“Như tôi đã nói, chủ nhân của căn biệt thự này có thể đã bị hàng xóm nhắm đến, gã hàng xóm ấy luôn theo dõi rình rập chủ căn biệt thự này, sau khi bị người chủ nhận ra thì đêm hôm khuya khoắt xông vào biệt thự giết người chủ, rồi phanh thây xác người chủ.”

“Cho nên theo suy đoán của tôi, hẳn là con quỷ sát nhân lảng vảng bên ngoài biệt thự chỉ có thể giết người vào ban ngày, cách thức giết người của nó rõ ràng là phanh thây, hơn nữa còn có điều kiện: Một là nhất định phải nhìn thấy nó, hai là phải ý thức được nó là một tồn tại ác ý.”

“Dù khi anh thấy nó, mà anh đoán sai cho rằng nó là người không phải quỷ cũng không vấn đề gì. Nhưng chỉ cần anh nhận thức được nó có ác ý, nó có thể giết anh ngay. Bởi vì là hồi đó người chủ biệt thự nhìn thấy gã hàng xóm đang rình rập theo dõi mình, còn cảm nhận được cái ác ý của hàng xóm nên mới bị giết đó.”

Nói đến đây, Tạ Kim Tịch có chút buồn bã nói: “Rất có thể trong lúc chờ Lâm Văn, Trịnh Quỳnh Phương cũng nhìn biệt thự cách vách qua cửa sổ và thấy nó, đồng thời nhận ra nó đang nhìn trộm, nó có ác ý, nó là quỷ, nên mới bị giết.”

“Mà tôi và anh Thường cũng từng thấy quỷ sát nhân đó, nhưng vì không nhận ra đó là quỷ, không nhận ra nó có ác ý với bọn tôi nên mới tránh được một kiếp.”

“Vậy tại sao lại nói rằng con quỷ sát nhân đó chỉ có vào ban ngày mới có thể giết người?” Triệu Cảnh Thước cau mày hỏi.

“Là đối ứng.” Tạ Kim Tịch nói, “Anh Triệu anh đã từng nói ‘Ngài’ sẽ hạn chế quỷ, quỷ phải đáp ứng đủ quy tắc mới được giết người. Lâm Văn có nói là nghe thấy tiếng bò vào ban đêm, chúng ta cũng nghe thấy nó vào đêm hôm thứ hai. Điều này chứng tỏ con quỷ nạn nhân trong biệt thự chỉ có thể hành động vào ban đêm, hẳn rằng ‘Ngài’ sẽ không bất công mới phải, vậy thì tương đương nhau, quỷ sát nhân chắc chỉ có ban ngày mới có thể giết người.”

“Đây là đối ứng nhau về thời gian, thực ra về không gian chúng cũng đối ứng nhau.”

Thường Hạo Tồn lẩm bẩm: “Con quỷ sát nhân không thể vào biệt thự, vậy nên một con quỷ khác thì chỉ có thể hoạt động trong biệt thự?”

Từ lâu họ đã đoán được rằng con quỷ lảng vảng bên ngoài biệt thự không thể vào biệt thự, nếu không thì bọn họ không đề phòng nổi, trước khi nhận ra phương thức nó giết người, nó có thể giết hết cả đám bọn họ.

“Quỷ sát nhân chỉ có thể giết người vào ban ngày và không thể vào biệt thự; quỷ nạn nhân thì chỉ có thể hoạt động trong biệt thự, nhưng ban đêm mới được giết người. Vậy chúng ta… Chúng ta? Ôi trời, sao lại không nghĩ ra nhỉ?” Triệu Cảnh Thước liền hiểu ra vấn đề và chợt cảm thấy hơi khó chịu.

Tạ Kim Tịch gật đầu.

Đã quá muộn, bọn họ hiểu ra quá muộn.

Thực ra chỉ cần biết rõ quy tắc giết người của hai con quỷ này và những hạn chế mà chúng gặp phải, vẫn rất dễ sống qua mấy ngày nay.

Ban ngày trốn trong biệt thự, cẩn thận không nhìn ra ngoài, ban đêm thì tránh ở ngoài biệt thự thành thật ngủ một giấc.

Thực ra nó rất dễ hiểu.

Thường Hạo Tồn cũng không thể tin được: "Đơn giản như vậy sao?"

Đúng vậy, đơn giản, nhưng cả đám đều bị đánh lừa hết.

Trong phần thông tin ‘Ngài’ cho lúc đầu, tên của thế giới mảnh vỡ này là “Biệt Thự Cổ Cũ Kỹ”, và yêu cầu nhiệm vụ là ”Sinh tồn ở đây cho tới 0 giờ ngày thứ ba”, cái “ở đây” này, chả hề nói rõ là ở bên trong biệt thự hay là ở bên ngoài biệt thự!

