11.
Lúc này Hoàng đế đã thay ra áo trong đi vào. Lão già áo đen vội vàng nói cho lão rõ tình huống, sắc mặt lão Hoàng đế xanh mét, ánh mắt sắc bén quét nhìn ta, ngược lại hỏi lão già áo đen.
“Ngươi chắc chắn lời nó nói là thật?”
Lão già áo đen nhíu mày: “Có phải sự thật hay không, chờ Công chúa đến là biết.”
Không bao lâu, Lý Trường Niệm với vẻ mặt mờ mịt đã bị thị vệ đưa đến, ngay lập tức bị lão già áo đen đâm một châm.
Giây phút châm đâm vào da thịt, ta thề là ta nhìn thấy Lý Trường Niệm trợn mắt chỉ còn tròng trắng. Sau khi châm được rút ra, lão già áo đen gian nan gật gật đầu với Hoàng đế.
Lão Hoàng đế tức giận đến trực tiếp lật bàn, ánh mắt nguy hiểm dao động giữa ta và Lý Trường Niệm.
Ta rũ mắt xuống, không chút sợ hãi, hiện tại lão Hoàng đế cũng không dám ra tay với ta.
Lão già áo đen lên tiếng: “Hoàng thượng, hiện tại ký chủ của mệnh cổ đã đổi thành Công chúa, biện pháp lúc trước không dùng lại được nữa.”
Dường như lão Hoàng đế nhẹ nhàng thở ra, tiếp đó dùng mắt ra hiệu cho lão ta nói tiếp.
“Đợi một chút, mệnh cổ gì cơ?” Lý Trường Niệm còn chưa lấy lại tinh thần, cảm thấy có chỗ không hiểu nổi.
Lão già áo đen bị cắt ngang, có chút không vui: “Công chúa đừng cắt ngang vi thần.” Tiếp theo lại nói với Hoàng đế: “Ký chủ của mệnh cổ đã đổi, hiện tại chỉ còn một biện pháp, trực tiếp lấy máu.”
Nghe nói khi mệnh cổ còn chưa hoàn toàn dung hợp với ký chủ, nếu ký chủ mới mất đi hai phần ba máu trong cơ thể, mệnh cổ có khả năng bị bức ra.
Lý Trường Niệm nghe vậy thì sắc mặt trắng bệch: “Phụ hoàng, con không muốn, con không muốn lấy máu, mệnh cổ cái gì chứ, nói không chừng chính là giả đó? Con, nếu con mất nhiều máu như vậy nhất định sẽ chết!”
Lão Hoàng đế gõ mặt bàn thật lâu, hỏi; “Không còn biện pháp khác sao?”
Lão già áo đen lắc đầu, lão Hoàng đế thấy vậy thì xoay người nhìn Lý Trường Niệm: “Minh Nguyệt, hiện tại chỉ có biện pháp này, con nhẫn nhịn một chút đi! Phụ Hoàng sẽ để Phù Phong giữ được mạng cho con.”
Mặc kệ Lý Trường Niệm giãy giụa thế nào, cuối cùng vẫn bị ám vệ của Hoàng đế áp lấy.
Lúc này mặt mũi nàng ta vặn vẹo, mồm miệng không sạch sẽ, không khác gì con mụ điên ở nông thôn.
Ban đầu Hoàng đế còn có phần áy náy, sau đó là không thể tin nổi, đến cuối cùng chỉ còn đầy mặt chán ghét. Ta rúc vào trong góc cẩn thận thưởng thức từng chút biến hóa của Lý Trường Niệm, nỗ lực ghìm khóe miệng xuống, từ sâu trong đáy mắt là điên cuồng bị che giấu.
Lý Trường Niệm, không phải ngươi là Công chúa sao? Không phải là nữ nhi được Hoàng đế sủng ái nhất sao? Hiện tại bị chính tay phụ hoàng ngươi yêu nhất đối phó có cảm giác thế nào vậy? Ngươi tự đắc nhất là địa vị Công chúa một nước, ngươi tự nhận mãi mãi sẽ luôn ở ngôi cao, nhìn bất kỳ ai cũng là thấp hèn khó coi.
Ta đây sẽ cho ngươi nhìn rõ, trong mắt phụ hoàng ngươi đắc ý nhất, ngươi cũng dễ bị xử lý chẳng khác gì những người khác cả, để ngươi nếm một chút mùi vị bị người sắp đặt đi.
Theo máu bị rút đi, vẻ mặt Lý Trường Niệm càng lúc càng hoảng hốt, Hoàng đế nhíu mày: “Vì sao còn chưa thấy mệnh cổ đâu?”
Trong mắt lão già áo đen cũng đong đầy nghi hoặc, ánh mắt hung ác chậm rãi bắn về phía ta. Ta run rẩy; “Máu còn chưa chảy đủ, con sâu mập kia không muốn ra.”
Trong đáy mắt Lý Trường Niệm bị đè trên giường phát ra tức giận kinh người: “Là, là mày con tiện nhân này.” Trong lúc giãy giụa càng khiến miệng vết thương trên tay rách to hơn, máu chảy càng dữ dội.
Hoàng đế chỉ lo nhìn chăm chú mạch máu trên tay nàng ta, đến tận khi nhìn thấy một thứ nhúc nhích hết sức rõ ràng, lão vui mừng nói.
“Phù Phong, xuất hiện, mệnh cổ xuất hiện rồi!” Trong thời khắc kích động khiến lòng người chờ mong kia, ta “có lòng tốt” nhắc nhở bọn họ.
“Công chúa, mặt ngươi thật là trắng, có phải ngươi sắp chết rồi không?”
Hai người đang kích động lập tức bị gõ tỉnh, nội tâm Hoàng đế hung ác lên: “Lấy máu tiếp, sau khi bức mệnh cổ ra phải bảo vệ tính mạng Minh Nguyệt không đáng lo.”
Lão già áo đen chau mày, nhìn thoáng qua Hoàng đế, lắc đầu: “Ừm, tốc độ máu chảy thế này, chỉ sợ không được.”
Hoàng đế tránh đi hai mắt đang cố gắng trợn to của Lý Trường Niệm, cắn răng nói: “Mau chóng bức mệnh cổ ra.”
Giây phút con sâu mập kia bị bức ra lập tức được lão già áo đen dùng đồ đựng đặc chế cất chứa. Nhưng lúc này Lý Trường Niệm đã không còn hô hấp, hai mắt vẫn không chịu nhắm lại như trước.
Hoàng đế nghe vậy vừa khiếp sợ vừa phẫn nộ: “Phù Phong, không phải trẫm đã nói ngươi phải bảo vệ tính mạng Minh Nguyệt không đáng lo sao?”
Lão già áo đen chắp tay lạnh nhạt nói: “Ta cũng chưa từng đảm bảo với Hoàng thượng mà!”
Vẻ mặt Hoàng đế hung hăng rồi lại chẳng thể làm sao, đao lên mặt mấy phần áy náy tuyên bố với bên ngoài: “Công chúa Minh Nguyệt bất ngờ lâm bệnh nặng, bất hạnh qua đời, cả đời hiếu thuận đôn hậu, truy phong Đại Tề Trưởng Công chúa, ban huy hào Chiêu Ý.” Tiếp theo từ trên cao nhìn xuống ta: “Công chúa của trẫm không còn, ngươi cũng đừng mong còn mạng sống trên đời này.”
Người áo đen lắc đầu: “Miêu Cương mệnh cổ hiếm có, trồng mệnh cổ càng khó, vì đề phòng ngộ nhỡ, tạm thời vẫn nên giữ lại Lâm gia nữ thì tốt hơn.”
Hoàng đế khinh thường nhìn qua: “Vậy giữ lại mạng nó trước, đêm nay ngươi lập tức trồng mệnh cổ cho trẫm!”
Công chúa đã gả đi, sau khi chết cũng không thể để lại trong cung, linh đường của Lý Trường Niệm theo lệ được bố trí ở Lâm gia.
Làm hậu bối duy nhất của Lâm gia, ta cần phải trở về túc trực trước linh cữu cho nàng ta. Trên linh đường, người cha đã lâu không thấy kia của ta đau thương không kiềm chế được, trước tiên ôm quan tài của nàng ta khóc lóc.
Người đến tế bái đều ca ngợi hắn si tâm, si tình. Nhưng buổi chiều trong cung đã truyền ra thánh chỉ, Hoàng đế nói không đành lòng phu thê bọn họ chia lìa, miễn tất cả chức vụ của cha ta, lệnh hắn đi canh mộ cho Công chúa.
Bởi vì lo lắng cha ta bần cùng nản chí, mỗi năm còn đặc biệt phát ba mươi tám lượng bạc làm bổng lộc, chân chính trở thành một kẻ canh mộ.
Họa vô đơn chí, vị tổ mẫu đang ở nông thôn chép kinh niệm Phật kia của ta nghe được tin dữ này cũng buông tay trần thế. Lụa trắng treo ở Lâm gia còn chưa kịp gỡ xuống đã lại có tang, những người thân quen lại bước vào cổng lớn Lâm gia lần nữa.
Sau khi đưa tang cho tổ mẫu xong, cha ta lập tức phải lên đường đi canh mộ cho Công chúa, người trong phủ cũng giải tán chẳng còn mấy ai.
Ngay cả Vân Vũ cũng nhìn quan tài Công chúa xong, mỹ mãn cầm bạc rời khỏi Lâm gia, trong phủ chỉ còn lại ta và Thúy Trúc.
Trước khi đi, cha ta hỏi ta có muốn đi canh mộ Công chúa với hắn không, ta cự tuyệt rất có bài có bản. Ta nói; “Cha, con không đi, con muốn ở lại đây giữ nhà của chúng ta, chờ cha trở về.”
Cha ta nhìn ta đầy vui mừng, nhưng tươi cười lại cứng đờ ở câu nói tiếp theo của ta. Ta hít hít mũi: “Chờ cha trở về, có khả năng sẽ là lúc con tiễn cha đi đoạn đường cuối.”
Hắn tức giận đến lệch mũi, phất tay áo bỏ đi.
Ta ở trong phủ đếm ngày, đoán chừng ngày mai lão Hoàng đế sẽ phái người đến chỉnh chết ta. Vì thế nhân lúc ban đêm, ta dùng một mồi lửa đốt trụi Lâm gia, dẫn Thúy Trúc đi về hướng Nam Cương.
Ta muốn đến quê hương của mẹ ta xem thử.
Một năm sau, vì trái tim thối nát không được chữa trị, lão Hoàng đế đã chết.
Phệ Tâm cổ, tác dụng như tên, lấy tim gan ký chủ làm thức ăn, đầu tiên sẽ xuất hiện triệu chứng suy tim, đau tim, tim thối rữa,... người trúng cổ đau đớn muốn chết.
- TOÀN VĂN HOÀN -
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT