Edit: QuiinYue
***
Tiếp theo đó, Giản Úc được Trần Hoài đưa về chỗ ở của Lục Chấp.
Lục Chấp không sống cùng người nhà họ Lục mà tự mình mua một căn biệt thự.
Căn biệt thự rộng rãi sáng sủa, nền nhà lát đá cẩm thạch, phong cách trang trí cực kỳ lạnh lẽo, gần như đều là tông lạnh, rất hợp với tính cách của chủ nhân nơi này.
Trong biệt thự cũng không có nhiều người giúp việc, ai nấy đều yên tĩnh làm việc của mình một cách gọn gàng ngăn nắp.
Mọi thứ đều toát lên sự trật tự và im ắng.
Giản Úc được Trần Hoài dẫn đi một vòng tham quan sơ lược biệt thự.
Biệt thự có hai tầng, tầng hai là phòng sách và phòng ngủ.
Trần Hoài mở cửa một căn phòng ngủ trong đó, giới thiệu: "Cậu Giản, đây là phòng ngủ của cậu, cậu xem thế nào?"
Giản Úc bước vào, đảo mắt nhìn quanh một lượt.
Căn phòng ngủ này đón ánh sáng rất tốt, mọi chỗ đều toát lên vẻ thoải mái, đặc biệt là chiếc giường—mền trên đó trông thôi cũng đã thấy ấm áp rồi.
Ngoài ra, còn có nhà vệ sinh và phòng thay đồ riêng biệt, quan trọng nhất là có cả một cái cửa sổ sát đất rất lớn.
Giản Úc rất hài lòng với căn phòng này, ánh mắt tràn đầy ý cười: "Rất tốt."
"Vậy thì được rồi." Trần Hoài nói tiếp, "Trong biệt thự, ngoài phòng sách và phòng ngủ của Lục tổng ở tầng hai, những chỗ khác cậu có thể tự do ra vào."
Giản Úc gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu.
Không cần nghĩ cũng biết, người như Lục Chấp chắc chắn cực kỳ coi trọng sự riêng tư, chưa biết chừng trong phòng sách tùy tiện nhặt một bản hợp đồng cũng đã trị giá cả trăm triệu.
Trần Hoài nói: "Ngoài những điều đó ra thì cũng không còn gì đặc biệt. Cậu có cần thêm gì nữa không?"
Giản Úc suy nghĩ một chút, hỏi: "Tôi nghe nói tập đoàn Lục thị đầu tư một loại robot thông minh phải không? Có thể đặt một con ở trong biệt thự không?"
Yêu cầu này của Giản Úc khiến Trần Hoài hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh đã thu lại biểu cảm ấy, nghiêm túc nói: "Được, tôi sẽ liên hệ bên đó, cố gắng đưa robot đến đây sớm nhất."
Giản Úc nở nụ cười chân thành: "Cảm ơn anh."
Mấy ngày kế tiếp, Giản Úc sống trong biệt thự vô cùng tự do tự tại.
Mỗi ngày đều ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy, tỉnh rồi thì xuống lầu ăn uống, ngoài ra chỉ chơi game, nói là cuộc sống như thần tiên cũng không quá lời.
Cậu hòa hợp rất tốt với người giúp việc trong biệt thự, trong đó cậu thích nhất là dì Trương.
Dì Trương là người chuyên phụ trách nấu ăn, tay nghề rất tốt, mỗi bữa đều thay đổi món để làm những món ngon cho cậu, con người lại hiền hậu.
Buổi trưa hôm đó, sau khi tận hưởng một bữa ăn thịnh soạn, Giản Úc chân thành nói: "Cảm ơn dì Trương, ngày nào dì cũng nấu nhiều món ngon thế này cho cháu."
Sau mấy ngày tiếp xúc, dì Trương đã quý mến đứa trẻ này, nghe vậy cười đến không khép miệng được: "Cậu Giản, cậu thích là tốt rồi. Lục tiên sinh thường xuyên không ở nhà, tôi muốn nấu ăn cho ngài ấy mà chẳng có cơ hội."
Giản Úc lười biếng chống cằm, đồng tình gật đầu: "Lục tiên sinh là một người rất bận rộn."
Cậu tới đây đã mấy ngày rồi, nhưng chưa một lần gặp được Lục Chấp, nghe nói hầu hết thời gian Lục Chấp đều ngủ lại ở tập đoàn, không về biệt thự.
Cậu nhớ Lục Chấp cũng chỉ mới 28 tuổi, tuổi đời còn trẻ như vậy đã đạt được những thành tựu mà người khác thậm chí còn không dám mơ tới, vậy mà vẫn chăm chỉ đến thế.
Dì Trương cũng cảm khái không thôi, nhưng rất nhanh liền vui vẻ nói: "Nhưng đó là chuyện trước kia thôi, bây giờ khác rồi. Cậu và ngài Lục đã kết hôn, chắc chắn sau này ngài ấy sẽ thường xuyên về nhà."
Giản Úc sững người trong một giây, sau đó liền buông tay khỏi cằm. Cậu nhận ra dì Trương có vẻ đã hiểu lầm rồi.
Cậu và Lục Chấp chỉ là kết hôn theo thỏa thuận mà thôi, sao Lục Chấp có thể vì cậu mà thường xuyên về nhà chứ?
Chỉ là cuối cùng cậu cũng không nói gì, không đành lòng phá vỡ viễn cảnh tốt đẹp trong lòng dì Trương.
Dì Trương đâu biết được Giản Úc đang nghĩ gì, dì vẫn còn đang thở dài xúc động: "Mấy năm nay Lục tiên sinh sống một mình thật cô đơn, lạnh lẽo, ngày nào cũng bận bịu. Tôi vẫn luôn lo cho ngài ấy. May mà giờ mọi chuyện đã khác."
Giản Úc có hơi khó hiểu. Theo lý mà nói, dì Trương chỉ là người giúp việc trong biệt thự, sao lại có thể quan tâm Lục Chấp chân thành đến vậy?
Cũng may, chẳng bao lâu sau cậu đã có được lời giải đáp.
Có lẽ dì Trương cũng cố ý muốn cậu hiểu thêm về Lục Chấp nên tự mình kể: "Thật ra Lục tiên sinh là một người rất tốt. Mấy năm trước con trai tôi mắc bệnh, đầu óc có vấn đề, ba nó thì bỏ hai mẹ con tôi mà đi. Cũng may gặp được Lục tiên sinh, ngài ấy cho chúng tôi chỗ ăn, chỗ ở và công việc hiện tại, nếu không mẹ con tôi đã phải lang thang đầu đường xó chợ rồi."
Dì lại nói tiếp: "Dù bình thường Lục tiên sinh nhìn có vẻ khó gần, cũng chẳng hay trò chuyện với ai, nhưng ơn nghĩa ấy, tôi vẫn luôn ghi lòng tạc dạ."
Nghe xong, Giản Úc hơi trầm ngâm. Cậu không ngờ Lục Chấp lại có một mặt như thế.
Vì thoạt nhìn Lục Chấp thật sự rất lạnh lùng, rất khó tưởng tượng ra dáng vẻ khi hắn đưa tay giúp đỡ người khác sẽ thế nào.
Cơm nước xong xuôi, Giản Úc lại lên lầu.
Từ sau khi dọn vào biệt thự, cậu đã đặc biệt nhờ người mua về một chiếc đệm tatami đặt cạnh cửa sổ sát đất trong phòng ngủ. Gần như cả ngày cậu đều lười biếng nằm trên đó, hoặc ngủ, hoặc chơi trò rắn săn mồi.
Thời tiết hôm nay khá đẹp, Giản Úc nằm trên tatami, tắm mình trong ánh nắng ấm áp, vô cùng dễ chịu.
Tóm lại, cậu rất biết ơn Lục Chấp.
Nếu không nhờ Lục Chấp đồng ý kết hôn theo thỏa thuận, làm sao cậu có thể sống những ngày tháng nhàn nhã thế này chứ.
Buổi chiều, có nhân viên từ một công ty công nghệ cao đến biệt thự.
Mang một con robot tới.
Giản Úc vừa nghe đã mừng rỡ, mang dép bông chạy lạch bạch xuống lầu.
Sau khi xuống tới nơi, hơi thở của cậu có phần dồn dập, cậu đưa tay xoa ngực, sau đó không chớp mắt nhìn chằm chằm vào con robot.
Không biết có phải vì được đặt làm riêng hay không mà con robot này có vẻ ngoài vô cùng đáng yêu, cao khoảng một mét rưỡi, toàn thân bằng kim loại trắng, đầu là một khối vuông dẹt, khuôn mặt là một biểu tượng mặt cười.
Nhân viên nhìn thấy Giản Úc, lịch sự nói: "Cậu Giản đúng không? Tôi sẽ giới thiệu qua một chút về mẫu robot này."
Giản Úc chăm chú lắng nghe xong phần giới thiệu, sau đó nắm lấy tay con robot, cười nói: "Chào cậu nha, toàn thân cậu trắng muốt thế này, tôi gọi cậu là Tiểu Bạch được không?"
Đôi mắt tròn của Tiểu Bạch chớp chớp, sau đó phát ra một giọng nam máy móc: "Vâng, chủ nhân."
Đêm khuya.
Một chiếc xe thương vụ màu đen lướt nhanh trên đường.
Ở hàng ghế sau, Lục Chấp dựa lưng vào ghế da, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hắn vừa đi công tác nước ngoài hơn một tuần, ký kết được một dự án lớn, sau đó lập tức đáp máy bay quay về, đến hơn 11 giờ tối mới hạ cánh.
Thành phố về đêm rực rỡ ánh đèn, ánh sáng lập lòe hắt lên gương mặt góc cạnh lạnh lùng của hắn qua ô cửa kính.
Mãi cho đến khi xe sắp đến biệt thự, hắn mới từ từ mở mắt, trong đôi mắt đen sâu thẳm chẳng gợn sóng.
Trần Hoài thấy hắn đã tỉnh liền vội quay đầu lại, nói: "Lục tổng, tôi báo cáo tình hình của cậu Giản nhé?"
Lục Chấp đưa tay xoa xoa giữa mày, nhàn nhạt nói: " Nói đi."
Mặc dù chỉ là hôn nhân theo thỏa thuận, nhưng những điều cần thiết thì vẫn phải nắm rõ. Lục Chấp vốn quen kiểm soát mọi thứ xung quanh mình, không muốn có bất kỳ tình huống ngoài dự liệu nào xảy ra.
Trần Hoài nói: "Dạo này cậu Giản vẫn ở lại biệt thự, hầu như không ra ngoài. Tôi có ghé qua vài lần, thấy cậu ấy trông khá ổn, chỉ là..."
Lục Chấp ngẩng đầu: "Sao vậy."
Trần Hoài không chắc lắm, chần chừ một chút rồi nói: "Hình như cậu Giản bị hen suyễn? Tôi đã hai lần bắt gặp cậu ấy có biểu hiện khó thở, nhìn giống triệu chứng của hen suyễn, nhưng may là hồi phục khá nhanh."
Nghe xong, Lục Chấp không nói gì.
Lần trước gặp mặt, ấn tượng của hắn về Giản Úc là một người trông rất trẻ, tính tình cũng ngoan ngoãn, chỉ có điều thể trạng dường như hơi yếu.
Trần Hoài nói tiếp: "Còn một việc nữa, cậu Giản nhờ tôi gửi một con robot đến biệt thự. Hôm nay chắc đã giao đến, tôi không rõ cậu ấy dùng để làm gì."
Lục Chấp không quá để ý nói: "Tùy cậu ấy."
Chỉ cần không phải chuyện ảnh hưởng đến nguyên tắc, hắn sẽ không để ý Giản Úc làm cái gì.
10 phút sau, xe về tới biệt thự.
Trước khi xuống xe, Lục Chấp lạnh giọng căn dặn: "Ngày mai đem toàn bộ tài liệu cần xử lý gấp đến văn phòng cho tôi, 8 giờ tôi đến."
Lục Chấp làm việc luôn quyết đoán, nhất là trong công việc. Hắn đi công tác hơn một tuần, chắc chắn đã tích lũy không ít văn kiện, hắn sẽ xử lý hết trong thời gian ngắn nhất.
Trần Hoài theo hắn nhiều năm, rất hiểu thói quen đó, lập tức gật đầu: "Vâng."
Lục Chấp mở cửa xuống xe, bước về phía biệt thự.
Lúc này đã gần 1 giờ sáng, toàn bộ đèn trong biệt thự đều đã tắt, bao trùm bởi một màn đen tĩnh mịch.
Lục Chấp đi đến trước cửa, nhập vân tay để mở khóa, rồi bước vào.
Điều hắn không ngờ là – vẫn còn có người chưa ngủ.
Ban ngày ngủ nhiều quá, nên đến tối Giản Úc lại không ngủ được, hiện cậu đang ngồi xem phim trong phòng khách.
Phòng khách được trang bị máy chiếu, hiệu ứng cực tốt, gần như không khác gì rạp chiếu phim.
Để giữ được không khí phim ảnh, cậu không bật đèn, chỉ cuộn mình trên sofa, bọc trong một chiếc chăn dày.
Bộ phim cậu đang xem là phim kinh dị, đúng lúc đến đoạn hù dọa, Giản Úc vội vàng đưa tay che mắt, nhưng vẫn hé hé ngón tay để nhìn trộm.
Chỉ đến khi đoạn đó qua đi, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, ngả người ra ghế rồi cất giọng gọi: "Tiểu Bạch, bóc gói khoai tây cho tôi."
"Vâng, thưa chủ nhân."
Một con robot màu trắng xuất hiện bên cạnh Giản Úc.
Lục Chấp nương theo ánh sáng của màn chiếu thấy rõ con robot kia, đúng là con robot mà Trần Hoài nhắc tới ở trên xe khi nãy.
Bây giờ hắn đã hiểu Giản Úc mua robot này để làm gì rồi.
Chỉ thấy Giản Úc lười biếng cuộn trong chăn, ngay cả tay cũng không muốn thò ra: "Tiểu Bạch, đút cho tôi."
Ngay lập tức, robot bắt đầu đút từng miếng khoai tây cho Giản Úc, cậu chỉ cần mở miệng ăn là được.
Chưa hết, ăn vài miếng thấy khô miệng, Giản Úc lại ra lệnh: "Mang nước cam trong bếp ra đây."
Robot lập tức nhận lệnh và rời đi.
Lục Chấp chứng kiến toàn bộ quá trình: "..."
Lần đầu tiên trong đời hắn thấy có người lười biếng đến mức này.
Lục Chấp giấu đi những cảm xúc lạ lẫm trong lòng, sải bước đi về phía phòng khách.
Giản Úc vừa ăn khoai tây vừa dán mắt vào màn hình, đột nhiên bị bóng người bước ra từ trong bóng tối dọa giật mình.
Đến khi Lục Chấp đi vào vùng có ánh sáng, Giản Úc mới nhận ra, vội vàng ngồi thẳng dậy: "Lục tiên sinh, anh về rồi à?"
Dáng người Lục Chấp cao lớn, đuôi áo khoác còn mang theo chút lạnh lẽo của đêm khuya.
Ánh mắt hắn dưới ánh sáng lờ mờ tựa tuyết phủ trong đêm, vừa lạnh lùng vừa trong trẻo, giọng nói cũng nhuốm vẻ băng giá: "Còn chưa ngủ?"
Lục Chấp vốn có khí chất khiến người khác tỉnh táo ngay lập tức. Giản Úc cũng chẳng buồn ngủ, giờ thì càng tỉnh táo hơn, mím môi đáp nhỏ: "Còn mười mấy phút nữa phim mới hết."
Giữa hai người thật ra cũng không có nhiều chuyện để nói với nhau.
Lục Chấp để lại một câu: "Ngủ sớm đi."
Nói xong thì quay người lên lầu, đi thẳng vào thư phòng.
Giản Úc nhìn cánh cửa thư phòng vừa đóng lại, không khỏi cảm thán.
Giờ này rồi mà Lục tiên sinh vẫn còn làm việc sao?
