“Cậu bình tĩnh chút.” Triệu Cảnh Thước đã chịu đựng Giang Lưu được hai ngày rồi, giờ không thể chịu đựng được nữa.

Cũng chính là hắn, mặc dù hắn không có quá nhiều bản lĩnh, nhưng làm người không tệ, thái độ đối xử với người khác đều là nếu có thể giúp thì sẽ giúp một tay.

Cái thế giới đâu đâu cũng đầy rẫy chuyện kinh khủng và phải trải qua phiêu bạt cô độc này, khiến rất nhiều người đi trước càng ngày càng trở nên cực đoan đa nghi, nếu đổi là người khác kiểu người hở một tí là kích động, gieo rắc lo âu giống Giang Lưu thì đã bị đẩy ra ngoài cho tự sinh tự diệt từ lâu rồi.

Giang Lưu nhìn họ như nhìn quái vật.

"Chúng ta sắp chết... chúng ta sẽ chết..."

“Không thể ở lại đây, không được!”

Hai mắt Giang Lưu trợn thật to, con ngươi như muốn lồi ra ngoài.

Cậu ta đột nhiên đứng dậy, lăn người và bò xuống cầu thang.

“Từ từ! Cậu muốn đi đâu!”

Bỏ qua thi thể Lý Hưng Sinh trước tủ lạnh, Triệu Cảnh Thước vội vàng đi theo.

Tuy nhiên, họ càng đuổi theo, càng quát Giang Lưu bảo cậu đừng ra ngoài, Giang Lưu càng sợ hãi, như thể thứ đang đuổi theo cậu không phải là người sống mà là một con quỷ.

Cậu ta bước vội mấy bước xuống cầu thang gác, vọt tới trước cửa biệt thự như điên một tay kéo cửa ra.

Đám Tạ Kim Tịch vừa đuổi kịp tới miệng cầu thang gác.

Chỗ huyền quan, Giang Lưu đứng ở cửa, yên tĩnh hệt như đã chết.

Cậu ta kéo cửa ra, đúng lúc mặt đối mặt với một cái bóng đen dán sát vào.

Bóng đen lúc đầu chỉ xuất hiện thất thường ở cửa, vào giây phút Giang Lưu thấy nó, nó đột nhiên bắt đầu từ từ mở rộng.

“A… A… Mày! Mày!” Giang Lưu kinh hãi lùi lại hai bước, quay người muốn bỏ chạy.

Nhưng đã muộn, cái bóng bành trướng đó chợt dâng lên lao thẳng vào cửa, che khuất phần thân dưới của Giang Lưu.

“A!”

Một tiếng hét chói tai vang lên.

Vào thời điểm Giang Lưu kéo cửa ra Tạ Kim Tịch đã thấy không ổn, lúc lùi về sau anh sớm hô to một tiếng: “Nhắm mắt!”

Tại thời khắc gần như chỉ cách con quỷ có vài mét này nhắm hai mắt lại bỏ thị lực, không thể nghi ngờ cũng cần dũng khí cực lớn.

Nhưng vào giờ phút này không có cách nào khác, tiếng kêu đau đớn cực độ cùng tiếng rên rỉ đứt quãng của Giang Lưu quanh quẩn bên tai, mùi máu tanh nồng nặc lại lan ra.

"Đi lên cầu thang và quay lại tầng hai."

Tạ Kim Tịch lùi lại hai bước, chạm vào tay vịn cầu thang, xoay người nắm lấy tay vịn rồi từ từ bước từng bước lên lầu.

Lúc lên đến tầng hai, lại bất ngờ va trúng một người.

”Ai?”

 Không có câu trả lời từ bên kia.

Tạ Kim Tịch suy nghĩ một chút, vẫn chưa tới thời giờ cuối cùng, khả năng cao con quỷ bên ngoài biệt thự vẫn không vào được biệt thự.

Nếu anh là ‘Ngài’, nhất định sẽ đặt đoạn cao trào trong vở kịch này vào thời khắc bọn họ những kẻ thực hiện nhiệm vụ này sắp chạy thoát khỏi cái chết, hưởng thụ sự sợ hãi và tuyệt vọng của bọn họ khi điên cuồng lao đến cửa sống, rồi bị đạp một cước trở về tử lộ.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Tạ Kim Tịch mở mắt ra thì thấy mình đụng phải Lâm Văn.