Giang Lưu đã nghĩ tới điều này, nhưng khi cậu ta thử đi qua biệt thự bên cạnh hoặc biệt thự xung quanh, hoặc dứt khoát rời khỏi tiểu khu biệt thự, nhưng tất cả đều thất bại.

Họ bị hạn chế đi đến những biệt thự khác, cũng không có cách nào rời khỏi tiểu khu biệt thự này, vì vậy trong tiềm thức họ tin rằng mình phải sống sót trong biệt thự cổ này cho đến nửa đêm của đêm thứ ba.

Trên thực tế bọn họ hoàn toàn có thể đi ra ngoài cửa biệt thự trải chăn đệm dưới đất nằm ngủ.

Đây chính là đánh lừa, hơn nữa còn là cú lừa rất xảo quyệt dựa trên bản năng của con người.

 Trong quá trình tiến hóa lâu dài của loài người, đã có một thời gian dài loài người sống sót trong rừng rậm.

Hang ổ có nghĩa là an toàn, ngủ ngoài trời thì có nghĩa là nguy hiểm, nhận thức này dần dần khắc sâu vào bản năng của con người, và không chỉ con người mà còn rất nhiều loài động vật đều thế.

Bản năng con người cảm thấy ngoài trời rộng lớn không che không chắn là nơi nguy hiểm, dưới tình huống có nhà để trú, cũng sẽ không có ai nảy ra suy nghĩ đi ra ngoài nhà nằm ngủ trên đất.

Dù có người bất chợt nảy ra ý nghĩ này, dám chắc họ cũng phải đi khám phá bên ngoài biệt thự vào ban ngày một cái đã, hiểu được đại khái tình hình và tính an toàn chung quanh rồi mới dám ra ngoài ở.

Nhưng chỉ cần ban ngày khám phá bên ngoài sẽ hiểu bên ngoài có quỷ lảng vảng, sau khi biết được thông tin này, ai dám ban đêm ngủ ngoài biệt thự?

Tạ Kim Tịch không nhịn được thở dài, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu ban ngày không khám phá bên ngoài thì ban đêm ai sẽ khám phá bên ngoài biệt thự? Cảm thấy ban ngày an toàn và ban đêm nguy hiểm, đó cũng là bản năng của con người rồi.

Ngôi biệt thự bằng gạch, thép và bê tông vừa là nơi trú ẩn vững chắc, vừa là điểm mù trong tư duy.

Cách sinh tồn này tưởng chừng đơn giản nhưng lại đi ngược lại với bản năng sinh tồn của con người, khiến con người khó có thể suy nghĩ sáng suốt.

Sau khi hy sinh nhiều mạng sống, họ đã có đủ thông tin để suy ra quy luật sinh tồn.

"Lý Hưng Sinh thì sao?" Triệu Cảnh Thước lòng vẫn còn sợ hãi chưa thôi đối với sự dị thường vừa rồi của Lâm Văn, “Lý Hưng Sinh chắc chắn bị quỷ nạn nhân giết, khi đó ông ta đang nhìn tủ lạnh, không có nhìn bên ngoài biệt thự, không có khả năng thấy quỷ sát nhân.”

“Căn cứ theo suy đoán của cậu, quỷ nạn nhân chắc hẳn không thể giết người vào ban ngày! Nhưng Lý Hưng Sinh bị giết ngay giữa trưa mà.”

 Nói đến đây, Tạ Kim Tịch lấy trong túi ra chiếc điện thoại di động sắp hết pin nói: “Đó là bởi vì Lâm Văn bị nhập rồi, hoặc có thể nói là… Đêm qua Lâm Văn đã chết rồi, ban ngày hôm nay là con quỷ nhập vào xác cô ấy hoạt động.”

!!!

Triệu Cảnh Thước và Thường Hạo Tồn khiếp sợ kinh hãi.

Sao có thể vậy được?

“Đêm qua chúng ta đều nghe thấy tiếng bò đó, thực ra ngẫm lại rất có thể là con quỷ nạn nhân đang tìm Lâm Văn. Bởi vì khả năng cao là Lâm Văn cũng đã từng xem qua tủ lạnh ngăn dưới, cho nên vào đêm đầu tiên, Lâm Văn cũng là người đầu tiên nghe thấy tiếng bò của nó.”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Điều này được Tạ Kim Tịch suy luận dựa trên cái chết của Trịnh Quỳnh Phương và cái chết của Lý Hưng Sinh.

Tại sao Lý Hưng Sinh chết?

Tạ Kim Tịch suy đoán rằng điều này cũng liên quan đến phương thức giết người của con quỷ.

Vì sao Tạ Kim Tịch đoán được con quỷ trong biệt thự lúc sinh thời bị người ta phanh thây, bởi vì hiện trường tử vong của Trịnh Quỳnh Phương, đầu thân tách rời, xác người không đầu còn nằm ở trong bồn tắm.

Ma quỷ có rất nhiều cách để giết người, và con quỷ sát nhân này đã chọn phương pháp này.

Kết hợp với việc trạng thái biệt thự đang đảo ngược, Tạ Kim Tịch suy đoán rằng con quỷ sát nhân này cũng đang lặp lại những phương thức giết chóc mà nó đã có khi còn sống. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cộng thêm lúc trước Trịnh Quỳnh Phương kiểm tra nhà bếp có nói rằng tủ lạnh ngăn dưới trống trơn, lúc sinh thời quỷ sát nhân giết nạn nhân sau đó phanh thây trong bồn tắm, tiếp theo đông xác ở tủ lạnh ngăn dưới, là một suy đoán cực kỳ khả thi.”

Lý Hưng Sinh tử vong trước tủ lạnh, rất có thể đã tìm được vị trí thi thể nạn nhân, điều này khiến quỷ nạn nhân có thể định vị được người sống.

Hơn nữa, trước đó chính là Trịnh Quỳnh Phương và Lâm Văn cùng nhau kiểm tra nhà bếp, tuy rằng cuối cùng là Trịnh Quỳnh Phương tiết lộ phát hiện của mình, nhưng điều đó không nhất thiết chứng minh được rằng Trịnh Quỳnh Phương đã kiểm tra, có khả năng Lâm Văn cũng có xem qua tủ lạnh ngăn dưới.

Vì vậy vào đêm đầu tiên, quỷ nạn nhân đã đến tìm Lâm Văn.

Nhưng quỷ nạn nhân không có giết Lâm Văn ngay đêm đầu tiên, ngược lại nó đã mất hai đêm, tới đêm thứ hai nó mới thành công nhập vào người Lâm Văn.

Sở dĩ Tạ Kim Tịch nhận ra Lâm Văn đã chết, hoạt động bây giờ chính là con quỷ chiếm xác Lâm Văn, đó là sau khi Giang Lưu chết, thời điểm anh lên cầu thang va trúng Lâm Văn.

Lúc đó họ đã ở rất gần nhau, Lâm Văn còn thở, trên người có hơi ấm của người sống.

 Nhưng khi Tạ Kim Tịch đề nghị ra phòng khách, lúc Lâm Văn quay lại, Tạ Kim Tịch nhìn bóng lưng Lâm Văn chợt nhận ra… Không biết bắt đầu từ khi nào, anh cũng chưa từng nhìn thấy Lâm Văn quay đầu nữa.

Quay người, quay người, quay người, cô ta vẫn luôn quay người, không có quay đầu.

 Ngoài ra, vào đêm thứ hai, anh còn cảm thấy ván giường rung chuyển, con quỷ đó… Có lẽ đã nằm sấp dưới ván giường, từ từ nhập vào lưng Lâm Văn.

 Lúc đó, Tạ Kim Tịch thực sự cảm thấy một nỗi sợ hãi dâng trào.

Hơn nữa, vào buổi sáng hôm nay, anh thấy rõ ràng là mình đã cắm sạc điện thoại đàng hoàng thế mà điện thoại lại báo pin yếu…

Anh biết rằng khi nhiệt độ quá thấp, pin điện thoại di động sẽ không thể sạc được.

Đêm qua quả thực anh cảm thấy rất lạnh lẽo, nhưng giai đoạn âm u lạnh lẽo đó chỉ kéo dài một lúc, hẳn chưa đến mức sẽ ảnh hưởng tới việc sạc điện thoại.

Chỉ có thể là sau khi anh ngủ say, Lâm Văn cúi người đứng ở đầu giường nhìn anh cả đêm.

Tạ Kim Tịch ngủ không hay biết gì cả, Lâm Văn bị oán quỷ nhập mang âm hàn, lại làm điện không thể đi vào điện thoại sạc pin được.

Đợi đến ban ngày, lấy xác Lâm Văn làm vật sở hữu, quỷ nạn nhân mới có thể hành động, giết Lý Hưng Sinh trước tủ lạnh.

Ngoài những điều này ra, còn có sự khác thường của Giang Lưu. Lúc Lý Hưng Sinh chết, họ không nhìn thấy tình huống cụ thể vì cửa tủ lạnh chắn tầm nhìn, nhưng Giang Lưu có lẽ đã nhìn thấy nhiều chi tiết hơn.

Khi đó Giang Lưu bảo bọn họ đừng qua đó, gào to lên rằng không thể ở lại chỗ này. Giang Lưu biết rất rõ là ngoài cửa cũng có bóng quỷ lảng vảng, vậy mà còn phóng xuống tầng một muốn bỏ chạy ra ngoài cửa.

Tại sao?

