Miêu Cương Mệnh Cổ

Chương 5


6 tháng


7.

Ngày hôm sau cha ta vẫn chưa về, Lý Trường Niệm lại ở trong viện đập đồ thêm một ngày.

Ngày thứ ba, cuối cùng cha ta đã trở lại, Lý Trường Niệm cũng chấm dứt hành vi đập đồ.

Sau chuyện của mẹ ta, nàng ta thật ra đã có tí não, sẽ đúng lúc mềm mỏng thái độ. Nhưng sau khi nàng ta nhìn thấy nữ nhân theo phía sau cha ta, lại không nhịn được thô bạo trong lòng.

“Lâm Duẫn Chi, tiện nhân này là ai? Ngươi mang ả về làm gì?”

Nữ tử áo vàng khẽ nhíu mày, một lát sau mới dần thả lỏng, cằm khẽ hất, mang theo vẻ kiêu căng.

Vẻ mặt cha ta có mấy phần không được tự nhiên: “Niệm nhi, đây là Vân Vũ, ân nhân cứu mạng của ta.” Lý Trường Niệm vẫn không buông lỏng cảnh giác, vừa định truy vấn tiếp thì nữ tử áo vàng kia đã yểu điệu thướt tha vấn an nàng ta.

“Tỷ tỷ an khang, ta là Vân Vũ, sau này xin phiền tỷ tỷ chăm sóc nhiều hơn.”

Lý Trường Niệm vừa nghe đã xù lông: “Thứ thấp hèn, ai cho phép ngươi xưng tỷ gọi muội với bổn cung, bổn cung chính là đích Công chúa, nữ nhi thân sinh của Hoàng thượng, ngươi có thân phận gì cũng dám nhận thân với bổn cung?”

Vân Vũ bị dọa đến run rẩy, vội vàng đưa ánh mắt cầu cứu cha ta.

Cha ta thấy vậy thì mặt trầm xuống: “Minh Nguyệt! Phụ thân Vân Vũ vì cứu ta mới mất mạng, ta cần phải có trách nhiệm với nàng ấy.”

Lửa giận của Lý Trường niệm ngút trời: “Lâm Duẫn Chi, chúng ta cũng chỉ mới thành thân có một tháng, ngươi đã đưa một nữ tử khác về phủ, ngươi cho là phụ hoàng ta ăn chay sao? Sẽ để ngươi nhục nhã Công chúa hoàng thất như vậy?”

Ánh mắt cha ta hơi né tránh, tiến lên thở dài: “Niệm nhi, chúng ta mới thành thân một tháng, sao ta có thể làm như vậy với nàng? Hiện tại Vân Vũ còn chưa được coi là thiếp của ta, ta tính nửa năm sau mới để nàng ấy vào cửa, kính trà cho nàng. Nhưng bởi vì ta nàng ấy mới mất đi người thân, ở đây lại không thân không thích, cho nên ta để nàng ấy ở lại trong phủ trước thôi.”

Lý Trường Niệm cười lạnh: “Lâm Duẫn Chi, ngươi đừng mơ lừa dối cho qua, đến giờ ngươi còn muốn qua mặt ta, vào cửa sớm hay vào cửa muộn thì ả vẫn là thiếp của ngươi, dựa vào đâu bổn cung phải cho ả vào cửa?”

Lúc này từ ngoài cửa truyền vào một mùi hương lạ, tiếng khóc la thê lương cũng vang lên theo, một nha đầu tóc tai tán loạn đang phá vòng vây thị vệ.

Là nha đầu thông phòng có thai kia.

Nàng vẫn mặc một thân y phục hồng phấn hôm trước, áo ngoài dính đầy vết máu, trong lòng còn đang ôm thứ gì.

“Tướng quân, xin ngài làm chủ cho nô tỳ! Đứa bé của nô tỳ đã năm tháng, ngài nhìn xem nó đã thành hình rồi, qua thêm mấy tháng ngài sẽ có nhi tử, nhưng lại bị Công chúa giết chết tươi, xin Tướng quân làm chủ cho nhi tử của ngài!”

Nói xong lại muốn đưa thứ trong tay cho ta cha. Cha ta đột nhiên bị chuyện này làm cho ngây ra, nhất thời suýt thì bị nhét đầy ngực.

Hắn vội vàng lui về sau một bước: “Đây là thứ gì? Sao lại thối như vậy?”

Không ai chú ý đến, cục thịt mới vừa thành hình bị sảy ngày hôm trước, vậy mà lại bị nha đầu y phục hồng phấn đào lên.

Bây giờ tâm trạng cha ta cực kỳ phức tạp, nhưng dù sao cũng là cốt nhục thân sinh của mình, vẫn phải làm rõ ràng. Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, lửa giận của cha ta bùng lên: “Minh Nguyệt, ngươi định giải thích chuyện này với ta thế nào?”

Lý Trường Niệm ra vẻ cao tận trên trời: “Cũng chỉ là mấy con tiện tì, bổn cung muốn xử lý thế nào còn cần giải thích với ngươi sao? Ngươi thử hỏi xem có cao môn đại hộ nhà nào, chính thất còn chưa mang thai đã có thứ trưởng tử ra đời?”

Việc này thì đúng là cha ta đuối lý, hắn xoa xoa trán, không nói gì.

Mấy thông phòng kia đều đã bị người khác chạm vào, hắn cũng không thể nào chỉ vì chút việc nhỏ này mà trở mặt với Công chúa, còn không bằng coi như nhược điểm để thuyết phục Công chúa tiếp nhận Vân Vũ thì tốt hơn.

Không biết hắn bàn bạc với Lý Trường Niệm thế nào, thời gian nạp Vân Vũ vào cửa vậy mà đổi thành một tháng sau.

Chẳng qua suốt một tháng này, mỗi ngày cha ta đều ở chính viện của Lý Trường Niệm.

Ngày Vân Vũ vào phủ hôm đó đã bị Lý ma ma ép uống canh tuyệt tử, máu chảy đầy một giường, đến chăn bông cũng có thể vắt ra máu.

Nhưng Công chúa chính là Công chúa, lần trước là nàng ta sơ ý nên bị cha ta nắm điểm yếu hại con nối dõi Lâm gia, mới bất đắc dĩ phải thỏa hiệp.

Lần này nàng ta tiên hạ thủ vi cường, cũng chỉ là khiến một tiểu thiếp vô sinh, Hoàng đế sẽ chẳng thể nào trách phạt nàng ta, càng đừng nói đến cha ta.

Nữ tử không có khả năng sinh dục trong hậu trạch, có thể tưởng tượng được quang cảnh về sau sẽ thế nào.

Sáng sớm ngày hôm sau, Vân Vũ vẫn kéo thân thể bệnh tật đi kính trà Lý Trường Niệm, thái độ cung kính đến hèn mọn, giữa mày đã không còn kiêu căng như khi mới gặp.

Mọi người đều cho rằng tính tình của nàng đã bị chủ mẫu mài giũa. Ta cúi đầu trào phúng kéo kéo khóe miệng, giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời, một người có tính tình quật cường sao có thể dễ dàng thay đổi như thế?

Ẩn sâu dưới đáy mắt Vân Vũ là hận ý vô tận!

Những ngày sau đó, Công chúa càng ngày càng điên cuồng, động một chút đã đánh chết người, ngay cả Lý ma ma cũng khổ không thể tả.

Ta cau mày lo lắng, cổ độc phát triển quá nhanh, ta không kịp bày mưu tính kế hành động khác.

Huống hồ tính tình Lý Trường Niệm thay đổi quá nhanh, tất sẽ khiến người khác hoài nghi, đặc biệt là lão già quỷ dị theo bên cạnh Hoàng đế kia.

Ta không chắc chắn lão hiểu biết mệnh cổ bao nhiêu, bởi vì ta cũng là cái biết cái không, toàn bộ là một ít lời nói trước kia của mẫu thân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play