận rộn như thế.
Chỉ là những chuyện này cậu cũng không cần nghĩ nhiều, mọi việc cứ phối hợp theo ý Lục Chấp là được rồi.
Dì Trương nói thêm vài câu, càng nói càng hứng: "Lục tiên sinh không chỉ bây giờ mới vùi đầu vào công việc đâu, nghe nói hồi còn đi học cũng đã vậy rồi. Sau này còn thi đỗ vào Học viện Kinh tế của Đại học Hoa Thanh nữa cơ mà."
Đại học Hoa Thanh?
Giản Úc ngừng động tác nhai nuốt.
Cậu đã xuyên vào cuốn sách này được một thời gian, cũng hiểu sơ qua về thế giới này. Đại học Hoa Thanh chính là ngôi trường hàng đầu cả nước, ai có thể đỗ vào đó đều là nhân tài xuất chúng.
Xem ra hồi học sinh, Lục Chấp cũng rất nghiêm khắc với bản thân.
Nghĩ vậy, Giản Úc thảnh thơi cắn thêm một miếng bánh bao.
Thơm thật.
Người như cậu, chỉ cần nằm tại chỗ làm con cá muối là được rồi.
Lần này, Lục Chấp lại liên tục ba ngày không về nhà.
Hôm nay trời đẹp, nắng rải khắp mặt đất.
Giản Úc nằm dựa trên ghế tatami trước cửa sổ sát đất, rảnh rỗi xem hết một cuốn truyện tranh.
Quyển truyện này là của con trai dì Trương, dạo này đứa bé kia phải tham gia lớp bồi dưỡng nên còn lâu mới quay lại.
Hiển nhiên, dì Trương cũng coi Giản Úc như con cháu trong nhà, sợ cậu ở nhà một mình buồn chán nên cố ý tìm vài thứ cho cậu giải trí. Ngoài truyện tranh còn có rubik và cả bộ lego.
Thực ra Giản Úc không cảm thấy nhàm chán, cuộc sống không lo không nghĩ như thế này khiến mỗi ngày trôi qua với cậu đều rất dễ chịu.
Tuy vậy, cậu vẫn lễ phép nhận lấy mấy món đồ ấy.
Xem xong truyện tranh, Giản Úc dời mắt khỏi trang sách, nhìn ra ngoài cửa sổ để thư giãn.
Lúc này, cậu để ý tới khoảng đất trống phía sau biệt thự.
Biệt thự ở khu này tấc đất tấc vàng, để đảm bảo sự riêng tư nên khoảng cách giữa mỗi căn đều rất xa.
Xung quanh căn biệt thự họ đang ở cũng có một khoảng đất lớn, đằng sau biệt thự lại có một nơi khá đặc biệt, có vẻ từng là vườn hoa, nhưng giờ thì cây cỏ đã bị nhổ sạch.
Giản Úc đi xuống lầu, tìm được dì Trương: "Trước kia đằng sau biệt thự là vườn hoa ạ? Sao bây giờ để trống vậy ạ?"
Dì Trương trả lời: "Đúng vậy, lúc trước từng trồng một lô cây cảnh nhập từ nước ngoài về, chắc khí hậu không hợp nên héo rụi hết."
Mắt Giản Úc sáng lên: "Vậy cháu có thể trồng mấy thứ khác lên đó không ạ?"
Dì Trương cười nói: "Đương nhiên được chứ. Để không cũng phí."
Đến trưa, Lục Chấp trở về.
Trần Hoài ôm một chồng tài liệu theo sát phía sau.
Ngày thường ở cổng sẽ có người làm ra đón, nhưng hôm nay lại vắng hoe.
Trần Hoài hơi bất ngờ, liếc quanh một vòng: "Mọi người đi đâu hết rồi? Cả cậu Giản cũng không thấy."
Sắc mặt Lục Chấp không đổi, tiện tay cởi áo khoác ngoài, vắt lên khuỷu tay.
Lúc này, từ trong bếp truyền tới tiếng động, dì Trương bước ra, vừa thấy Lục Chấp đã nở nụ cười tươi: "Lục tiên sinh về rồi à? Tôi đang chuẩn bị bữa trưa đây."
Giọng Lục Chấp trầm thấp: "Giản Úc đâu?"
Vừa nhắc đến Giản Úc, dì Trương liền cười tít mắt: "Cậu Giản đang dẫn người trồng rau ở sau biệt thự đấy. Từ khi cậu ấy đến, chỗ này náo nhiệt hẳn lên."
"Trồng rau?"
Lục Chấp hơi sững lại. Trong cuộc sống của hắn, khái niệm này thật sự rất xa lạ.
"Đúng vậy." Dì Trương hồ hởi đề nghị, "Hay là Lục tiên sinh cũng ra đó xem thử?"
Không rõ vì sao, Lục Chấp vốn dĩ muốn đi thư phòng, nhưng lại thay đổi hướng, quay người đi về phía sau biệt thự.
Trần Hoài đặt tập tài liệu trong tay xuống bàn trà trong phòng khách, rồi bước theo sau.
Mảnh đất trống sau biệt thự.
Giản Úc đang cùng vài người giúp việc trồng cải thảo và củ cải trắng.
Ban đầu cậu còn muốn trồng thêm thứ khác, như dâu tây hay dưa hấu chẳng hạn, nhưng đang là mùa đông, không thích hợp để gieo trồng mấy loại đó, đành đợi đến mùa xuân sang năm rồi tính tiếp.
Giản Úc là một người rất sợ lạnh.
Dù hôm nay trời khá ấm, nhưng một khi ra ngoài, cậu vẫn quấn mình kín mít, không chỉ mặc một cái áo khoác ngắn lông vũ màu trắng, mà còn quàng thêm một cái khăn quàng cổ họa tiết ô vuông màu đen.
Cả người cậu như đắm chìm trong ánh nắng mặt trời, trông rất có sức sống, cậu đang cầm một mầm cây củ cải, giơ lên trước mặt Tiểu Bạch, vừa so vừa nói: "Tiểu Bạch, cậu có biết trồng rau không? Trong hệ thống của cậu chắc chưa cài đặt mục này đâu nhỉ? Đợi cậu học được rồi thì có thể trồng giúp tôi!"
"Vâng, thưa chủ nhân."
Robot tiểu Bạch đi theo phía sau Giản Úc, đôi mắt cứ chớp chớp như đang nhận diện công việc mới này.
Chỉ là... liệu có nhận diện thành công hay không thì lại là chuyện khác.
Mấy người giúp việc trông cũng rất vui.
"Cải thảo này chắc ba tháng nữa là ăn được rồi nhỉ?"
"Chưa chắc phải đợi lâu thế đâu."
"Cậu Giản muốn ăn củ cải kiểu gì? Tôi học được cách muối củ cải khô từ quê nhà, đến lúc đó làm cho cậu ăn nhé."
"......"
Khi Lục Chấp và Trần Hoài tới, vừa vặn bắt gặp cảnh tượng này.
Trần Hoài cảm thán nói: "Hình như dạo gần đây biệt thự vui vẻ hẳn lên."
Anh ta thường ghé biệt thự lấy tài liệu cho Lục Chấp, nên cũng chứng kiến không ít lần cảnh tượng tương tự. Trước kia, mỗi lần anh ta đến, mấy người giúp việc đều dè dặt, ai lo việc nấy, bây giờ thì lại tụ tập vừa làm vừa đùa cợt.
Lúc này, một người giúp việc tinh mắt phát hiện ra Lục Chấp, vội gọi: "Lục tiên sinh."
Những người khác cũng lập tức đứng ngay ngắn, buông tay cúi đầu.