Vậy thì suy ra, không chừng cậu ta tưởng con quỷ ngoài cửa đã nhập vào Lâm Văn, quỷ bắt đầu vào biệt thự giết người, ở lại trong biệt thự chắc chắn sẽ phải chết, cho nên muốn chạy ra bên ngoài.

 Tạ Kim Tịch và Triệu Cảnh Thước đã lục soát bên trong biệt thự để tìm manh mối, Giang Lưu thì bị tiếng bò đêm qua dọa sợ tới mức thần kinh suy nhược.

Sau khi chứng kiến cái chết của Lý Hưng Sinh, còn nhận ra Lâm Văn bị quỷ nhập, cậu ta sụp đổ đến mức không có nhớ suy đoán Tạ Kim Tịch đã từng nói có thể có hai con quỷ.

Nỗi sợ hãi đã phá hủy lý trí của cậu ta, cũng khiến cậu ta làm những điều điên rồ, phải trả giá bằng mạng sống một cách vô ích.

Tuy nhiên, đây cũng có thể là điều tốt cho Giang Lưu.

Thế giới đầu tiên mà cậu ta đã sợ đến thế này, ngẫm lại sáu thế giới tiếp theo, thay vì hết lần này đến lần khác bị nỗi sợ hãi giày vò, thà rằng cứ sạch sẽ mà chào đón cái chết.

Tất cả những chi tiết, manh mối rải rác đều liên kết với nhau, lý do vì sao vừa rồi Tạ Kim Tịch lại lôi sự việc lúc sinh thời ra chọc giận quỷ nạn nhân, là vì tranh thủ lúc xế chiều anh muốn mượn đao quỷ sát nhân bên ngoài biệt, xử lý thi thể Lâm Văn, để quỷ nạn nhân kia mất đi chỗ dựa, không còn cách nào giết người vào ban ngày nữa.

Bởi vì Tạ Kim Tịch chợt nhận ra điều gì đó, ngoại trừ ngăn dưới tủ lạnh, Triệu Cảnh Thước và Thường Hạo Tồn khi còn sống đều đã nhìn thấy bồn tắm, chính là bồn tắm nơi thi thể của Trịnh Quỳnh Phương nằm.

Lúc đó họ lao vào nhà vệ sinh và đều chứng kiến cảnh tượng đó, nơi đó rất có thể là nơi thi thể nạn nhân bị phân mảnh.

Tình trạng của biệt thự đang quay trở lại, và các địa điểm khác nhau nơi thi thể nạn nhân bị bỏ lại đang dần trở lại trạng thái trước đó.

Tạ Kim Tịch thấy rằng quỷ nạn nhân có thể giết Lâm Văn và Lý Hưng Sinh, chắc chắn cũng có liên quan đến trạng thái chỗ bày thi thể, dẫu sao đêm thứ hai Lâm Văn mới bị nhập xác.

Phải biết rằng trạng thái biệt thự càng trở về trước, sức mạnh của hai con quỷ cũng càng mạnh lên, khả năng cao khi trở về thời gian cuối cùng trong biệt thự sẽ tái diễn màn án hung sát khi đó lại lần nữa.

Sau khi tủ lạnh được đưa trở lại làm chỗ giấu xác, tiếp theo sẽ đến chỗ phân thây, đến khi bồn tắm cũng trở về trạng thái lúc vụ án phát sinh, cả đám có thể bị Lâm Văn sau khi bị chiếm xác giết hết.

Chuyện xảy ra vào buổi chiều ngày thứ ba, chỉ cần hủy đi thi thể Lâm Văn mà quỷ nạn nhân nhập vào, thì quỷ nạn nhân kia ít nhất phải chờ tới ban đêm mới được bắt đầu giết người.

Muốn hủy xác Lâm Văn ngay ban ngày, đương nhiên có thể lợi dụng quỷ sát nhân rồi.

Lúc ấy anh cố ý đi tới trước cửa sổ, là để muốn dẫn dắt Lâm Văn nhìn cửa sổ.

Tạ Kim Tịch lần lượt giải thích những suy đoán của mình cho Thường Hạo Tồn và Triệu Cảnh Thước nghe, sau cùng nói: “Đã biết quy tắc sống sót, cho nên tôi mới kêu mọi người đến ban công.”

Bây giờ vẫn là buổi chiều ngày thứ ba, bọn họ ở trong biệt thự an toàn hơn bên ngoài, cho dù biết quy tắc giết chóc của quỷ sát nhân, nhưng hạn chế của quỷ cũng dần dần suy yếu, đi ra ngoài một cách hấp tấp vẫn quá nguy hiểm.

Nhưng khi màn đêm buông xuống, tốt nhất họ nên ra ngoài biệt thự.

Ngoài cửa chính dưới tầng một ra, Tạ Kim Tịch chỉ nhớ tới cái ban công thiết kế theo kiểu mở rộng không gian ngoài trời ở tầng hai.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play