Cơn gió đêm cuốn đi một chiếc lá khỏi chân Thẩm Viên Tinh.
Bầu trời đêm thành phố rất khó nhìn thấy sao, nhưng đêm nay trời trong xanh, mây mù mỏng mảnh, vài ánh sao yếu ớt dần dần ló rạng và chiếu sáng trong màn đêm.
Thẩm Viên Tinh nhìn xung quanh, vẫn không thấy bóng dáng Thẩm Minh Xuyên cùng Cao Thần và Kiều Anh Tuấn.
Cô đành giấu chiếc túi đen chứa đồ sau lưng, bước về phía Từ Thành Liệt đang đứng đợi mình dưới ánh đèn.
Khi lại gần, cô hỏi: "Những người khác đâu rồi?"
Chàng trai hướng mắt về phía sân bóng rổ, đáp: "Đi chơi bóng rồi."
"Em trai chị cũng đi."
Thẩm Viên Tinh hơi ngạc nhiên, khóe môi nhếch lên: "Em ấy chủ động đi à? Đúng là mặt trời mọc ở đằng tây đấy."
Từ Thành Liệt im lặng, thấy tâm trạng cô tốt lên, bèn nói: "Đi thôi, tôi đưa chị về."
Nói rồi anh rút tay khỏi túi quần, lấy ra một hộp sô cô la hạt nhỏ, từ từ mở ra.
Vừa mở vừa đi về hướng ký túc xá Lan Tuệ.
Nhưng không nghe tiếng bước chân đi theo phía sau.
Anh dừng lại, quay người nhìn về phía Thẩm Viên Tinh đang đứng dưới ánh đèn, có phần thiếu kiên nhẫn hỏi:
"Sao còn không đi?"
Thẩm Viên Tinh vẫn đứng tại chỗ, lúc nãy vội mừng vì Thẩm Minh Xuyên chủ động giao tiếp với mọi người.
Giờ nghe Từ Thành Liệt nói đưa cô về, chợt tỉnh: "Tự tôi có thể về được..."
Giọng nữ ấm áp, dịu dàng tựa cơn gió đêm nhè nhẹ lướt qua.
Từ Thành Liệt suy nghĩ một lúc, nhíu mày: "Tôi có hứa với Thẩm Minh Xuyên sẽ đưa chị của cậu ấy về."
"Không cần đâu, không tiện." Thẩm Viên Tinh chắc chắn Từ Thành Liệt là một thẳng nam không hiểu cách nói ẩn ý nên nói thẳng: "Tôi đã có bạn trai, cậu đưa tôi về ký túc xá... dễ bị hiểu lầm lắm."
Nói đến đây, cô nghĩ anh sẽ hiểu ý mình.
Nhưng chàng trai chỉ im lặng nhìn cô vài giây, rồi hỏi bằng chất giọng trầm: "Nếu tôi đưa chị về, chị sẽ yêu tôi à?"
Câu hỏi thẳng thắn và đột ngột khiến Thẩm Viên Tinh sững sờ mấy giây mới lắc đầu: "Tất nhiên là không!"
Nói gì vậy? Làm sao cô có thể?
Từ Thành Liệt thu hồi ánh mắt, lấy hai viên sôcôla bỏ vào miệng. Giọng nói bất cần: "Thế thì đừng nhiều lời nữa."
Nói rồi, anh quay người bước đi về hướng ký túc xá Lan Tuệ, không hề quay đầu lại.
Để lại Thẩm Viên Tinh đứng chôn chân, mấy giây sau mới kịp phản ứng mà bước đuổi theo.
Suốt quãng đường cô cố giữ khoảng cách nhất định với Từ Thành Liệt.
Nhưng càng đến gần ký túc xá Lan Tuệ, nữ sinh qua lại lại càng nhiều. Trong khi cái tên Từ Thành Liệt kia lại mang khuôn mặt cực kỳ bắt mắt…
Khi đến ngã tư trước ký túc xá, Thẩm Viên Tinh gọi Từ Thành Liệt lại.
Anh dừng bước, quay đầu lại nhìn cô, chờ đợi.
Thẩm Viên Tinh nhìn quanh bốn phía như kẻ trộm, rồi lén lút khẽ khàng: "Cậu về được rồi, tôi đến nơi rồi."
"Cảm ơn cậu đã đưa tôi về."
Dù không mong anh đưa về, nhưng phép lịch sự tối thiểu vẫn phải có.
Từ Thành Liệt gật đầu, liếc nhìn ký túc xá Lan Tuệ không xa, định quay trở lại.
Nhưng anh chưa kịp bước đi thì nghe tiếng ai đó gọi "Tinh Tinh" phía sau.
Giọng nam trầm ấm, rất quen thuộc với Thẩm Viên Tinh.
Cô lập tức nhận ra đó là Hoắc Minh Đào, vội quay đầu nhìn về phía đường cây.
Quả nhiên, Hoắc Minh Đào cùng Liễu Tinh Đồng đang đi tới.
"Xong việc rồi, tôi đi trước đây." Từ Thành Liệt chào, rồi đi trước khi Hoắc Minh Đào tới gần.
Rõ ràng là không muốn tiếp xúc với người lạ.
Bóng dáng cao gầy thong thả của anh dần khuất sau bóng tối.
Khi Hoắc Minh Đào và Liễu Tinh Đồng tới gần, Thẩm Viên Tinh mới rời mắt khỏi bóng lưng của Từ Thành Liệt.
Trông thấy ánh nhìn chằm chằm của Hoắc Minh Đào vào thiếu niên đang rời đi với vẻ mặt có chút ngưng trọng.
Thẩm Viên Tinh chủ động giải thích: "Đó là sinh viên năm nhất khoa các anh, bạn cùng phòng của A Xuyên."
"Vừa gặp trên đường, tôi không khỏe, em trai tôi bận việc nên nhờ cậu ấy đưa tôi về."
Nghe lời giải thích, Hoắc Minh Đào thở phào, liền cau mày hỏi han sức khỏe cô: "Em không khỏe chỗ nào? Có phải đi bệnh viện không?"
Thấy anh cuối cùng quan tâm mình, Thẩm Viên Tinh thầm thở dài.
Lắc đầu, cô từ chối: "Không cần đi bệnh viện đâu, về tắm rồi ngủ sớm là được."
"Hai người đi xem phim mà, sao về sớm thế?"
"Rạp gần đây hết vé rồi, rạp còn vé thì giờ chiếu muộn hoặc quá xa."
"Chúng em về luôn, để dịp khác cùng đi xem."
Thẩm Viên Tinh gật đầu, không nói gì.
Chỉ nghe Hoắc Minh Đào dặn dò thăm hỏi thêm, rồi nhờ Liễu Tinh Đồng đưa cô lên phòng.
_
Vào ký túc xá Lan Tuệ, Thẩm Viên Tinh và Liễu Tinh Đồng đứng cạnh nhau chờ thang máy.
Không khí im lặng bao trùm, Thẩm Viên Tinh mới cảm nhận rõ ràng Liễu Tinh Đồng có chút lơ đãng.
Vừa rồi ở bên ngoài, cô ấy không nói nhiều.
Ánh mắt dường như luôn hướng về phía ký túc xá Tùng Trúc, chăm chú nhìn cái gì đó.
Tiếng ding vang lên, Thẩm Viên Tinh bước vào trước, Liễu Tinh Đồng mới giật mình theo sau.
Trong khoảng không gian chật hẹp của thang máy, cuối cùng cũng có người lên tiếng.
"Chị Thẩm có quen Từ Thành Liệt không?"
Liễu Tinh Đồng hỏi, giọng điệu dò hỏi đã tiết lộ tâm tư của cô gái.
Thẩm Viên Tinh liếc nhìn cô, đáp lạnh nhạt: "Quen chứ không thân."
"Em thích cậu ấy à?"
"Hay là em đang yêu cậu ấy?"
Bị đâm trúng tâm sự, Liễu Tinh Đồng khuôn mặt cứng đờ. Cô ta đối mặt với ánh mắt sắc bén của Thẩm Viên Tinh, lặng lẽ rút lại suy nghĩ trong lòng.
Cô mỉm cười điềm tĩnh: "Không có đâu, chỉ là anh ấy là người nổi tiếng của khóa chúng em thôi, hỏi thăm một chút."
Những thiên tài kiêu ngạo như Từ Thành Liệt vốn rất khó chinh phục.
May là bốn năm đại học còn dài, cô ta không có gì phải gấp.
Trước mắt vẫn nên tập trung vào những người xung quanh.
Liễu Tinh Đồng đã có kế hoạch trong đầu, sau đó im lặng không nói gì thêm.
Thẩm Viên Tinh cũng không chủ động trò chuyện, chỉ khi ra khỏi thang máy, thấy Liễu Tinh Đồng vẫn đi theo sau, cô dừng lại nhìn cô ta: "Cô làm gì vậy?"
"Đưa chị về mà." Cô gái mở to đôi mắt hạnh, vẻ thành thật vô tội, "Anh Đào bảo em đưa chị về mà, nếu không đưa... chị kể với anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ giận em."
"Chị Thẩm à, chị nói đúng không?"
Thẩm Viên Tinh tức đến nỗi suýt bật cười: "Trước mặt tôi không cần giả bộ nữa."
"Xem như vì cô là em gái hàng xóm của Hoắc Minh Đào, tôi nói thẳng luôn."
"Hoắc Minh Đào là bạn trai tôi, nếu cô có ý định gì với anh ấy thì tôi khuyên cô nên bỏ ý định đó đi."
"Đừng có bất kỳ suy nghĩ quá phận nào với anh ấy."
Thẩm Viên Tinh nói, giọng trầm trầm, vừa như khuyên bảo vừa thể hiện thái độ.
Cuối cùng, cô nói nhỏ đi: "Dĩ nhiên, tôi cũng sẽ giữ chặt bạn trai của mình."
Nói hết những lời cần nói, Thẩm Viên Tinh bước qua cô gái, đi thẳng về phòng 906.
Nhưng chỉ mới đi được vài bước đã bị Liễu Tinh Đồng gọi lại: "Chị Thẩm."
Thẩm Viên Tinh quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt đầy thách thức trong đôi mắt hạnh đen láy của cô gái.
Liễu Tinh Đồng cười, đầy khiêu khích: "Còn nếu chị không giữ chặt được anh ấy thì sao?"
Cảm nhận được thách thức, Thẩm Viên Tinh hơi nhướng mày, bình tĩnh đáp: "Không giữ được thì thôi, tìm người khác dễ bảo hơn."
Nói xong cô quay người bỏ đi, không muốn ở lại đối đáp thêm.
Sợ chần chừ thêm sẽ không kiềm chế được mà cãi vã với Liễu Tinh Đồng.
Liễu Tinh Đồng đứng chết trân tại chỗ, mất vài giây mới phản ứng lại.
Thái độ tự mãn của Thẩm Viên Tinh khiến cô tức cười.
Dường như cô ta đang bảo cô không thể cướp được Hoắc Minh Đào.
Vậy thì cứ chờ xem.
Tuần đầu tháng 9, Thẩm Viên Tinh tranh thủ cuối tuần đi làm thêm.
Chỗ làm là một quán trà sữa nằm ngay ngoài cổng Đông của khu ẩm thực.
Cô làm thêm để kiếm tiền mua quà sinh nhật cho Hoắc Minh Đào.
Hè vừa rồi cô đã để dành được hai ngàn, trừ đi 500 đưa cho Từ Thành Liệt, còn một ngàn rưỡi.
Nhưng chiếc đồng hồ Thẩm Viên Tinh muốn mua giá hai ngàn rưỡi.
Cô tính lại, nếu cuối tuần đi làm thêm, đến cuối tháng có thể kiếm thêm bảy, tám trăm.
Lúc đó sẽ lấy thêm chút tiền sinh hoạt, chắc chắn đủ mua quà.
Đang lúc Thẩm Viên Tinh tính tiền, thì có khách đến quán.
Qua giờ ăn tối, lượng khách trên khu ẩm thực cũng ít đi nhiều. Quán trà sữa cũng vắng vẻ hơn.
Khi khách bước vào, Thẩm Viên Tinh lập tức chú ý tới.