Giản Úc vừa trồng xong một mầm cây củ cải, nghe thấy tiếng động, liền đứng thẳng dậy.
Vừa thấy Lục Chấp, mắt cậu sáng lên, lập tức chạy lại: "Lục tiên sinh."
Làn da Giản Úc trắng nõn, nay vì vận động nên ửng hồng lên đôi chút, trông khỏe mạnh hơn thường ngày.
Ánh nắng ấm áp đổ xuống, rải vàng đầu hàng mi của cậu.
Lục Chấp cao gần 1m9, so với Giản Úc cao hơn nửa cái đầu, bởi vậy hắn rũ mắt nhìn Giản Úc trước mặt, thanh âm trầm thấp: "Muốn trồng rau à?"
"Vâng." Giản Úc vui vẻ gật đầu, "Tự trồng thì sạch hơn mua ngoài nhiều."
Chủ yếu là vì kiếp trước cậu từng chết đói, nên kiếp này rất để tâm đến chuyện ăn uống. Cậu không muốn để một khoảng đất lớn như vậy bị bỏ không.
Lục Chấp chỉ "ừ" nhàn nhạt một tiếng, không đưa ra bình luận gì.
Hắn vốn chẳng biết trồng rau là gì. Dùng thời gian ấy để làm việc còn xử lý được bao nhiêu văn kiện.
Nhưng mà, hắn cũng sẽ không can thiệp vào việc làm của Giản Úc, sẵn sàng cho cậu đủ sự tôn trọng.
Hơn nữa, hắn ngẩng đầu nhìn qua một lượt mảng đất đã được trồng gần kín, những luống rau non lay động trong gió nhẹ...
...Quả thực trông dễ chịu hơn một mảnh đất trống trơ trọi.
Thu lại ánh mắt, hắn nói: "Được rồi, cậu cứ tiếp tục. Tôi có chút việc phải xử lý."
Giản Úc ngoan ngoãn gật đầu: " Vâng."
Lục Chấp vừa quay người định rời đi, lại bất chợt phát hiện một chuyện.
Trên má phải của Giản Úc, gần sát mang tai có dính chút bùn đất.
Lục Chấp vốn hơi sạch sẽ, huống hồ da Giản Úc trắng đến mức gần như trong suốt, dính bùn vào trông chẳng khác nào tuyết trắng bị ai đó bôi một vệt bẩn lên vậy.
Lục Chấp nhấc tay lên, rồi lại hạ xuống, quay sang bảo Trần Hoài: "Lấy khăn giấy ướt ra đây."
"Vâng." Trần Hoài vội thò tay vào túi áo.
Lúc sáng, công ty có một khách hàng vô tình bị dây mực vào tay, nên Trần Hoài đã đi mua khăn ướt. Dùng không hết, tiện tay bỏ luôn vào túi.
Không ngờ bây giờ lại dùng đến.
Lục Chấp nhận lấy khăn ướt Trần Hoài đưa, xé bao bì, rút ra một tờ, rồi đưa cho Giản Úc: "Má phải gần tai cậu dính bùn, lau đi."
"Hả? À, vâng." Giản Úc ngẩn ra một chút, rồi phản ứng lại, nhận lấy khăn.
Giản Úc nhẹ nhàng lau mặt, còn Lục Chấp thì đứng bên cạnh yên lặng nhìn, như thể đang giám sát xem cậu có lau sạch không.
Ánh nắng phủ lên hai người, khung cảnh lúc ấy thật đặc biệt.
Trần Hoài chẳng hiểu vì sao, bỗng thấy trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Tự nhiên lại có cảm giác...Lục tổng giống như đang chăm sóc con trai vậy.
Nhưng rất nhanh sau đó, anh ta liền xua ngay cái ý nghĩ vớ vẩn kia đi, Lục tổng mới 28 tuổi, sao có thể có đứa con lớn như cậu Giản được chứ?
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Chấp: Bạn trai hệ cha