Bảo sao tập đoàn Lục thị lại ngày càng phát triển mạnh mẽ, lĩnh vực kinh doanh trải rộng từ tài chính đến công nghệ cao. Có một vị tổng tài toàn tâm toàn ý cống hiến như thế, muốn không trở thành tập đoàn hàng đầu cũng khó.
Cậu chỉ dõi mắt nhìn theo vài giây, sau đó liền thu lại ánh nhìn.
Nhưng đó là chuyện của Lục Chấp, còn bản thân cậu... cứ làm một con cá mặn chỉ biết ăn no chờ chết là được rồi.
Đúng lúc này, Tiểu Bạch mang nước cam ra.
Giản Úc nhận lấy ly nước cam, uống từng ngụm một cách thoải mái dễ chịu. Đến khi xem hết phần cuối của bộ phim, cậu mới tắt máy chiếu rồi rón rén đi lên lầu nghỉ ngơi.
Cậu vừa nằm xuống không bao lâu, còn chưa kịp chìm hẳn vào giấc ngủ thì bất ngờ tỉnh dậy.
Cậu phát hiện bản thân không thở nổi.
Đây là lần đầu tiên sau khi xuyên sách cậu gặp phải tình huống như vậy, trong phút chốc hoàn toàn bối rối, không biết phải làm sao.
Cậu ngồi bật dậy, cố gắng hít thở từng ngụm không khí, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Cả người như bị nhấn chìm trong làn nước biển lạnh buốt, hô hấp ngày càng khó khăn, đến cả ngực cũng bắt đầu đau nhói.
Cậu ý thức được hình như mình đang lên cơn hen suyễn.
Cơ thể này đúng là có tiền sử bị hen, mấy ngày trước cũng từng phát tác, nhưng không nghiêm trọng, chỉ một lát là tự ổn định lại. Không hiểu vì sao đêm nay cơn hen lại đột ngột dữ dội đến thế.
Giản Úc đổ mồ hôi lạnh đầy trán, ướt đẫm cả hàng mi trắng bệch. Cậu cố gắng ngồi dậy, định đi lấy ống xịt hen để dùng, nhưng thân thể hoàn toàn không cử động nổi.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu như sống lại cảm giác lúc mình phát bệnh tim và chết đi ở thế giới trước kia — tuyệt vọng đến mức không thể diễn tả thành lời.
Ngay lúc sắp bất tỉnh, cậu gom chút sức tàn, vung tay hất ngã ly nước đặt trên tủ đầu giường...
Lục Chấp vừa xử lý xong những công việc còn lại của dự án nước ngoài kia liền ra khỏi thư phòng.
Ngay lúc hắn chuẩn bị tiến vào phòng ngủ của mình, hắn bỗng nghe thấy âm thanh thủy tinh vỡ phát ra từ phòng kế bên.
Lục Chấp dừng bước, ánh mắt lạnh lùng quét về phía cánh cửa phòng đó.
Hắn biết rõ phòng này là nơi Giản Úc đang ở tạm.
Hắn bước nhanh mấy bước, đến trước cửa phòng ngủ của Giản Úc, đưa tay gõ cửa: "Giản Úc?"
Bên trong không có tiếng đáp lại.
Hắn lại gõ thêm lần nữa: "Giản Úc?"
Vẫn im lặng.
Lục Chấp có tính cảnh giác và nhạy bén rất mạnh, gần như ngay lập tức nhận ra có chuyện không ổn đang xảy ra.
Không hề chần chừ, hắn nắm lấy tay nắm cửa, vặn thử.
Không mở được, cửa đã bị khóa trái từ bên trong.
Chìa khóa dự phòng thì dì Trương đang giữ, giờ gọi người dậy đi lấy thì e là không kịp.
Sắc mặt Lục Chấp lạnh hẳn xuống, lập tức đưa chân đạp mạnh một cái vào cửa, sau đó tiếp tục đạp thêm mấy cú, cuối cùng ép cửa bật tung ra.
Vừa mở cửa, hắn lập tức bước vào, bật đèn lên.
Sau đó hắn thấy Giản Úc đang đổ nghiêng bất động ở đầu giường.