Nhưng bây giờ Tạ Lâm Thành đã ở bên cạnh cậu, âm khí trên cặn thuốc kia tự động bị cách ly bảy tám phần mười, chẳng còn đe dọa được cậu nữa.
Tô Cẩm Chi dời mắt xuống dưới, quan sát quần áo trên người mình một chút, bấy giờ mới phát hiện có lẽ Tạ Lâm Thành đã ôm cậu từ mộ giường đến bệnh viện, trên người cậu vẫn đang mặc bộ trung y bằng lụa thật mỏng, vừa rộng vừa lỏng thùng thình, mặc ngủ thì rất thoải mái nhưng chỉ cần có động tác mạnh một chút thì sẽ lộ ra hết.
Hơn nữa, hình như cậu ngửi thấy trên người mình có mùi rượu?
Tô Cẩm Chi nhìn cái tủ bên cạnh Tạ Lâm Thành có rượu sát trùng, rồi nhìn Tạ Lâm Thành một chút, trong lúc mê man cậu mơ hồ cảm thấy có người lau mình cho cậu, vốn tưởng rằng chỉ là ảo giác của cậu, nhưng không ngờ rằng có vẻ đúng là Tạ Lâm Thành đã chăm sóc cậu.
“Nguyên soái, cám ơn ngài.” Tô Cẩm Chi nhìn vào mắt Tạ Lâm Thành, nói lời cảm ơn cực kỳ chân thành.
Tạ Lâm Thành thấy Tô Cẩm Chi nghiêm túc như vậy ngược lại bắt đầu hơi mất tự nhiên, tay giơ lên rồi hạ xuống, cuối cùng dùng ngón tay gạt mái tóc trên thái dương của thanh niên, nói khẽ: “Nếu tam gia thật sự muốn cảm ơn tôi thì dưỡng cơ thể khỏe hơn chút đi.”
Sau khi bác sĩ xác định Tô Cẩm Chi đã khỏi hẳn, Tạ Lâm Thành lập tức đưa cậu về nhà.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT