Cây táo xanh tươi, trái chín mọng đỏ au đẹp mắt.
Nhưng vẫn kém sắc hơn so với cô gái có đôi mắt hạnh và gò má đào hồng đứng dưới tán cây, thu hút mọi ánh nhìn.
Mặt trời như đổ lửa, thời tiết oi bức này quả khiến con người ta dễ nổi nóng, bực bội.
Thẩm Viên Tinh nhìn hai người dưới cây táo một hồi, khẽ cau mày đi tới. Khuôn mặt ánh lên sự khó chịu dễ thấy.
Lúc đó Hoắc Minh Đào đang để Liễu Tinh Đồng níu lấy cánh tay mà leo lên bờ hoa.
Hắn nghiêng người, trên môi vẽ lên một nụ cười bất lực, đôi mắt tràn ngập sự chiều chuộng nhìn cô ta.
Liễu Tinh Đồng cũng nhìn hắn.
Sau khi leo lên bờ hoa, cao ngang với Hoắc Minh Đào.
Hai người có thể nhìn thấy bóng hình của nhau trong mắt đối phương.
Cơn gió nóng thổi bay váy ngắn của cô gái, vạt váy khẽ cọ vào bàn tay đang buông thõng của chàng trai.
Cả hai đều sững sờ trong giây lát, cho đến khi Hoắc Minh Đào thoáng thấy Thẩm Viên Tinh đang đi tới.
"Tinh Tinh!" Hoắc Minh Đào lùi lại, chạy vội về phía Thẩm Viên Tinh.
Anh giơ hai tay che trên đầu cô, khuôn mặt đẹp tràn ngập vẻ quan tâm: "Trời nắng như vậy mà em cũng không mang ô, có phải bị ngốc không hả?"
Thái độ chân thành của hắn khiến nét mặt Thẩm Viên Tinh phần nào dịu đi.
Đôi mắt hạnh xinh đẹp liếc nhìn cô gái vừa bước xuống từ bồn hoa, nhếch miệng hỏi Hoắc Minh Đào: "Đây là em gái hàng xóm mà anh nói đến à?"
"Đúng vậy, cô ấy là Liễu Tinh Đồng, em gọi cô ấy là Đồng Đồng như anh cũng được."
Hoắc Minh Đào trả lời thành thật, rồi tự nhiên đặt tay lên vai Thẩm Viên Tinh, giới thiệu cô với Liễu Tinh Đồng: "Đồng Đồng, đây là Thẩm Viên Tinh, bạn gái của anh."
Khi giới thiệu Thẩm Viên Tinh, vẻ mặt Hoắc Minh Đào lộ rõ sự tự hào.
Giọng điệu ấy đã xoa dịu hoàn toàn nỗi bất an cuối cùng trong lòng cô.
Cho nên khi ánh mắt hai người chạm nhau, Thẩm Viên Tinh vẫn có thể mỉm cười với Liễu Tinh Đồng: "Xin chào, Đồng Đồng."
"Chào chị Thẩm." Giọng nói của cô gái ngọt ngào như đang ngậm kẹo trong miệng vậy.
Sau khi chào hỏi Thẩm Viên Tinh, ánh mắt của Liễu Tinh Đồng liền dán chặt trên người Hoắc Minh Đào, mắt cười thành một đường cong.
Thật đáng yêu làm sao.
Hoắc Minh Đào cũng mỉm cười với cô, rồi quay sang Thẩm Viên Tinh, tự nhiên vén lọn tóc cô ra sau tai.
"Đồng Đồng cũng muốn mua vài thứ, nên anh bảo cô ấy cùng đi với chúng ta." Hắn nhẹ nhàng nói.
Rồi cúi xuống, thì thầm bên tai Thẩm Viên Tinh: "Em yêu của anh sẽ không giận chứ?"
Hơi thở ấm áp của hắn khiến tai cô nóng lên.
Cô liếc nhìn hắn ta, tỏ vẻ đồng ý.
Cả ba cùng đi về hướng cổng Nam.
Cách ga tàu điện ngầm Nam Đại hai ngã tư là một khu thương mại.
Trung tâm mua sắm Wanda mà họ muốn đến nằm ở đó.
Trong siêu thị, Hoắc Minh Đào luôn nắm tay Thẩm Viên Tinh, khiến nóng bàn tay cô nóng hổi.
Dù lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi nhưng hắn vẫn không chịu buông ra.
Liễu Tinh Đồng đi bên cạnh Hoắc Minh Đào. Khi đi ngang quầy đồ ăn vặt, cô ta luôn nhờ hắn lấy đồ ở nơi cao mà tầm tay mình không với tới.
Liễu Tinh Đồng thấp hơn Thẩm Viên Tinh, chỉ cao khoảng 1m5 mấy, nên khi đứng bên cạnh Hoắc Minh Đào cao tới 1m80 trông vô cùng nhỏ bé.
Mấy lần như thế, Thẩm Viên Tinh nhìn Liễu Tinh Đồng nũng nịu với Hoắc Minh Đào mà thầm cười lạnh trong lòng.
Đi ngang quầy sữa, cô tự nhiên lấy một hộp sữa tươi bỏ vào giỏ.
Hoắc Minh Đào không hiểu: "Tinh Tinh, không phải em không thích uống sữa tươi sao, em mua cho em trai sao?"
Thẩm Viên Tinh mỉm cười với hắn, giọng nói ngọt lịm: "Không phải đâu anh, em mua cho Đồng Đồng đó."
"Cho em?" Liễu Tinh Đồng cũng bất ngờ không kém.
Sau đó, cô ta nhìn thấy trong đôi mắt hạnh xinh đẹp, tinh tế của Thẩm Viễn Hành ánh lên một tia giễu cợt, giọng nói vẫn dịu dàng nhưng lại có chút hàm ý:
“Đúng vậy, là mua cho em đấy”
"Bổ sung chút canxi xem có thể lớn thêm chút nữa không."
Liễu Tinh Đồng: "..."
Khuôn mặt nhỏ nhắn vừa rồi trông rất đáng yêu bỗng chốc trở nên đen kịt.
Quan trọng nhất là Hoắc Minh Đào không hề nhận ra lời nói của Thẩm Viên Tinh có gì không đúng, thậm chí còn cười tươi, vỗ đầu khen ngợi cô chu đáo.
Trên đường về, Liễu Tinh Đồng phải cầm hộp sữa "quà" của Thẩm Viên Tinh, trở nên ngoan ngoãn hẳn.
Chỉ cho đến khi vào trường, Hoắc Minh Đào thấy vậy nên giúp cô cầm một số đồ, khiến Thẩm Viên Tinh hơi khó chịu.
Cô thừa nhận mình nhỏ mọn, ghét thấy Hoắc Minh Đào tốt với con gái khác.
Huống hồ đây lại là em gái hàng xóm thân thiết từ bé của hắn.
Chỉ riêng mối quan hệ đó đủ mập mờ, Liễu Tinh Đồng còn cố tình ra vẻ dựa dẫm, nũng nịu với Hoắc Minh Đào trước mặt cô.
Thẩm Viên Tinh thấy rất khó chịu trong lòng.
May là khi đến dưới kỹ túc xá Lan Tuệ, Hoắc Minh Đào đưa đồ trong tay cho Liễu Tinh Đồng, bảo cô lên trước.
"Anh nói chuyện riêng với bạn gái anh một chút, em lên trước nhé, ngoan."
Liễu Tinh Đồng nhìn Thẩm Viên Tinh đầy thâm ý, cười cười rồi ngoan ngoãn ừ một tiếng.
Sau khi cô ta bước vào tòa nhà, Thẩm Viên Tinh thong thả nhìn Hoắc Minh Đào: "Em gái hàng xóm của anh nghe lời anh ghê nhỉ."
"Cũng tạm thôi, hồi nhỏ cô ấy hay chạy theo anh chơi, lớn rồi cũng không thay đổi nhiều."
"Tinh Tinh của anh tốt bụng và rộng lượng, chắc chắn sẽ không so đo tính với một đứa trẻ."
Nói xong, Hoắc Minh Đào lấy ra một hộp trang sức màu xanh lam trong túi quần, mở ra trước mặt Thẩm Viên Tinh.
"Quà bù đắp cho em nhân dịp Lễ Tình Nhân bị bỏ lỡ." Giọng anh trầm hơn, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt Thẩm Viên Tinh chan chứa tình cảm.
Như ngọn lửa thiêu đốt khuôn mặt Thẩm Viên Tinh, khiến cô nóng bừng cả lên, tỏa nhiệt đến tận trái tim.
Cô nhìn chăm chăm chiếc dây chuyền trong hộp, vừa bất ngờ vừa vui sướng.
Sững sờ cho đến khi Hoắc Minh Đào lấy dây chuyền ra, đi vòng ra sau lưng, đeo lên cho cô. Thẩm Viên Tinh mới lấy lại tinh thần.
Những ngón tay thon trắng mân mê lấy mặt dây chuyền, cô cúi mi mắt, một lúc lâu mới lẩm bẩm câu cảm ơn.
"Chỉ nói cảm ơn thôi à, không tặng anh một nụ hôn sao?" Hoắc Minh Đào quay trở lại đối diện cô, cúi người xuống, mặt dày đưa sát mặt Thẩm Viên Tinh.
Đôi mắt đầy vẻ tinh nghịch, nhưng thực ra hắn không mong đợi gì nhiều.
Nhưng giây tiếp theo, Thẩm Viên Tinh đột nhiên kiễng chân hôn lên mặt hắn.
Động tác nhanh như chuồn chuồn đạp nước. Không đợi hắn kịp phản ứng hay đáp lại, cô gái đã cất tiếng chào rồi quay người chạy thẳng vào tòa nhà.
Dáng vẻ thanh thoát, biến mất sau nháy mắt.
Để lại Hoắc Minh Đào đứng sững, vuốt mặt nơi vừa được hôn, khóe miệng cong lên một nụ cười, sự kinh ngạc vẫn chưa tan biến hết.
Đây được xem là bước tiến lớn trong mối quan hệ của hai người.
*
Mặt trời đỏ rực trên bầu trời, Từ Thành Liệt cùng Cao Thần và Kiều Anh Tuấn, vừa đi ngang hành lang rợp bóng cây trước ký túc xá Lan Tuệ.
Kiều Anh Tuấn tinh mắt nhất, là người đầu tiên chú ý đến đôi nam nữ đứng dưới ký túc xá.
Cậu ta hạ giọng hỏi Cao Thần và Từ Thành Liệt: "Kia có phải chị Thẩm không, liệu người đàn ông kia có phải bạn trai cô ấy không?"
"Chà, dưới trời nắng chang chang mà thể hiện tình cảm, không sợ cháy nắng à."
Cao Thần và Từ Thành Liệt lần lượt nhìn theo hướng cậu ta chỉ.
Vừa lúc họ chứng kiến cảnh Thẩm Viên Tinh nhón chân chụt hôn lên mặt chàng trai, rồi quay người chạy đi, vừa ngây thơ vừa e thẹn.
Dáng vẻ đáng yêu không tả nổi.
"Đúng rồi, đã hôn mặt rồi, không phải bạn trai thì còn ai nữa?" Cao Thần cười nhẹ, nghĩ bụng Thẩm Viên Tinh và Hoắc Minh Đào cũng xứng đôi vừa lứa.
Nhưng xem phản ứng vừa rồi của hai người, có vẻ mối quan hệ này còn khá mới.
"Đi thôi."
Giọng nói lạnh lẽo của Từ Thành Liệt vang lên, ngay lập tức dập tắt ham muốn buôn chuyện của Cao Thần và Kiều Anh Tuấn.
Hai người vừa kịp định thần lại liền phát hiện Từ Thành Liệt đã đi được một đoạn.
Bóng cây in lại trên chiếc áo sơ mi trắng của anh tựa như một bức tranh chuyển động sống động, càng tôn lên vẻ đẹp hoàn mỹ của thiếu niên.
Kiều Anh Tuấn không khỏi cảm thán: “Chậc, ông trời thật sự ưu ái tên đó. Đẹp trai, thân hình chuẩn, học cũng giỏi... còn muốn người khác sống không cơ chứ"
Cao Thần vỗ cậu ta như động viên: "Cố lên, còn 4 năm phía trước, sống cho tốt vào”
Kiều Anh Tuấn: "..."
Khi hoàng hôn buông xuống, cái nóng mùa hè dịu đi nhiều.
Người qua lại trong khuôn viên trường cũng đông dần.
Gió chiều thổi nhẹ, lá cây xào xạc từng hồi.
Sau khi bàn luận sôi nổi với ba người bạn thân cùng phòng, Thẩm Viên Tinh quyết định mặc chiếc váy ren màu hồng cô đã mua từ hè năm ngoái.
Lâm Kiều cho cô mượn đôi giày cao gót màu trắng, rồi cài chiếc nơ bướm của Tô Mộng lên đầu Thẩm Viên Tinh.
Cuối cùng còn cho cô mượn cả chiếc túi xách hạt trai mới mua.
"Hoàn hảo! Phong cách dịu dàng, ngọt ngào nhưng không kém phần quyến rũ!" Lâm Kiều quan sát Thẩm Viên Tinh từ trên xuống dưới, thậm chí cả sợi tóc sau gáy cô cũng không quên sửa lại.
Sau khi chắc chắn tạo hình hoàn hảo không tì vết, cô nàng mới để Thẩm Viên Tinh đi.
Hai cô bạn cùng phòng còn động viên cô tối nay phải cho cô bé hàng xóm một bài học, ít nhất là áp đảo về nhan sắc, khiến đối phương biết khó mà lui.
Thẩm Viên Tinh cứ thế mang theo kỳ vọng của cả phòng mà ra ngoài.
Trước tiên cô đến dưới ký túc xá Tùng Trúc đợi Thẩm Minh Xuyên và Hoắc Minh Đào.
Khi đến nơi, dưới gốc cây tùng già đã có người đứng chờ.
Là Liễu Tinh Đồng, người mà cô vừa gặp chiều nay.
Cô ta cũng thay đồ, mặc chiếc váy liền ngắn màu hồng, buộc hai bím tóc, xinh xắn và đáng yêu.
Ngay cả Thẩm Viên Tinh cũng phải thầm khen "dễ thương quá đi".
Vì thế ngay khi thấy Liễu Tinh Đồng, Hoắc Minh Đào khen cô ta một hồi rồi mới nhớ ra phải khen Thẩm Viên Tinh vài câu.
Nghe có vẻ rất đại khái lấy lệ.
Bốn người cùng ra cổng Bắc của Nam Đại, qua cầu, đi bộ một đoạn là đến nhà hàng Trung Hoa khá nổi tiếng mà Hoắc Minh Đào đặt bàn.
Trước khi vào bàn, Thẩm Viên Tinh đi nhà vệ sinh một chút.
Không biết có phải “bà dì” sắp ghé thăm không mà hai ngày nay cô hay bị đau lưng dữ dội.
Nhân lúc đi vệ sinh kiểm tra lịch kinh nguyệt, quả nhiên những ngày này là “ngày đèn đỏ”.
Bởi thế, khi trở lại bàn, Thẩm Viên Tinh liền ngồi dựa vào ghế, không muốn cử động nữa.
Cô im lặng, Thẩm Minh Xuyên cũng không dám lên tiếng.
Hai chị em ngồi nghe Hoắc Minh Đào và Liễu Tinh Đồng trò chuyện.
Giữa bữa ăn, nhân viên phục vụ đến bàn, nhầm tưởng Hoắc Minh Đào và Liễu Tinh Đồng là cặp đôi, giới thiệu món tráng miệng dành cho các cặp tình nhân. Lúc này Hoắc Minh Đào mới chú ý đến Thẩm Viên Tinh ngồi bên cạnh có vẻ mệt mỏi, liền rót nước, gắp thức ăn cho cô.
"Mận chua trong món sườn chua ngọt này ngon lắm, em thử xem."
"Muốn ăn gì cứ nói với anh, anh gắp cho em."
"Minh Xuyên cũng ăn đi, đừng khách khí."
Sau khi dặn dò Thẩm Minh Xuyên, anh lại bị Liễu Tinh Đồng kéo vào chuyện trò về thời thơ ấu.
Ăn xong, Hoắc Minh Đào nhìn đồng hồ, thấy mời gần 8 giờ tối nên đề nghị mọi người đi xem phim.
Tình cờ anh có quan tâm đến một bộ phim mới phát hành gần đây…
"Em hơi mệt, muốn về nghỉ."
"Lần sau đi nhé." Thẩm Viên Tinh xoa lưng đau, từ chối đề nghị của Hoắc Minh Đào.
Ngay cả Thẩm Minh Xuyên cũng nhận thấy chị mình khó chịu, lặng lẽ đến bên xoa bóp lưng và vai cho chị. ( truyện trên app T𝕪T )
Nhưng Hoắc Minh Đào chỉ quay sang nói với Liễu Tinh Đồng vài câu về trailer phim, hứng thú của anh bị đánh thức hoàn toàn.
Vì vậy anh nài nỉ Thẩm Viên Tinh đi cùng, còn nói sẽ gọi taxi đến rạp, tuyệt đối không để cô mệt thêm.
Bình thường, nếu hai người đi riêng, Thẩm Viên Tinh cũng sẽ chiều theo ý bạn trai.
Nhưng tối nay chứng kiến quá lâu cảnh Hoắc Minh Đào và Liễu Tinh Đồng thân mật, cô đang rất ghen tị và khó chịu. Chưa kể thân thể cũng mệt mỏi...
Thẩm Viên Tinh quyết định từ chối, giọng nói lạnh lùng: "Em thật sự rất mệt."
"Vậy hay để chị Thẩm và Tiểu Xuyên về trước, anh đi xem với Đồng Đồng nhé?" Liễu Tinh Đồng tự nguyện đề nghị, Hoắc Minh Đào lập tức đồng ý.
Hoàn toàn không cho Thẩm Viên Tinh cơ hội phản ứng.
"Em à, vậy anh và Đồng Đồng đi trước nhé, lần sau khi em khỏe, hai đứa mình đi xem vào dịp khác có được không?" Dù hỏi ý kiến Thẩm Viên Tinh nhưng ánh mắt Hoắc Minh Đào đã tiết lộ nội tâm.
Ai cũng có thể nhìn ra anh rất muốn đi xem bộ phim ấy, và vô cùng háo hức.
Thẩm Viên Tinh suýt nữa thì không kiềm chế được.
Nhưng có Thẩm Minh Xuyên bên cạnh, cô phải nén xuống.
Vì vậy sau khi thở sâu, Thẩm Viên Tinh đáp lại Hoắc Minh Đào một câu lạnh lùng: "Anh muốn thế nào cũng được."
Dứt lời, cô liền kéo tay Thẩm Minh Xuyên đi về phía cầu.
Bất chấp Hoắc Minh Đào gọi với theo phía sau, cô cũng không hề quay đầu lại.
Cho đến khi qua cầu, đi tới cổng Bắc của trường, Hoắc Minh Đào vẫn không đuổi kịp.
"Chị..." Thẩm Minh Xuyên im lặng cả buổi, cuối cùng cũng lên tiếng.
Cậu nhìn Thẩm Viên Tinh, người đang nhìn về phía cây cầu đường sáng trưng phía sau. Có người đến người đi nhưng tuyệt nhiên không có bóng dáng của Hoắc Minh Đào.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.
Tâm trạng Thẩm Viên Tinh chùng xuống, trong lòng có chút chua xót khó chịu. Nước mắt đang trực chờ rơi xuống thì bị giọng nói nam trầm cao vút kìm lại.
"Xuyên Nhi!"
"Chị cũng ở đây?"
Giọng Kiều Anh Tuấn vang lên rõ ràng, dù cao nhưng nghe hơi khàn và nũng nịu.
Thẩm Viên Tinh nén nước mắt xuống, nhìn qua ánh đèn cầu, phát hiện ra bóng dáng Kiều Anh Tuấn cùng hai người kia.
Ánh mắt cô lập tức tập trung vào Từ Thành Liệt đi sau cùng.
Chàng trai mặc áo thun đen quần short, thong thả như ông lão đi dạo sau bữa ăn.
Không chút khí thế tuổi trẻ.
Dáng vẻ thoải mái, khuôn mặt điển trai hoàn mỹ dễ nhận ra dưới ánh đèn.
"Từ xa tớ đã thấy hai người rồi, nhưng không dám chắc là ai. May mà không nhầm." Kiều Anh Tuấn tiến lên trước, vươn cánh tay dài ôm ngang vai Thẩm Minh Xuyên.
Thấy Thẩm Minh Xuyên không hoảng hốt, Thẩm Viên Tinh trong lòng không khỏi thở phào.
"Hai người đi đâu vậy?"
Cô hỏi Kiều Anh Tuấn, nhưng Cao Thần là người trả lời: "Mới ăn tối xong thôi, nhà hàng Trung Hoa bên kia cầu ấy."
"Trùng hợp quá..." Thẩm Minh Xuyên lẩm bẩm.
Bởi vì họ cũng vừa ăn tối ở đó.
Chiều nay khi Thẩm Minh Xuyên ra ngoài, Kiều Anh Tuấn có hỏi cậu tối có đi ăn không nhưng cậu nói có hẹn rồi, nên anh không hỏi thêm.
Không ngờ lại ăn chung một quán.
"Vậy sao không thấy hai người nhỉ? Hay là hai người ở tầng hai?" Kiều Anh Tuấn gãi đầu, quay lại hỏi Cao Thần và Từ Thành Liệt xem có thấy Thẩm Minh Xuyên không.
Cao Thần lắc đầu cười, nói Kiều Anh Tuấn là quỷ đói, chỉ tập trung vào ăn, cho dù Thẩm Minh Xuyên đi ngang qua cũng không chắc để ý thấy.
Còn cậu ta, sợ Kiều Anh Tuấn ăn hết món nên tranh thủ ăn, cũng không chú ý xung quanh.
"Còn cậu thì sao, A Liệt? Có thấy Minh Xuyên và chị Thẩm không?" Cao Thần nhẹ giọng hỏi.
Từ Thành Liệt đang đút tay túi quần, nhìn về phía bờ cầu đèn đường sáng rực bên kia.
Nghe thấy câu hỏi, anh chớp mắt, liếc nhìn Cao Thần. Ánh mắt hờ hững lướt qua Thẩm Viên Tinh bên cạnh, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh bắt gặp Thẩm Viên Tinh trong nhà vệ sinh ở nhà hàng cách đây không lâu. Rốt cuộc vẫn ngắn gọn đáp lời: “Không”
Giọng nói lạnh lẽo, không chút cảm xúc.
Nhưng chất giọng nam trầm ấm áp khiến Thẩm Viên Tinh không tự chủ liếc nhìn anh thêm lần nữa.
Sau đó Kiều Anh Tuấn đề nghị cùng đi, năm người họ cùng vào cổng Bắc của Nam đại.
Vào trường rồi, vốn Thẩm Viên Tinh phải tách ra với họ. Ký túc xá Tùng Trúc và Lan Tuệ ở hai hướng ngược nhau.
Nhưng Thẩm Viên Tinh muốn ghé siêu thị nhỏ trong trường mua băng vệ sinh. Những ngày này là thời kỳ kinh nguyệt của cô nên phải chuẩn bị.
Trường có 2 siêu thị nhỏ, một cái bên cạnh ký túc xá Tùng Trúc. Cái còn lại ở phía Nam, tương đối xa. Vẫn là đi vào cửa hàng gần đây thì hơn.
Vậy nên năm người cùng vào siêu thị.
Thẩm Viên Tinh tránh đám Thẩm Minh Xuyên, đi vào khu vực hàng hóa phía sau lấy hai gói băng vệ sinh.
Nhưng cô không vội đi thanh toán vì Kiều Anh Tuấn và Cao Thần vừa mua thuốc lá, đang ở quầy tính tiền.
Thẩm Minh Xuyên không mua gì, Kiều Anh Tuấn mua tặng cậu một que kem.
Cậu còn lấy thêm một que cho chị.
Từ Thành Liệt vào siêu thị, dọc theo các kệ tìm thấy thương hiệu sô cô la thường ăn ở hàng cuối cùng.
Anh lấy hai hộp nhỏ rồi định đi, ánh mắt lại vô tình rơi vào Thẩm Viên Tinh đứng ở cuối hàng hóa.
Hôm nay cô có vẻ trang điểm cầu kỳ.
Chiếc váy dài đến nửa bắp chân, lộ ra xương mắt cá chân thanh tú và một đoạn bàn chân trắng ngần.
Chiếc váy màu hồng phấn làm nổi bật làn da trắng mịn. Mái tóc xoăn dài ngang lưng được búi cao lộ ra bóng lưng và vòng eo thon mảnh, nhỏ bé.
Hình ảnh của cô lúc này sáng rực hơn lần đầu gặp mặt.
Chỉ cần cô không cử động, không nói chuyện, lặng lẽ đứng yên như thế này thì có thể coi là một người đẹp dịu dàng và trí thức.
Nhưng nghĩ đến đôi mắt cáo đầy mê hoặc của cô, Từ Thành Liệt lại cảm thấy cô không hợp với phong cách dịu dàng, ngọt ngào.
Cô nên giống như trong ảnh đăng trên diễn đàn, rực rỡ và cuốn hút hơn, đôi mắt toát lên chút ngang tàng mới phải.
Cô gái ở cuối hàng hóa có ý định quay đầu lại.
Từ Thành Liệt kịp rút ánh mắt, lặng lẽ lùi về sau, trốn vào phía sau kệ hàng.
Đợi một lúc, anh mới cầm đồ ra quầy thanh toán.
Ngoài cửa siêu thị, Cao Thần và hai người kia đã chờ lâu.
Que kem trên tay ai nấy gần như đã ăn hết, cuối cùng cũng đợi được anh.
"Chị Thẩm đâu rồi, vẫn chưa xong à?" Kiều Anh Tuấn hét lên hỏi Từ Thành Liệt.
Nói rồi anh ta định quay lại siêu thị tìm Thẩm Viên Tinh.
Nhưng liền bị Từ Thành Liệt đi tới chặn lại.
Nhớ ra Thẩm Viên Tinh đứng trước kệ đồ vệ sinh nữ, Từ Thành Liệt lạnh lùng nói: "Không phải nói là đi chơi bóng sau khi ăn để tiêu hóa à?"
"Bây giờ đi đi."
Kiều Anh Tuấn bị chặn, mơ hồ: "Cậu không phải nói không đi à?"
Từ Thành Liệt: "Tôi không đi, các cậu đi."
Bị bắt vào diện đi chơi bóng mà không rõ nguyên nhân, Thẩm Minh Xuyên: ???
Cậu vẫn phải đợi chị mà...Chị cậu khó chịu, phải đưa chị về ký túc xá chứ.
"Lát nữa tôi đưa chị cậu về. Cậu đi vận động với họ đi, tốt cho sức khỏe."
Từ Thành Liệt dường như đoán được suy nghĩ của Thẩm Minh Xuyên.
Hai câu nói khiến cậu im bặt.
Vì vậy, khi Thẩm Viên Tinh thanh toán xong, bước ra khỏi siêu thị, Thẩm Minh Xuyên và các bạn đã không còn ở đó nữa.
Chỉ còn lại một mình Từ Thành Liệt, đứng dưới ánh đèn đường gần đó, đợi cô.