Lâm Văn đứng ở cầu thang tầng hai, nhìn thẳng vào mắt anh.

Tạ Kim Tịch cảm thấy vẻ mặt của cô rất đáng sợ, một cảm giác sợ hãi không diễn tả được bốc lên trong người.

Nếu như nói Lâm Văn ban đầu chẳng qua là bị hù dọa sắc mặt mới nhợt nhạt, hồn bay lạc phách, thì trên người Lâm Vân bây giờ hoàn toàn không hề có cái… Cảm giác thuộc về con người.

Vừa nãy Tạ Kim Tịch va vào người cô, hơn nữa hai người gần nhau như vậy, anh có thể cảm nhận được hơi thở của Lâm Văn có nhiệt nóng, ít nhất nhìn bên ngoài vẫn là người.

“Chúng ta đến phòng khách đi.”

Đây là Triệu Cảnh Thước và Thường Hạo Tồn cũng vịn lan can lên đến tầng hai.

Lâm Văn nghe vậy thì quay người đi về phía phòng khách.

Trong phòng khách, lúc này chỉ còn lại bốn người, không… Có lẽ là ba người, với một Lâm Văn ít nhất thể hiện vẫn là người.

Trở về phòng khách, hầu như trong nháy mắt ngắn ngủi đã chết thêm hai người.

Giang Lưu chết vì mất lý trí, sụp đổ muốn chạy ra biệt thự, kết quả nhìn thấy bóng quỷ rồi bị giết.

Còn Lý Hưng Sinh thì sao?

Bởi vì do góc nhìn, khi ông ta xảy ra chuyện chỉ có Giang Lưu là có thể thấy được quá trình.

Mà điều khiến Tạ Kim Tịch chú ý hơn là lúc đó Giang Lưu đã la làng lên là “Nó bắt đầu giết người rồi”, bắt đầu? Trịnh Quỳnh Phương đã chết sớm đó rồi, nếu là bóng quỷ giết Lý Hưng Sinh thì Giang Lưu phải la lên là “Nó lại giết người rồi” mới đúng, chứ không phải “Bắt đầu giết người”.

Nói cách khác, giết Lý Hưng Sinh không phải con quỷ bên ngoài biệt thự, mà là con quỷ xuất hiện vào buổi tối trong biệt thự.

Việc đã đến nước này, kết hợp với những manh mối thu thập được trước đó, Tạ Kim Tịch cuối cùng cũng hiểu được quy luật của thế giới này.

Thực ra Giang Lưu cũng đã la sai, nó không phải “bắt đầu” giết người, mà phải là con khác giống nó ”lại” giết người rồi.

Tạ Kim Tịch nhìn đồng hồ trong phòng khách, đã hai giờ chiều, có lẽ...

“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Triệu Cảnh Thước có chút nóng nảy, không có lựa chọn nào khác, đột nhiên lại có thêm hai người chết, chỉ còn lại bốn người, hắn bắt đầu cảm thấy bồn chồn.

“Lâm Văn.” Tạ Kim Tịch bỗng nhiên gọi tên Lâm Văn, Thường Hạo Tồn và Triệu Cảnh Thước giật mình nhìn Tạ Kim Tịch với ánh mắt tràn đầy ý “Cậu điên à” “Biết rõ cô ta có vấn đề cậu còn đụng tới cô ta”.

Nhưng ánh mắt Tạ Kim Tịch rất kiên định, anh biết nếu không nhanh chóng giải quyết Lâm Văn, e rằng bọn họ cũng không sống qua buổi chiều này.

Trước ánh mắt kiên định của anh, Triệu Cảnh Thước và Thường Hạo Tồn cũng không khỏi bình tĩnh lại.

Tạ Kim Tịch bỗng đứng dậy, đi đến cửa sổ phòng khách, đứng quay lưng về phía cửa sổ, lén ra hiệu cho Thường Hạo Tồn và Triệu Cảnh Thước, nói với họ chuẩn bị sẵn sàng.

“Lâm Văn.” Tạ Kim Tịch mở miệng nói, “Hay phải gọi ngươi là… Người bị hại?”

Lâm Văn giống như bị thu hút, quay lại nhìn chằm chằm vào Tạ Kim Tịch.

 Tạ Kim Tịch bị đôi mắt vô hồn đó nhìn chằm chằm, đầu óc như nổ tung, bản năng gào thét nguy hiểm!

“Thực ra đây hẳn là một câu chuyện rất đơn giản. Có người đang để mắt tới chủ nhân của căn biệt thự này. Có thể người này là cư dân của biệt thự bên cạnh. Gã dòm ngó ngươi, theo dõi ngươi, gã không xông vào biệt thự của ngươi nhưng vẫn y nguyên âm hồn bất tán, chỗ nào cũng có.”

"Ban đầu ngươi căn bản không có chú ý tới, cho đến có một ngày hoặc vào một ngày nào đó chú ý tới bóng người ở cửa sổ biệt thự bên cạnh, hoặc là chú ý tới tiếng bước chân bám theo ngươi khi về nhà, tóm lại, ngươi đã phát hiện ra gã.”

“Khi ấy ngươi phát hiện ra gã, gã vẫn luôn nhìn chằm chặp vào ngươi đương nhiên cũng nhận ra ngươi đã phát hiện. Tiếp đó vào một buổi tối nào đó, gã ta đã cưỡng chế xông vào nhà.”

Tạ Kim Tịch nói xong, dừng lại một chút, anh thấy bóng Lâm Văn trên mặt đất vặn vẹo, cái bóng vặn vẹo đó không khớp với dáng người Lâm Văn chút nào.

Trên mặt Lâm Văn cũng xuất hiện rất nhiều vết nứt nhỏ, trên người cô ta phảng phất phả khí lạnh, nhiệt độ trong phòng khách không ngừng hạ xuống.

 Đột nhiên, hai dòng nước mắt đẫm máu rơi xuống từ mắt cô.

“Sau đó?”

 Âm thanh của hai từ này giống như những hạt băng cọ xát vào nhau.

Triệu Cảnh Thước và Thường Hạo Tồn đứng bên cạnh sởn tóc gáy, dường như có luồng ớn lạnh nào đó dọc theo xương sống, bò lên từng đốt từng đốt xương. Cảm giác khủng bố bám lên, dù đang ở trong tình hình âm u lạnh lẽo thế này ấy vậy mà cũng làm bọn họ tuôn mồ hôi lạnh đầy đầu.

Rất rõ ràng, Lâm Văn của hiện tại đã không phải là người sống, hoặc nói rằng cô ta đã không phải là người từ lâu.

Nhưng rốt cuộc cô ta bị quỷ nhập vào lúc nào? Đêm qua hay ngày hôm qua?

Ở cùng phòng với một ác linh thực sự, Triệu Cảnh Thước và Thường Hạo Tồn khó có thể kìm nén được bản năng muốn trốn thoát.

Nhưng hiện tại Tạ Kim Tịch đang giằng co với con quỷ này, hai người họ không dám nhúc nhích dù chỉ là một chút, lo sợ rằng sẽ thu hút sự chú ý của con quỷ rồi bị giết hoặc sẽ phá hỏng kế hoạch của Tạ Kim Tịch.

Không còn cách nào khác, bây giờ xem ra chỉ có thể trông cậy vào Tạ Kim Tịch.

Mặc dù Triệu Cảnh Thước có nhiều kinh nghiệm ở hai thế giới hơn Tạ Kim Tịch, nhưng người sống ở trước mặt oan hồn cũng chỉ là không chịu nổi một đòn.

Nếu cố gắng chống cự một cách thô bạo thì không có cơ hội sống sót, lúc này Triệu Cảnh Thước chỉ có thể hy vọng rằng Tạ Kim Tịch đã thực sự nghĩ ra cách đối phó.

Triệu Cảnh Thước và Thường Hạo Tồn đều sợ hãi, Tạ Kim Tịch bị Lâm Văn theo dõi càng thấy khủng khiếp hơn.

Nỗi sợ hãi bị một oán quỷ ghim chặt đem đến, nó khác xa sắp vượt qua những gì mà anh đã từng cảm nhận trong cuộc sống hiện thực.

Huyết lệ chảy ra từ mắt Lâm Vân ngày càng nhiều, dường như nếu Tạ Kim Tịch không biết khúc sau cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, con quỷ này sẽ giết Tạ Kim Tịch ngay lập tức.

“Ngươi khóa xích cửa cẩn thận, nhưng không ngờ vẫn bị gã ta bạo lực phá cửa xông vào. Sau khi xông vào biệt thự gã đã bắt được ngươi, ngươi điên cuồng giãy giụa nhưng cuối cùng không có khỏe như gã. Trong quá trình các ngươi vật lộn, gã đã giết ngươi.”

“Có lẽ gã vốn không muốn giết ngươi, nhưng đối mặt với một cái xác bày trước mặt gã, gã nhất định phải hủy thi diệt tích. Ta nghĩ có lẽ gã đã phanh thây ngươi trong bồn tắm ở phòng vệ sinh, sau đó tháo dỡ khay ngăn dưới tủ lạnh, nhét những phần xác tách rời của ngươi vào đó.”

Tạ Kim Tịch nói xong rất nhanh, Lâm Văn đối diện tựa hồ cũng nhớ ra chuyện gì đã xảy ra, tất cả các khớp xương trên cơ thể đều bắt đầu phun ra máu đen.

Máu đen và cái bóng đang vặn vẹo trên mặt đất hòa vào nhau tạo thành một vật thể kỳ lạ, vật đó vươn tay nắm lấy sàn nhà, từ từ tách ra khỏi cơ thể Lâm Văn, bò qua bên phía Tạ Kim Tịch.

Tạ Kim Tịch sớm đã dự đoán được, tuy anh đang cảm thấy càng ngày càng lạnh, khí lạnh xâm lược tứ chi anh làm tứ chi anh cứng đờ, nhưng ngay từ đầu anh đã tích trữ sức lực.

“Ngươi, nhìn thấy gã rồi!”

 Nói xong, Tạ Kim Tịch đột nhiên bước hai bước về phía cửa phòng khách, nhường chỗ cho cửa sổ phía sau.

 Trên cửa sổ có một bóng đen mờ ảo, Lâm Văn đang nhìn Tạ Kim Tịch, sau khi Tạ Kim Tịch rời đi, cô trực tiếp nhìn thấy bóng đen đó.

Khoảnh khắc bóng đen phản chiếu trong mắt Lâm Văn, các khớp đang chảy máu của Lâm Văn lập tức vỡ vụn, cô hoàn toàn bị chia thành sáu phần: đầu, hai tay, hai chân và thân.

Tứ chi tách ra từng phần rơi xuống đất, máu đen còn tuôn ra không ngừng nghỉ.

“Ặc ặc ặc…” Đầu rơi xuống đất quay sang Tạ Kim Tịch, miệng bất đắc dĩ mấp máy nhưng không còn phát ra được âm thanh nào nữa.

Cái bóng trên mặt đất của Lâm Văn không cam lòng bò quằn quại quờ quạng về hướng Tạ Kim Tịch, nhưng dưới ánh mặt trời chói mắt nó cũng càng ngày càng nhạt nhòa.

Cuối cùng, vũng bóng tối trở nên rối rắm, vặn vẹo như đang cố gắng tận dụng cơn điên loạn cuối cùng để lao về phía Tạ Kim Tịch.

Thường Hạo Tồn và Triệu Cảnh Thước đã có chuẩn bị từ lâu xông tới bắt lấy Tạ Kim Tịch đã đông cứng, nguy hiểm tránh thoát một đòn cuối cùng đó.

Sau một đòn đó, bãi ô uế chậm rãi tan biến dưới ánh mặt trời.

“Đi đến căn phòng có ban công.” Tạ Kim Tịch nói ngắn gọn.

Trong phòng khách còn có thi thể tứ chi đứt rời của Lâm Văn, nên chỉ có thể lui đến phòng khác, Tạ Kim Tịch chỉ định đi đến căn phòng ngủ có ban công kia.

Đi vào phòng ngủ, Triệu Cảnh Thước và Thường Hạo Tồn đặt Tạ Kim Tịch lên trên giường.

Thoát khỏi ảnh hưởng của oán quỷ, Tạ Kim Tịch mới chầm chậm tỉnh lại từ trong cái sự âm u lạnh lẽo có thể đông cứng anh.

“Chuyện quái gì… đã xảy ra vậy?” Triệu Cảnh Thước nhìn thấy vậy liền nghi ngờ hỏi.

“Mảnh thế giới này tổng cộng có hai con quỷ, con quỷ lảng vảng bên ngoài biệt thự là tội phạm giết người, con quanh quẩn trong biệt thự là người bị hại.” Tạ Kim Tịch bắt đầu giải thích sau khi bình phục.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play