Ánh mắt dừng trên người đó, nụ cười đứng trên môi cô chợt đông cứng, rồi nhanh chóng trở nên tự nhiên, cô vẫn duy trì nụ cười tiêu chuẩn, hỏi: "À, là cậu, cậu muốn dùng gì?" #quachanhmauxanh #t-y-t#
Người tới chính là Từ Thành Liệt.
Cuối tuần, trong phòng Kiều Anh Tuấn và Cao Thần vẫn chưa dậy.
Thẩm Minh Xuyên đã đi ăn trưa ở căng tin từ sớm, giờ đang đọc sách trong phòng.
Từ Thành Liệt rửa mặt xong liền ra ngoài tìm đồ ăn.
Anh mua một hộp cơm chiên, muốn uống đồ lạnh cho đỡ nóng.
Không ngờ lại gặp Thẩm Viên Tinh trong quán trà sữa.
Thấy cô đứng phía sau quầy, mặc đồng phục của quán, Từ Thành Liệt hiểu ra là cô đi làm thêm.
Anh đáp nhẹ giọng: "Trà sữa mật ong chanh, ít đá, đường bình thường."
"Vâng, xin hãy đợi một chút ạ." Giọng nói cô vui vẻ, trong trẻo.
Từ Thành Liệt lấy ví định trả tiền, nhưng thấy Thẩm Viên Tinh tự rút tiền túi ra 20 nghìn đưa vào ngăn kéo tủ.
Rồi in vé cho anh xong, cô nói nhỏ với anh: "Cậu sẽ thẳng về ký túc xá phải không?"
"Tớ mời cậu ly trà bưởi mật ong, cậu giúp tôi mang ly còn lại cho A Xuyên nhé?"
"Được không?"
Từ Thành Liệt nhìn cô, đôi môi mỏng mím lại thành một đường.
Thực sự không hiểu tại sao cô phải hỏi anh có được không, khi cô đã trả tiền và in vé rồi.
Rõ ràng cô đã quyết định thay anh từ lúc nào.
"Sao chị biết tôi sẽ về thẳng ký túc xá?"
"Cậu mang theo cơm chiên mà, không về ăn khi còn nóng, không lẽ đi dạo ngoài để cơm nguội rồi mới ăn?"
Từ Thành Liệt: "..."
Tại sao anh hỏi một câu ngu ngốc như vậy?
Lúc này trong quán chỉ có Từ Thành Liệt là khách.
Ngoài Thẩm Viên Tinh, còn một đồng nghiệp nữa đang pha chế đồ uống anh gọi.
Thẩm Viên Tinh nhân lúc rảnh tay hỏi han tình hình Thẩm Minh Xuyên trong ký túc xá gần đây.
Bên ngoài trời nắng chói chang, bên trong quán trà sữa lại bật điều hòa mát rượi, không hè nóng chút nào.
Trong lúc đợi đồ uống, Từ Thành Liệt và Thẩm Viên Tinh trò chuyện, thời gian trôi qua lúc nào không hay.
Vốn dĩ anh không phải là người nhiều lời, cũng không thích tán gẫu.
Nhưng giọng Thẩm Viên Tinh nghe rất dễ chịu, hơn nữa cô lại là chị gái của Thẩm Minh Xuyên, nên anh bất giác nói thêm vài câu với cô.
Khi nhắc đến thói quen sinh hoạt lành mạnh và thái độ học tập nghiêm túc của Thẩm Minh Xuyên, Từ Thành Liệt không khỏi khen ngợi cậu mấy câu. Bởi vì cậu là người có ý chí tự lập tốt nhất mà anh gặp trong nhiều năm qua.
Nghe em trai được khen, Thẩm Viên Tinh vui hơn ai hết.
"Cảm ơn em trai, cảm ơn cậu đã chịu làm bạn với em trai của chị."
Câu nói ấm áp, giọng nói nhẹ nhàng, nụ cười ngọt ngào.
Từ Thành Liệt sững người mất mấy giây.
Đúng lúc đó, một khách hàng khác bước vào cửa hàng. Đó là một cậu bé khoảng 4-5 tuổi.
Ánh mắt Thẩm Viên Tinh rơi trên người cậu bé. Cô cúi người qua quầy, mỉm cười với cậu nhóc: "Bé yêu, em muốn gọi gì?"
Giọng điệu trong trẻo, dịu dàng, phù hợp khi nói chuyện với trẻ nhỏ.
Rồi cô hỏi thêm câu nữa: "Em một mình à? Bố mẹ không đi cùng em à?"
Cậu bé cầm tờ tiền 20 nghìn, đôi mắt đen láy nhìn Thẩm Viên Tinh, rồi liếc nhìn Từ Thành Liệt bên cạnh, cuối cùng nhìn chằm chằm cô, nói bằng giọng trẻ thơ:
“Chào chị xinh đẹp, em muốn hai ly trà sữa nguyên chất ít đá và ít đường.”
Sau khi trả lời câu hỏi đầu tiên của Thẩm Viên Tinh, cậu bé lại trả lời câu hỏi thứ hai của cô: “Bố mẹ em ở cạnh bên, em đến giúp mẹ mua đồ uống.”
"Nhóc con ngoan lắm." Giọng nói của Thẩm Viên Tinh nhẹ nhàng đến mức khiến người ta cảm thấy lòng mềm nhũn.
Từ Thành Liệt nhịn không được nhìn cô, thấy cô vẫn đang tập trung vào đứa nhỏ, vẻ mặt vừa nói vừa tươi cười phơi phới.
Cậu bé rõ ràng rất thích cô, cười toe toét khen ngợi cô: “Chị gái xinh đẹp, chị không chỉ xinh đẹp mà còn nói chuyện rất hay.”
"Chị có bạn trai chưa?"
Cậu hỏi rất nghiêm túc, đầu nghiêng sang một bên.
Trong quán yên tĩnh, chỉ nghe tiếng đối thoại của hai người.
Bị một cậu bé 4, 5 tuổi hỏi chuyện tình cảm, Thẩm Viên Tinh hơi bất ngờ.
Rồi cô ngượng ngùng liếc xung quanh, tất nhiên cũng thoáng nhìn Từ Thành Liệt. ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Cám ơn em đã khen, chị có bạn trai rồi đấy." Giọng cô nhẹ nhàng, nói khẽ.
Thẩm Viên Tinh cúi xuống quầy, dùng tay che miệng, trả lời thật lòng câu hỏi của cậu bé.
Cảnh tượng yên bình và dễ thương.
Nhưng câu nói tiếp theo của cậu nhóc lại phá vỡ sự khung cảnh ấy.
"Vậy khi em lớn lên, em có thể cướp chị từ bạn trai chị không?"
Cậu hỏi nghiêm túc.
Thẩm Viên Tinh: "..."
Từ Thành Liệt đang nhìn chỗ khác nhưng vẫn lắng nghe cuộc nói chuyện của bọn họ: "..."
Mấy giây sau, anh nghe thấy Thẩm Viên Tinh do dự một lúc rồi trả lời nghiêm túc: "Không thể đâu nhé."
"Cướp người yêu của người khác là không đúng."
"Vậy à... thôi được." Cậu bé có vẻ thất vọng.
Nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần: "Vậy khi em lớn, em sẽ đợi chị và bạn trai chia tay không?"
"... " Nụ cười trên mặt Thẩm Viên Tinh đông cứng.
Cô nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng cười khẽ khàng. Quay đầu nhìn, thấy Từ Thành Liệt đang dùng tay che miệng, ho nhẹ để giấu nụ cười.
Lúc đó đồng nghiệp pha xong thức uống của anh, bỏ vào túi mang rồi đưa cho anh.
Từ Thành Liệt nhận lấy mà không dám nhìn Thẩm Viên Tinh, dưới ánh mắt cô, anh bước ra cửa.
Trước khi rời quán, anh khẽ nghe thấy giọng nói dịu dàng ấy bảo cậu bé: "Cũng không được đâu nhé."
"Vì chị sẽ không chia tay bạn trai đâu..."
Ra khỏi quán, cơn gió nóng thổi thẳng mặt.
Cái se lạnh trong lòng Từ Thành Liệt bị cuốn đi, chỉ còn một cảm giác bực bội khang khác. Khiến tâm trạng anh đột nhiên trở nên tồi tệ.