10.
Sau khi Lý Trường Niệm quay về phủ Tướng quân, tính tình vẫn chưa từng được thu liễm, lúc nhiều nhất, trong phủ có thể bị khiêng ra đến hai mươi cỗ thi thể.
Dần dần tin tức cũng bị âm thầm truyền ra, phủ Tướng quân biến thành “địa phủ” nổi danh.
Ngự sử liên tiếp dâng tấu buộc tội, về sau, Hoàng đế chỉ đành triệt đi chức Tướng quân của cha ta để bình ổn nhiều người tức giận.
Theo lời Hoàng đế thì là, khi Công chúa chưa gả đi cũng chưa từng có những hành vi thế này, xuất giá tòng phu, nhất định là do Phò mã không biết dạy thê!
Lúc này cuối cùng cha ta cũng không nhịn được nữa, lập tức quỳ xuống trước điện Thái Hòa bắt đầu tố khổ.
Ngự sử nắm chặt cơ hội, lại buộc tội Công chúa lần nữa. Sắc mặt Hoàng đế càng lúc càng đen, cuối cùng lão nói nhẹ như gió, vị trí Tướng quân này đến dễ dàng, đi đương nhiên cũng dễ dàng.
Đến đây cha ta chính thức ngậm miệng, sau khi về phủ cũng không tìm Công chúa gây phiền phức, chỉ là không còn bước vào Chính viện của nàng ta nữa.
Sau khi không còn chức vị Tướng quân, cha ta trực tiếp làm càn luôn.
Lại nạp thêm hai phòng thiếp từ bên ngoài vào phủ, trực tiếp nuôi luôn trong viện của hắn. Lý Trường Niệm bực bội đến miệng nổi bọt nước, rồi lại không làm được gì, hai tiểu thiếp kia đã được cha ta dặn dò, không hề bước chân ra khỏi viện.
Mà viện của cha ta là nơi có thủ vệ nghiêm ngặt nhất trong phủ, Lý Trường Niệm dù có muốn dẫn người xông vào cũng không được.
“...”
Đêm tối nặng nề, ta nhìn hai con cổ trùng trong lòng bàn tay, khóe môi nhẹ cong. Mười năm, cuối cùng ta đã thành công.
Phệ Tâm cổ là thứ được luyện từ mệnh cổ mà ra, có thể khiến người ta suy tim từng chút một nhưng lại không bị nhìn ra bất kỳ vấn đề gì.
Từ chuyện trước đó có thể nhìn ra, lão già áo đen căn bản không hiểu biết gì về mệnh cổ, còn không bằng một phần của ta. Cho nên lão tuyệt đối không thể nhìn ra đây có phải “mệnh cổ” hay không.
Trong mắt hiện lên ánh lệ, ta thầm nghĩ trong lòng, mẹ, Hoàng đế chó má kia vì mệnh cổ mà muốn mạng của mẹ, vậy con đây muốn lão chết bởi thứ lão tự tay đoạt lấy.
“Mệnh cổ.”
Trong vòng một ngày, truyền thuyết về mệnh cổ đã được truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành. Mồi đã thả xong, chỉ chờ cá cắn câu.
Quả nhiên ngày hôm sau, khi ta tỉnh lại đã xuất hiện ở một nơi xa lạ. Ánh vào mi mắt vẫn là hai người quen thuộc kia. Lão già áo đen có bề ngoài không đổi và lão Hoàng đế tóc bạc lan tràn.
Ta ngồi dậy gắt gao ôm lấy thân thể, giọng nói run rẩy không ra âm.
“Ngài, ngài không phải Hoàng thượng sao? Vì sao lại bắt ta?” Lão Hoàng đế thấy ta tỉnh, đôi mắt vẩn đục chợt lóe, tiếp theo hừ lạnh một tiếng.
“Tuổi không lớn, tâm tư lại không nhỏ, khó trách năm đó trẫm và Phù Phong đều bị ngươi che mắt.” Lão già áo đen chăm chú nhìn thẳng vào ta: “Hoàng thượng, không cần nói nhiều lời vô nghĩa với nó như vậy, hiện tại quan trọng là lấy mệnh cổ trong người nó ra trước.”
“Cổ trùng, là tự ngươi giao ra hay là chúng ta ép ngươi giao ra?”
Ta càng cuộn mình chặt hơn, giọng nhỏ như muỗi nói: “Ý ngươi là cái con sâu mập mạp ấy sao? Nhưng mà bây giờ ta đã không còn sâu nữa rồi.”
Lão già áo đen đưa mắt ra hiệu cho Hoàng đế, Hoàng đế hơi do dự: “Phù Phong, vẫn phải giống như lúc trước, dùng phương thức nam nữ kết hợp sao?”
Lão già áo đen nhíu mày: “Phương pháp này là thuận tiện và nhanh chóng nhất. Không phải mười năm trước bệ hạ đã làm rồi sao, cứ xử lý như Miêu nữ khi trước là được.”
Hô hấp ta cứng lại, hai tay nắm chặt theo bản năng, biểu tình trên mặt lại không suy chuyển mảy may.
Lão Hoàng đế ho nhẹ một tiếng: “Trẫm đã hiểu, trẫm hơi khát, đi uống ngụm trà trước đã.”
Hoàng đế đi rồi, lão già áo đen vẫn dùng hai mắt âm u nhìn chằm chằm vào ta.
“A, quả nhiên là mẹ con, ngươi và ả mẫu thân kia của ngươi thật giống nhau, giảo hoạt, không biết điều.” Nói đến đây lão lại đổi giọng dỗ dành: “Nếu ngươi tự nguyện giao mệnh cổ ra, ta sẽ mang ngươi đi gặp mẫu thân ngươi, thế nào?”
“Ta thật sự có thể gặp được mẹ ta sao?”
Lão già áo đen gật đầu chắc nịch, trên mặt mang theo ba phần ý cười. Nếu không phải ta đã sớm biết tình hình thực tế, còn có thể sẽ tin thật. Tiếp theo ta làm như đột nhiên nhớ đến cái gì, giọng điệu thấp xuống.
“Nhưng mà, cổ trùng thật sự không còn ở chỗ ta nữa mà! Không tin ngươi kiểm tra một chút xem, ta đưa nó cho Công chúa rồi mà.”
Lão già áo đen đại kinh thất sắc: “Ngươi nói cái gì? Ngươi đưa cổ trùng cho ai?”
Đáy mắt ta hiện lên mấy tia sáng, cực kỳ sợ hãi gật đầu, lão già áo đen lấy ngân châm đặc chế ra, đâm một cái vào cổ tay phải của ta, thấy ta không có bất kỳ phản ứng nào.
Trên mặt lão giăng đầy sương mù, dường như không ngờ đến vẫn bị chậm một bước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT